Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)
Chương 63: Anh sẽ không buông tha em

“Bạch Thanh Dung.” Lâm Thành Phong thấp giọng đọc cái tên này, mấy tháng trước anh và người phụ nữ này đăng ký kết hôn. Lúc mới bắt đầu vì nguyên nhân khác mới kết hôn với người phụ nữ này, nhưng hiện giờ Lâm Thành Phong thực sự muốn ở bên người này cả đời.

Vậy mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy khiến bọn họ không thể ở bên nhau, tối qua còn lộ ảnh trần trụi, với tính cách của Bạch Thanh Dung, lần này nhất định sẽ rời khỏi anh.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Thành Phong lại nặng trĩu, nắm tay thành đấm, trên người lạnh lẽo, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh.

“Điều tra những người bình thường có liên quan với chủ tịch tập đoàn Hạ Thị và Bạch Thanh Dung.”

Lâm Thành Phong lạnh lùng nói với Cường ở sau lưng:

“Lên xe, hai mươi phút sau đưa kết quả cho tôi.”

Cường nghẹn họng nhìn trân trân Lâm Thành Phong, tuy rằng với cậu ta mà nói tìm người không phải chuyện khó, nhưng hai mươi phút cũng quá gấp. Thế nhưng mệnh lệnh của chủ tịch nhà mình vẫn luôn giống thánh chỉ vậy, chỉ có nghe theo, chưa từng có thương lượng, Cường lấy điện thoại, dường như điều phối tất cả tài nguyên của mình đi điều tra chuyện này.

Chiếc Rolls-Royce Phantom màu bạc đang chậm rãi chạy trên đường, Cường từ kính chiếu hậu nhìn Lâm Thành Phong đang nhắm mắt nghỉ ngơi:

“Cậu chủ, chúng ta đi đâu?”

“Hai mươi phút sau, cậu tra được ở đâu thì chúng ta đi đến chỗ đó.” Lâm Thành Phong nghiêm túc nói, câu nói này của Lâm Thành Phong khiến áp lực tâm lý trong Cường càng thêm lớn, trên trán đầy mồ hôi.

Tiếng “tích tích” điện thoại vang lên giống như giải thoát cho Cường vậy, Cường vội vàng cầm điện thoại:

“Tra được rồi? Vẫn chưa tra ra được tung tích của cô Bạch sao?”

“Được, tôi biết rồi.”

Cường cúp điện thoại khó xử nhìn Lâm Thành Phong:

“Cậu chủ, hiện nay chỉ tra được nơi ở của chủ tịch tập đoàn Hạ Thị, bạn tốt của cô Bạch là Phạm Lan Lan vẫn chưa có tin tức, hiện giờ vẫn không rõ cô Bạch đang ở đâu?”

“Đi gặp chủ tịch Hạ.”

Cường ngập ngừng muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nuốt lại, khởi động xe chạy về phía địa chỉ mà tin nhắn gửi đến trong điện thoại.

Giấc ngủ này của Bạch Thanh Dung rất không ngon giấc, có thể là vì lạ giường cộng thêm dường như nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, Bạch Thanh Dung vốn đang lơ mơ ngủ rất nhanh bị tiếng nói chuyện ồn ào đánh thức.

Bãi cỏ bên ngoài biệt thự.

Hạ Dũng nhìn Lâm Thành Phong lạnh lùng thì trêu đùa nói:

“Ô, cơn gió nào khiến chủ tịch Lâm mới sáng sớm đã chạy đến nơi nhỏ bé của tôi thế này.”

Lâm Thành Phong không thay đổi sắc mặt nhìn Hạ Dũng:

“Có phải cậu dẫn cô ấy đi rồi hay không?”

Không chút khéo léo đi thẳng vào vấn đề.

“Cô ấy? Cô ấy gì? Chủ tịch Lâm, có phải anh vẫn chưa tỉnh ngủ đi nhầm nhà rồi không?”

Hạ Dũng vẫn mang theo giọng điệu buồn cười:

“Có phải tối qua uống nhiều nên sáng nay thức dậy phát hiện không thấy bạn gái đâu nữa.”

Lâm Thành Phong không để ý đến trêu chọc của Hạ Dũng, lạnh nhạt nói:

“Có phải cậu mang Bạch Thanh Dung đi rồi không, chủ tịch Hạ, không phải cậu không biết cô ấy là vợ tôi chứ?”

“Ô, chủ tịch Lâm kết hôn lúc nào vậy? Hạ Dũng nông cạn vẫn chưa từng nghe nói qua, thì ra cô Lâm đi mất rồi. Vậy chủ tịch Lâm còn không mau đi tìm, tôi không giống chủ tịch Lâm, anh phóng khoáng anh tuấn như vậy, người đẹp cô Lâm, cô Lý gì đó bên cạnh cũng như cưỡi ngựa xem hoa.”

Hạ Dũng liếc mắt nhìn bảo vệ đứng ngoài cửa:

“Chủ tịch Lâm, tôi thấy bộ dạng anh vẫn chưa tỉnh ngủ, đêm qua có chút nhàn rỗi. Tôi còn có việc, chủ tịch Lâm cứ tự nhiên.”

Hạ Dũng vừa dứt lời, bảo vệ đứng phía sau Lâm Thành Phong đi lên trước, cung kính nói:

“Chủ tịch Lâm, mời!”

Ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Thành Phong liếc nhìn bảo vệ, bảo vệ nhà Hạ Dũng đều xuất thân đặc công, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Thành Phong, trong lòng cũng không khỏi sợ hãi.

“Mấy người...”

Cường đứng sau lưng Lâm Thành Phong vừa định xử lý bất bình thay Lâm Thành Phong, lời vừa nói ra khỏi miệng đã bị Lâm Thành Phong giơ tay, ý bảo Cường đừng nói, Cường lời vừa đến miệng lại nuốt vào trong.

Lâm Thành Phong liếc nhìn vị trí chỗ rèm cửa hơi kéo ra trên tầng hai, lạnh lùng nói với Hạ Dũng:

“Làm phiền rồi, chủ tịch Hạ.”

Nói xong, anh dẫn Cường rời khỏi biệt thự của Hạ Dũng. Sau khi lên xe Lâm Thành Phong nghiêng đầu nói với Cường:

“Giám sát nhất cử nhất động của Hạ Dũng, có tin tức lập tức thông báo cho tôi.”

Lâm Thành Phong đi rồi, Bạch Thanh Dung xuống tầng đi đến bên cạnh Hạ Dũng, khẽ nói:

“Hạ Dũng, anh lại giúp em thêm một lần.”

Toàn bộ cảnh vừa rồi Bạch Thanh Dung đứng trên tầng hai đã nhìn thấy hết, cô luôn có dự cảm Lâm Thành Phong sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Lâm Thành Phong trước giờ chưa từng dễ dàng buông tha con mồi của mình, nếu không anh cũng sẽ không thể quản lý tập đoàn Lâm Thị tốt như vậy được. Muốn phủi sạch hoàn toàn quan hệ với người đàn ông này, vẫn phải biến mất hoàn toàn dưới mí mắt anh mới được.

Mình hiện giờ tuy có Hạ Dũng bảo vệ, nhưng Hạ Dũng có thể bảo vệ cô nhất thời, không thể lúc nào cũng bảo vệ cô được. Hơn nữa Bạch Thanh Dung cũng không muốn gây thêm phiền phức cho Hạ Dũng.

Bạch Thanh Dung lo lắng nhìn Hạ Dũng:

“Em vẫn nên nhanh chóng quay về thành phố Y. Hạ Dũng, em ở đây cũng chỉ gây thêm phiền phức cho anh thôi.”

Hạ Dũng cưng chiều xoa đầu Bạch Thanh Dung, cười nói:

“Thanh Dung, chuyện của em chính là chuyện của anh, không phiền đâu. Chỉ cần em đồng ý, ở bao lâu cũng được.”

“Hơn nữa, Thanh Dung em nhớ kỹ lấy, chỉ cần anh ở đây, ai cũng không động vào em được.”

Vẻ mặt Hạ Dũng nghiêm túc nhìn Bạch Thanh Dung.

“Hạ Dũng.”

Nghe được lời này của Hạ Dũng, Bạch Thanh Dung cảm thấy có hơi ấm tràn vào trong lòng, nước Tắt nháy mắt đảo quanh hốc mắt. Hạ Dũng vẫn luôn chăm sóc cô như vậy, dường như từ khi hai người họ quen nhau cho đến hiện giờ vẫn luôn là cô gây phiền phức cho Hạ Dũng, mà Hạ Dũng trước giờ chưa từng mất bình tĩnh hay không vui, Bạch Thanh Dung vô cùng cảm động khi có người bạn như vậy.

Hạ Dũng thấy vành mắt ửng đỏ của Bạch Thanh Dung, tưởng rằng Bạch Thanh Dung không muốn ở lại, đau lòng nói:

“Nhưng nếu em khăng khăng muốn quay về, anh tìm người sắp xếp mọi thứ cho em.”

Bạch Thanh Dung nín khóc, khẽ cười một tiếng:

“Em muốn đến bệnh viện thăm mẹ em trước.”

Xảy ra nhiều chuyện như vậy, Bạch Thanh Dung dường như đã rất lâu chưa đến bệnh viện thăm mẹ mình, nếu phải rời khỏi thành phố X, cũng phải đến bệnh viện xem bệnh tình của mẹ có phải đã đỡ hơn rồi không.

Hạ Dũng lấy chìa khóa xe từ trong túi quần:

“Anh đưa em đi, thuận tiện hỏi thăm mẹ của Thanh Dung.”

Bạch Thanh Dung gật đầu.

Hạ Dũng chở Bạch Thanh Dung đến bệnh viện, cùng Bạch Thanh Dung vào khu bên cạnh bệnh viện mua ít hoa quả cùng hoa tươi đi thăm bà Bạch. Trên đường Bạch Thanh Dung vừa đi vừa nói với Hạ Dũng:

“Mẹ em vẫn cho rằng em ra nước ngoài mở triển lãm tranh cùng giáo viên, đợi lát nữa đừng nói toạc ra, Hạ Dũng!”

Hạ Dũng dịu dàng cười nói:

“Yên tâm đi, Thanh Dung. Anh hiểu cả mà.”

Bạch Thanh Dung yên tâm gật đầu dẫn Hạ Dũng đi vào trong bệnh viện.

Trong phòng bệnh, thím Lý đang nói chuyện với bà Bạch, bà Bạch nhìn thấy Bạch Thanh Dung đứng ngoài cửa thì kích động kêu thành tiếng:

“Thanh Dung? Thanh Dung là con sao?”

Bà Bạch không dám tin hỏi.

“Ây da, bà Bạch à, đây không phải là cô con gái xinh đẹp của bà sao? Không phải nó thì còn có thể là ai chứ?”

Thím Lý cũng nhìn thấy Bạch Thanh Dung, chứng thực với bà Bạch.

Bạch Thanh Dung đi vào phòng đặt hoa xuống đầu giường bà Bạch, ngồi bên giường dịu dàng nhìn mẹ mình sắc mặt đã có chuyển biến tốt, có lẽ bệnh tình cũng khá hơn, trong lòng Bạch Thanh Dung vô cùng vui mừng.

Bạch Thanh Dung nắm tay bà Bạch:

“Mẹ, là con, con về thăm mẹ đây. Hiện giờ thân thể thế nào rồi?”

Bà Bạch đã lâu không nhìn thấy con gái, không ngờ hôm nay Bạch Thanh Dung lại có thời gian rảnh đến thăm bà, trong lòng vô cùng kích động:

“Thanh Dung, mẹ không sao, còn con, con xem con gầy đi rồi, ở nước ngoài rất vất vả nhỉ.”

“Mẹ, không có. Thầy giáo và các bạn học đều rất quan tâm con, con sống rất tốt.”

Bạch Thanh Dung an ủi mẹ mình, trong phòng bệnh, hai mẹ con tình cảm với nhau khiến thím Lý kế bên cũng rơi nước Tắt cảm động.

“Được rồi, mẹ con hai người gặp nhau nói chuyện tâm sự đi, tôi phải về nấu cơm cho con.”

Thím Lý đứng dậy nói tạm biệt.

“Thanh Dung, tiễn thím Lý con.”

Sau khi Bạch Thanh Dung tiễn thím Lý rời khỏi phòng bệnh, nhìn Hạ Dũng đứng ở ngoài cửa, ngượng ngùng cười nói:

“Vừa rồi kích động quá, không dắt anh vào ngồi.”

Hạ Dũng cười rộng lượng, nói:

“Chúng ta là bạn thân, em cũng lâu ngày không gặp mẹ rồi.”

Hạ Dũng cầm hoa quả theo Bạch Thanh Dung vào trong phòng bệnh.

“Chào dì, con tên Hạ Dũng.”

Hạ Dũng đặt giỏ hoa quả mới mua để ở đầu giường, bà Bạch cười niềm nở, nói:

“Đến thì cứ đến, mua nhiều đồ như vậy làm gì, cảm ơn con đến thăm bà lão này.”

Bà Bạch yêu quý nhìn Hạ Dũng.

“Dì nói đùa rồi, dì đâu có già, nếu không phải Thanh Dung nói dì là mẹ cô ấy, cháu còn tưởng rằng dì và Thanh Dung là chị em đó, khí chất xuất chúng của dì hoàn toàn không thấy già tí nào.”

Hạ Dũng nói cũng không hề mang theo ý lấy lòng, bà Bạch tuy bệnh nặng đầu đã có vài sợi tóc bạc.

Nhưng bà Bạch thực sự rất có khí chất, giống như u lan hiền hòa, xinh đẹp. Khí chất giống như hoa lan ấy, năm tháng và thời gian không sao xóa mờ được.

Có người phụ nữ nào không thích nghe mấy lời dễ nghe, mấy câu nói đùa của Hạ Dũng khiến bà Lâm rất vui, gương mặt vẫn giả vờ nghiêm túc nói:

“Cậu thanh niên này, miệng lưỡi thực sự rất ngọt, khiến bà lão này vui vẻ.”

“Mẹ, lời Hạ Dũng nói đều là thật, mẹ đâu giống bà lão, cho dù qua thêm hai mươi năm nữa, mẹ thật sự trở thành bà lão rồi, trong lòng con mẹ mãi mãi là xinh đẹp nhất.”

Bạch Thanh Dung đứng cạnh gọt hoa quả cho bà Bạch và Hạ Dũng.

Bà Bạch cười lớn nhận lấy hoa quả trong tay Bạch Thanh Dung:

“Thanh Dung, cậu Hạ này là bạn trai con sao?”

Câu hỏi này của bà Bạch khiến gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Thanh Dung ửng hồng, ý cười bên khóe miệng Hạ Dũng càng thêm sâu, nói thẳng:

“Dì, dì thật biết nhìn người. Đều bị dì nhìn ra rồi, con và Thanh Dung còn định qua thêm một thời gian nữa mới nói với dì.”

“Hạ Dũng, anh…”

Bạch Thanh Dung gắt giọng, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm Hạ Dũng, dường như muốn hỏi:

“Anh nói như vậy làm gì.”

Vẻ mặt này của Bạch Thanh Dung chỉ khiến cho bà Bạch cho rằng cô xấu hổ, bà Bạch cẩn thận quan sát từ đầu đến chân Hạ Dũng.

Trêu ghẹo nói:

“Thanh Dung, cậu Hạ đẹp trai ưu tú như vậy, có bạn trai như thế cũng không có gì phải ngượng cả. Con gái lớn rồi, trước mặt mẹ cũng biết xấu hổ.”

“Mẹ, mẹ còn trêu con. Con và Hạ Dũng không phải như mẹ nghĩ đâu.”

Bạch Thanh Dung cúi đầu ngượng ngùng càng khiến bà Bạch hiểu lầm.

“Thanh Dung, đỡ mẹ ra ngoài đi dạo một lát.”

Bà Bạch ngồi dậy, Hạ Dũng bước lên dìu bà. Bạch Thanh Dung và Hạ Dũng dìu bà Bạch ra vườn hoa của bệnh viện đi dạo.

Hít thở bầu không khí tươi mới bên ngoài, bà Bạch cảm thấy vui vẻ thoải mái, nhìn Bạch Thanh Dung và Hạ Dũng, trong lòng bà Bạch cũng vui vẻ không ít, bà có thể cảm giác được Hạ Dũng là thật lòng đối tốt với Bạch Thanh Dung.

Ba người vừa nói vừa cười, đi dạo dưới tầng của bệnh viện, tất cả mọi thứ đều rơi vào đôi mắt sâu xa của người đàn ông trong chiếc xe Rolls-Royce phía xa.

“Hừ.”

Người đàn ông kia bất mãn “hừ” một tiếng, mở cửa đi về phía Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung đang nói chuyện vui vẻ với mẹ mình cũng chú ý đến người đàn ông từ xa đang đi về phía cô.

Hạ Dũng theo ánh mắt của Bạch Thanh Dung cũng nhìn thấy Lâm Thành Phong, Bạch Thanh Dung nói với bà Bạch:

“Mẹ, đi lâu như vậy chắc cũng mệt rồi. Con bảo Hạ Dũng đưa mẹ về nghỉ, con đi mua nước, có được không?”

“Thanh Dung, con nói như vậy, mẹ cũng thực sự cảm thấy mình có chút mệt rồi. Ai, mẹ già rồi. Con đi đi.”

Hạ Dũng lo lắng nhìn Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung cười xinh đẹp:

“Hạ Dũng, anh đưa mẹ em về nghỉ trước đi. Yên tâm, em không sao đâu, người cũng cần phải uống nước.”

Hạ Dũng nghe ra được một lời hai ý của Bạch Thanh Dung, khẽ gật đầu dìu bà Bạch đi vào trong phòng bệnh. Bạch Thanh Dung hít sâu một hơi, nhìn Lâm Thành Phong càng lúc càng gần, trong lòng cô cũng bắt đầu trở nên phức tạp.

Bạch Thanh Dung nhíu chặt mày, cô biết Lâm Thành Phong sớm muộn gì cũng sẽ tìm được cô, cô làm thế nào mới có thể thoát khỏi người đàn ông này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương