Tối Thượng Kiếm Cảm
Chapter Chương 143: Đào Tẩu. (3)

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chương 143: Đào Tẩu. (3)

* * *

TL: Những chương tiếp theo, mình sẽ đổi từ “ông ngoại” thành “ngoại công”; “cha” thành “phụ thân”.

* * *

- Puahahaha. Nhìn mặt ông ấy kìa. Cằm sắp rớt xuống đất rồi.

Tiểu Đàm trong tay hắn khẽ rung lên thích thú.

Vân Huy biết Hà Thành Vân sẽ ngạc nhiên nhưng không ngờ đến mức này. Ông dường như không thể ngậm miệng lại, lắp bắp hỏi:

- Cháu ... cháu dâu? Ý ... ý con là sao?

Vân Huy thở dài.

- Tư Mã tiểu thư, chúng ta vẫn chưa đến giai đoạn đó mà, phải không?

- Hả? Chưa à?

Tư Mã Anh mở to mắt ngạc nhiên.

- Chúng ta thậm chí còn chưa có một buổi gặp mặt chính thức mà tiểu thư đã nói đến chuyện xa xôi như vậy rồi.

- Chàng đã xin phép phụ thân ta rồi còn gì. Lúc đó chàng rất ngầu mà.

- ...

Nàng ấy đi quá xa rồi. Vân Huy thích nàng, đó là sự thật không thể chối cãi. Nhưng đây không phải là hôn nhân sắp đặt, hắn không muốn nàng cảm thấy bị ép buộc. Hơn nữa, tốc độ phát triển của mối quan hệ này quả thật khiến Vân Huy có chút choáng ngợp.

- Ta chỉ xin phép được tiếp tục ở bên nàng ... Và ta cũng chưa cầu hôn nàng, phải không?

Nghe vậy, Tư Mã Anh cắn môi, vẻ mặt có chút buồn bã. Đáng lẽ không nên để nữ nhân làm vẻ mặt như vậy. Nhìn nàng ấy như thế khiến Vân Huy yếu lòng. Đúng lúc đó, Hà Thành Vân lên tiếng:

- Xin phép? Chẳng lẽ cháu đã xin Nguyệt Ác Kiếm gả con bé cho con?

- Vâng ...

Vân Huy tránh nhìn Hà Thành Vân, trong khi ông vẫn cố gắng nhìn thẳng vào mắt hắn, muốn biết tại sao hắn lại làm như vậy.

Vân Huy biết Hà Thành Vân đang nghĩ gì. Ai lại nghĩ đến việc gặp ái nữ của một trong Tứ Đại Ác Nhân nếu không phải đầu óc có vấn đề? Chưa kể, còn dám xin phép cưới nàng ta nữa chứ!

- Vậy nên con mới bị ném xuống đây?

- Tư Mã tiền bối đang thử thách con.

- Không. Chẳng lẽ hắn ném cháu trai ta xuống đây chỉ vì con xin phép gặp con bé?

Hà Thành Vân tức giận cũng là điều dễ hiểu. Cháu trai duy nhất của ông bị ném vào một trong những nơi cấm địa, ai mà không tức cho được? Nhưng Vân Huy nói:

- Ngoại công, chuyện này là do con tự chuốc lấy.

- Cái gì?

- Tư Mã tiền bối đã cho con một cơ hội.

- Con nghĩ chuyện này có lý lẽ gì không hả! Con có thể đã chết ở đây rồi, đồ ngốc!

Thình lình, Tư Mã Anh quỳ xuống trước mặt Hà Thành Vân đang giận dữ.

- Tư Mã tiểu thư ...?

Vân Huy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nàng đã dập đầu xuống đất.

- Cháu xin lỗi vì hành động thô lỗ của mình. Ngoại công nói đúng. Đúng là lần này hành động của phụ thân cháu hơi quá đáng. Nhưng đó chỉ là vì tình yêu thương của phụ thân dành cho cháu. Vậy nên, xin hãy trừng phạt cháu.

‘ ...?!’

- A ...

Nhanh trí đấy. Nàng đã khéo léo chuyển hướng cơn giận của Hà Thành Vân sang mình.

Sau đó, Tư Mã Anh nhìn Hà Thành Vân bằng đôi mắt long lanh. Và nó dường như đã có tác dụng.

- Haiz ...

Hà Thành Vân thở dài. Thật khó để ai đó có thể tức giận khi nhìn thấy Tư Mã Anh quỳ gối xin lỗi như vậy. Vẻ đẹp và sự dịu dàng của nàng như có ma lực xoa dịu mọi cơn thịnh nộ.

- Chẳng lẽ chỉ đơn giản là vì nàng ta là con gái của Tư Mã Thác?

Vân Huy lắc đầu. Nhìn vào tính cách của ngoại công, ông không phải là người sợ ai cả, kể cả Nguyệt Ác Kiếm.

Có vẻ như Hà Thành Vân không thể mắng phụ thân nàng trước mặt nàng và cũng muốn giúp nàng. Sau đó, Vân Huy nói thêm:

- Con định nói với ngoại công. Tư Mã tiền bối đồng ý để chúng con đến với nhau nếu con có thể sống sót ở đây trong một tháng.

- Ý con là sao?

- Con vào đây vì Tư Mã tiền bối hứa sẽ đưa con ra ngoài sau một tháng.

- Cái ... cái gì?

- Con không bị giam cầm ở đây, nên ngoại công đừng lo lắng.

Vân Huy liếc nhìn Tư Mã Anh và nàng hiểu ý.

- Làm sao chúng ta có thể để ngoại công của thiếu chủ ở lại đây? Cháu sẽ nói với phụ thân và nhờ phụ thân đưa ông ra ngoài.

- Đưa ta ra ngoài?

Mặt Hà Thành Vân tối sầm lại, sắc mặt có chút phức tạp. Ông đã bị giam cầm ở đây hai mươi năm. Nghe nói mình sắp được ra ngoài lẽ ra phải là một cảm giác tốt đẹp. Nhưng có lẽ, sau bao nhiêu năm tháng, nơi này đã trở thành một phần trong cuộc đời ông, khiến ông không khỏi chần chừ.

- Nếu không, ngoại công ...

Trước khi nàng kịp nói xong, Vân Huy ngắt lời:

- Tư Mã tiểu thư, có một vấn đề ở đây. Ta nghĩ mọi người cần phải rời đi mà không cần lo lắng về thời hạn.

- Hả?

- Một số phần của hang động đã sụp đổ và nước đang tràn vào bên trong.

- Cái gì?

- Nước đang dâng lên từ bên trong, và nhìn vào lực nước, hang động sẽ bị ngập trong hai ngày.

Hà Thành Vân gật đầu, dường như đang đánh giá tình hình. Ánh mắt ông tràn đầy sức sống khi có cơ hội rời khỏi đây, nhưng đồng thời cũng chứa đựng sự lo lắng cho những người khác. Tư Mã Anh tiếp lời:

- Thật sao? Vậy thì không còn cách nào khác. Cháu ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì khi tai nạn như vậy đã xảy ra. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi.

Môi nàng hơi run khi nói.

- Nàng ta thích điều này quá mức rồi.

Tiểu Đàm tặc lưỡi, như thể đang ghen tị với sự nhanh nhạy của Tư Mã Anh.

Quả thật, nàng đã tìm thấy một lý do chính đáng để đưa tất cả mọi người đi cùng trước khi hết một tháng. Và Vân Huy phải thừa nhận, nàng đã làm rất tốt. Vào lúc đó, Mỹ Liêm đến, kéo trung niên một tay trên lưng và một vài người khác.

- Nguyệt Lão! Chiêu công tử!

- Họ là...?

- Những người đã chăm sóc ngoại công.

Vân Huy không chắc liệu điều này có hiệu quả hay không nhưng hắn muốn tận dụng tình huống này để thoát ra ngoài. Chưa kể, tất cả bọn họ đều quá sốc trước vẻ đẹp của Tư Mã Anh.

Nghĩ lại thì, trong hang không có nữ nhân nào nên việc họ phấn khích khi nhìn thấy mỹ nhân là điều dễ hiểu. Nhưng cuối cùng Hà Thành Vân lại lên tiếng cảnh báo:

- Con bé là ái nữ Nguyệt Ác Kiếm. Đừng có nghĩ bậy bạ gì.

- Nguyệt Ác Kiếm?

Biết được danh tính của nàng, những người đang vui vẻ lập tức sững sờ. Vẻ đẹp của nàng khiến họ say mê, nhưng danh tiếng của phụ thân nàng lại khiến họ e dè:

- Tư Mã tiền bối có xuống đây không?

- Không. Ta đến một mình.

‘Nàng ta đến một mình? Làm sao có thể?’

Tư Mã Anh tiếp tục nói:

 - Để gặp thiếu chủ, ta đã lấy càng nhiều dây thừng càng tốt và buộc chúng lại với nhau. Xin hãy theo ta.

Họ đi theo nàng qua những lối đi chật hẹp, ẩm ướt của hang động. Trên đường đi, Vân Huy không khỏi tò mò hỏi:

- Tiểu thư nói xuống một mình, Tư Mã tiền bối có cho phép không?

- Không. Ta xuống mà không nói với phụ thân.

‘À.’

‘Phải rồi.’

‘Không đời nào người đó lại cho phép nàng xuống một mình.’

- Nếu bị bắt thì sao?

- Nhưng ta muốn gặp thiếu chủ. Kể cả khi bị bắt, ta cũng chỉ bị mắng thôi.

Tư Mã Anh vặn vẹo người như thể đang ngại ngùng. Vân Huy luôn cảm thấy điều đó nhưng nàng thực sự rất thành thật về cảm xúc của mình. Sự thẳng thắn và can đảm của nàng khiến hắn không khỏi mỉm cười. Và để đáp lại màn cẩu lương đó, Hà Thành Vân đã giả bộ ho khan.

- Khụm.

Có vẻ như Tư Mã Anh luôn chân thật trong lời nói đó. Và vì ý thức được điều này, nàng quay sang cười với Hà Thành Vân.

- Cháu trai của ông thật tốt bụng, đó là lý do tại sao cháu cũng thích ngoại công.

- Cái gì?

Có vẻ như những lời thẳng thừng của nàng khiến ngoại công bị sốc.

- Thật đấy ạ.

Chẳng mấy chốc, Hà Thành Vân lắc đầu để che giấu đi sự bối rối. Tư Mã Anh tiến đến bên cạnh họ và nói trong khi bám vào:

- Ngoại công, lông mày dài che khuất tầm nhìn có khó chịu không ạ? Hay là cháu cắt tỉa chúng cho ông nhé? Cháu cũng thường giúp phụ thân cháu cạo râu.

- Hừ! Làm sao một nữ nhân trưởng thành như vậy lại có thể phù phiếm như thế?

- Ể? Nhưng sao mặt ông lại đỏ vậy?

- T ... tại sao lão già này lại đỏ mặt chứ?

- Ông không thấy vui khi cháu nói cháu sẽ cạo râu cho ông sao?

- Không.

‘Ông ấy thích nàng quá rồi.’

Tiểu Đàm lách tách, như thể đã nhìn thấu tâm tư của Hà Thành Vân.

Vân Huy cũng cảm thấy hơi sốc trước cách nàng hành xử. Xét theo giọng nói và nét mặt của Hà Thành Vân, ban đầu ông có vẻ không hài lòng, nhưng dường như ông không nghĩ quá tệ về Tư Mã Anh. Thậm chí, có vẻ như ông đã bắt đầu có thiện cảm với nàng.

Lúc đó, Nam Thiên Thiết Kiếm nói:

- Vân Huy, chủ nhân trước đây từng nói rằng người ta có thể biết người phối ngẫu có tốt hay không bằng cách họ đối xử với lão nhân.

- Này! Ta nghĩ ta biết rồi.

- Hả?

- Phải rồi, đây là lý do tại sao chủ nhân trước đây của ngươi không kết hôn đúng không? Hắn ta biết quá nhiều thứ nên hắn tìm kiếm quá nhiều thứ, nên không kết hôn đúng không? Hắn ta là kiểu người mà nữ nhân ghét nhất.

- ...

Nam Thiên Thiết Kiếm tránh trả lời lời trêu chọc của Tiểu Đàm.

Huyết Ma Kiếm tặc lưỡi, và đột nhiên ta cảm thấy tò mò về kẻ sở hữu Hoàng Kim Nhãn mà Tư Mã Anh đã nhắc đến.

Vì vậy, Chiêu Vân Huy dùng truyền âm để nói chuyện với Tư Mã Anh.

[Tư Mã tiểu thư]

Nghe vậy, nàng nhìn hắn ngạc nhiên.

[Thiếu chủ, ta đã hy vọng như vậy, nhưng ngài thực sự đã khôi phục nội lực rồi sao?]

[Ừ, ta may mắn.]

[Ngài đã làm thế nào?]

[Có một chuyện đã xảy ra. Ta sẽ giải thích sau, nhưng chẳng phải có người đã ra khỏi nơi này bốn ngày trước sao?]

Mắt Tư Mã Anh mở to trước câu hỏi đó.

[Sao ngài biết?]

[Và mắt của người đó có màu hoàng kim?]

[Đúng vậy. Đột nhiên hắn ta nhảy ra khỏi thung lũng và phụ thân ta đã cố gắng bắt hắn.]

[Tư Mã tiền bối đã cố gắng bắt hắn ta?]

Tư Mã Thác và Hoàng Kim Nhãn đã đụng độ nhau?

Và nó không kéo dài vì Vân Huy biết rằng Hoàng Kim Nhãn rất mạnh. Mạnh đến mức những khối cầu sắt nặng nề đó cũng không thể hạn chế được hắn ta.

[Tư Mã tiền bối có sao không?]

Nghe ta hỏi, nàng mỉm cười trấn an.

[Phụ thân ta khác biệt, ông ấy mạnh mẽ. Nhưng hơn thế nữa, Hoàng Kim Nhãn thật kỳ lạ. Cánh tay hắn bị phụ thân chặt đứt nhưng nó đã mọc lại.]

Vậy là bọn họ đã chứng kiến khả năng hồi phục đáng kinh ngạc đó. Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là Tư Mã Thác! Hắn ta vẫn ổn ngay cả sau khi đối đầu với người đó. Việc hắn ta có thể chặt đứt cánh tay đối phương đã là quá sức tưởng tượng rồi.

[Ngài chắc chắn sẽ không tin, nhưng đó là sự thật. Chỉ trong nháy mắt ...]

[Ta đã gặp hắn ta.]

[Ngài đã gặp hắn ta?]

[Ừ. Kẻ bị giam cầm ở đây. Và hắn ta có khả năng hồi phục mạnh mẽ. Tư Mã tiền bối đã bắt được hắn chưa?]

Với lợi thế về bộ pháp, Tư Mã Thác đáng lẽ phải làm được.

[Không. Cánh tay hắn bị chặt đứt nhưng sau đó hắn đột nhiên bỏ chạy.]

[Tư Mã tiền bối có đuổi theo hắn ta không?]

[Có. Phụ thân nói sẽ bắt hắn và đuổi theo hắn nhưng phụ thân đã bị đẩy lùi. Chỉ trong một giây, hắn đã di chuyển rất nhanh. Nhanh đến mức phụ thân không thể đuổi kịp.]

Vậy là Tư Mã Thác suýt nữa thì bắt được hắn ta.

Đây là ý của nàng khi nói rằng Tư Mã Thác đã cố gắng đuổi theo. Nàng đáng lẽ phải lo lắng cho phụ thân mình nhưng nàng lại ở đây là vì Vân Huy.

Như thể đọc được suy nghĩ của Vân Huy, Tư Mã Anh tiếp tục:

[Phụ thân ta rất mạnh, nhưng thiếu chủ đã rơi xuống đây và bị phong bế nội lực. Ta lo lắng rằng đã có chuyện gì đó tồi tệ xảy ra.]

[Tư Mã tiểu thư ...]

Vân Huy cảm động trước sự quan tâm của nàng. Và hắn thực sự cảm thấy may mắn khi nàng thích hắn.

[Ta hy vọng Tư Mã tiền bối sẽ ổn.]

[Trường hợp thiếu chủ đang lo lắng, phụ thân đã nói rằng sẽ trở lại trước thời hạn bằng cách tìm ra danh tính của kẻ đó.]

Nàng ta trả lời như thể đã đoán trước được câu hỏi tiếp theo của Vân Huy.

‘Nàng ta khá cực đoan.’

Tiểu Đàm nói.

Nhưng nếu Nguyệt Ác Kiếm không thể bắt được hắn ta, vậy thì kẻ đó nhanh đến mức nào?

- Hãy lo liệu cho người phía trước đi, con người. Đừng quan tâm đến những quái nhân đó.

Huyết Ma Kiếm lên tiếng, giọng điệu khinh khỉnh như thường lệ.

‘...’

Họ cần phải ra khỏi đây trước đã. Không lâu sau khi di chuyển dọc theo hang động, họ có thể nghe thấy tiếng thác nước ầm ầm đổ xuống.

- Cháu đã đặt một sợi dây thừng ở đó và đu vào. Cháu đã buộc nó vào một tảng đá góc. Chúng ta có thể leo lên từ đó.

- Chắc hẳn đã tốn rất nhiều dây thừng.

- Vâng, cháu đã mất cả ngày để buộc tất cả chúng lại.

Thực ra, phần cuối của thác nước quá dài và việc mang dây thừng đến đó sẽ tốn rất nhiều thời gian. Vấn đề chính là không ai ở đây có nội lực.

Cả Vân Huy và Tư Mã Anh đều có thể leo lên, nhưng đối với những người khác thì không dễ dàng.

- Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu ngươi lên trước và kéo họ lên sao?

Đó cũng có vẻ là một ý kiến hay của Nam Thiên Thiết Kiếm. Vân Huy muốn làm điều đó nhưng sau đó hắn đã bị sốc.

‘...?!’

Một số người đang nằm trên mặt đất gần dòng nước chảy xiết. Trong số đó có Cáp Trân, người được phụ trách quản lý hang động rễ cây.

- Nhìn kìa!

Vân Huy chạy đến đánh thức họ dậy nhưng họ đã nhìn xuống rồi.

- A!

Tư Mã Anh chỉ tay và Vân Huy có thể nhìn thấy mười hai người đang leo lên dây thừng.

Họ là những trung niên khác từ hang động rễ cây.

- Chắc hẳn chúng đã nhìn thấy dây thừng.

Hà Thành Vân thè lưỡi.

- Chà, hang động đang bị ngập nước nên bọn chúng chắc hẳn đã tìm đường lên vùng đất cao nhất để sống sót và những kẻ này là may mắn hoặc là xảo quyệt.

Tìm thấy sợi dây thừng mà Tư Mã Anh đã chuẩn bị. Nhưng lý do gì mà họ lại giết những người khác để trốn thoát?

Sau đó, một trong những kẻ đang leo lên nhìn xuống bọn họ và hét lên:

- Hahaha! Chúng ta sẽ ra ngoài. Tất cả các ngươi có thể chia nhau cá mà ăn!

‘Cái gì? Không!’

- Các ngươi!

Một trong số họ tức giận và chạy đến nơi sợi dây được buộc vào tảng đá. Và như thể cố gắng di chuyển, họ leo lên dây và bắt đầu leo lên.

- Hahaha! Đồ ngu!

Trong số những kẻ đang leo lên, kẻ ở vị trí cuối đã dùng kiếm chém vào dây.

- Pak!

Dây thừng không bị cắt vì nó bị ướt.

Mỹ Liêm chạy lên trước và hét lên:

- Chung Bách! Xuống đi! Bọn chúng đang cố cắt dây!

- Cái gì?

Chung Bách đang leo lên kinh hãi và bắt đầu leo xuống dây nhưng đã quá muộn. Nhát chém thứ ba vào sợi dây đã cắt đứt nó và gã ta rơi xuống dòng nước xiết.

- Chung Bách!

Mỹ Liêm định nhảy xuống nước.

- Dừng lại!

Nhưng Vân Huy đưa tay ra và hét lên, ngân tuyến quấn quanh cổ tay hắn vươn ra và quấn lấy Chung Bách đang chết đuối.

- Pak!

Khi được truyền nội lực, cơ thể bị kéo ngược trở lại. Muộn một chút nữa là gã ta đã chết rồi.

- Hự ... cảm ơn!

Chung Bách mặt mày tái nhợt khi ho ra nước.

- Không sao.

Vấn đề thậm chí còn không phải là điều này. Con đường để họ thoát thân đã biến mất. Dường như Vân Huy không phải là người duy nhất tức giận.

- Lũ khốn đó!

- Không ngờ những kẻ ở đây lại làm chuyện như vậy để sống sót.

Những kẻ khác bùng lên cơn thịnh nộ và Tư Mã Anh tặc lưỡi.

- Sợi dây đó. Nó được buộc chặt để không thể chịu được nhiều người. Hơn nữa, phần thấp nhất không được cố định đúng cách và di chuyển trên đó sẽ rất nguy hiểm với thác nước.

Ngay khi nàng vừa dứt lời, tiếng la hét thảm thiết vang lên.

- Aaaaa!

- Á!

Tất cả những kẻ leo lên dây thừng bắt đầu rơi xuống. Chúng vùng vẫy muốn đứng dậy và di chuyển lên bờ nhưng nước đang cuốn họ xuống. Và một thứ gì đó giống như một tấm ván gỗ rơi xuống chân họ.

- Á!

- T ... tránh ra!

Những tấm ván được buộc vào dây thừng theo từng khoảng cách rơi xuống nặng hơn dự kiến.

- Á!

- Chết tiệt!

- C ... cứu ta với!

Những tên trung niên đập mạnh vào chúng và hét lên nhìn về phía họ.

Nhưng ai sẽ cố gắng cứu những kẻ đã cắt dây để sống một mình?

Đám người chỉ nhìn họ với vẻ mặt lạnh lùng khi họ bị dòng nước cuốn trôi.

- Chậc!

Sau đó, Vân Huy chạy đến nơi dòng nước đang chảy xiết.

- Con định giúp chúng?

Hà Thành Vân có vẻ bị sốc. Ông là người có tính cách ngay thẳng, có nghĩa là kẻ làm điều sai trái cần phải bị trừng phạt.

- Ở đây! Ở đây!

- C ... cảm ơn!

Những người bị cuốn trôi bởi nước hét lên như thể họ nghĩ rằng ta sẽ giúp đỡ. Vân Huy đưa tay ra, ném ngân tuyến và thứ hắn kéo là sợi dây trong tay họ.

- Chak!

- Ngươi!

Những kẻ đang bị cuốn trôi bị sốc trước điều này.

Vân Huy cảm thấy tệ vì khiến họ thất vọng nhưng hắn phải lấy sợi dây để sống sót. Những người bên cạnh hắn vốn nghĩ rằng hắn đang giúp họ đã thở phào nhẹ nhõm trước hành động của hắn.

Nhưng đây không phải là lúc để quan tâm đến những kẻ làm điều sai trái.

- Ta đã lấy được dây, nhưng ta không có đường ra.

Nghe vậy, mặt mày họ tối sầm lại. Đó là bởi vì hy vọng của họ đã tan biến ngay lập tức. Tư Mã Anh đến bên cạnh hắn và hỏi:

- Thiếu chủ, có thể gắn một con dao găm vào dây và ghim nó vào vách tường như khi chúng ta gặp nhau lần đầu không?

- Phù. Ta đã thử rồi nhưng nó yếu đi khi bị nước đánh vào.

- À ...

Điều đầu tiên Vân Huy thử ngay khi lấy lại được nội lực là điều đó. Hắn tự hỏi liệu mình có thể rời đi không và đã thử một lần.

Nhưng sợi dây đã mất đi độ cứng và trở nên trơn trượt.

Mặc dù nó đã trở lại trạng thái ban đầu sau một khoảng thời gian, nhưng nó cảm thấy vô dụng.

- Ha ...

- Điều này có nghĩa là gì?

Đám người rơi vào tuyệt vọng.

Nước đang dần dâng lên mà không có lối thoát. Và đó là khoảnh khắc mà tất cả bọn họ đều cảm thấy lạc lõng.

- Thiếu chủ. Có thứ gì đó trong nước ở đằng kia.

Tư Mã Anh chỉ vào một thứ gì đó.

Đó là nơi dòng nước xiết đang di chuyển, thứ gì đó đang di chuyển ngược chiều rất nhanh.

Nước trông tối và giống như một cái bóng đen, nó rất lớn và khi nó đến gần, bọn họ đều bối rối.

- Chaaak!

Một thứ gì đó nổi lên khỏi mặt nước.

- C ... cái này!

- Thuỷ Xà!

Đám người phía sau họ đều ngạc nhiên. Và sinh vật đó chính là Tử Nhãn Nhân Diện Xà.

‘Làm thế nào mà con quái vật này lại đến đây?’

Đó là điều Vân Huy muốn nói.

Vân Huy nghĩ nó chỉ có thể đến trong hang động đó nên hắn thậm chí còn không nghĩ đến nó, và Tử Nhãn Nhân Diện Xà đã lên bờ.

- N ... nhóc!

Hà Thành Vân đang siết chặt tay như thể ông ấy quá sốc vì điều này. Ông chắc hẳn đã nghe nói rằng Vân Huy đã đến gần Tử Nhãn Nhân Diện Xà, nhưng ông có vẻ quá sốc khi biết được điều đó.

- Quái ... quái vật! Thiếu chủ!

Tư Mã Anh cũng bắt đầu bảo vệ Vân Huy và hắn nói:

- Không sao đâu. Nó không nguy hiểm.

- Cái này không nguy hiểm?

Như để chứng minh điều này, Vân Huy tiến lại gần Chiêu Tử.

- Thiếu chủ!

Tư Mã Anh ngạc nhiên và kéo áo hắn nhưng hắn trấn an nàng rằng không sao. Chiêu Tử cúi đầu.

- Chiêu Tử.

Vân Huy đặt tay lên trán nó.

‘Hừm.’

Cảm giác dính dính trên vảy không dễ chịu chút nào và khi Vân Huy xoa, nó thích cảm giác đó và nhìn thấy điều này, mắt Tư Mã Anh mở to.

- Ta đã nói là không sao mà? Tiểu thư có muốn chạm vào nó không?

Tư Mã Anh ngay lập tức lắc đầu.

- Grrr!

Và Chiêu Tử quay đầu nhìn dòng nước đang dâng lên.

Nó như muốn truyền đạt điều gì đó. Di chuyển đầu, nó tiếp tục chỉ vào lỗ mà nước đang chảy vào và bò xuống đất.

- Chiêu Tử! C ... cái gì vậy ... hả!

- Thụp!

Nó đào đất rồi nâng Vân Huy lên đầu.

- ... Ta muốn xuống.

Hà Thành Vân lẩm bẩm từ phía sau, người ông quá cứng đờ. Những trung niên đều nhìn Vân Huy với vẻ lo lắng.

- Chờ đã. Ngoại công. Ông? Có chuyện gì vậy?

Trước câu hỏi của Chiêu Vân Huy, Chiêu Tử nhìn dòng nước và cái hố.

‘...!’

Chỉ đến lúc đó, Vân Huy mới biết được ý định của nó.

- Ngươi ... ngươi muốn đưa ta ra ngoài?

Và Chiêu Tử gật đầu lên xuống. Ngồi trên đầu nó, Vân Huy cảm thấy như thế này sẽ là một cảm giác khác với cưỡi ngựa.

Chiêu Vân Huy nhìn qua nhìn lại giữa dòng nước và Chiêu Tử.

‘...’

Suy nghĩ kỹ, hắn đi đến quyết định của mình và nói:

- Ở lại đây sẽ chết. Các ngươi có muốn nắm lấy cơ hội này không?

Nghe vậy, đám người đều có vẻ như chỉ có một suy nghĩ.

* * *

[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]

 

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương