Bệnh viện Hoắc thị.

Diệp Uẩn Thanh được đưa đến bệnh viện khẩn cấp, chờ hoàn thành các cuộc kiểm tra khác nhau, cô ta được đẩy nhanh vào phòng bệnh.

Bác sĩ vẫn đang hỏi một số vấn đề ở bên trong, Hoắc Tranh không đi vào cùng mà đứng ngoài phòng bệnh với vẻ mặt u ám, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Diệp Lương và Trần Mạn Ni ở một bên ôm nhau với vẻ mặt lo lắng, sốt ruột, trong lòng vô cùng nôn nóng.

Vốn dĩ bọn họ còn muốn chất vấn Hoắc Tranh trong phòng xảy ra chuyện gì, tại sao Diệp Uẩn Thanh đang khỏe mạnh thế lại đột nhiên bị bệnh tim tái phát, nhưng bây giờ nhìn biểu tình của Hoắc Tranh, họ lại không dám tới gần.

Chỉ một lát sau, cánh cửa phòng bệnh được mở và bác sĩ bước ra.

“Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?” Vợ chồng Diệp Lương vội vàng bước tới hỏi.

“Hiện tại cô Diệp không có vấn đề gì, cứ nghỉ ngơi cho tốt là được, không cần lo lắng.” Bác sĩ trấn an: “Hiện tại mọi người có thể vào với cô ấy, nhưng đừng ở lâu quá nhé.”

“Cảm ơn bác sĩ.” Vì lo lắng cho con gái nên hai vợ chồng họ cũng mặc kệ chuyện khác, vội vàng mở cửa ra.

Lần này, một người vốn luôn quan tâm đến vợ sắp cưới của mình như Hoắc Tranh lại không vội vã đi vào xem người mà chuyển ánh mắt về phía bác sĩ.

Khuôn mặt điển trai của người đàn ông lọ rõ sự ung ác, nham hiểm. Gã nói: “Chuyện gì thế này? Không phải anh đã nói là cuộc phẫu thuật rất thành công, hồi phục rất tốt à? Vậy tại sao lại đau tim?”

Bác sĩ đương nhiên biết thân phận của Hoắc Tranh, mặt anh ta lộ vẻ khó xử: “Sếp Hoắc, lúc ấy tôi đã kiểm tra cho cô Diệp sau khi phẫu thuật và không thấy có phản ứng đào thải, vết thương cũng lành rất tốt. Theo lý thuyết thì chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi thật tốt thì sẽ không xảy ra vấn đề gì trong một khoảng thời gian ngắn.”

Hoắc Tranh lạnh lùng nhướng mi: “Ý anh là bây giờ đang có vấn đề à?”

Bác sĩ cho biết: “Phẫu thuật ghép tim quá phức tạp, không ai trong chúng tôi có thể đoán trước được tình hình sau khi mổ. Trước mắt sau khi kiểm tra lại, thật đáng tiếc khi phát hiện ra cô Diệp dường như có di chứng, may mắn là hiện tại có vẻ có thể kiểm soát được. Nhưng sau này cô ấy sẽ không bao giờ được phép hoạt động mệt nhọc, phải cẩn thận giữ gìn, tránh mọi vận động kịch liệt. Như thế thì trái tim của cô ấy mới có thể duy trì thêm được vài năm nữa.”

Giọng bác sĩ càng lúc càng nhỏ hơn. Anh ta đã biết nguyên nhân dẫn tới việc xuất hiện triệu chứng bệnh tim lần này của cô Diệp. Đây quả thực là sự tra tấn đối với một người đàn ông, vì sức khỏe của Diệp Uẩn Thanh, sau này Hoắc Tranh tốt nhất nên tránh phát sinh quan hệ với người trong lòng.

Bởi vì cơ thể của Diệp Uẩn Thanh không thể chịu đựng được sự hưng phấn do cuộc mây mưa mang lại, cũng như không thể chịu đựng được những nhu cầu, đòi hỏi của đàn ông, nó có thể lấy mạng của cô ta.

Tức là từ nay trở đi Hoắc Tranh chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, chỉ có thể làm hòa thượng trước cô vợ sắp cưới xinh đẹp và quyến rũ.

Trong mắt Hoắc Tranh hiện lên một tia bực bội. Gã đưa tay định lấy điếu thuốc, nhưng sau đó lại nhớ ra rằng mình đang ở bệnh viện nên lại thả tay xuống.

Một ngọn lửa giận dữ có lẽ vẫn chưa dịu đi mà còn hừng hực trong lồng ngực khiến Hoắc Tranh đột nhiên tức giận đá một chân vào tường.

“Sếp Hoắc.” Bác sĩ nơm nớp lo sợ kêu lên một tiếng.

Cảm giác đau đớn ở chân khiến Hoắc Tranh tỉnh táo lại một chút, lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài.”

Bác sĩ vội vàng muốn rời đi, nhưng lại bị gọi lại.

Hoắc Tranh nhíu chặt mày: “Chờ một chút, anh cứ chăm sóc Thanh Thanh cẩn thận, những chuyện khác sẽ nói sau.”

Trong lòng gã, sức khỏe của Diệp Uẩn Thanh là quan trọng nhất, so với nó thì dục vọng chiếm hữu người yêu của mình không có gì đáng nói.

Bác sĩ không khỏi cảm thán. Sếp Hoắc thực sự đối với vợ sắp cưới tình sâu nghĩa nặng, xem ra đó là tình yêu đích thực không thể nghi ngờ.

Anh ta đồng ý ngay lập tức, anh ta có làm lơ ai thì cũng không thể làm lơ người trong lòng của sếp Hoắc mà!

Hoắc Tranh đứng một mình ngoài phòng bệnh một lúc, kìm nén sự bực bội trong lòng, sau đó mở cửa đi vào.

Bên trong, Diệp Lương nhìn con gái mình đầy yêu thương và lo lắng, trong khi Trần Mạn Ni nắm tay con gái và rơi lệ.

Nghe được tiếng động, Diệp Uẩn Thanh quay đầu nhìn lại.

Mái tóc đen xõa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ vừa bằng bàn tay vùi vào chiếc gối mềm mại, làn da trắng như tuyết, không thể phân biệt được là gối trắng hay da cô trắng hơn.

Đôi mắt sáng long lanh tựa như biết nói, cô ta nhẹ nhàng nói với Hoắc Tranh: “A Tranh.”

Hoắc Tranh thực sự yêu cô ta, thấy vậy liền sải bước tiến tới, vươn tay nắm lấy tay cô.

“Sao vậy? Em thấy không thoải mái chỗ nào? Anh đi gọi bác sĩ nhé?”

Diệp Uẩn Thanh lắc đầu, muốn nói lại thôi.

Đôi mắt của cô ta tràn đầy lời xin lỗi và một chút lo lắng.

“Em xin lỗi.” Cô ta áp mặt mình vào lòng bàn tay của người đàn ông và không nói thêm gì nữa, nhưng tựa như lại nói ra tất cả.

Cô cảm thấy có lỗi vì sức khỏe của bản thân, cảm thấy có lỗi vì không thể hòa cùng làm một với bạn trai, buồn bã vì không thể thỏa mãn được người yêu dấu.

“Ngốc ạ, sức khỏe của em là quan trọng nhất. Đừng suy nghĩ bậy bạ, hãy chăm sóc bản thân thật tốt.” Hoắc Tranh dịu dàng nói, ánh mắt chứa đựng tình yêu làm đắm say lòng người.

Vợ chồng Diệp Lương thấy đôi trẻ tình cảm thắm thiết, không có bất kỳ ngăn cách gì nên họ kìm nén sự khó chịu và nghi hoặc trong lòng, chờ để hỏi riêng con gái.

Cũng may Hoắc Tranh không ở lại quá lâu, gã nói chuyện cùng Diệp Uẩn Thanh một lát thì công ty có việc gọi điện tới, gã liền nói lời tạm biệt rồi rời đi.

Lưu luyến không rời vẫy tay tạm biệt Hoắc Tranh, khi cửa phòng bệnh đóng lại, nụ cười trong sáng trên mặt Diệp Uẩn Thanh lập tức tắt ngấm.

“Thanh Thanh, chuyện gì vậy? Tại sao con lại cảm thấy khó chịu?” Trần Mạn Ni dường như rất sốt ruột hỏi con gái.

“Mẹ,” Diệp Uẩn Thanh cụp mắt xuống, lấy tay che trái tim, nhẹ giọng nói: “Mẹ gọi bác sĩ giúp con, con có chuyện muốn hỏi anh ta.”

Diệp Uẩn Thanh không nghi ngờ tình yêu của Hoắc Tranh dành cho mình, nhưng tình yêu đó có thể kéo dài được bao lâu, đặc biệt là khi cơ thể cô ta không thể chịu đựng được việc quan hệ nam nữ.

Hoắc Tranh sẽ thủ thân như ngọc vì cô ta một năm, hai năm, nhưng liệu anh có cấm dục cả đời được không?

Một tia buồn bã hiện lên nhàn nhạt trên khuôn mặt hoàn mỹ của cô ta. Cô ta hy vọng đây chỉ là một tình huống ngoài ý muốn. Cô ta thực sự không muốn mất đi Hoắc Tranh.

Ở bên kia, sau khi Hoắc Tranh quay lại công ty giải quyết công việc xong, gã ta không đến bệnh viện mà đi gặp bạn bè.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương