Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền
Chương 74: Ngoại truyện song song (8)

Sầm Thanh một lòng muốn bồi dưỡng tình cảm cho bạn trai và anh họ, đúng lúc sinh viên năm thứ hai của trường tổ chức giải bóng đá, cô mặt dày tìm câu lạc bộ thể thao xin ba tấm vé, dùng hết một tháng tiền trong thẻ cơm.

Lúc đó, Đoàn Sinh Hòa đã đứng vững ở Hòa Duyệt, đạt được hợp tác với Tinh Sơ.

Bộ phim do hai công ty hợp tác đã vào giai đoạn chuẩn bị cuối cùng, là cầu nối giữa hai người đàn ông, Sầm Thanh bị bọn họ kéo đi làm biên kịch thực tập. Cũng bởi vậy cô thuận lợi hoàn thành hoạt động thực hành xã hội của kỳ nghỉ hè năm nhất đã khiến cô đau đầu, còn nhận được con dấu của hai công ty.

Vào ngày thi đấu bóng đá, Sầm Thanh để ý đến dư âm của nắng gắt cuối thu tháng chín, thế là cô mặc đồ thể thao quần short áo ngắn tay chờ ở cổng trường.

“Anh, ở đây.” Cô vẫy tay về phía chiếc xe của Lục Chiếu.

Lục Chiếu mở cửa xuống xe, lông mày của anh nhíu chặt, tràn đầy vẻ không vui.

“Anh, anh sao vậy? Xem đá bóng không vui à?” Sầm Thanh khó hiểu nhìn anh.

Lục Chiếu trầm giọng: “Đã tháng mấy rồi mà mặc quần ngắn vậy?”

Sầm Thanh sửng sốt, Lục Chiếu đang mặc quần dài áo tay dài.

“Hôm nay 27 độ đấy, nóng lắm.” Cô đứng tại chỗ giậm chân, lập tức dời đề tài, “Sao lão Đoàn còn chưa tới? Còn năm phút nữa anh ấy sẽ muộn, hẹn với anh em còn dám đến muộn, anh ấy không muốn sống à…”

Khoảng chừng hai phút, Đoàn Sinh Hòa mang theo cà phê bước nhanh tới.

Biểu cảm của anh cũng không thích hợp, anh cau mày đánh giá Sầm Thanh: “Em có lạnh không? Đã tháng mấy rồi còn mặc quần short?”

Sầm Thanh thở dài, mỗi tay kéo một người đi vào bên trong: “Ôi trời, sao em giống như có thêm hai ông bố thế, hai anh có bệnh thấp khớp hả? Thời tiết 27 độ mà mặc dày vậy, lát nữa có hai người nóng thôi.”

Soát vé tiến vào, Sầm Thanh ngồi giữa hai người, hai người đàn ông ngồi một trái một phải cô đều đội mũ lưỡi trai như nhau, khiến các bạn học ngồi đằng trước thường hay nhìn ra sau.

Mặt trời buổi sáng dần dần độc hại, Sầm Thanh nhấp một ngụm cà phê, thấy hai anh chàng thanh niên quá lứa bên cạnh đã không ngồi yên được nữa.

“Nóng không?” Cô kề sát Đoàn Sinh Hòa hỏi.

“Không nóng.” Trên trán Đoàn Sinh Hòa đã toát ra lớp mồ hôi mỏng nhưng vẫn mạnh miệng. Anh vươn tay đỡ lưng Sầm Thanh, “Ngồi yên, anh em đang nhìn.”

“À…” Sầm Thanh ngồi thẳng lưng. Cô chống cằm xem trận bóng nửa tiếng, Sầm Thanh ngáp một cái cảm thấy hơi nhàm chán.

Không khí tại khán đài như lửa nóng, nửa khu bọn họ đang ngồi là fan của đội bóng đang dẫn đầu. Chỉ có Đoàn Sinh Hòa và Lục Chiếu trông hình như không quá thích hợp, Sầm Thanh cứ cảm thấy bọn họ muốn mắng nhưng đang cố kiềm nén, như là ngồi nhầm phe rồi, bị quân địch vây quanh tức giận nhưng chẳng dám lên tiếng.

“Đúng rồi, ba anh khỏe không?” Sầm Thanh thực sự không xem được nữa, cô sáp lại gần Đoàn Sinh Hòa thì thầm.

“Cũng ổn, buồn bực nửa tháng cũng nên khai thông rồi.”

Mấy năm nay Giang Hồng Tự mê muội một vị thầy tướng số, các quyết định quan trọng về công việc và cuộc sống đều tin vào lời nói của ông thầy. Mấy hôm trước ông thầy kia có dây cơ nào bị hỏng rồi, xúi giục Giang Hồng Tự ly hôn với mẹ của Đoàn Sinh Hòa. Ban đầu Giang Hồng Tự không đồng ý, nhưng do dự mấy hôm loáng thoáng có ý dao động.

Chuyện này bị Đoàn Sinh Hòa biết được, anh lập tức mang theo mấy người anh em bắt tay vào điều tra, cuối cùng phát hiện gã thầy tướng số kia làm việc quỷ dị, hư hư thực thực lừa dối nhiều người. Nửa tháng trước gã bị cảnh sát bắt giữ dưới con mắt của Giang Hồng Tự, vì thế ông ta buồn bực không vui trong thời gian dài.

“Vậy là tốt rồi, chú và dì vẫn ổn chứ?”

Đoàn Sinh Hòa nở nụ cười: “Chắc là thế? Mẹ anh lâu rồi không nói chuyện với ông ấy, ông ấy đoán chừng nghẹn ý tưởng dỗ dành đấy.”

“Thế…” Sầm Thanh vừa lên tiếng, đột nhiên trên đầu truyền đến âm thanh.

Lục Chiếu quấn lại tờ tuyên truyền thành cái ống, anh gõ một cái trên đầu em họ: “Không xem thì đi đi.”

“Đi đâu?” Sầm Thanh khó hiểu quay đầu nhìn Lục Chiếu, “Em nói chuyện với bạn trai em, anh phát cáu gì chứ?”

Trước khi Sầm Thanh xin vé, cô đặc biệt hỏi Lục Chiếu có muốn đưa chị dâu sang đây không, là chính anh từ chối, ai ngờ hôm nay thấy bọn họ tán gẫu lại ghen tị.

“Em đi mua hai chai nước đi.” Lục Chiếu cúi đầu gửi lì xì wechat cho cô, “Đi.”

Sầm Thanh không tình nguyện bấm mở: “Tiền lì xì có giới hạn không, có hai trăm đồng đã muốn sai em…”

Vừa dứt lời, trên giao diện lại có thêm một tin chuyển khoản.

“Được, em lập tức đi ngay.” Sầm Thanh nhận tiền rồi thì phủi mông đứng dậy, “Hai vị chờ em nhé.”

Cô thong thả đi xuống quầy bán đồ ăn vặt dưới khán đài, mua hai chai nước Nông Phu Sơn Tuyền.

“Bốn đồng.”

“Được.” Sầm Thanh trả tiền, cầm nước đi về phía khán đài.

Từ xa cô nhìn thấy Đoàn Sinh Hòa ngồi vị trí của cô ban nãy, anh đang vừa nói vừa cười trò chuyện rất nhiệt tình với Lục Chiếu.

Sầm Thanh bước nhanh qua: “Nước.”

Hai người đàn ông cầm lấy cũng chẳng hề ngẩng đầu lên.

Sầm Thanh: “Nếu không em đi trước, trận bóng này em xem cũng không hiểu.”

Lục Chiếu: “Ừm, đi đi.”

Đoàn Sinh Hòa: “Được, em trở về cẩn thận, tới rồi thì gửi tin nhắn cho anh.”

Sầm Thanh trợn mắt, hai tay đút túi đi trở về, cô nhỏ giọng than thở: “Còn gửi tin nhắn, gửi rồi anh có rảnh xem không…”

Sáng thứ bảy, ba cô bạn cùng phòng đều nằm ở phòng ký túc, nghe thấy tiếng mở cửa của Sầm Thanh, mọi người đều ló đầu ra nhìn cô.

“Chẳng phải cậu cùng bạn trai cậu và anh trai cậu xem bóng đá à?”

“Có trai đẹp đá bóng không?”

“Cậu điên rồi hả, đẹp bao nhiêu đi nữa có sánh bằng bạn trai và anh họ của cậu ấy chứ?”

“Cũng phải…”

Sầm Thanh ném túi lên ghế: “Tớ đã lấy thừa ba vé, người ta tán gẫu rất vui vẻ, đâu cần tớ điều hòa bầu không khí làm gì chứ?”

“Đàn ông mà, giống như bọn mình thôi, chỉ cần thích cùng một đội bóng thì là anh em tốt.”

Sầm Thanh cau mày: “Tại sao giống bọn mình?”

“Bọn mình chỉ cần thích cùng một nam minh tinh thì chính là chị em tốt đó.”

“Có đạo lý.”

Sầm Thanh thay đồ ngủ nằm lên giường, cô kéo màn lại nhưng không ngủ yên.

Uông Thư Kiều đá giường của Sầm Thanh: “Cậu thật sự muốn đăng ký kết hôn hả?”

“Đúng vậy, ngày đầu tiên sinh nhật 20 tuổi đi đăng ký kết hôn có ý nghĩa bao nhiêu.”

Sầm Thanh nghĩ kỹ rồi, dù sao đăng ký kết hôn cũng chỉ là một hình thức, không xảy ra biến hóa gì đối với cuộc sống của cô và Đoàn Sinh Hòa, hôn lễ đương nhiên là chờ cô tốt nghiệp rồi lo liệu.

“Cậu không sợ tương lai có biến cố gì à? Lỡ như cậu hết yêu thì sao?”

“Vậy thì ly hôn, sinh nhật 20 tuổi chỉ có một lần, nhưng nước ta cũng không quy định hạn mức tối đa số lần đăng ký kết hôn.” Sầm Thanh không quá để ý chuyện này, “Tớ thấy bạn trai bạn gái ở bên nhau không thích hợp vẫn có thể chia tay, có điều chỉ muốn đến cục dân chính làm một thủ tục. Không có một quyển sổ đỏ nào đóng khung cuộc đời mình, nghĩ như vậy thì trách nhiệm quá nặng nề, không cần thiết.”

Uông Thư Kiều sửng sốt vài giây: “Còn rất có đạo lý… người nghèo kết hôn là lo tới trà gạo dầu muối tương dấm, cậu ấm cô chiêu các cậu kết hôn quả thật tùy tính hơn, ít nhất không cần cân nhắc kiếm ăn hay là tình yêu, dù sao ở một mình không cần sầu lo không thể kiếm ăn.”

“Vậy cũng không phải, nhà giàu ly hôn là phải dính tới nửa công ty hay là một đống bất động sản.” Sầm Thanh nhìn chằm chằm trần nhà, “Phải đi làm công chứng tài sản.”

Buổi tối khi cô và Đoàn Sinh Hòa gặp mặt thì nhắc tới chuyện công chứng tài sản, đối phương sửng sốt một chút, anh hỏi: “Em có tài sản gì?”

Sầm Thanh bị anh hỏi bèn ngớ ra: “Có, có nợ người ta một khoản nhỏ.”

“À, không có gì, nếu ly hôn anh sẵn lòng trả giúp em.” Đoàn Sinh Hòa gắp miếng thịt bò trong bát cho cô, “Anh có một chiếc xe, một căn nhà đang trả góp, còn có cổ phần công ty Hòa Duyệt. Dù sao chúng đều là của em, ly hôn rồi cũng là của em.”

Sầm Thanh suy nghĩ cẩn thận logic của anh một lúc: “Thế lỡ như sau này em phất lên thì sao?”

“Nếu em không muốn cho anh, anh có thể mặt dày hỏi xin em không?”

“Không đâu, anh không phải loại người đó. Không đúng, em cũng chưa nói không cho anh mà, dù sao cũng phải cho anh chút…phí mất thanh xuân nhỉ?”

Đoàn Sinh Hòa bị cô chọc cười: “Cái gì là phí mất thanh xuân, năm nay anh mới 24.”

Sầm Thanh bĩu môi: “Vậy cũng lớn hơn em bốn tuổi, bốn tuổi đó! Lúc em chưa biết đi thì anh đã lừa con gái ở nhà trẻ rồi, em thiệt thòi bao nhiêu.”

“Thế thì theo lời của em, chờ khi anh già rồi không đi được nữa, lúc em nhảy múa ở quảng trường cũng có thể ở bên ngoài lừa cụ ông nhà người khác.”

“Em là loại người này ư?” Sầm Thanh trừng mắt, tức giận nói, “Ở trong lòng anh em là loại người nhảy múa ngoài quảng trường còn tán tỉnh cụ ông nhà người khác sao? Có muốn tán tỉnh cũng phải tìm người trẻ tuổi mà tán tỉnh, em giàu như vậy.”

“Hồi sáng anh em nói thứ ba tuần sau đi đăng ký kết hôn.”

“Gấp thế à?” Sầm Thanh chưa nghe anh họ nhắc tới việc muốn đăng ký kết hôn, “Anh ấy gấp gì chứ?”

Đoàn Sinh Hòa lắc đầu: “Không biết, là quyết định đột ngột. Có lẽ không muốn đi sau em.”

“…Lòng hiếu thắng chết tiệt này.”



Sinh nhật 20 tuổi của Sầm Thanh là vào ngày thứ ba, cô đã xin nghỉ từ trước, theo thời gian hẹn với Đoàn Sinh Hòa mà rửa mặt chải đầu trang điểm trước một tiếng.

Sau khi xuống lầu, từ xa cô đã nhìn thấy chiếc xe ở vị trí đỗ xe. Không ngờ Đoàn Sinh Hòa tới sớm hơn.

Cô đi nhanh qua: “Sao anh đến sớm thế? Chẳng phải hôm qua anh bận họp à?”

Đoàn Sinh Hòa bỏ cà phê xuống: “Anh không ngủ được, năm giờ sáng đã tỉnh, lái xe dạo hai vòng trong nội thành, dứt khoát qua đây sớm chờ em.”

“Đàn anh Đoàn điềm tĩnh tự kiềm chế của chúng ta cũng có thời điểm kích động như vậy hả?” Sầm Thanh ngồi trên ghế lái phụ thoa thêm son môi, “Em còn tưởng rằng anh đi đăng ký kết hôn sẽ bình tĩnh giống như đi đóng dấu xác minh thẻ sinh viên vậy.”

“Dù gì cũng là lần đầu tiên.”

“À…” Sầm Thanh kéo âm dài, cô chợt buông xuống son môi, “Lần đầu tiên?”

“Ừm.”

“Là lần đầu tiên về mọi phương diện sao?” Sầm Thanh dùng ánh mắt dò xét nhìn anh, “Anh nói thật đi.”

Đoàn Sinh Hòa xoa mũi: “Em có thể tự mình thử một lần.”

“Cái thứ này em làm sao thử ra được? Lỡ như anh xét duyệt phim có vô số kinh nghiệm phong phú…” Nói tới xét duyệt phim ảnh, Sầm Thanh sực nhớ ra tình tiết mô tả trong một vài bộ phim và tiểu thuyết, lần đầu tiên của đàn ông hình như đều sẽ trong giây lát…

Cô quan sát Đoàn Sinh Hòa: “Có phải em nên kiểm hàng rồi hẵng đăng ký kết hôn không, lỡ như anh…”

Đoàn Sinh Hòa liếc nhìn cô: “Nói năng cẩn thận một chút.”

“Hở?”

“Mấy tiểu thuyết lung tung mà em đọc không nói với em à, đừng khiêu khích đàn ông?”

Sầm Thanh chìa hai tay nhún vai: “Em khiêu khích thì làm sao? Dù gì buổi tối em cũng quay về ký túc xá.”

“Năm thứ hai không kiểm tra phòng ký túc.” Đoàn Sinh Hòa nói chầm chậm nhắc nhở cô.

Sầm Thanh cười mỉa hai tiếng: “Anh vẫn nên lái xe nhanh đi, sắp tám giờ rồi.”

“Tốc độ xe nhanh quá sợ làm em sợ.”

Sầm Thanh:???

Đây là một lời hai nghĩa phải không? Phải không?



“Ôi chao, trẻ thế à?” Nhân viên công tác nhìn giấy kết hôn của Sầm Thanh, “Mới tròn hai mươi đã kết hôn?”

“Đúng vậy, dì xem bạn trai cháu này, không cưới sớm chút cháu chạy đi đâu tìm đây?”

Nhân viên bị cô chọc cười: “Trông bạn gái xinh như vậy cậu nhóc cũng gấp lắm phải không?”

“Gấp, đã nôn nóng hơn nửa năm rồi, cô ấy chưa cho cháu danh phận thì cháu vẫn không yên lòng.”

Giấy chứng nhận kết hôn lấy được một cách thuận lợi, Sầm Thanh cầm hai quyển sổ đỏ mở ra xem: “Anh nói xem thống kê hằng năm của trường về tình hình đạt chứng chỉ trên cấp thành phố có tính luôn giấy chứng nhận kết hôn không? Cái này của em là do nhà nước cấp cho đấy.”

“Đó là giấy chứng nhận vinh dự.” Đoàn Sinh Hòa bật cười.

“Đúng vậy, em đã theo đuổi được Đoàn Sinh Hòa nổi tiếng mấy khóa ở đại học M, còn không tính là vinh dự à?”

“Nói thế, anh theo đuổi được em họ của Lục Chiếu cũng coi như vinh dự rồi.”

Sầm Thanh đột nhiên nhìn qua anh, nghiêm túc nói: “Anh có thể bớt nhắc tới Lục Chiếu trước mặt em không? Tần suất anh nhắc tới anh ấy nhiều đến mức em cho rằng anh thầm yêu ảnh đó.”

“Em đừng có ăn dấm chua quái đản thế chứ? Không cho nhắc tới nữ, nam cũng không được luôn à?”

“Đoàn Sinh Hòa, ngày đầu tiên kết hôn anh đã chống đối với em hả?”

Đoàn Sinh Hòa chịu thua, giơ hai tay đầu hàng: “Không nhắc tới, nghe lời em, vợ nói gì cũng đúng cả. Đi, anh đưa em về trường.”

“Không về trường, em đã xin nghỉ cả ngày rồi.”

“Vậy đi đâu?”

“Kiểm hàng.”

“Vậy em nên xin nghỉ thêm mấy hôm…”



Lời tác giả: Ngoại truyện song song đến đây là kết thúc, hai người gặp gỡ trong tuyến thời gian khác biệt. Tại không gian ấy, ba mẹ lão Đoàn không ly hôn hồi cậu ấy còn bé, tính cách cậu ấy cũng hoạt bát hơn nhiều. Lão Đoàn có được một gia đình coi như trọn vẹn và ấm cúng, tuy rằng Giang Hồng Tự vẫn tin thầy tướng số, nhưng cuối cùng qua sự giúp đỡ của lão Đoàn mà kịp thời tỉnh ngộ. Đồng thời hy vọng sau này học được tự véo mình lúc tức giận, đừng giày vò con trai mình. Thanh Thanh và lão Đoàn sẽ tiếp tục cùng nhau sống hạnh phúc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương