Diệp Uẩn Ninh từng là một đứa trẻ vui vẻ và hạnh phúc, nhưng tất cả điều này đã thay đổi sau khi mẹ ruột của cô bị bệnh qua đời và bố cô lấy vợ mới.

Cô cũng không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, bố Diệp không hề ngược đãi cô, cô lớn lên không lo cơm ăn áo mặc, nhưng dần dần trong nhà không còn vị trí của cô, cho đến khi cô dần trở nên mờ nhạt tựa như một cái bóng có thể có, có thể không.

Gia đình này không còn thuộc về cô nữa.

Điều tàn nhẫn nhất trên đời là nhìn những thứ của mình biến mất như cát chảy trong lòng bàn tay mà không thể giữ lại được.

Cô chỉ có thể nhìn Diệp Uẩn Thanh chiếm lấy toàn bộ tâm trí của bố Diệp, dần dần, người thân, bạn bè xung quanh càng ngày càng bị Diệp Uẩn Thanh thu hút, trong khi cô chỉ có thể lẻ loi một mình đứng nhìn từ xa.

Trong một bữa tiệc, Diệp Uẩn Thanh vẫn là trung tâm của sự chú ý, trong khi Diệp Uẩn Ninh đứng ở phía ngoài theo thói quen.

Chính khi ấy Trần Diệp đã bước đến bên cô, trong khi mọi người đều vây xung quanh Diệp Uẩn Thanh thì anh ta lại chỉ liếc nhìn từ phía xa và đi về phía Diệp Uẩn Ninh

Anh ta dịu dàng, lịch thiệp và ân cần, điều quan trọng nhất là anh ta không bị Diệp Uẩn Thanh thu hút mà rời xa cô.

Khi đó Diệp Uẩn Ninh rất cô đơn, giống như một chú chim non cảm thấy vô cùng thân thiết với người đầu tiên đến gần mình, cô hết lòng hết dạ tin tưởng Trần Diệp và trao trọn tình cảm cho anh ta.

Còn Trần Diệp giả vờ giỏi đến mức không bao giờ bộc lộ một chút cảm xúc thật của mình, mọi người bao gồm cả Diệp Uẩn Ninh đều cho rằng anh ta chỉ coi Diệp Uẩn Thanh như em gái mình.

Nếu như sớm biết Trần Diệp không thể thoát khỏi sự quyến rũ của Diệp Uẩn Thanh, Diệp Uẩn Ninh tuyệt đối sẽ không có quan hệ gì với anh ta.

Sau đó, họ dần dần tiếp xúc, rồi Trần Diệp chủ động tỏ tình, họ chính thức hẹn hò.

Cô ghét nhất sự lừa dối, nhưng sự lừa dối sâu sắc nhất lại đến từ người yêu mà cô vô cùng tin tưởng!

Không yêu thì đến gần cô làm gì?

Không yêu thì sao phải miễn cưỡng ở bên nhau?

Chẳng lẽ vì không yêu nên có thể tùy tiện lừa gạt, cướp đi trái tim cô ư?

Cho dù Trần Diệp yêu người khác, cô cũng có thể bình tĩnh vẫy tay từ biệt, trên đời này sẽ không có ai không thể sống thiếu ai, nhưng Trần Diệp cũng không thể coi thường cô như thế này!

“Mình đã hết buồn lâu rồi.” Diệp Uẩn Ninh nhẹ giọng nói.

Cô sẽ chỉ trả thù người đã đối xử tệ với mình thay vì lãng phí những cảm xúc không cần thiết cho anh ta.

“Uẩn Ninh!” Ngu Tịch Lam bật khóc.

Cô rất buồn cho bạn mình, Ngu Tịch Lam có thể thấy được Diệp Uẩn Ninh đã hy sinh bao nhiêu trong quãng thời gian yêu đương này, Trần Diệp thật sự không phải là người!

Trong trí nhớ của cô, Ngu Tịch Lam là một cô gái có tình có nghĩa, Diệp Uẩn Ninh đẩy cô ấy ngồi xuống, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô: “Được rồi, đừng khóc nữa.”

“Ừ!” Ngu Tịch Lam lau mũi, kéo cô ngồi xuống cùng nhau, “Cậu không sao là mình yên tâm rồi, trên đời này không phải chỉ có mình Trần Diệp là đàn ông, còn có rất nhiều chó con trẻ trung, đáng yêu hơn? Đợi chút, mình sẽ thêm cậu vào nhóm này.”

Diệp Uẩn Ninh hai mắt mở to, dịu dàng mỉm cười: “Ừ, mình đợi.”

Ngu Tịch Lam cẩn thận nhìn bạn mình, thấy cô không những không hốc hác mà còn có khí chất tốt hơn, dung mạo cũng đẹp hơn, cô tin rằng Diệp Uẩn Ninh thật sự đã buông tay.

Nghĩ đi nghĩ lại, tính cách Diệp Uẩn Ninh vẫn luôn là người quyết đoán, nếu có ai đó rời bỏ cô thì cô nhất định sẽ không quay đầu lại chọn người ấy.

“Mà này, sao cậu lại ở chỗ này?” Cuối cùng cô cũng quan tâm đến hoàn cảnh nơi Diệp Uẩn Ninh ở.

Diệp Uẩn Ninh nghiêm túc nói: “Chắc cậu biết mình đã bán cổ phần của “Công ty Tụ Tinh” rồi nhỉ. Mình đã mua lại “Công ty giải trí Phong Hoa” này và dự định khởi nghiệp lại. Cậu có muốn đến giúp mình không?”

Cô muốn tìm một người trợ giúp cho mình, Ngu Tịch Lam chính là người thích hợp nhất.

Ngu Tịch Lam gật đầu thật mạnh: “Muốn!”

Đàn ông chó má là cái quái gì chứ, có sự nghiệp rồi còn sợ không có đàn ông ư?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương