"Anh cần gì phải quan tâm cảm nhận của tôi như vậy?" Tô Ảnh không nhịn được thốt ra.

Phó Thịnh khẽ nở nụ cười, nói: "Em đang muốn ép anh thổ lộ sao?"

"A?!" Tô Ảnh khẽ giật mình.

Phó Thịnh đưa tay, nâng cằm Tô Ảnh lên, để cô đón nhận ánh mắt của mình, nhẹ nhàng nói; "Tô Ảnh, anh làm nhiều như vậy, em vẫn không rõ tình cảm của anh với em sao?"

Trái tim Tô Ảnh lập tức hoảng loạn.

Rốt, rốt cuộc anh có ý gì?

Trời ạ, không phải anh có ý kia chứ?

Anh đang muốn tỏ tình với mình sao?

Khoan đã, khoan đã.

Không thể nào?

"Em cảm thấy anh có ý gì?" Nhìn vào ánh mắt bối rối như nai con của Tô Ảnh, Phó Thịnh tà ác tới gần, cố ý nhíu mày nhìn Tô Ảnh, nụ cười khóe môi như ác ma, khiến trái tim Tô Ảnh như con thỏ, không ngừng nhảy nhót, không yên tĩnh nổi.

"Phó tổng..." âm thanh của Tô Ảnh có chút run rẩy.

"Gọi anh là Phó Thịnh, hoặc là Thịnh." Phó Thịnh bá đạo ra lệnh nói.

Tô Ảnh chật vật nuốt nước miếng một cái, lúc bình thường cái tên này gọi rất thuận miệng.

Thế nhưng trong trường hợp trước mắt, lại có cảm giác không gọi nổi.

"Cho nên em đã rõ câu trả lời của anh chưa?" Phó Thịnh ý vị thâm trường nói: "Bốn câu hỏi đó, thật ra có cùng một đáp án."

Tô Ảnh không nhịn được thấp giọng kêu lên: "Anh thật đáng sợ! Mọi chuyện cần thiết đều nằm trong lòng bàn tay của anh."

Phó Thịnh khẽ nở nụ cười: "Làm sao? Sợ à? Bây giờ mới biết em đi theo người đàn ông như nào à?"

Khuôn mặt của Tô Ảnh đột nhiên đỏ lên: "Tôi mới không theo..."

Cái gì mà theo chứ? Từ này mập mờ quá rồi đấy? Rõ ràng mình chỉ là trợ lý của anh ta mà thôi...

Thế nhưng, vì sao mình nghe thấy anh nói như vậy, trong lòng lại không kìm được vui vẻ nhảy cẫng?

Thật muốn khinh bỉ mình nha!

Mình đang nghĩ gì vậy chứ!

"Yên tâm. Anh tính toán khắp thiên hạ, duy chỉ không tính toán em." Trong mắt Phó Thịnh thêm phần chân thành và trịnh trọng, như đang tuyên thệ, nhẹ nhàng nói.

Trái tim Tô Ảnh càng run mạnh hơn.

"Vậy anh, anh, đối với tôi..." bỗng nhiên Tô Ảnh không có dũng khí nói nữa.

Thật xấu hổ, muốn cô mở miệng thế nào bây giờ? Muốn cô trực tiếp hỏi, anh thích tôi đúng không chắc?

Cô thật sự không nói nên lời.

Phó Thịnh cười càng thêm vui vẻ, dường như đã đoán được lời Tô Ảnh muốn nói, âm cuối mang theo ý nghi vấn: "Ừm?"

Một chữ, khiến trong lòng Tô Ảnh ngứa ngáy, như đang được vuốt ve.

Khuôn mặt Tô Ảnh đỏ lên.

Ở trong nhà khác, bị người đàn ông mình thích đùa giỡn như thế, cảm giác này, quả thực vô cùng kích thích nha!

Phó Thịnh bỗng nhiên cúi người, nhanh chóng nói một câu ở bên tai Tô Ảnh: "Đúng vậy, lòng anh duyệt em rồi, Tô Ảnh. Em thì sao?"

Nói xong, Phó Thịnh đột nhiên đứng thẳng người lên, cười như không cười nhìn Tô Ảnh.

Khi Tô Ảnh nghe thấy câu này, đầu óc trống rỗng, rồi lập tức nở bung như pháo hoa, chói lọi khiến trước mắt cô tràn ngập ánh sáng, cơ thể như bay lên.

Phó Thịnh, anh thật sự đã nói ra?

Anh thật sự thích mình?

Đây là sự thực sao?

Không phải đùa mình chứ?

Làm sao có thể? Làm sao lại như vậy được?

Anh là đế vương cao cao tại thượng mà!

Mình lại là đứa con gái riêng không rõ cha là ai...

Có chỗ nào xứng không?

Phó Thịnh nhìn thấy ánh mắt Tô Ảnh ảm đạm, như nghĩ tới điều gì, không đợi Tô Ảnh trốn tránh, đã giữ cằm Tô Ảnh lần nữa, không thể nghi ngờ nói: "Làm sao? Em muốn từ chối? Hay là nói, em cảm thấy người khác đẹp trai hơn?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương