Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)
-
Chương 64: Cuộc đọ sức giữa hai người đàn ông
“Không phải đã nói nói tránh xa người đàn ông này rồi sao?”
Lâm Thành Phong đi đến trước mặt Bạch Thanh Dung, vừa mới đến đã quở mắng cô, trong đôi mắt sâu xa đều là sự bất mãn.
Bạch Thanh Dung im lặng nhìn Lâm Thành Phong:
“Khi nào anh mới có thể thu lại tính cách kiêu căng của mình, chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào cả, anh quản được tôi qua lại với ai à.”
“Chúng ta là vợ chồng, giấy kết hôn đã viết rất rõ ràng. Sao vậy? Cảm thấy người đàn ông khác tốt hơn đã quay sang xu nịnh rồi!”
Lâm Thành Phong chanh chua nói.
Bạch Thanh Dung cúi đầu nhỏ giọng nói:
“Lâm Thành Phong, chúng ta có thể dùng lý trí nói chuyện được không?”
Lâm Thành Phong kéo Bạch Thanh Dung xoay người đi nhanh vào trong xe, Cường rất thức thời xuống xe.
Trên xe chỉ còn lại Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung:
“Bạch Thanh Dung, em có biết mình làm việc rất không có trách nhiệm không.”
Bạch Thanh Dung nở nụ cười lạnh lẽo:
“Chủ tịch Lâm, giao ước của chúng ta là do anh lấy ảnh khỏa thân của tôi ép tôi ký, hiện giờ ảnh khỏa thân đó đã bị anh công khai rồi, chúng ta đương nhiên cũng không có bất kỳ quan hệ hợp tác gì nữa.”
“Không phải do tôi không có trách nhiệm, mà là anh không có phẩm hạnh.”
Bạch Thanh Dung tưởng rằng Lâm Thành Phong nói cô không làm theo giao ước đã định, giải thích từng chữ một.
“Bạch Thanh Dung, ảnh chụp là do Đinh Mẫn Ly công khai, tôi cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy.”
Từng từ từng chữ Lâm Thành Phong nói ra, Bạch Thanh Dung không tin:
“Chủ tịch Lâm, người đã chết đương nhiên anh nói thế nào thì thế đó, đây chính là chết không đối chứng.”
Hiện giờ Bạch Thanh Dung bắt đầu có chút khinh thường Lâm Thành Phong, chuyện mình làm lại không dám thừa nhận, còn lấy Đinh Mẫn Ly đã chết ra chịu thay.
Tuy rằng Bạch Thanh Dung cũng không thích Đinh Mẫn Ly, nhưng cô tin Đinh Mẫn Ly không có bản lĩnh có thể lấy đồ riêng tư của Lâm Thành Phong, nếu quan hệ giữa bọn họ thân thiết như vậy, Đinh Mẫn Ly cần gì phải lấy trộm t*ng trùng của Lâm Thành Phong để mang thai qua ống nghiệm.
Khi nhìn thấy tin tức Đinh Mẫn Ly tự thiêu qua đời, trong lòng Bạch Thanh Dung cũng phức tạp, một người mẫu nổi tiếng thân bại danh liệt, với tính cách kiên cường khí khái của Đinh Mẫn Ly, tự sát không phải tác phong của cô, chỉ đáng tiếc Đinh Mẫn Ly trẻ như vậy đã qua đời.
Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung không tin lời mình nói, anh cũng lười giải thích. Khi Lâm Thành Phong cho rằng chân tướng chính là chân tướng, cho dù Bạch Thanh Dung có tin hay không, nó cũng như vậy.
“Cho dù em có muốn đi, cũng không cần nửa đêm một mình chạy ra ngoài, lên xe người đàn ông khác rời đi.”
Lâm Thành Phong quay đầu nhìn chằm chằm vào Bạch Thanh Dung, người phụ nữ này gan cũng thật lớn, sao có thể tùy tiện đi cùng Hạ Dũng được.
Khứu giác nhạy bén của Lâm Thành Phong nói cho anh biết Hạ Dũng đối tốt với Bạch Thanh Dung tuyệt đối không chỉ đơn giản là bạn bè thông thường, chỉ là người phụ nữ này lại thật sự ngốc hay giả ngốc lại ngại ngùng ở cùng với người đàn ông kia.
“Tôi đi theo ai, ngăn cản chuyện gì của anh sao? Chủ tịch Lâm, tôi không phải là nhân viên của anh. Anh làm ơn đừng lấy danh nghĩa sếp đối xử với tôi. “
“Cưng à, em có thể có trách nhiệm với bản thân mình một chút có được không?”
Lâm Thành Phong không vui nói:
“Lẽ nào trên đường tùy tiện có người, em cũng có thể đi theo anh ta sao?”
“Đúng vậy, ai cũng có thể. Duy nhất không phải chủ tịch Lâm anh!”
Bạch Thanh Dung kiên định nhìn Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong không biết làm sao nhìn người phụ nữ trước mặt mình, không nói không rằng ôm ngang Bạch Thanh Dung đi vào xe. Bạch Thanh Dung không ngừng khua đôi tay nhỏ nhắn của mình đánh Lâm Thành Phong.
“Lâm Thành Phong, anh làm gì vậy? Anh đừng có phát điên có được không, tôi và anh đã không có bất kỳ quan hệ gì nữa rồi, anh thả tôi xuống.”
Bạch Thanh Dung không ngừng la hét.
Lâm Thành Phong lạnh lùng anh tuấn trực tiếp không quan tâm đến Bạch Thanh Dung đang la hét, ôm Bạch Thanh Dung bước chân dài đi về chỗ đậu xe.
“Lâm Thành Phong, anh làm vậy chỉ khiến tôi hận anh mà thôi. Anh có biết không, anh như vậy rất phiền.”
Bạch Thanh Dung gần như muốn khóc.
“Đừng làm loạn.”
Lâm Thành Phong có chút mất kiên nhẫn nói, người phụ nữ trong lòng sao lại lắm lời như vậy.
Bạch Thanh Dung buồn bực nhìn Lâm Thành Phong, trong mắt nước Tắt lưng tròng đảo quanh hốc mắt. Cô biết Lâm Thành Phong cường thế, chuyện mà người đàn ông này muốn trước giờ chưa từng quan tâm đến cảm nhận của người khác.
“Lâm Thành Phong, tôi bị anh mang đi như vậy. Mẹ tôi sẽ nghĩ thế nào, bà ấy vẫn đang ở trong bệnh viện không hề biết những chuyện này.”
Bạch Thanh Dung trừng đôi mắt to vô tội nhìn Lâm Thành Phong:
“Anh ngang bướng như vậy. Dù sao cũng phải để tôi chào mẹ mình đã.”
“Tôi sẽ bảo Cường đi giải thích.”
Lâm Thành Phong lạnh lùng nói với Bạch Thanh Dung.
“Lâm Thành Phong, tôi ghét anh.”
Bạch Thanh Dung lạnh nhạt nhìn Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong rất ghét Bạch Thanh Dung dùng ánh mắt này nhìn anh, người phụ nữ này thường dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh, hoàn toàn không giống ánh mắt nhiệt tình như lửa của những người phụ nữ khác khi nhìn anh.
“Em ghét tôi, không phải là ngày một ngày hai, tùy em.”
Lâm Thành Phong hời hợt nói, bước chân vững vàng đi về phía đậu xe:
“Chỉ cần em ở bên cạnh tôi, em hận tôi cũng không sao cả.”
“Thả cô ấy xuống!”
Giọng nói sắc nhọn của một người đàn ông truyền đến. Trong mắt của Bạch Thanh Dung lóe lên tia hy vọng: “Hạ Dũng?”
Khi Lâm Thành Phong vừa ôm ngang Bạch Thanh Dung, đã bị Hạ Dũng đứng bên cửa sổ nhìn thấy. Hạ Dũng làm yên lòng bà Bạch xong thì vội vàng đuổi theo, anh đã từng đồng ý với Bạch Thanh Dung sẽ không để cô phải chịu ấm ức nào thêm nữa.
Đối với Bạch Thanh Dung, anh nhất định sẽ không nuốt lời.
Lâm Thành Phong xoay người nhìn Hạ Dũng, trong mắt hiện lên tia không vui, khinh thường cười lạnh. Bạch Thanh Dung nhân lúc Lâm Thành Phong buông lỏng, giãy giụa nhảy khỏi lòng Lâm Thành Phong.
Chạy về phía Hạ Dũng, Hạ Dũng kéo Bạch Thanh Dung che ở phía sau, lo lắng nhìn Bạch Thanh Dung:
“Thanh Dung, anh ta không làm gì em chứ?”
Bạch Thanh Dung khẽ gật đầu:
“Hạ Dũng, chúng ta đi thôi, không cần để ý đến anh ta.”
Hạ Dũng cười dịu dàng khẽ đánh vào mũi Bạch Thanh Dung:
“Có một số chuyện nhất định phải nói rõ ràng. Thanh Dung, có anh ở đây, em đừng sợ.”
Hành động thân mật của hai người và lời nói dịu dàng của Hạ Dũng đều được Lâm Thành Phong đặt ở trong mắt, nghe vào trong lòng. Lâm Thành Phong sầm mặt, hai tay nắm thành đấm, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
“Chủ tịch Hạ, từ khi nào cậu và vợ tôi lại gần gũi như vậy rồi?”
Lâm Thành Phong khinh thường nhìn Hạ Dũng:
“Thì ra chủ tịch Hạ thích dụ dỗ phụ nữ đã có chồng sao, người của nhà họ Hạ đều thích ăn đồ mà người khác đã ăn sao?”
“Chủ tịch Lâm, tôi đã biết mọi chuyện của Thanh Dung rồi. Thanh Dung cô ấy chưa từng thừa nhận là vợ anh, chủ tịch Lâm cần gì phải ép buộc.”
“Chuyện vợ chồng chúng tôi không cần người ngoài quan tâm.”
Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung:
“Thanh Dung, em có theo tôi quay về hay không?”
Bạch Thanh Dung ngước mắt chống lại ánh mắt sắc bén của Lâm Thành Phong, trong lòng ngang ngược, cô sẽ không về bên cạnh người đàn ông kia. Cô không muốn trải qua ngày tháng không có cảm giác an toàn kia nữa, nhẹ giọng nói:
“Lâm Thành Phong, kết thúc đi. Chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.”
“Chủ tịch Lâm, anh nghe thấy chưa. Thanh Dung không muốn anh cũng đừng ép cô ấy nữa.”
Nghe Bạch Thanh Dung hết lần này đến lần khác nói bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì, trước đây trong lòng nặng trĩu anh có thể nhịn, bởi vì khi đó bên cạnh Bạch Thanh Dung không có bất kỳ người đàn ông nào khác, anh có thể chịu đựng mọi lời nói của người phụ nữ này.
Thế nhưng lúc này, lửa giận mà Lâm Thành Phong ngấm ngầm chịu đựng đang chậm rãi bộc phát. Vợ của anh nửa đêm chạy đến nhà của một người đàn ông khác, lại còn vừa nói vừa cười ở nơi đông người.
Bạch Thanh Dung chưa từng thân thiết như vậy với người chồng là anh, Bạch Thanh Dung đứng sau lưng Hạ Dũng khiến Lâm Thành Phong cảm thấy vô cùng gai mắt.
Từ lúc nào vợ của anh bên cạnh người đàn ông khác cùng đề phòng anh, sắc mặt Lâm Thành Phong u ám, ánh mắt giống như chim ưng nhìn chằm chằm Hạ Dũng, từng bước đi về phía Hạ Dũng.
“Bụp!” Lâm Thành Phong động tác nhanh nhẹn đánh Hạ Dũng một đấm, Hạ Dũng không ngờ rằng Lâm Thành Phong lại trực tiếp ra tay với anh nên không hề đề phòng. Khóe miệng đã xanh tím.
“Hạ Dũng, anh không sao chứ?” Bạch Thanh Dung lo lắng đỡ Hạ Dũng, quan tâm hỏi, cảnh này càng tăng thêm lửa giận trong mắt Lâm Thành Phong.
Hạ Dũng ý bảo Bạch Thanh Dung anh không sao:
“Thanh Dung, em đi sang một bên.”
“Lâm Thành Phong, anh phát điên cái gì?”
Bạch Thanh Dung giận dữ nhìn Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong từ trên cao nhìn xuống Bạch Thanh Dung và Hạ Dũng, “hừ” một tiếng:
“Kết cục của việc dụ dỗ vợ của người khác.”
“Anh!”
Bạch Thanh Dung buồn bực không nói lên lời:
“Thanh Dung, nghe anh. Em đứng sang một bên, chuyện giữa anh và anh ta là cuộc đọ sức giữa hai người đàn ông, anh sẽ giải quyết với anh ta.”
Bạch Thanh Dung lo lắng nhìn Hạ Dũng:
“Hạ Dũng, đều tại em, hại anh thành như vậy.”
Hạ Dũng lau vệt máu bên khóe miệng, đứng lên nói với Lâm Thành Phong:
“Chủ tịch Lâm, anh thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề thì nói một tiếng, thừa lúc người khác không để ý mà đánh lén không phải chuyện vẻ vang gì.”
“Hạ Dũng, hai người…”
Bạch Thanh Dung lờ mờ cảm thấy hai người đàn ông này đang gây sự với nhau, trong lòng không khỏi lo lắng.
Lúc này Lâm Thành Phong và Hạ Dũng đứng đối diện nhau, hai người đều cao hơn một mét tám. Bầu không khí giữa hai người lạnh đến cực điểm, giương súng sẵn sàng hết sức căng thẳng.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, nhìn như yên lặng nhưng thực chất lại đang âm thầm nổi sóng lớn.
“Anh em Hồ lô, anh em Hồ lô, trên cây mây có bảy đóa hoa. Gió táp mưa sa cũng không sợ…” Tiếng chuông điện thoại vang lên, bầu không khí vốn đang lạnh tanh lại càng thêm lúng túng.
Cường chầm chậm đi về phía Lâm Thành Phong, vội vàng nhận điện thoại:
“Alo, thím Trương, được, cháu biết rồi, sẽ quay về ngay lập tức!”
Ba người im lặng nhìn Cường, một người đàn ông lạnh lùng như vậy lại dùng nhạc chuông điện thoại trẻ con như thế.
Lâm Thành Phong sầm mặt, chuyện này quả thực quá mất mặt rồi. Cường không hiểu nhìn mọi người:
“Mấy người nhìn tôi làm gì?”
“Chuyện gì?”
Cường liếc nhìn Bạch Thanh Dung và Hạ Dũng, đến gần Lâm Thành Phong, ghé vào tai Lâm Thành Phong nói. Vẻ mặt của Lâm Thành Phong vừa rồi còn lạnh như băng sơn nay càng thêm nặng nề, trong đôi mắt sâu xa hiện lên cảm xúc không thể nắm bắt được.
Sau khi Cường nói xong, cung kính lui ra phía sau Lâm Thành Phong. Lâm Thành Phong khẽ ho hai tiếng, xoay người sâu xa nhìn Bạch Thanh Dung:
“Bạch Thanh Dung, tôi sẽ buông tha em hai ngày, nhưng em nhớ kỹ lấy, chân trời góc bể em cũng sẽ không chạy trốn được tôi đâu.”
Lâm Thành Phong ngang ngược nói xong, mang theo Cường rời đi. Khi đi còn hời hợt nói với Cường:
“Về sau không cho dùng nhạc chuông này nữa. Đổi cho tôi ngay lập tức.”
Cường khó hiểu sờ đầu:
“Cậu chủ, vì sao?”
“Không có vì sao, đổi ngay lập tức.”
“Vâng.”
Cường ấm ức đồng ý, lập tức lấy điện thoại từ trong túi quần ấn ấn vài cái, sau đó lại cất điện thoại vào trong túi.
Bạch Thanh Dung bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Lâm Thành Phong và Cường rời đi. Bạch Thanh Dung xoay đầu nhìn vết bầm tím bên miệng Hạ Dũng, trách mắng:
“Cái tên Lâm Thành Phong này sao lại không có chút đạo lý như vậy, gây sự vô lý. Hạ Dũng, em dẫn anh đến bệnh viện khử trùng.”
“Thanh Dung, em đang quan tâm anh sao?”
Hạ Dũng hoàn toàn quên mất đau đớn, nở nụ cười tươi đẹp nhìn Bạch Thanh Dung. Nhìn thấy Bạch Thanh Dung vừa rồi thân thiết với anh trước mặt Lâm Thành Phong, anh đột nhiên cảm thấy vô cớ bị đánh một đấm cũng không thiệt, chỉ hận Lâm Thành Phong sao không đánh anh nhiều thêm mấy đấm.
“Hạ Dũng, đã là lúc nào rồi. Còn có tâm tư để nói đùa. Đi thôi, mau đi bôi thuốc, nếu như gương mặt đẹp trai như vậy bị hủy mất, vậy thì em phạm tội lớn rồi.”
“Thanh Dung, em cảm thấy anh đẹp trai sao? Có đẹp trai hơn Lâm Thành Phong không?”
Chiếc xe Rolls-Royce màu bạc sang trọng dừng lại trước cánh cửa sắt lớn, Lâm Thành Phong vận âu phục màu xanh nhã nhặn bước xuống xe. Cường theo sát phía sau Lâm Thành Phong, đẩy cửa lớn nhà họ Lâm.
Bà Lâm nặng nề ngồi trên chiếc ghê sofa trong phòng khách, gương mặt đẫm nước Tắt đi về phía Lâm Thành Phong:
“Thành Phong, con trai, con trở về rồi.”
“Mẹ, đừng lo lắng, có chuyện gì ngồi xuống từ từ nói.”
Lâm Thành Phong đỡ bà Lâm ngồi xuống ghế sofa, lông mày đen nhánh xinh đẹp nhíu chặt lại, nặng nề nói:
“Không có cách nào sao?”
Bà Lâm cầm khăn giấy nhẹ lau nước Tắt trên mặt, gật đầu lia lịa. Nhìn gương mặt kiên định và đau lòng của mẹ mình, trong lòng Lâm Thành Phong giống như rơi xuống đáy cốc, tâm tình càng thêm nặng nề, không biết nên biểu đạt thế nào.
Lâm Thành Phong đi đến trước mặt Bạch Thanh Dung, vừa mới đến đã quở mắng cô, trong đôi mắt sâu xa đều là sự bất mãn.
Bạch Thanh Dung im lặng nhìn Lâm Thành Phong:
“Khi nào anh mới có thể thu lại tính cách kiêu căng của mình, chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào cả, anh quản được tôi qua lại với ai à.”
“Chúng ta là vợ chồng, giấy kết hôn đã viết rất rõ ràng. Sao vậy? Cảm thấy người đàn ông khác tốt hơn đã quay sang xu nịnh rồi!”
Lâm Thành Phong chanh chua nói.
Bạch Thanh Dung cúi đầu nhỏ giọng nói:
“Lâm Thành Phong, chúng ta có thể dùng lý trí nói chuyện được không?”
Lâm Thành Phong kéo Bạch Thanh Dung xoay người đi nhanh vào trong xe, Cường rất thức thời xuống xe.
Trên xe chỉ còn lại Lâm Thành Phong và Bạch Thanh Dung:
“Bạch Thanh Dung, em có biết mình làm việc rất không có trách nhiệm không.”
Bạch Thanh Dung nở nụ cười lạnh lẽo:
“Chủ tịch Lâm, giao ước của chúng ta là do anh lấy ảnh khỏa thân của tôi ép tôi ký, hiện giờ ảnh khỏa thân đó đã bị anh công khai rồi, chúng ta đương nhiên cũng không có bất kỳ quan hệ hợp tác gì nữa.”
“Không phải do tôi không có trách nhiệm, mà là anh không có phẩm hạnh.”
Bạch Thanh Dung tưởng rằng Lâm Thành Phong nói cô không làm theo giao ước đã định, giải thích từng chữ một.
“Bạch Thanh Dung, ảnh chụp là do Đinh Mẫn Ly công khai, tôi cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy.”
Từng từ từng chữ Lâm Thành Phong nói ra, Bạch Thanh Dung không tin:
“Chủ tịch Lâm, người đã chết đương nhiên anh nói thế nào thì thế đó, đây chính là chết không đối chứng.”
Hiện giờ Bạch Thanh Dung bắt đầu có chút khinh thường Lâm Thành Phong, chuyện mình làm lại không dám thừa nhận, còn lấy Đinh Mẫn Ly đã chết ra chịu thay.
Tuy rằng Bạch Thanh Dung cũng không thích Đinh Mẫn Ly, nhưng cô tin Đinh Mẫn Ly không có bản lĩnh có thể lấy đồ riêng tư của Lâm Thành Phong, nếu quan hệ giữa bọn họ thân thiết như vậy, Đinh Mẫn Ly cần gì phải lấy trộm t*ng trùng của Lâm Thành Phong để mang thai qua ống nghiệm.
Khi nhìn thấy tin tức Đinh Mẫn Ly tự thiêu qua đời, trong lòng Bạch Thanh Dung cũng phức tạp, một người mẫu nổi tiếng thân bại danh liệt, với tính cách kiên cường khí khái của Đinh Mẫn Ly, tự sát không phải tác phong của cô, chỉ đáng tiếc Đinh Mẫn Ly trẻ như vậy đã qua đời.
Lâm Thành Phong thấy Bạch Thanh Dung không tin lời mình nói, anh cũng lười giải thích. Khi Lâm Thành Phong cho rằng chân tướng chính là chân tướng, cho dù Bạch Thanh Dung có tin hay không, nó cũng như vậy.
“Cho dù em có muốn đi, cũng không cần nửa đêm một mình chạy ra ngoài, lên xe người đàn ông khác rời đi.”
Lâm Thành Phong quay đầu nhìn chằm chằm vào Bạch Thanh Dung, người phụ nữ này gan cũng thật lớn, sao có thể tùy tiện đi cùng Hạ Dũng được.
Khứu giác nhạy bén của Lâm Thành Phong nói cho anh biết Hạ Dũng đối tốt với Bạch Thanh Dung tuyệt đối không chỉ đơn giản là bạn bè thông thường, chỉ là người phụ nữ này lại thật sự ngốc hay giả ngốc lại ngại ngùng ở cùng với người đàn ông kia.
“Tôi đi theo ai, ngăn cản chuyện gì của anh sao? Chủ tịch Lâm, tôi không phải là nhân viên của anh. Anh làm ơn đừng lấy danh nghĩa sếp đối xử với tôi. “
“Cưng à, em có thể có trách nhiệm với bản thân mình một chút có được không?”
Lâm Thành Phong không vui nói:
“Lẽ nào trên đường tùy tiện có người, em cũng có thể đi theo anh ta sao?”
“Đúng vậy, ai cũng có thể. Duy nhất không phải chủ tịch Lâm anh!”
Bạch Thanh Dung kiên định nhìn Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong không biết làm sao nhìn người phụ nữ trước mặt mình, không nói không rằng ôm ngang Bạch Thanh Dung đi vào xe. Bạch Thanh Dung không ngừng khua đôi tay nhỏ nhắn của mình đánh Lâm Thành Phong.
“Lâm Thành Phong, anh làm gì vậy? Anh đừng có phát điên có được không, tôi và anh đã không có bất kỳ quan hệ gì nữa rồi, anh thả tôi xuống.”
Bạch Thanh Dung không ngừng la hét.
Lâm Thành Phong lạnh lùng anh tuấn trực tiếp không quan tâm đến Bạch Thanh Dung đang la hét, ôm Bạch Thanh Dung bước chân dài đi về chỗ đậu xe.
“Lâm Thành Phong, anh làm vậy chỉ khiến tôi hận anh mà thôi. Anh có biết không, anh như vậy rất phiền.”
Bạch Thanh Dung gần như muốn khóc.
“Đừng làm loạn.”
Lâm Thành Phong có chút mất kiên nhẫn nói, người phụ nữ trong lòng sao lại lắm lời như vậy.
Bạch Thanh Dung buồn bực nhìn Lâm Thành Phong, trong mắt nước Tắt lưng tròng đảo quanh hốc mắt. Cô biết Lâm Thành Phong cường thế, chuyện mà người đàn ông này muốn trước giờ chưa từng quan tâm đến cảm nhận của người khác.
“Lâm Thành Phong, tôi bị anh mang đi như vậy. Mẹ tôi sẽ nghĩ thế nào, bà ấy vẫn đang ở trong bệnh viện không hề biết những chuyện này.”
Bạch Thanh Dung trừng đôi mắt to vô tội nhìn Lâm Thành Phong:
“Anh ngang bướng như vậy. Dù sao cũng phải để tôi chào mẹ mình đã.”
“Tôi sẽ bảo Cường đi giải thích.”
Lâm Thành Phong lạnh lùng nói với Bạch Thanh Dung.
“Lâm Thành Phong, tôi ghét anh.”
Bạch Thanh Dung lạnh nhạt nhìn Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong rất ghét Bạch Thanh Dung dùng ánh mắt này nhìn anh, người phụ nữ này thường dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh, hoàn toàn không giống ánh mắt nhiệt tình như lửa của những người phụ nữ khác khi nhìn anh.
“Em ghét tôi, không phải là ngày một ngày hai, tùy em.”
Lâm Thành Phong hời hợt nói, bước chân vững vàng đi về phía đậu xe:
“Chỉ cần em ở bên cạnh tôi, em hận tôi cũng không sao cả.”
“Thả cô ấy xuống!”
Giọng nói sắc nhọn của một người đàn ông truyền đến. Trong mắt của Bạch Thanh Dung lóe lên tia hy vọng: “Hạ Dũng?”
Khi Lâm Thành Phong vừa ôm ngang Bạch Thanh Dung, đã bị Hạ Dũng đứng bên cửa sổ nhìn thấy. Hạ Dũng làm yên lòng bà Bạch xong thì vội vàng đuổi theo, anh đã từng đồng ý với Bạch Thanh Dung sẽ không để cô phải chịu ấm ức nào thêm nữa.
Đối với Bạch Thanh Dung, anh nhất định sẽ không nuốt lời.
Lâm Thành Phong xoay người nhìn Hạ Dũng, trong mắt hiện lên tia không vui, khinh thường cười lạnh. Bạch Thanh Dung nhân lúc Lâm Thành Phong buông lỏng, giãy giụa nhảy khỏi lòng Lâm Thành Phong.
Chạy về phía Hạ Dũng, Hạ Dũng kéo Bạch Thanh Dung che ở phía sau, lo lắng nhìn Bạch Thanh Dung:
“Thanh Dung, anh ta không làm gì em chứ?”
Bạch Thanh Dung khẽ gật đầu:
“Hạ Dũng, chúng ta đi thôi, không cần để ý đến anh ta.”
Hạ Dũng cười dịu dàng khẽ đánh vào mũi Bạch Thanh Dung:
“Có một số chuyện nhất định phải nói rõ ràng. Thanh Dung, có anh ở đây, em đừng sợ.”
Hành động thân mật của hai người và lời nói dịu dàng của Hạ Dũng đều được Lâm Thành Phong đặt ở trong mắt, nghe vào trong lòng. Lâm Thành Phong sầm mặt, hai tay nắm thành đấm, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
“Chủ tịch Hạ, từ khi nào cậu và vợ tôi lại gần gũi như vậy rồi?”
Lâm Thành Phong khinh thường nhìn Hạ Dũng:
“Thì ra chủ tịch Hạ thích dụ dỗ phụ nữ đã có chồng sao, người của nhà họ Hạ đều thích ăn đồ mà người khác đã ăn sao?”
“Chủ tịch Lâm, tôi đã biết mọi chuyện của Thanh Dung rồi. Thanh Dung cô ấy chưa từng thừa nhận là vợ anh, chủ tịch Lâm cần gì phải ép buộc.”
“Chuyện vợ chồng chúng tôi không cần người ngoài quan tâm.”
Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung:
“Thanh Dung, em có theo tôi quay về hay không?”
Bạch Thanh Dung ngước mắt chống lại ánh mắt sắc bén của Lâm Thành Phong, trong lòng ngang ngược, cô sẽ không về bên cạnh người đàn ông kia. Cô không muốn trải qua ngày tháng không có cảm giác an toàn kia nữa, nhẹ giọng nói:
“Lâm Thành Phong, kết thúc đi. Chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.”
“Chủ tịch Lâm, anh nghe thấy chưa. Thanh Dung không muốn anh cũng đừng ép cô ấy nữa.”
Nghe Bạch Thanh Dung hết lần này đến lần khác nói bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì, trước đây trong lòng nặng trĩu anh có thể nhịn, bởi vì khi đó bên cạnh Bạch Thanh Dung không có bất kỳ người đàn ông nào khác, anh có thể chịu đựng mọi lời nói của người phụ nữ này.
Thế nhưng lúc này, lửa giận mà Lâm Thành Phong ngấm ngầm chịu đựng đang chậm rãi bộc phát. Vợ của anh nửa đêm chạy đến nhà của một người đàn ông khác, lại còn vừa nói vừa cười ở nơi đông người.
Bạch Thanh Dung chưa từng thân thiết như vậy với người chồng là anh, Bạch Thanh Dung đứng sau lưng Hạ Dũng khiến Lâm Thành Phong cảm thấy vô cùng gai mắt.
Từ lúc nào vợ của anh bên cạnh người đàn ông khác cùng đề phòng anh, sắc mặt Lâm Thành Phong u ám, ánh mắt giống như chim ưng nhìn chằm chằm Hạ Dũng, từng bước đi về phía Hạ Dũng.
“Bụp!” Lâm Thành Phong động tác nhanh nhẹn đánh Hạ Dũng một đấm, Hạ Dũng không ngờ rằng Lâm Thành Phong lại trực tiếp ra tay với anh nên không hề đề phòng. Khóe miệng đã xanh tím.
“Hạ Dũng, anh không sao chứ?” Bạch Thanh Dung lo lắng đỡ Hạ Dũng, quan tâm hỏi, cảnh này càng tăng thêm lửa giận trong mắt Lâm Thành Phong.
Hạ Dũng ý bảo Bạch Thanh Dung anh không sao:
“Thanh Dung, em đi sang một bên.”
“Lâm Thành Phong, anh phát điên cái gì?”
Bạch Thanh Dung giận dữ nhìn Lâm Thành Phong, Lâm Thành Phong từ trên cao nhìn xuống Bạch Thanh Dung và Hạ Dũng, “hừ” một tiếng:
“Kết cục của việc dụ dỗ vợ của người khác.”
“Anh!”
Bạch Thanh Dung buồn bực không nói lên lời:
“Thanh Dung, nghe anh. Em đứng sang một bên, chuyện giữa anh và anh ta là cuộc đọ sức giữa hai người đàn ông, anh sẽ giải quyết với anh ta.”
Bạch Thanh Dung lo lắng nhìn Hạ Dũng:
“Hạ Dũng, đều tại em, hại anh thành như vậy.”
Hạ Dũng lau vệt máu bên khóe miệng, đứng lên nói với Lâm Thành Phong:
“Chủ tịch Lâm, anh thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề thì nói một tiếng, thừa lúc người khác không để ý mà đánh lén không phải chuyện vẻ vang gì.”
“Hạ Dũng, hai người…”
Bạch Thanh Dung lờ mờ cảm thấy hai người đàn ông này đang gây sự với nhau, trong lòng không khỏi lo lắng.
Lúc này Lâm Thành Phong và Hạ Dũng đứng đối diện nhau, hai người đều cao hơn một mét tám. Bầu không khí giữa hai người lạnh đến cực điểm, giương súng sẵn sàng hết sức căng thẳng.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, nhìn như yên lặng nhưng thực chất lại đang âm thầm nổi sóng lớn.
“Anh em Hồ lô, anh em Hồ lô, trên cây mây có bảy đóa hoa. Gió táp mưa sa cũng không sợ…” Tiếng chuông điện thoại vang lên, bầu không khí vốn đang lạnh tanh lại càng thêm lúng túng.
Cường chầm chậm đi về phía Lâm Thành Phong, vội vàng nhận điện thoại:
“Alo, thím Trương, được, cháu biết rồi, sẽ quay về ngay lập tức!”
Ba người im lặng nhìn Cường, một người đàn ông lạnh lùng như vậy lại dùng nhạc chuông điện thoại trẻ con như thế.
Lâm Thành Phong sầm mặt, chuyện này quả thực quá mất mặt rồi. Cường không hiểu nhìn mọi người:
“Mấy người nhìn tôi làm gì?”
“Chuyện gì?”
Cường liếc nhìn Bạch Thanh Dung và Hạ Dũng, đến gần Lâm Thành Phong, ghé vào tai Lâm Thành Phong nói. Vẻ mặt của Lâm Thành Phong vừa rồi còn lạnh như băng sơn nay càng thêm nặng nề, trong đôi mắt sâu xa hiện lên cảm xúc không thể nắm bắt được.
Sau khi Cường nói xong, cung kính lui ra phía sau Lâm Thành Phong. Lâm Thành Phong khẽ ho hai tiếng, xoay người sâu xa nhìn Bạch Thanh Dung:
“Bạch Thanh Dung, tôi sẽ buông tha em hai ngày, nhưng em nhớ kỹ lấy, chân trời góc bể em cũng sẽ không chạy trốn được tôi đâu.”
Lâm Thành Phong ngang ngược nói xong, mang theo Cường rời đi. Khi đi còn hời hợt nói với Cường:
“Về sau không cho dùng nhạc chuông này nữa. Đổi cho tôi ngay lập tức.”
Cường khó hiểu sờ đầu:
“Cậu chủ, vì sao?”
“Không có vì sao, đổi ngay lập tức.”
“Vâng.”
Cường ấm ức đồng ý, lập tức lấy điện thoại từ trong túi quần ấn ấn vài cái, sau đó lại cất điện thoại vào trong túi.
Bạch Thanh Dung bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Lâm Thành Phong và Cường rời đi. Bạch Thanh Dung xoay đầu nhìn vết bầm tím bên miệng Hạ Dũng, trách mắng:
“Cái tên Lâm Thành Phong này sao lại không có chút đạo lý như vậy, gây sự vô lý. Hạ Dũng, em dẫn anh đến bệnh viện khử trùng.”
“Thanh Dung, em đang quan tâm anh sao?”
Hạ Dũng hoàn toàn quên mất đau đớn, nở nụ cười tươi đẹp nhìn Bạch Thanh Dung. Nhìn thấy Bạch Thanh Dung vừa rồi thân thiết với anh trước mặt Lâm Thành Phong, anh đột nhiên cảm thấy vô cớ bị đánh một đấm cũng không thiệt, chỉ hận Lâm Thành Phong sao không đánh anh nhiều thêm mấy đấm.
“Hạ Dũng, đã là lúc nào rồi. Còn có tâm tư để nói đùa. Đi thôi, mau đi bôi thuốc, nếu như gương mặt đẹp trai như vậy bị hủy mất, vậy thì em phạm tội lớn rồi.”
“Thanh Dung, em cảm thấy anh đẹp trai sao? Có đẹp trai hơn Lâm Thành Phong không?”
Chiếc xe Rolls-Royce màu bạc sang trọng dừng lại trước cánh cửa sắt lớn, Lâm Thành Phong vận âu phục màu xanh nhã nhặn bước xuống xe. Cường theo sát phía sau Lâm Thành Phong, đẩy cửa lớn nhà họ Lâm.
Bà Lâm nặng nề ngồi trên chiếc ghê sofa trong phòng khách, gương mặt đẫm nước Tắt đi về phía Lâm Thành Phong:
“Thành Phong, con trai, con trở về rồi.”
“Mẹ, đừng lo lắng, có chuyện gì ngồi xuống từ từ nói.”
Lâm Thành Phong đỡ bà Lâm ngồi xuống ghế sofa, lông mày đen nhánh xinh đẹp nhíu chặt lại, nặng nề nói:
“Không có cách nào sao?”
Bà Lâm cầm khăn giấy nhẹ lau nước Tắt trên mặt, gật đầu lia lịa. Nhìn gương mặt kiên định và đau lòng của mẹ mình, trong lòng Lâm Thành Phong giống như rơi xuống đáy cốc, tâm tình càng thêm nặng nề, không biết nên biểu đạt thế nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook