Tối Thượng Kiếm Cảm
-
Chapter Chương 144: Đến Vô Song Thành. (1)
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chương 144: Đến Vô Song Thành. (1)
Chaak!
Chiêu Tử rẽ nước lao vun vút về phía trước, khiến Vân Huy cảm thấy như da mặt mình sắp bị lột ra ngoài. Hắn đã lường trước được tốc độ của nó, nhưng không ngờ nó lại có thể bơi tốt đến vậy. Và sức chịu đựng của nó cũng rất tốt.
Hà Thành Vân đang ngồi bên cạnh đầu Chiêu Tử cùng với Tư Mã Anh. Tư Mã Anh đã buộc ông lại cẩn thận để ông không bị rơi xuống. Ngay phía sau có Vân Huy và trung niên cụt tay.
- Puahahah! Nhìn những kẻ bám đuôi ngươi kìa.
Vân Huy quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói của Tiểu Đàm và suýt nữa thì uống phải nước.
- Kuaaak!
- KUKUk!
Hầu hết bọn họ trông như sắp chết đuối. Dù Vân Huy không thích điều này, nhưng bọn họ đã phải bám víu vào cơ thể trơn trượt của Chiêu Tử và giờ đang bám víu lấy nhau.
Một nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt Vân Huy.
Vì họ phải sống trong hang động hoàn toàn dựa vào ý chí của mình, nên họ hẳn phải sở hữu một tinh thần kiên cường.
‘Làm ơn.’
Vân Huy thầm khẩn cầu. Hắn hy vọng rằng Chiêu Tử sẽ dẫn họ ra khỏi đây an toàn. Nếu quá lâu, có lẽ sẽ có người bắt đầu đuối sức.
‘Không giống như ngươi, chúng ta không thể thở dưới nước.’
Vân Huy thực sự hy vọng nó hiểu đúng ý mình. Đó là khi bọn họ đang bơi trong làn nước tối tăm với một trái tim lo lắng.
- Vân Huy. Nhìn lên kia.
Ah!
Vân Huy nhìn lên dòng chữ trong Nam Thiên Thiết Kiếm và nhận thấy tia sáng nhỏ.
Ban đầu chỉ là bóng tối, nhưng rồi hắn có thể thấy một tia sáng yếu ớt đang buông xuống.
- Chiêu Tử nhanh chóng bơi lên.
Pat!
- Haa!
Cơ thể Chiêu Tử vọt lên khỏi mặt nước và không khí trong lành tràn vào phổi. Ánh sáng rực rỡ của mặt trời mà họ đã không nhìn thấy trong một thời gian dài khiến họ nhắm mắt lại.
Chói quá!
Nhưng không biết liệu có phải do khí trời hay không, Vân Huy có thể nhìn thấy gần như ngay lập tức.
Hắn thấy thứ gì đó giống như dây leo quấn quanh người và có thể nhìn thấy những bụi cây xanh um bên cạnh.
‘Chúng ta đã ra ngoài!’
Đó là khoảnh khắc Vân Huy nhận ra rằng hắn đã thoát khỏi hang động tối tăm.
Grrrr!
Chiêu Tử đột nhiên vùng vẫy khiến hắn không thể tận hưởng niềm vui trọn vẹn và khiến những người đang bám vào nó bị hất văng sang một bên.
- Kuak!
- Ack!
Thud!
Những người bị hất văng ngã xuống đất bùn lầy. Chỉ có Vân Huy và Tư Mã Anh là xuống đất an toàn nhờ sử dụng nội lực.
- Chiêu Tử!
Vân Huy không hiểu tại sao nó phải hất họ xuống khi vào nước, nhưng hắn thấy lớp vảy trơn trượt trên cơ thể nó chuyển sang màu đỏ như bị bỏng.
‘Nó không chịu được ánh sáng mặt trời?’
Nghĩ lại thì trước đây nó cũng chỉ ở những nơi tối tăm, nhưng Vân Huy không ngờ nó lại nhạy cảm với ánh sáng đến thế.
Hắn cởi dây thừng, đặt trung niên một tay xuống và thò đầu xuống nước.
Vân Huy có thể thấy nó run rẩy bên dưới, cơ thể lấp ló trong bóng nước.
Nó không thích nghi tốt với môi trường bên ngoài.
Vảy chuyển sang màu đỏ. Những gì Vân Huy thấy là đúng.
Ra ngoài hẳn là quá sức chịu đựng của nó.
Vân Huy đưa tay xuống nước và nó đưa đầu cọ vào lòng bàn tay hắn. Cái đầu run lên vì đau đớn.
- Cảm ơn ngươi.
Purr!
Khi Vân Huy chạm vào cơ thể, nó phát ra tiếng kêu như mèo con.
Mặc dù vẻ ngoài đáng sợ, nhưng nó cũng không khác gì cún con. Sau khi Vân Huy vỗ về, nó lặn xuống nước. Đôi mắt màu tím có vẻ buồn bã, nhưng hắn không thể giữ nó dưới ánh mặt trời.
- Đi vào đi. Vào nghỉ ngơi đi. Ta sẽ quay lại đón ngươi sau.
Vân Huy vẫy tay chào và nó kêu lên vui vẻ hơn trước.
Hắn biết ơn nó. Xét về một số khía cạnh, nó còn trung thành hơn cả con người.
Khi Vân Huy ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, hắn thấy những người khác đều phấn khích.
- AHHHH!
- Ta không bao giờ nghĩ rằng mình có thể ra ngoài …
- Ra ngoài rồi! Cuối cùng ta cũng ra ngoài rồi!
Họ hân hoan và không thể kiềm chế được cảm xúc khi được tắm mình dưới ánh nắng mặt trời thực sự, sau nhiều năm sống trong bóng tối.
Nếu họ như vậy, thì Hà Thành Vân sẽ xúc động đến mức nào?
- Ngoại công?
Những người khác đã có thể mở to mắt, nhưng Hà Thành Vân vẫn nhắm chặt mắt. Ngay cả việc cau mày dường như cũng quá sức đối với ông.
Tư Mã Anh đang đứng bên cạnh, trả lời.
- Mắt của ngoại công hẳn là bị đau vì ánh sáng mặt trời đột ngột sau một thời gian dài.
Hà Thành Vân khua tay và nói thêm.
- Ta ổn. Đừng lo lắng, ta sẽ quen dần với nó.
Hà Thành Vân nói vậy, nhưng nước mắt lại chảy dài trên khuôn mặt. Tư Mã Anh xé một mảnh váy của mình và quấn quanh mắt ngoại công.
- Cháu nghĩ cái này sẽ giúp ông trong chốc lát.
Có vẻ như Hà Thành Vân đã đỡ hơn rất nhiều khi có miếng vải ẩm quấn quanh mắt.
- Ahem! Cảm ơn cháu.
Tư Mã Anh nhìn Vân Huy và mỉm cười rạng rỡ. Có lẽ nàng ấy cảm thấy hạnh phúc vì được công nhận một chút.
- Thật không ngờ ngày này lại đến …
Mặc dù không thể mở mắt, nhưng Hà Thành Vân vẫn tiếp tục lẩm bẩm những lời tương tự như thể đang vô cùng xúc động.
- Ngoại công …
Nghĩ đến những khó khăn mà Hà Thành Vân đã phải chịu đựng trong thung lũng và những người đồng hành cùng ông đã mất đi, cuộc đời ông cũng long đong lận đận như cuộc đời Vân Huy.
- Ugh!
Nhưng ngay sau đó, một tiếng rên rỉ vang lên. Tìm kiếm nguồn gốc, đó là từ Khương Bộ, đang nằm trên mặt đất. Hắn ta đang rên rỉ vì đau đớn.
- Khương Bộ?
Vân Huy gọi để xem hắn ta có tỉnh không, nhưng chỉ nhận lại được những tiếng rên rỉ liên tục.
Hắn nghĩ rằng đó là do hắn ta bị ướt và khi lại gần, hắn thấy hắn ta đang đổ mồ hôi rất nhiều.
Vân Huy đưa tay sờ lên cơ thể ướt đẫm của Khương Bộ.
‘Hắn đang sốt.’
Cơ thể Khương Bộ nóng ran và để xác nhận điều đó, Vân Huy cởi áo choàng ra và nhìn vào bụng hắn.
- Cái này!
- Tệ rồi.
Vết thương giờ đã chuyển sang màu tím và sưng tấy. Mặc dù không lâu nhưng có vẻ như nước đã làm vết thương trở nên nghiêm trọng hơn. Dường như Khương Bộ sẽ sớm ngừng thở.
- Tiểu thư! Nàng có biết chúng ta đang ở đâu không?
Vì họ đã ra ngoài, Tư Mã Anh hẳn hiểu biết nhất về nơi phụ thân nàng đã đi đến đây. Nàng ta nhìn xung quanh và trả lời.
- Hình như là một khu rừng ở phía đông bắc của thung lũng.
- Có làng nào quanh đây không?
- Có, một ngôi làng nơi ta lấy sợi dây này, hơi chếch về phía tây bắc.
Có lẽ Vân Huy cần phải di chuyển ngay bây giờ.
Như Tư Mã Anh đã nói, sau khi đi bộ một giờ về phía tây bắc, họ có thể nhìn thấy một ngôi làng lớn.
Từ vị trí của Vân Huy, ngôi làng hiện ra rõ ràng. Hắn cố gắng nhanh chóng xuống núi và vào làng nhưng những trung niên lại từ chối.
Cuối cùng, Vân Huy hỏi lý do …
- Ngôi làng này nằm dưới sự kiểm soát của Vô Song Thành.
- Cái gì?
Vân Huy bối rối khi Mỹ Liêm chỉ vào một lá cờ trên tòa nhà ở giữa làng. Đó là một lá cờ đen với hình hai thanh kiếm bắt chéo nhau.
Ah!
Vân Huy biết dấu hiệu đó.
Vô Song Thành. Hắn biết rằng chúng có một căn cứ ở phía bắc Thiểm Tây nhưng không ngờ lại là một ngôi làng gần đến vậy.
‘Chà.’
Giờ thì Vân Huy đã hiểu tại sao tất cả bọn họ đều miễn cưỡng đến đó. Sau khi bị chúng truy đuổi và mắc kẹt trong thung lũng đó, ai mà muốn đến đó chứ?
- Nguyệt Lão. Chúng ta sẽ đợi ở ngoài.
Nghe vậy, Hà Thành Vân lắc đầu.
- Phải. Chúng ta đã ra ngoài và giành lại tự do nhưng không cần tất cả phải đi theo ta, ta đã quá già rồi. Hãy tự đi con đường của mình.
- Nguyệt Lão …
Họ không biết từ lúc nào, nhưng Hà Thành Vân đã đuổi hết bọn họ đi. Kết quả là họ để lại một món đồ của mình và hứa rằng sẽ chạy đến ngay khi ngoại công cần.
Người duy nhất còn lại là Mỹ Liêm và Khương Bộ.
Trên đường vào làng, Vân Huy lo lắng hỏi.
- Ngoại công sẽ ổn chứ?
Tất cả bọn họ đều ổn nhưng Hà Thành Vân lại không may mắn với những người này. Dù vậy, ông vẫn lắc đầu.
- Đã hơn hai mươi năm rồi, và bọn chúng đều nghĩ ta đã chết nên ai mà nhận ra ta chứ? Và, chẳng phải bằng hữu đang chiến đấu giành giật từng giây phút để sống?
Như Hà Thành Vân đã nói, tình trạng của Khương Bộ không mấy khả quan. Sẽ chẳng có gì lạ nếu hắn ta bất tỉnh bất cứ lúc nào, vì vậy họ không thể tìm kiếm một ngôi làng khác.
- Vậy thì giải quyết vấn đề quần áo thì sao?
- Ah …
Đây là gợi ý của Tư Mã Anh. Mặc dù họ vẫn mặc quần áo, nhưng chúng đã bẩn thỉu.
Hơn nữa, Mỹ Liêm, Khương Bộ và Hà Thành Vân đã ở đó lâu hơn nên trông họ giống như những kẻ ăn mày.
Đây là điều sẽ thu hút sự chú ý hơn.
- Làm ơn hãy cho chúng ta thứ gì đó đẹp đẽ.
- Vâng, hãy để chuyện đó cho ta.
- Uh … Vâng.
Khi Mỹ Liêm nhìn thấy bộ quần áo mà Tư Mã Anh mang đến, mặc dù muốn nói điều gì đó, nhưng vẫn im lặng.
Vân Huy và Hà Thành Vân nhận được những bộ quần áo chất lượng cao nhưng quần áo của hai người kia chỉ là đồ bình thường.
- Nàng ta đang công khai phân biệt đối xử đấy.
- …
Vân Huy không biết nói gì. Sau khi nàng ấy xoay sở mang quần áo đến, họ vào làng.
Trên đường đi, Vân Huy cảm thấy có nhiều cao thủ võ lâm hơn hắn nghĩ. Mọi ngóc ngách đều có người mang theo kiếm.
- Kỳ lạ phải không?
Vân Huy gật đầu trước câu hỏi của Tư Mã Anh.
Có hàng tá người hoặc hơn và trông họ cũng không mấy thân thiện.
Hắn đang băn khoăn không biết phải làm gì vì phải đưa Khương Bộ đến gặp đại phu.
- Đây là huyện Phúc An?
Hà Thành Vân đang ngồi trên lưng Vân Huy hỏi.
- Sao ông biết?
Hà Thành Vân bị bịt mắt bằng vải, nhưng ông vẫn biết tên ngôi làng mà họ đang ở.
- Dù đã hơn hai mươi năm rồi, nhưng chẳng phải ta đã từng là một phần của bọn chúng sao?
- Ngoại công có trí nhớ tốt đấy.
- Con cũng vậy. Dù sao thì, nếu đúng là nơi này thì hãy đi về phía đông nam của làng. Có một đại phu giỏi ở đó.
- Ngoại công biết sao?
- Đó là nơi được truyền lại cho con cháu đời sau.
Theo lời Hà Thành Vân, họ di chuyển về phía đông nam. Khi đi qua con hẻm, họ bước vào một con phố rộng và Vân Huy nhìn thấy một tấm biển hiệu treo ở đó.
Nhưng ngay trước cửa tiệm là một thiếu niên đang tranh cãi.
- Cái gì vậy?
- Làm vậy với một y quán lớn như thế này thì có hợp lý không?
- Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nhìn kỹ hơn, Vân Huy thấy hai gã trung niên mặc áo choàng xám đang chặn lối vào y quán. Thiếu niên kia đang cãi nhau với bọn chúng.
- Nếu ngươi không muốn bị thương, hãy cút khỏi đây ngay lập tức.
Srng!
Một trong hai gã trung niên rút kiếm ra đe dọa, nhưng thiếu niên chỉ cười khẩy rồi đưa tay ra.
- Ngươi!
Hai trung niên áo choàng xám đồng loạt lao về phía thiếu niên.
Với thân thủ nhanh nhẹn, thiếu niên né được vũ khí và bẻ gãy cổ tay một tên.
- Họ sẽ xong việc sớm thôi.
Vân Huy cũng thấy cuộc chiến như vậy.
Vân Huy cũng nhận thấy điều đó. Thiếu niên kia đủ sức một mình đối phó với cả hai gã. Đúng như hắn dự đoán, thiếu niên bẻ gãy tay một tên, rồi tung cước đá vào cằm tên còn lại.
- Euk!
Tên bị đá vào cằm ngã lăn vào trong. Thiếu niên phủi tay định bước vào y quán. Nhưng ngay khi vừa bước qua ngưỡng cửa, hắn đã bị bật ngược trở lại.
Một luồng khí nóng như hơi nước bốc lên từ người vừa bước ra.
Thiếu niên cau mày và nói.
- Bạch Hổ Ngân!
Bạch Hổ Ngân?
- Con biết bà ta?
Vân Huy biết. Một nữ ma đầu khét tiếng ở Thiểm Tây. Hắn chưa từng gặp ả, nhưng biết ả ta rất mạnh và nghe đồn ả luyện một loại võ công liên quan đến hàn băng.
Một người phụ nữ tóc bạc trắng, khoác áo lông chồn xám bước ra khỏi y quán. Ả ta không hề có vẻ hung dữ như lời đồn. Trái lại, trông ả chỉ như ngoài ba mươi.
- Có thật là bà ta không?
Hà Thành Vân hỏi.
- Hình như vậy.
- Ta thật không ngờ. Không biết vì sao ả ta lại ở đây, nhưng cách đây hai mươi năm, ả ta đã rất khét tiếng. Nếu ả vẫn còn giữ được thực lực năm xưa thì không ổn chút nào. Ả ta quá tàn nhẫn, con không thể đối phó được đâu.
Nghe Hà Thành Vân nói vậy, Vân Huy nhìn kỹ người phụ nữ kia. Nội lực tỏa ra từ ả chứng tỏ ả không phải hạng cao thủ tầm thường.
Nữ nhân bước ra với vẻ mặt kiêu ngạo và nói.
- Vì ngươi đã dám động vào người của ta, xem như ngươi đã tự mình chọn cái chết, nhóc con ạ.
Hàn khí trắng xóa tỏa ra từ tay ả.
- Tiền … tiền bối, vãn bối không biết tiền bối ở đây.
- Quá muộn rồi.
Ả ta vung tay về phía thiếu niên. Thiếu niên cắn môi, rút kiếm ra khỏi vỏ.
Phew.
Ngay lúc đó, Vân Huy hành động. Hắn lao thẳng về phía y quán.
- Chiêu … Chiêu công tử! Ngài không nghe thấy Nguyệt Lão nói gì sao?
- Chúng ta không thể tìm thấy đại phu nào khác ngay giờ.
- Uh?
- Đi thôi.
Vân Huy bình tĩnh bước vào y quán. Tư Mã Anh mỉm cười đi theo sau.
- Nhóc con! Ta đã bảo là không được rồi!
Hà Thành Vân hoảng hốt, cố gắng ngăn cản nhưng Vân Huy đã đi trước một bước. Nữ ma đầu gầm lên với hắn.
- Lũ nhãi ranh các ngươi thật sự muốn chết sao?
Hàn khí ngưng tụ trên tay ả, nhắm thẳng vào đầu Vân Huy.
Vân Huy hơi nghiêng người, né tránh chiêu thức, đồng thời vẫn cõng Hà Thành Vân trên lưng.
- Ngươi tránh được?
Vân Huy dễ dàng né được đòn tấn công của bà ta và bà ta lại tấn công lần nữa, như thể đó là một điều bình thường.
Vân Huy dễ dàng né được đòn tấn công. Nữ ma đầu lại tiếp tục tấn công, như thể chuyện đó chẳng có gì to tát. Vân Huy biết không thể dây dưa với ả, bèn nhắm mắt trái lại và vận nội lực.
- Ngươi dám nhắm mắt trước mặt ta sao?
Trái ngược với lời nói, ả ta lại chuyển hướng tấn công sang một bên. Vân Huy nhắm mắt vì nghĩ rằng mình không thể đối phó được với ả.
Nhưng điều gì đó gây sốc đã xảy ra.
Uh?
Dù nhắm mắt, một luồng sáng trắng vẫn di chuyển theo đường đi của hàn khí.
Vân Huy nhắm mắt vì sợ ả ta sẽ nhận ra kim quang trong mắt mình. Nhưng dù nhắm mắt, hắn vẫn có thể nhìn thấy dòng chảy nội lực của ả.
- Sao hắn làm được?
Vì có thể nhìn thấy đường đi của hàn khí, Vân Huy đoán được cách ả ta tấn công.
Swish! Swish!
Vân Huy đứng yên tại chỗ, chỉ di chuyển phần thân trên để né tránh chiêu thức của nữ ma đầu.
- L … Làm sao?
Ả ta trông có vẻ sốc khi các đòn tấn công của mình đều không chạm được vào người Vân Huy, thậm chí còn không chạm được vào Hà Thành Vân.
- Có một khoảng trống.
- Cái gì?
Vân Huy lướt qua khoảng trống trong chiêu thức của ả, nơi hàn khí đang dâng trào, rồi tung quyền đánh thẳng vào bụng ả.
Puak!
- Ack!
Bạch Hổ Ngân trúng cú đấm của Vân Huy, lùi lại mười bước. Hà Thành Vân hét lên đầy kinh ngạc.
- C … Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
- Bạch Hổ Ngân vừa bị đánh bay.
- …?!
* * *
[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook