Đêm qua Diệp Uẩn Ninh ngẫu hứng mở TV, tình cờ nhìn thấy đang phát sóng một bộ phim truyền hình chống Nhật, sau đó bị cốt truyện làm cho sốc đến mức xấu hổ ngay tại chỗ, ai xem thì sẽ biết.

Cô ngơ ngác, kiến ​​thức lịch sử đâu, kiến thức cơ bản đâu, đều bị chó ăn rồi ư? Đạo diễn rốt cuộc đã tốt nghiệp tiểu học chưa mà có thể sản xuất một tác phẩm khoa trương như vậy rồi phát sóng trên TV?

Đã một nghìn năm rồi cô mới trở lại thế giới này, một số kiến ​​thức chống Nhật vẫn còn mới mẻ trong trí nhớ, phát sóng một bộ phim như vậy thực sự không sợ gây hiểu lầm cho khán giả, thậm chí là làm trò cười cho mọi người sao?

Đúng là truyền hình vốn đã cường điệu và kịch tính, nhưng nếu mất đi cả tính chân thực cơ bản nhất thì liệu nó có thực sự tốt?

Có thể đây là thời đại mà nhan sắc là công lý, con người theo đuổi những thứ đẹp đẽ, nhưng có lẽ tâm lý của cô thực sự đã già, cô càng háo hức muốn nhìn thấy ‘hiện thực’.

Cho dù đó là một câu chuyện cổ tích, giả tưởng hay giàu có cùng bình dân, các nhân vật đều được diễn giải một cách chân thực, có máu, có thịt.

Có lẽ ưu điểm khi tham gia vào ngành này là cô có thể dựa theo ý muốn của mình để sản xuất ra những tác phẩm mình ưng ý.

Công ty của cô chỉ sản xuất những sản phẩm chất lượng cao.

Ngu Tịch Lam cũng phàn nàn với cô: “Cậu thấy đấy, bây giờ trên màn ảnh có rất nhiều trai xinh gái đẹp, mình không thể phân biệt được ai với ai, không hề gây ấn tượng mạnh như các diễn viên ngày xưa, hiện tại mình toàn phải xem phim cũ.”

Hầu hết những tác phẩm có thể trở thành kinh điển, được nhớ đi nhớ lại và đánh giá cao vẫn là những tác phẩm cũ, bởi kịch bản thời đó rất xuất sắc và các diễn viên đều rất cẩn thận và tâm huyết để tái hiện lại nhân vật trong phim.

Một tác phẩm kinh điển thực sự luôn có thể chạm đến trái tim người xem chứ không phải là thứ có thể thay thế bằng lưu lượng hay nhan sắc.



Nếu không có năng lực thực sự, cái gọi là lưu lượng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn dưới những mánh khóe của tư bản, trở thành một món thức ăn nhanh, rất mau sẽ bị mọi người lãng quên.

Cô ấy đã hợp tác với Diệp Uẩn Ninh và rất hào hứng thể hiện tài năng của mình.

Tin tức về ‘Công ty giải trí Phong Hoa’ đương nhiên đã thu hút sự chú ý của những người trong giới, xét cho cùng thì sự cạnh tranh trong ngành này vẫn rất khốc liệt.

Tài liệu điều tra của Quý Thanh Sương được đặt trên bàn của Lợi Minh Hiến, một trong những đoạn clip cô thực hiện được phát trên màn hình lớn độ phân giải cực cao trước mặt, cô gái trên màn hình xinh đẹp đến kinh ngạc, chỉ một nụ cười thôi cũng có thể chạm đến trái tim.

Quá giống!

Trong đôi mắt sâu thẳm của Lợi Minh Hiến, có đắm say, nhung nhớ, đau đớn và có cả ham muốn nhất định phải đoạt được.

Ngày hôm đó, chỉ cần nhìn cô ấy từ xa trong bữa tiệc cũng khiến anh ta rất xúc động, quả nhiên chỉ cần ám chỉ một chút, người đại diện của cô ấy đã chủ động tỏ lòng thành và đưa cô đến tận cửa nhà anh ta.

Không ngờ chỉ sơ suất một chút, con vịt đã ở trong miệng liền bay đi, thật sự là không nghe lời!

Hiện tại nhìn kỹ, anh ta không muốn buông tay, anh ta có cảm giác mình sẽ không bao giờ tìm được một người phụ nữ nào giống ‘cô ấy’ hơn Quý Thanh Sương.

Anh ta gọi trợ lý của mình và chỉ đạo: “Hãy chuẩn bị hợp đồng chiêu mộ Quý Thanh Sương.”

Cô ấy bước vào giới giải trí còn không phải là muốn đóng phim và trở thành ngôi sao ư? ‘’Công ty Huy Hoàng’ có thể mang đến nhiều cơ hội hơn cho cô ấy để có được cả danh tiếng và tiền tài.

Người trợ lý nhìn thẳng vào anh ta, cung kính nói: “Đãi ngộ thế nào thưa sếp?”

“Chuẩn bị theo hợp đồng cấp A.” Vì khuôn mặt đó, anh ta không ngại trả nhiều thêm một ít.

Nếu Quý Thanh Sương thông minh, cô ấy chắc hẳn biết nên lựa chọn như thế nào.

Diệp Uẩn Ninh đưa cô đi cũng không sao, anh ta căn bản không cần cùng cô ấy tranh giành vì có rất nhiều biện pháp khiến người ta chạy về phía mình.

Lợi Minh Hiến nới lỏng cà vạt, nóng lòng muốn nhìn thấy người đứng trước mặt. Ham muốn này mạnh mẽ hơn bao giờ hết, đốt cháy máu của anh ta – Quý Thanh Sương!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương