Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ
-
Chương 34
Theo báo cáo, tất cả những người nhận hối lộ của gã ngày hôm đó và có liên quan đến ca phẫu thuật ghép tim của Diệp Uẩn Ninh đều lặng lẽ biến mất khỏi hệ thống y tế.
Mỗi người trong số họ đều gặp phải sự cố ngoài ý muốn nằm ngoài tầm kiểm soát của con người. Mỗi sự cố xảy ra với mỗi một cá nhân nhìn qua chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên và không hề có dấu hiệu do con người cố ý gây ra, dường như chỉ đơn giản là họ không may mắn và đồng loạt gặp xui xẻo.
So với sức mạnh siêu nhiên ma quái, Hoắc Tranh không tin đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Gã càng có xu hướng nghĩ rằng đây là sự trả thù của Diệp Uẩn Ninh, chẳng qua là cô đã sử dụng một số thủ thuật thông minh không dễ dàng dò ra để làm rối loạn phương hướng của mọi người, khiến mọi người nhất thời khó nhìn thấu mà thôi.
Gã ta chưa bao giờ coi thường Diệp Uẩn Ninh. Một người phụ nữ có thể xoay người thoát khỏi tình thế tuyệt vọng và đẩy vị hôn phu của mình vào bẫy rập; một người phụ nữ không chút do dự rút lui khỏi mối quan hệ, quay lại và quyết đoán bán cổ phần của hai người, thì không thể mong đợi rằng cô ấy sẽ ngoan ngoãn nén giận được.
Sở dĩ gã không chủ động ra tay với Diệp Uẩn Ninh, là bởi vì Hoắc Tranh đủ tự tin, chỉ cần gã còn ở đây một ngày, cho dù Diệp Uẩn Ninh có không cam lòng đến đâu thì cũng phải nhẫn nhịn cho hắn.
Tuy nhiên, để ngăn chặn người khác được đà lấn tới, Hoắc Tranh cảm thấy vẫn cần phải cảnh cáo đối phương, những kẻ không nên thì đừng có đụng đến cô.
Gã bấm máy điện thoại nội bộ và gọi trợ lý vào.
“Ngài Hoắc, anh gọi cho tôi à?” Trợ lý Mã nín thở chờ đợi chỉ thị của gã.
“Đi thăm dò một chút, xem thế lực đằng sau Diệp Uẩn Ninh là ai. Tôi muốn biết tại sao cô ta làm được?” Hoắc Tranh không quan tâm đến số phận của mấy nhân vật tép riu kia, nhưng gã cảm thấy rất hứng thú đối với việc Diệp Uẩn Ninh có thể làm được tất cả mọi thứ một cách không dấu vết như vậy.
Không sợ có kẻ thù, chỉ sợ không tìm được át chủ bài của đối thủ. Chỉ cần biết rõ thì chẳng có gì phải lo ngại nữa.
“Vâng.” Trợ lý Mã đồng ý ngay lập tức, sau đó nhắc nhở: “Tối nay cô Diệp mời anh đến nhà cô ấy dùng bữa tối. Sắp tới giờ rồi, anh có cần tôi chuẩn bị xe ngay không?”
Khi nhắc đến người yêu, chỉ trong nháy mắt vẻ mặt Hoắc Tranh đã trở nên dịu dàng hơn: “Ừ, tan làm ngay bây giờ đi. Đừng quên chuẩn bị một phần quà thay tôi nhé.”
Khi Hoắc Tranh lái xe đến nhà Diệp, trên tay cầm một bó hoa, đó là hoa bách hợp mà Diệp Uẩn Thanh thích nhất.
“Hoắc Tranh!” Một giọng nói ngọt ngào du dương vang lên, theo đó là một thân hình duyên dáng bay vào trong ngực gã tựa như một con bướm yếu ớt.
Hoắc Tranh đau lòng ôm lấy người yêu, cẩn thận đỡ cô dậy: “Sao không ở trong đợi? Bên ngoài còn nóng lắm, cẩn thận em lại ốm đấy.”
Người trong lòng gã giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn giống như ảo mộng, Diệp Uẩn Thanh không giấu được sự vui sướng trong đôi mắt sáng ngời: “Không được, em phải ra đón anh cơ. Anh biết không? Trước đây em đã từng suy nghĩ rất nhiều lần rằng có thể đứng ở ngoài để đón anh thay vì chỉ ở trong phòng chờ anh tới. Hiện giờ em đã khỏe mạnh rồi, cuối cùng cũng có thể làm được điều mà trước đây mình mong muốn, anh không biết em hạnh phúc đến thế nào đâu!”
“Có một trái tim khỏe mạnh tuyệt thật đấy.” Diệp Uẩn Thanh dang rộng hai tay, nhẹ nhàng xoay người, váy trắng dưới chân cô ta xòe ra tựa như một đóa hoa đang nở rộ. Cô ta cao hứng cười thật tươi, “Anh nhìn này, em có thể chạy, có thể nhảy, cuối cùng em cũng được là một người bình thường rồi.”
Sự phấn khích của Diệp Uẩn Thanh lây sang cả Hoắc Tranh. Sự yêu thương trìu mến đong đầy trong mắt gã, gã không hề hối hận về tất cả những việc gã đã làm vì cô ta.
“Được rồi, tuy rằng trái tim đã tốt rồi nhưng em cũng đừng để bản thân mệt mỏi quá, nếu không anh sẽ xót lắm.” Hoắc Tranh ôm cô và thấp giọng nói: “Chúng ta vào trước đi.”
“Vâng.” Diệp Uẩn Thanh quý trọng xoa ngực mình, nhận lấy bó hoa gã tặng. Hai người ngọt ngào bước vào nhà họ Diệp.
Vợ chồng Diệp Lương và Trần Mạn Ni đã đợi trong nhà từ lâu, khi nhìn thấy đôi trai tài gái sắc bước vào, họ không khỏi nhìn nhau cười.
“Hoắc Tranh, con đã tới rồi, vừa lúc đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong, trước hết chúng ta ngồi xuống ăn nào.” Trần Mạn Ni nhiệt liệt chào hỏi.
Bà ta cực kỳ hài lòng với người con rể tương lai này của mình, không chỉ đẹp trai, giàu có mà còn có gia thế đáng gờm, quan trọng hơn hết là một lòng si mê con gái bà ta. Biết chạy đi đâu để tìm được một người con rể xuất sắc như vậy nữa?
“Ngồi đi, em đã tự tay nấu mấy món rồi, lát nữa anh ăn nhiều vào nhé.” Diệp Uẩn Thanh nhón chân ghé vào tai Hoắc Tranh và thì thầm.
Hơi thở ngọt ngào phả vào chóp mũi, ánh mắt Hoắc Tranh không khỏi hơi tối lại, yết hầu vô thức động đậy.
Gã ta dùng ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn thân hình mảnh khảnh của Diệp Uẩn Thanh, đầu lưỡi âm thầm chạm vào vòm miệng: “Ừ!”
Trong bữa tối, Diệp Lương làm bộ vô tình đề cập đến đám cưới của họ. Hiện giờ Diệp Uẩn Thanh đã mạnh khỏe, ông đương nhiên muốn nhìn thấy con gái mình gả vào nhà họ Hoắc càng sớm càng tốt.
Hoắc Tranh lau miệng, mỉm cười trấn an Diệp Uẩn Thanh, sau đó nói: “Con đang chuẩn bị cho hôn lễ rồi, hiện tại Thanh Thanh đã khỏe mạnh, con càng không muốn làm mọi việc vội vàng qua loa mà muốn chuẩn bị cho Thanh Thanh một đám cưới thật hoàn mỹ. Chú dì cứ yên tâm nhé.”
Diệp Uẩn Thanh nắm tay gã, nghiêm túc nói: “Không sao đâu, chỉ cần được ở bên cạnh anh thì cho dù không có hôn lễ, em cũng cam tâm tình nguyện, cho nên anh cũng đừng quá nhọc lòng.”
“Đây là đám cưới của chúng ta, nhọc lòng đến mấy cũng không sao, em chỉ cần yên tâm đợi làm cô dâu của anh là được.” Hoắc Tranh nhẹ nhàng nói: “Anh nóng lòng được cưới em càng sớm càng tốt.”
Sắc mặt Diệp Uẩn Thanh đỏ bừng, khuôn mặt trắng sứ đẹp như ngọc, vẻ đẹp không thể nào che giấu, đẹp đến mức ánh mắt Hoắc Tranh càng thêm sâu thẳm.
Nhìn thấy cặp đôi trẻ thắm thiết mặn nồng, hai vợ chồng họ Diệp vui vẻ gật đầu.
Sau bữa ăn, Diệp Uẩn Thanh lôi kéo chồng chưa cưới của mình lên lầu. Cô ta muốn tự cắm hoa bách hợp vào một chiếc bình và đặt ở phòng mình.
Hoắc Tranh biết lắng nghe mà theo cô ta lên lầu, nhưng khi cửa vừa đóng lại, gã đã dùng sức ôm lấy Diệp Uẩn Thanh từ phía sau.
“Ôi!” Diệp Uẩn Thanh kinh ngạc khẽ kêu lên một tiếng, hoa bách hợp trong tay bị đè nát, “Hoắc Tranh?”
“Thanh Thanh, em có biết anh muốn em đến mức nào không?” Giọng nói của Hoắc Tranh dày đặc, trong mắt tràn ngập hắc ám.
Diệp Uẩn Thanh hoàn toàn đỏ mặt. Cô ta đã có thể cảm nhận được thân thể người đàn ông phía sau nóng đến mức nào, hơi thở phả vào tai khiến da cô bỏng rát.
Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, và những bông hoa bách hợp trên tay cô ta đã rơi xuống đất.
Khi một người đàn ông và một người phụ nữ yêu nhau, việc tiếp xúc da thịt là điều không thể tránh khỏi.
Hoắc Tranh xoay người hôn cô ta.
Theo chuyển động của gã, mi mắt của Diệp Uẩn Thanh khẽ khép lại, đôi mắt cô dường như ngập nước, cô ta nhẹ nhàng dựa vào gã.
Không chỉ Hoắc Tranh muốn cô ta mà cô ta cũng khao khát người đàn ông này, khao khát đến khi giữa họ không còn khoảng cách nào nữa.
Bởi vì bị bệnh tim nên chỉ cần Hoắc Tranh gần gũi với cô ta một chút thì cô ta sẽ ngất đi. Vì vậy, kể từ khi ở bên nhau, Hoắc Tranh đã luôn cấm dục vì thân thể của cô ta.
Nỗi đau khi tiếp xúc gần gũi nhưng phải kìm nén, sự nôn nóng mà vẫn phải cấm dục nhẫn nhịn, Hoắc Tranh đã phải chịu đựng đến cực hạn.
Khó khăn lắm mới chờ đến ngày Diệp Uẩn Thanh được thay tim, có thể tiếp thu hoan ái như người bình thường, gã không bao giờ muốn nhịn thêm nữa.
Hiện tại, giờ phút này, gã muốn có được Diệp Uẩn Thanh.
Khi cảm xúc thăng hoa, cả hai ôm lấy nhau.
Người đàn ông hoàn hảo như Apollo đang nằm trên người cô ta, từng giọt mồ hôi nóng bỏng trên trán nhỏ xuống, toát ra vẻ quyến rũ khó tả.
Hoắc Tranh chăm chú nhìn cô ta: “Thanh Thanh, em là của anh.”
Diệp Uẩn Thanh chỉ cảm thấy trái tim mình đập càng lúc càng nhanh, tin tưởng nhìn gã.
Đột nhiên, ngực cô ta xuất hiện một cơn đau đớn giống như bị nổ tung, Diệp Uẩn Thanh trợn mắt không thể tin nổi.
Cơn đau quen thuộc đến mức Diệp Uẩn Thanh cảm thấy mình như rơi vào hầm băng, cảm xúc rút đi như thủy triều, cô ta dùng tay đẩy người đàn ông trên người mình ra.
Ngay lúc sắp được như ý nguyện, Hoắc Tranh đang chờ đợi khoảnh khắc hạnh phúc tới thì bị đẩy ra khỏi giường.
Đẩy ra khỏi giường?
Hoắc Tranh ngã xuống thảm, trên mặt đầy vẻ khó tin và còn có sự tức giận khi cơ thể không được thỏa mãn. Thanh Thanh đang làm gì vậy?
“Ôi!” Một tiếng đau đớn trầm thấp vang lên, Diệp Uẩn Thanh cuộn tròn ở trên giường, “Đau quá, tim em đau quá, Hoắc Tranh, cứu em!”
Sắc mặt Hoắc Tranh thay đổi rõ rệt, đây có phải là triệu chứng của bệnh tim tái phát?
Mỗi người trong số họ đều gặp phải sự cố ngoài ý muốn nằm ngoài tầm kiểm soát của con người. Mỗi sự cố xảy ra với mỗi một cá nhân nhìn qua chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên và không hề có dấu hiệu do con người cố ý gây ra, dường như chỉ đơn giản là họ không may mắn và đồng loạt gặp xui xẻo.
So với sức mạnh siêu nhiên ma quái, Hoắc Tranh không tin đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Gã càng có xu hướng nghĩ rằng đây là sự trả thù của Diệp Uẩn Ninh, chẳng qua là cô đã sử dụng một số thủ thuật thông minh không dễ dàng dò ra để làm rối loạn phương hướng của mọi người, khiến mọi người nhất thời khó nhìn thấu mà thôi.
Gã ta chưa bao giờ coi thường Diệp Uẩn Ninh. Một người phụ nữ có thể xoay người thoát khỏi tình thế tuyệt vọng và đẩy vị hôn phu của mình vào bẫy rập; một người phụ nữ không chút do dự rút lui khỏi mối quan hệ, quay lại và quyết đoán bán cổ phần của hai người, thì không thể mong đợi rằng cô ấy sẽ ngoan ngoãn nén giận được.
Sở dĩ gã không chủ động ra tay với Diệp Uẩn Ninh, là bởi vì Hoắc Tranh đủ tự tin, chỉ cần gã còn ở đây một ngày, cho dù Diệp Uẩn Ninh có không cam lòng đến đâu thì cũng phải nhẫn nhịn cho hắn.
Tuy nhiên, để ngăn chặn người khác được đà lấn tới, Hoắc Tranh cảm thấy vẫn cần phải cảnh cáo đối phương, những kẻ không nên thì đừng có đụng đến cô.
Gã bấm máy điện thoại nội bộ và gọi trợ lý vào.
“Ngài Hoắc, anh gọi cho tôi à?” Trợ lý Mã nín thở chờ đợi chỉ thị của gã.
“Đi thăm dò một chút, xem thế lực đằng sau Diệp Uẩn Ninh là ai. Tôi muốn biết tại sao cô ta làm được?” Hoắc Tranh không quan tâm đến số phận của mấy nhân vật tép riu kia, nhưng gã cảm thấy rất hứng thú đối với việc Diệp Uẩn Ninh có thể làm được tất cả mọi thứ một cách không dấu vết như vậy.
Không sợ có kẻ thù, chỉ sợ không tìm được át chủ bài của đối thủ. Chỉ cần biết rõ thì chẳng có gì phải lo ngại nữa.
“Vâng.” Trợ lý Mã đồng ý ngay lập tức, sau đó nhắc nhở: “Tối nay cô Diệp mời anh đến nhà cô ấy dùng bữa tối. Sắp tới giờ rồi, anh có cần tôi chuẩn bị xe ngay không?”
Khi nhắc đến người yêu, chỉ trong nháy mắt vẻ mặt Hoắc Tranh đã trở nên dịu dàng hơn: “Ừ, tan làm ngay bây giờ đi. Đừng quên chuẩn bị một phần quà thay tôi nhé.”
Khi Hoắc Tranh lái xe đến nhà Diệp, trên tay cầm một bó hoa, đó là hoa bách hợp mà Diệp Uẩn Thanh thích nhất.
“Hoắc Tranh!” Một giọng nói ngọt ngào du dương vang lên, theo đó là một thân hình duyên dáng bay vào trong ngực gã tựa như một con bướm yếu ớt.
Hoắc Tranh đau lòng ôm lấy người yêu, cẩn thận đỡ cô dậy: “Sao không ở trong đợi? Bên ngoài còn nóng lắm, cẩn thận em lại ốm đấy.”
Người trong lòng gã giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn giống như ảo mộng, Diệp Uẩn Thanh không giấu được sự vui sướng trong đôi mắt sáng ngời: “Không được, em phải ra đón anh cơ. Anh biết không? Trước đây em đã từng suy nghĩ rất nhiều lần rằng có thể đứng ở ngoài để đón anh thay vì chỉ ở trong phòng chờ anh tới. Hiện giờ em đã khỏe mạnh rồi, cuối cùng cũng có thể làm được điều mà trước đây mình mong muốn, anh không biết em hạnh phúc đến thế nào đâu!”
“Có một trái tim khỏe mạnh tuyệt thật đấy.” Diệp Uẩn Thanh dang rộng hai tay, nhẹ nhàng xoay người, váy trắng dưới chân cô ta xòe ra tựa như một đóa hoa đang nở rộ. Cô ta cao hứng cười thật tươi, “Anh nhìn này, em có thể chạy, có thể nhảy, cuối cùng em cũng được là một người bình thường rồi.”
Sự phấn khích của Diệp Uẩn Thanh lây sang cả Hoắc Tranh. Sự yêu thương trìu mến đong đầy trong mắt gã, gã không hề hối hận về tất cả những việc gã đã làm vì cô ta.
“Được rồi, tuy rằng trái tim đã tốt rồi nhưng em cũng đừng để bản thân mệt mỏi quá, nếu không anh sẽ xót lắm.” Hoắc Tranh ôm cô và thấp giọng nói: “Chúng ta vào trước đi.”
“Vâng.” Diệp Uẩn Thanh quý trọng xoa ngực mình, nhận lấy bó hoa gã tặng. Hai người ngọt ngào bước vào nhà họ Diệp.
Vợ chồng Diệp Lương và Trần Mạn Ni đã đợi trong nhà từ lâu, khi nhìn thấy đôi trai tài gái sắc bước vào, họ không khỏi nhìn nhau cười.
“Hoắc Tranh, con đã tới rồi, vừa lúc đồ ăn cũng đã chuẩn bị xong, trước hết chúng ta ngồi xuống ăn nào.” Trần Mạn Ni nhiệt liệt chào hỏi.
Bà ta cực kỳ hài lòng với người con rể tương lai này của mình, không chỉ đẹp trai, giàu có mà còn có gia thế đáng gờm, quan trọng hơn hết là một lòng si mê con gái bà ta. Biết chạy đi đâu để tìm được một người con rể xuất sắc như vậy nữa?
“Ngồi đi, em đã tự tay nấu mấy món rồi, lát nữa anh ăn nhiều vào nhé.” Diệp Uẩn Thanh nhón chân ghé vào tai Hoắc Tranh và thì thầm.
Hơi thở ngọt ngào phả vào chóp mũi, ánh mắt Hoắc Tranh không khỏi hơi tối lại, yết hầu vô thức động đậy.
Gã ta dùng ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn thân hình mảnh khảnh của Diệp Uẩn Thanh, đầu lưỡi âm thầm chạm vào vòm miệng: “Ừ!”
Trong bữa tối, Diệp Lương làm bộ vô tình đề cập đến đám cưới của họ. Hiện giờ Diệp Uẩn Thanh đã mạnh khỏe, ông đương nhiên muốn nhìn thấy con gái mình gả vào nhà họ Hoắc càng sớm càng tốt.
Hoắc Tranh lau miệng, mỉm cười trấn an Diệp Uẩn Thanh, sau đó nói: “Con đang chuẩn bị cho hôn lễ rồi, hiện tại Thanh Thanh đã khỏe mạnh, con càng không muốn làm mọi việc vội vàng qua loa mà muốn chuẩn bị cho Thanh Thanh một đám cưới thật hoàn mỹ. Chú dì cứ yên tâm nhé.”
Diệp Uẩn Thanh nắm tay gã, nghiêm túc nói: “Không sao đâu, chỉ cần được ở bên cạnh anh thì cho dù không có hôn lễ, em cũng cam tâm tình nguyện, cho nên anh cũng đừng quá nhọc lòng.”
“Đây là đám cưới của chúng ta, nhọc lòng đến mấy cũng không sao, em chỉ cần yên tâm đợi làm cô dâu của anh là được.” Hoắc Tranh nhẹ nhàng nói: “Anh nóng lòng được cưới em càng sớm càng tốt.”
Sắc mặt Diệp Uẩn Thanh đỏ bừng, khuôn mặt trắng sứ đẹp như ngọc, vẻ đẹp không thể nào che giấu, đẹp đến mức ánh mắt Hoắc Tranh càng thêm sâu thẳm.
Nhìn thấy cặp đôi trẻ thắm thiết mặn nồng, hai vợ chồng họ Diệp vui vẻ gật đầu.
Sau bữa ăn, Diệp Uẩn Thanh lôi kéo chồng chưa cưới của mình lên lầu. Cô ta muốn tự cắm hoa bách hợp vào một chiếc bình và đặt ở phòng mình.
Hoắc Tranh biết lắng nghe mà theo cô ta lên lầu, nhưng khi cửa vừa đóng lại, gã đã dùng sức ôm lấy Diệp Uẩn Thanh từ phía sau.
“Ôi!” Diệp Uẩn Thanh kinh ngạc khẽ kêu lên một tiếng, hoa bách hợp trong tay bị đè nát, “Hoắc Tranh?”
“Thanh Thanh, em có biết anh muốn em đến mức nào không?” Giọng nói của Hoắc Tranh dày đặc, trong mắt tràn ngập hắc ám.
Diệp Uẩn Thanh hoàn toàn đỏ mặt. Cô ta đã có thể cảm nhận được thân thể người đàn ông phía sau nóng đến mức nào, hơi thở phả vào tai khiến da cô bỏng rát.
Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, và những bông hoa bách hợp trên tay cô ta đã rơi xuống đất.
Khi một người đàn ông và một người phụ nữ yêu nhau, việc tiếp xúc da thịt là điều không thể tránh khỏi.
Hoắc Tranh xoay người hôn cô ta.
Theo chuyển động của gã, mi mắt của Diệp Uẩn Thanh khẽ khép lại, đôi mắt cô dường như ngập nước, cô ta nhẹ nhàng dựa vào gã.
Không chỉ Hoắc Tranh muốn cô ta mà cô ta cũng khao khát người đàn ông này, khao khát đến khi giữa họ không còn khoảng cách nào nữa.
Bởi vì bị bệnh tim nên chỉ cần Hoắc Tranh gần gũi với cô ta một chút thì cô ta sẽ ngất đi. Vì vậy, kể từ khi ở bên nhau, Hoắc Tranh đã luôn cấm dục vì thân thể của cô ta.
Nỗi đau khi tiếp xúc gần gũi nhưng phải kìm nén, sự nôn nóng mà vẫn phải cấm dục nhẫn nhịn, Hoắc Tranh đã phải chịu đựng đến cực hạn.
Khó khăn lắm mới chờ đến ngày Diệp Uẩn Thanh được thay tim, có thể tiếp thu hoan ái như người bình thường, gã không bao giờ muốn nhịn thêm nữa.
Hiện tại, giờ phút này, gã muốn có được Diệp Uẩn Thanh.
Khi cảm xúc thăng hoa, cả hai ôm lấy nhau.
Người đàn ông hoàn hảo như Apollo đang nằm trên người cô ta, từng giọt mồ hôi nóng bỏng trên trán nhỏ xuống, toát ra vẻ quyến rũ khó tả.
Hoắc Tranh chăm chú nhìn cô ta: “Thanh Thanh, em là của anh.”
Diệp Uẩn Thanh chỉ cảm thấy trái tim mình đập càng lúc càng nhanh, tin tưởng nhìn gã.
Đột nhiên, ngực cô ta xuất hiện một cơn đau đớn giống như bị nổ tung, Diệp Uẩn Thanh trợn mắt không thể tin nổi.
Cơn đau quen thuộc đến mức Diệp Uẩn Thanh cảm thấy mình như rơi vào hầm băng, cảm xúc rút đi như thủy triều, cô ta dùng tay đẩy người đàn ông trên người mình ra.
Ngay lúc sắp được như ý nguyện, Hoắc Tranh đang chờ đợi khoảnh khắc hạnh phúc tới thì bị đẩy ra khỏi giường.
Đẩy ra khỏi giường?
Hoắc Tranh ngã xuống thảm, trên mặt đầy vẻ khó tin và còn có sự tức giận khi cơ thể không được thỏa mãn. Thanh Thanh đang làm gì vậy?
“Ôi!” Một tiếng đau đớn trầm thấp vang lên, Diệp Uẩn Thanh cuộn tròn ở trên giường, “Đau quá, tim em đau quá, Hoắc Tranh, cứu em!”
Sắc mặt Hoắc Tranh thay đổi rõ rệt, đây có phải là triệu chứng của bệnh tim tái phát?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook