Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ
-
Chương 289
"Vậy thì được, anh sẽ trả lời từng câu một." Phó Thịnh khẽ cười một cái: "Thật ra bốn câu hỏi này, có thể quy nạp thành một câu hỏi, như vậy cũng cũng chỉ có một đáp án. Đáp án của anh chính là: bởi vì, những chuyện này, cũng là chuyện của anh!"
Tô Ảnh khó hiểu nhìn Phó Thịnh.
Câu trả lời kỳ quặc gì vậy.
Những chuyện này đều là chuyện của Tô gia, liên quan gì đến anh chứ?
Chẳng lẽ xen vào vì đam mê?
Phó Thịnh nhẹ nhàng ho khan một chút, tựa hồ có chút ngượng ngùng, nhưng lập tức giấu ở dưới lớp da mặt dày của anh, nhẹ giọng nói: "Bởi vì, những chuyện này sẽ trở thành chuyện nhà của anh. Cho nên, dĩ nhiên anh phải quan tâm. Nói như vậy, em đã hiểu chưa?"
Tô Ảnh nheo mắt.
Giờ đã là lúc nào rồi rồi? Còn không quên đùa giỡn mình?
Vài ngày trước đùa giỡn thì cũng thôi đi, giờ đã đến lúc nào rồi, còn muốn...?
Phó Thịnh đột nhiên đưa tay, ôm lấy bả vai Tô Ảnh, thấp giọng nói: "Là anh tự mình thông báo cho Tô gia tới. Bởi vì, vấn đề này, sớm muộn cũng phải giải quyết. Anh không muốn để cho em và dì Tô hối hận tiếc nuối vì lúc trước tùy hứng mà dẫn đến hậu quả không cách nào vãn hồi. Trên thực tế, từ rất lâu trước đó anh đã biết sức khỏe của ông cụ Tô gia không tốt, mặc dù không biết bị bệnh gì, thế nhưng cơ thể càng lúc càng gầy đối với người già ngần này tuổi mà nói, là tối kỵ."
"Nhà anh cũng có người già. Cho nên anh có kinh nghiệm về phương diện này hơn em. Ông cụ Tô có quan hệ rất mật thiết với ông bà nội của anh. Năm đó, bà nội anh cũng rất xem trọng ông cụ Tô, cho nên sức khỏe của ông cụ Tô có việc gì, dĩ nhiên bà anh cũng lo lắng. Cũng nhờ đó mà anh biết, lần này ông cụ Tô bị bệnh rất nặng, chỉ sợ không còn nhiều thời gian."
"Đúng, anh thừa nhận, anh chuẩn bị chuyến đi suối nước nóng lần này, là làm chủ kéo Tô gia vào việc này. Đó cũng là bởi vì, anh biết cơ thể của ông cụ Tô chỉ sợ không chống đỡ được quá lâu." Phó Thịnh thở dài một tiếng, nói: "Anh vốn muốn tìm cơ hội thích hợp nói chuyện với em, thế nhưng, nếu như không làm rõ quan hệ của em và Tô gia, sao anh dám nói với em được? Anh không nói chuyện được với em, sao anh dám đi nói với dì Tô đây? Dù sao anh và dì Tô chỉ gặp mặt một lần. Anh không thể chạy đến trước cửa nhà em, nói với dì Tô hô, dì Tô nếu dì không quay lại, dì sẽ không gặp được ông của dì nữa sao? Hả? Em nói xem có đúng hay không?"
Sắc mặt Tô Ảnh bỗng nhiên dịu đi một chút.
Hình như Phó Thịnh nói cũng rất có lý.
Phó Thịnh tiếp tục nói: "Anh đã không thể nói thẳng với em về Tô gia, vậy cũng chỉ có thể để người của Tô gia gắn lại quan hệ với em được thôi."
Tô Ảnh bĩu môi nói; "Cho nên anh bèn cố ý tiết lộ tin tức cho Mao Vũ Phỉ, để Mao Vũ Phỉ bám theo anh đi tới suối nước nóng trên núi?"
Phó Thịnh cười gật đầu: "Phải. Đúng là anh cố ý tiết lộ tin tức cho Mao Vũ Phỉ. Sau đó gọi Yến Hành đi cùng. Yến Hành đi, khẳng định Mẫn Chỉ sẽ đi cùng, Mẫn Chỉ đi, sẽ gọi cả em theo. Cho nên, chuyến đi suối nước nóng lần này, đúng là để thu xếp chuyện này. Tính cách của Mao Vũ Phỉ ngang ngược càn rỡ, không khác gì mẹ của cô ta. Cho nên anh không bất ngờ khi cô ta gây chuyện với em. Chỉ cần Tô Như Thiến xuất hiện, khẳng định bà ta sẽ vì lấy lại danh dự cho con gái mình mà bắt nạt em."
"Sau đó anh lại tiết lộ tin tức thích hợp cho dì Tô., mặc dù tính cách của dì Tô trời sinh yếu đuối, thế nhưng về phương diện bảo vệ con cái, dì ấy lại vô cùng dũng cảm. Cho nên, dì Tô không ngoài dự đoán của anh, cũng tới. Anh cũng thừa nhận, dì Tô tới thuận lợi như vậy, trong đó cũng có dấu tay của anh. Anh cũng không thể thật sự trơ mắt nhìn Tô Như Thiến bắt nạt em đúng không?" Phó Thịnh hơi xấu xa nói: "Tuy bên ngoài anh không nói gì, thế nhưng trong lòng anh lại không vui. Trên thế giới này, trừ anh ra, đừng ai hòng bắt nạt em!"
Tô Ảnh bực bội trừng Phó Thịnh một cái.
Cô không ngờ rằng Phó Thịnh lại phân tích tất cả chân tướng với mình, mà còn thẳng thắn không có chút khúc mắc nào.
Đơn giản.
"Chỉ cần dì Tô xuất hiện, như vậy chuyện của Tô gia sẽ không giấu được nữa. Em và Tô gia có dính dáng quan hệ, như vậy Tô gia chủ tìm đến hai người, cũng là chuyện hợp tình hợp lý." Phó Thịnh tiếp tục nói: "Anh thông báo tin tức dì Tô xuất hiện cho Tô gia, quả nhiên, Tô gia chủ không hề do dự, lập tức chạy tới. Anh làm như vậy, không phải là dự định cần em cảm ơn, cũng không phải xin em tha thứ cho. Mà là không thể không làm như vậy. Bởi vì anh không muốn trong tương lai, nhìn thấy em vì hối hận mà oán hận chính mình. Tô Ảnh, đừng chối nữa. Thật ra em cũng giống như dì Tô, nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ. Bằng không, em đã không đi theo tới đây."
Trái tim Tô Ảnh run rẩy lần nữa.
Tô Ảnh khó hiểu nhìn Phó Thịnh.
Câu trả lời kỳ quặc gì vậy.
Những chuyện này đều là chuyện của Tô gia, liên quan gì đến anh chứ?
Chẳng lẽ xen vào vì đam mê?
Phó Thịnh nhẹ nhàng ho khan một chút, tựa hồ có chút ngượng ngùng, nhưng lập tức giấu ở dưới lớp da mặt dày của anh, nhẹ giọng nói: "Bởi vì, những chuyện này sẽ trở thành chuyện nhà của anh. Cho nên, dĩ nhiên anh phải quan tâm. Nói như vậy, em đã hiểu chưa?"
Tô Ảnh nheo mắt.
Giờ đã là lúc nào rồi rồi? Còn không quên đùa giỡn mình?
Vài ngày trước đùa giỡn thì cũng thôi đi, giờ đã đến lúc nào rồi, còn muốn...?
Phó Thịnh đột nhiên đưa tay, ôm lấy bả vai Tô Ảnh, thấp giọng nói: "Là anh tự mình thông báo cho Tô gia tới. Bởi vì, vấn đề này, sớm muộn cũng phải giải quyết. Anh không muốn để cho em và dì Tô hối hận tiếc nuối vì lúc trước tùy hứng mà dẫn đến hậu quả không cách nào vãn hồi. Trên thực tế, từ rất lâu trước đó anh đã biết sức khỏe của ông cụ Tô gia không tốt, mặc dù không biết bị bệnh gì, thế nhưng cơ thể càng lúc càng gầy đối với người già ngần này tuổi mà nói, là tối kỵ."
"Nhà anh cũng có người già. Cho nên anh có kinh nghiệm về phương diện này hơn em. Ông cụ Tô có quan hệ rất mật thiết với ông bà nội của anh. Năm đó, bà nội anh cũng rất xem trọng ông cụ Tô, cho nên sức khỏe của ông cụ Tô có việc gì, dĩ nhiên bà anh cũng lo lắng. Cũng nhờ đó mà anh biết, lần này ông cụ Tô bị bệnh rất nặng, chỉ sợ không còn nhiều thời gian."
"Đúng, anh thừa nhận, anh chuẩn bị chuyến đi suối nước nóng lần này, là làm chủ kéo Tô gia vào việc này. Đó cũng là bởi vì, anh biết cơ thể của ông cụ Tô chỉ sợ không chống đỡ được quá lâu." Phó Thịnh thở dài một tiếng, nói: "Anh vốn muốn tìm cơ hội thích hợp nói chuyện với em, thế nhưng, nếu như không làm rõ quan hệ của em và Tô gia, sao anh dám nói với em được? Anh không nói chuyện được với em, sao anh dám đi nói với dì Tô đây? Dù sao anh và dì Tô chỉ gặp mặt một lần. Anh không thể chạy đến trước cửa nhà em, nói với dì Tô hô, dì Tô nếu dì không quay lại, dì sẽ không gặp được ông của dì nữa sao? Hả? Em nói xem có đúng hay không?"
Sắc mặt Tô Ảnh bỗng nhiên dịu đi một chút.
Hình như Phó Thịnh nói cũng rất có lý.
Phó Thịnh tiếp tục nói: "Anh đã không thể nói thẳng với em về Tô gia, vậy cũng chỉ có thể để người của Tô gia gắn lại quan hệ với em được thôi."
Tô Ảnh bĩu môi nói; "Cho nên anh bèn cố ý tiết lộ tin tức cho Mao Vũ Phỉ, để Mao Vũ Phỉ bám theo anh đi tới suối nước nóng trên núi?"
Phó Thịnh cười gật đầu: "Phải. Đúng là anh cố ý tiết lộ tin tức cho Mao Vũ Phỉ. Sau đó gọi Yến Hành đi cùng. Yến Hành đi, khẳng định Mẫn Chỉ sẽ đi cùng, Mẫn Chỉ đi, sẽ gọi cả em theo. Cho nên, chuyến đi suối nước nóng lần này, đúng là để thu xếp chuyện này. Tính cách của Mao Vũ Phỉ ngang ngược càn rỡ, không khác gì mẹ của cô ta. Cho nên anh không bất ngờ khi cô ta gây chuyện với em. Chỉ cần Tô Như Thiến xuất hiện, khẳng định bà ta sẽ vì lấy lại danh dự cho con gái mình mà bắt nạt em."
"Sau đó anh lại tiết lộ tin tức thích hợp cho dì Tô., mặc dù tính cách của dì Tô trời sinh yếu đuối, thế nhưng về phương diện bảo vệ con cái, dì ấy lại vô cùng dũng cảm. Cho nên, dì Tô không ngoài dự đoán của anh, cũng tới. Anh cũng thừa nhận, dì Tô tới thuận lợi như vậy, trong đó cũng có dấu tay của anh. Anh cũng không thể thật sự trơ mắt nhìn Tô Như Thiến bắt nạt em đúng không?" Phó Thịnh hơi xấu xa nói: "Tuy bên ngoài anh không nói gì, thế nhưng trong lòng anh lại không vui. Trên thế giới này, trừ anh ra, đừng ai hòng bắt nạt em!"
Tô Ảnh bực bội trừng Phó Thịnh một cái.
Cô không ngờ rằng Phó Thịnh lại phân tích tất cả chân tướng với mình, mà còn thẳng thắn không có chút khúc mắc nào.
Đơn giản.
"Chỉ cần dì Tô xuất hiện, như vậy chuyện của Tô gia sẽ không giấu được nữa. Em và Tô gia có dính dáng quan hệ, như vậy Tô gia chủ tìm đến hai người, cũng là chuyện hợp tình hợp lý." Phó Thịnh tiếp tục nói: "Anh thông báo tin tức dì Tô xuất hiện cho Tô gia, quả nhiên, Tô gia chủ không hề do dự, lập tức chạy tới. Anh làm như vậy, không phải là dự định cần em cảm ơn, cũng không phải xin em tha thứ cho. Mà là không thể không làm như vậy. Bởi vì anh không muốn trong tương lai, nhìn thấy em vì hối hận mà oán hận chính mình. Tô Ảnh, đừng chối nữa. Thật ra em cũng giống như dì Tô, nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ. Bằng không, em đã không đi theo tới đây."
Trái tim Tô Ảnh run rẩy lần nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook