Tôi mới là ân nhân cứu mạng của nam chính
-
Chương 3:
Chương 3: San San, chúng ta kết hôn đi!
Trong phòng làm việc của quản lý cấp cao ở Thu Thị.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Cảnh Thâm yên lặng nghe thư ký báo cáo xong, hai tay đặt trên bàn của anh ta đã siết lại thành nắm đấm. Ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu xuống, khiến cho khuôn mặt ấy càng trở nên uy nghiêm khác thường.
Thư ký đứng bên cạnh bàn, thấp thỏm đến toát đầy mồ hôi lạnh trên trán.
Với những chuyện liên quan đến Thu Niệm, cho đến giờ anh ta vẫn chưa hiểu rõ thái độ của tổng giám đốc. Nếu nói là anh ta quan tâm, thì anh ta lại bỏ mặc cô, càng thêm chiều chuộng Nghê San; nếu nói anh ta không quan tâm, thì anh ta lại yêu cầu thư ký theo dõi chặt Thu Niệm, báo cáo tình hình không cố định thời gian.
Thật không hiểu nổi.
"Tổng giám đốc Lục, tình hình chúng tôi nghe ngóng được mấy ngày nay chỉ có vậy thôi..." Thư ký cười gượng, cố moi ra thứ mà anh ta cho là tin tốt để làm dịu bầu không khí: "Nghe nói gần đây tâm trạng bà chủ rất tốt, hơn nữa cô ấy cũng không nhốt mình trong phòng không ăn không uống, trông hoạt bát hơn rất nhiều!"
Ai ngờ, sắc mặt Lục Cảnh Thâm càng kém hơn, áp suất không khí quanh người anh ta tỏa ra thấp đến mức khiến người ta không thở nổi.
Thư ký vội câm miệng, không dám nói gì thêm.
Tâm trạng rất tốt?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trông hoạt bát hơn rất nhiều?
Nghĩ đến dáng vẻ thoải mái ung dung của cô khi đến công ty tuyên bố quyết định ly hôn ngày hôm đó, cảm xúc trong mắt Lục Cảnh Thâm lại chìm xuống thêm một chút.
Rốt cuộc một loạt hành động này của cô chỉ là giả vờ...
Hay là... thật...?
Bầu không khí ngột ngạt bao trùm lên văn phòng.
Một lúc lâu sau, Lục Cảnh Thâm đưa tay day trán, phất tay ra hiệu cho thư ký đi ra.
Bất kể là cô thực sự thông suốt và quyết định buông tay, hay là đang diễn một tuồng kịch khác, anh ta đều không quan tâm. Cô muốn làm loạn thì cứ làm loạn tiếp đi, dù sao thì sau hai năm, quan hệ hôn nhân sẽ tự động được hủy bỏ. Đến lúc đó, anh ta sẽ thoát khỏi người phụ nữ mưu mô này mãi mãi, để thực hiện lời hứa với Nghê San.
Thư ký thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu rời đi. Ngay khi anh ta đi tới cửa, trợ lý cầm trên tay một túi tài liệu vội vàng chạy tới.
Thư ký nháy mắt với cậu ta, ý bảo cậu ta quay lại sau, bây giờ tâm trạng tổng giám đốc không tốt, vội vào chịu chết à?
Trợ lý nhìn thoáng qua tài liệu trong tay, lộ ra vẻ do dự, nhỏ giọng nói: "Là của bà chủ đưa đến..."
Thư ký còn chưa kịp đóng góp ý kiến cho cậu ta, chiếc ghế văn phòng bằng da đối diện với hai người đã xoay lại, Lục Cảnh Thâm đang dựa vào lưng ghế đứng dậy, gõ ngón tay lên bàn, khàn giọng ra lệnh cho cậu ta đi vào: "Mang đến đây."
Anh ta muốn xem xem lần này người phụ nữ đó lại đang làm cái trò khùng điên gì!
Trợ lý vâng lời giao tài liệu tới.
Lục Cảnh Thâm cau mày mở ra, vừa nhìn, hơi thở đã ngừng lại.
Đây là...
Đơn xin ly hôn?!
Thấy anh ta đột nhiên biến sắc, trợ lý và thư ký bốn mắt nhìn nhau, lo lắng hỏi: "Tổng giám đốc Lục, sao thế ạ?"
Lúc này tai Lục Cảnh Thâm như ù đi, anh ta không nghe lọt tai, cũng không nghe rõ lời bọn họ nói, gần như thô bạo xé toạc chiếc túi ra.
Đơn xin ly hôn hoàn chỉnh đập vào mắt.
Giấy trắng mực đen viết chữ "Thu Niệm" ở góc dưới bên phải, nét chữ dứt khoát, tuyên bố chủ nhân của nó đã hoàn toàn từ bỏ cuộc hôn nhân này.
... "Tôi đã suy nghĩ rất nghiêm túc, nếu anh và Nghê San yêu nhau, tại sao tôi lại phải làm người xấu chia rẽ đôi lứa nhỉ? Vì thế, tôi quyết định sẽ thỏa mãn hai người."
... "Lục Cảnh Thâm, chúng ta ly hôn đi!"
Giờ phút này, cuối cùng anh ta cũng ý thức được, lần này Thu Niệm không hề diễn, những lời nói đều là sự thật...
Lúc này, điện thoại di động của thư ký vang lên, là của Thu Niệm gọi tới. Nhưng bây giờ không phải lúc để nghe điện thoại, thư ký vội vàng cúp máy.
Đầu dây bên kia lại gọi thêm mấy cuộc nữa, thấy anh ta vẫn không bắt máy thì không gọi nữa.
Động tĩnh lớn như vậy mà vẫn chưa thu hút được sự chú ý của Lục Cảnh Thâm. Anh ta đọc đi đọc lại ba bản đơn xin ly hôn, đọc như nuốt từng câu từng chữ. Cuối cùng anh ta thả đơn xuống, đi đến bên cửa sổ, nhìn những tòa nhà kinh doanh lạnh lẽo dưới chân, im lặng một lúc rồi bảo thư ký và trợ lý ra ngoài.
Cửa đóng lại.
Phòng tổng giám đốc hoàn toàn yên tĩnh.
Lục Cảnh Thâm giơ tay nới lỏng cà vạt, trong mắt đan xen đầy cảm xúc.
Ly hôn với Thu Niệm là điều mà anh ta mong đợi đã lâu, nhưng bây giờ khi cuối cùng điều đó cũng thành sự thật, niềm vui sướng và sự nhẹ nhõm mà anh ta nghĩ lại không xuất hiện. Một cảm giác khó tả dâng lên trong cổ họng, đầu óc anh ta rối bời.
Mặt trời chiếu sáng bên ngoài cửa sổ.
Khiến anh ta nhớ đến lần đầu tiên khi anh ta nhìn thấy Thu Niệm, trời cũng nắng như thế.
Năm đó anh ta 16 tuổi, đang trải qua thời khắc khó khăn nhất của cuộc đời.
Việc kinh doanh của nhà họ Lục phá sản, ba anh ta nhảy lầu tự tử, mẹ anh ta cũng nhanh chóng qua đời vì bệnh tật do quá đau buồn. Trong một đêm, anh ta từ một đứa đứa trẻ được ông trời ưu ái trở thành một thanh niên nghèo phải chạy trốn khắp nơi vì nợ nần, nhìn thấy đủ thứ trò đời bạc bẽo.
May thay, anh ta đạt điểm xuất sắc trong kỳ thi, mặc dù không đủ khả năng chi trả học phí nhưng anh ta vẫn là một ngoại lệ được nhận vào trường cấp ba tốt nhất ở thành phố Bái.
Ngày đăng ký nhập học, anh ta đứng dưới gốc cây cạnh dãy nhà dạy học nói chuyện với giáo viên về việc trợ cấp cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn.
Có tiếng cười đùa của các cô gái từ xa lại gần.
Anh ta lơ đãng ngước mắt lên, nhìn thấy có ba cô gái đi cùng nhau, Thu Niệm rõ ràng là người ít nói nhất trong số họ, nhưng anh ta lại chú ý đến cô ngay lập tức.
Cô gái hơi cúi đầu, bên môi có hai lúm đồng điếu không sâu, trong veo như tuyết trắng trên đỉnh núi.
Anh ta chợt lơ đễnh, ngay cả câu hỏi của giáo viên anh ta cũng quên trả lời.
Nhận thấy ánh mắt của anh ta, cô ngẩng đầu lên như thể cảm nhận được gì đó, đôi mắt long lanh cứ vậy mà nhìn về phía anh ta.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, tim anh ta đập thình thịch, anh ta xấu hổ quay mặt đi.
Thật là trong sáng...
Cứ luôn cảm thấy nếu nhìn thêm nữa, anh ta sẽ vô tình xúc phạm đến vẻ đẹp đó.
Dù không cố ý hỏi thăm, anh ta cũng mau chóng biết được cô gái này chính là cô con gái rượu duy nhất của người đứng đầu Thu Thị, được ông cưng chiều vô hạn. Số người thèm muốn cô nhiều vô kể, nhưng bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ vì ái ngại gia thế của cô.
Dù là trước khi Lục Thị phá sản, người này cũng không phải là người mà anh ta dám mơ tưởng, anh ta của hiện tại thì lại càng không có tư cách.
Chỉ là ai mà ngờ được cô con gái không thể với tới của Thu Thị lại yêu kẻ nghèo túng như anh ta từ cái nhìn đầu tiên, thậm chí còn theo đuổi anh ta không chút kiêng dè!
Ngoài mặt anh ta vẫn lạnh lùng, nhưng trong lòng thì đang vui mừng đấu tranh.
Sợ sẽ làm bẩn ánh trăng vô ý rơi trên đầu ngón tay này, càng sợ cô chỉ hứng thú nhất thời, mà kẻ khó chịu lại là mình.
Anh ta không dám chấp nhận, nhưng cũng không nỡ đuổi cô đi.
Cứ như vậy, từ trung học đến đại học, anh ta cho rằng cuộc sống như vậy sẽ mãi tiếp tục.
Cho đến tai nạn xe cộ đó...
Nhìn chằm chằm vệt sáng trên cửa sổ thủy tinh quá lâu, tầm nhìn chợt tối đen, Lục Cảnh Thâm nhắm mắt lại, không muốn nhớ lại ký ức hỗn loạn không chịu nổi sau đó.
Bởi vì, mọi thứ đã thay đổi kể từ lúc đó...
10 giờ đêm.
Chuyến bay từ thành phố Bái hạ cánh xuống sân bay thành phố Nhạc.
Trung tâm dịch vụ ở tiền sảnh.
Thu Danh Duy dựa vào quầy, rút thẻ SIM trong điện thoại ra, thay SIM mới mà cô vừa mua vào.
Từ giờ trở đi, cô sẽ tận hưởng ba tháng cuối cùng ở thành phố Nhạc với tư cách là Thu Danh Duy, quá khứ của nguyên chủ sẽ bị ném vào thùng rác cùng với chiếc SIM điện thoại bị vứt bỏ này.
Thậm chí không cần đọc lại tin nhắn trên Wechat, Thu Danh Duy đã trực tiếp thoát ra, đăng ký một tài khoản mới, tiện thể liên kết thẻ ngân hàng của nguyên chủ.
Dẫu sao cũng là nhà giàu có tiếng ở thành phố Bái.
Bắt đầu từ ông bà tổ tiên làm việc chăm chỉ tích lũy từng chút một, cho đến khi ba Thu xuất sắc trở thành ông trùm giới kinh doanh, tiền nhiều đến mức chỉ là một dãy số.
Không biết cái nhà này có đào mộ tổ nhà tác giả lên hay không mà mẹ Thu thì chết trẻ, nửa năm trước ba Thu cũng đã nhắm mắt xuôi tay, còn lại đứa con gái duy nhất là Thu Niệm cũng cận kề cái chết.
Nhà họ Thu rơi vào tay một tên đàn ông cặn bã, đống cổ phiếu, trái phiếu và bất động sản khổng lồ kia không biết cuối cùng sẽ làm giàu cho ai.
Thu Danh Duy cảm thấy tiếc cho người trong gia đình này, họ đều là người tốt, nhưng họ không có kết cục tốt đẹp.
Nhìn vào số tiền lưu động dưới tên Thu Niệm, cô không chút áp lực tài chính nào mà đặt phòng tổng thống năm sao sang trọng nhất ở thành phố Nhạc, bắt xe của khách sạn đến thẳng đó.
Cảnh sắc hai bên đường nhanh chóng lùi về phía sau ngoài cửa kính ô tô, xa xa ánh đèn neon lập lòe, chiếu sáng cả thành phố sầm uất.
Sở dĩ thành phố Nhạc được chọn là nơi nghỉ dưỡng, là vì thành phố Nhạc được mệnh danh là "thiên đường hưởng lạc" trong thế giới của cuốn sách này.
Là thành phố kinh tế lớn nhất cả nước, trình độ phát triển của thành phố Nhạc thuộc hàng đầu thế giới, ngành giải trí cũng phát triển nhất, các nghệ sĩ nổi tiếng trong ngành giải trí sẽ đến đây tổ chức sự kiện, cũng bởi vậy mà thúc đẩy các ngành dịch vụ.
Nơi đây là sân khấu mà vô số người hiện thực hóa giấc mơ ngôi sao của mình, đồng thời cũng là chốn ăn chơi của giới nhà giàu thích hưởng thụ xa hoa.
Ở kiếp trước, Thu Danh Duy say mê đua xe tốc độ, muốn tạo nên một huyền thoại trong thế giới đua xe. Cô dồn hết tâm sức vào giấc mơ này, chưa bao giờ thả lỏng thưởng thụ. Vậy nên, trong ba tháng cuối cùng, bất kể thế nào cô phải buông thả bản thân!
Sau khi nhận phòng khách sạn, Thu Danh Duy đi tắm, thay bộ quần áo cô mua tạm ở sân bay.
Phong cách đường phố, rộng rãi và thoải mái.
Chạy trên đường đua quanh năm, trước giờ cô đều mặc trang phục gọn nhẹ, cô thực sự không thể quen với việc mặc những bộ đồ tiểu thư trong sáng trong tủ đồ của nguyên chủ.
Làm xong tất cả những việc này thì vừa qua 11 giờ.
Lúc trước cô đã chợp mắt trên máy bay, bây giờ Thu Danh Duy không cảm thấy buồn ngủ, thế nên cô rời khỏi phòng dự định đến một quán bar gần đó để thư giãn.
...
Bên này, Thu Danh Duy thoải mái sải bước vào chốn xa hoa truỵ lạc, mà ở bên kia, Lục Cảnh Thâm ám mùi khói thuốc trở về chung cư.
Nghê San chờ anh ta về, nghe thấy động tĩnh lập tức nhảy lên khỏi ghế sô pha, nhào vào lòng anh ta.
"Cảnh Thâm, cuối cùng anh cũng về rồi! Trong bếp có để phần canh, em đi hâm nóng cho anh nhé."
Cô ta nói xong định đi, người đàn ông lại ôm eo cô ta, khóa chặt cô ta trong lòng.
"Anh sao thế?" Cô ta cười ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nhìn rõ vẻ hỗn loạn và chán nản trên mặt anh ta, anh ta đã cúi người hôn cô ta mãnh liệt.
Cô ta nhắm mắt, ôm lấy cổ anh ta nhiệt tình đáp lại.
Từ huyền quan đến phòng khách, rồi lại vào phòng ngủ, quần áo vương vãi khắp sàn. Cuối cùng, trong hơi nóng mơ hồ của phòng tắm, Lục Cảnh Thâm khẽ gầm một tiếng, trận chiến ác liệt lúc này mới hoàn toàn kết thúc.
Nghê San ngã vào bồn tắm, toàn thân rã rời.
Giống như tính cách bình tĩnh tự chủ của mình, Lục Cảnh Thâm cũng rất kỷ luật và kiềm chế trong chuyện này, không biết đêm nay đã có chuyện gì mà lại điên cuồng đến mức không giống anh ta nữa! Nếu không phải anh ta hôn lên vết sẹo trên lưng cô ta rồi nói yêu cô ta, suýt chút nữa cô ta đã cho rằng anh ta không phải đang tìm thú vui mà là đang trút giận!
Nghỉ ngơi một hồi, cô ta bước ra khỏi phòng tắm.
Trên ban công, bóng lưng lặng yên của người đàn ông đứng thẳng, cao quý mà kiêu hãnh động lòng người. Nghĩ đến nam thần từng khiến nữ sinh toàn trường mơ mộng này thuộc về mình, cô ta không nhịn được mà nở một nụ cười hài lòng.
Cô ta không có gia cảnh và nhan sắc như Thu Niệm, cô ta không có lấy một phần trăm cơ hội chiến thắng trong việc theo đuổi Lục Cảnh Thâm. Cho nên, khi đó, cô ta chỉ có thể đứng trong đám đông, nhìn anh ta rung động trước Thu Niệm, trong lòng đầy ghen tị.
Mãi cho đến vụ tai nạn xe cộ đó...
Ánh mắt cô ta khẽ lóe lên, với tay ra sau sờ lên vết sẹo trên lưng, đầu ngón tay có thể cảm nhận rõ ràng vẻ xấu xí gớm ghiếc của nó.
Đây là vết sẹo do cô ta cố ý tạo ra, lúc ra tay cô ta đau đến ngất xỉu, mỗi khi đến ngày mưa dầm nó lại đau âm ỉ, trời nóng bức thì vô cùng ngứa ngáy. Nhưng đáng giá ở chỗ, cô ta đã dùng vết sẹo này để lừa gạt Lục Cảnh Thâm thành công, giả mạo Thu Niệm làm ân nhân cứu mạng của anh ta.
Cô ta vô cùng biết ơn vì lúc đó mình đã liều, nếu không, với với Lục Cảnh Thâm mà nói, cả đời này cô ta chỉ là "bạn thân của Thu Niệm" thôi, không thể chiếm được thể xác của anh ta chứ đừng nói đến trái tim anh ta.
Sau một hồi xúc động, cô ta tiến lên ôm lấy anh ta, âu yếm hỏi: "Cảnh Thâm, có chuyện gì thế? Đêm nay anh nhiệt tình quá."
Lục Cảnh Thâm không nói gì, làn khói trắng tỏa ra từ đôi môi mỏng, lượn lờ quanh gương mặt, che đi cảm xúc dâng trào trong mắt anh ta.
Kể từ khi nhận được đơn xin ly hôn Thu Niệm gửi tới, anh ta bắt đầu trở nên rối rắm, những suy nghĩ vớ vẩn cứ hiện lên trong đầu, gần như sắp lấn át hết lý trí của anh ta.
Kể cả vừa rồi...
Mặc dù trong lòng ôm Nghê San, nhưng khuôn mặt của Thu Niệm cứ hiện lên trước mắt anh ta, anh ta lại vì vậy mà càng kích động hơn.
Cảm giác này rất tệ...
Anh ta dập thuốc lá, đè nén sự đấu tranh và không chắc chắn trong lòng xuống, quay người lại ôm chặt lấy Nghê San.
Người phụ nữ này đã liều mạng để cứu anh ta, anh ta đã thề cả đời sẽ đối xử tốt với cô ta, tuyệt đối không phụ lòng cô ta.
Vì thế...
"San San, chúng mình kết hôn đi."
"Cho em một đám cưới hoành tráng như lời anh đã hứa."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook