Tôi Là Thần Y Không Phải Thần Côn
-
12: Có Giấy Phép!
Giang Hoa Đình rất thuận lợi tìm tới phòng khám số năm, bên trong quả nhiên có hai vị trí chuyên dùng cho bác sĩ, trong đó có một cái bàn đã bày một số đồ vật chuyên dùng hiển nhiên đã có chủ rồi, Giang Hoa Đình liền đi tới vị trí trống ngồi xuống.
Thật là vừa mới đặt mông xuống ghế, Dương Nhạc đã chật vật chạy vào.
“Giang Đại thiếu! Cậu thật sự độc ác đó!” Dương Nhạc tỏ vẻ lên án.
Giang Hoa Đình không hiểu sao lại biến thành thiếu gia: “Tôi làm gì cậu rồi?”Ngay chớp mắt nhìn thấy Dương Nhạc, Giang Hoa Đình liền nhớ ra đến cùng là cậu đã quên chuyện gì rồi, cậu để rớt Dương Nhạc ở trong phòng làm việc của phó viện trưởng!Chẳng qua, đối phương có dáng vẻ như vừa bị chà đạp là chuyện gì? Giang Hoa Đình cực kỳ tò mò.
Dương Nhạc khép mở miệng cuối cùng vẫn tức giận cắn răng nuốt sự uất ức vào trong!Cậu ta kéo ghế chuyên dùng cho bệnh nhân tới tới gần bên cạnh Giang Hoa Đình: “Nè, bởi vì cậu mà tôi trải qua kiếp nạn không phải người! Cậu cũng nên đồng ý thu tôi làm đồ đệ đi ha?”Giang Hoa Đình: “! Cậu muốn theo tôi học Trung y sao?”Dương Nhạc: “! Tôi sao lại nghĩ quẩn tới mức đi học Trung y!”Thứ đồ chơi Trung y này vô cùng thần bí, chẳng phải đều lừa gạt người sao?“Vậy cậu muốn học gì?” Giang Hoa Đình vẫn không rõ lắm.
“Học xem bói đó!”Giang Hoa Đình đột nhiên bừng tỉnh: “Ò! Thì ra là cậu muốn học thuật số à!”Dương Nhạc gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng đó đúng đó.
”Giang Hoa Đình thu lại nụ cười vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “Xin lỗi, cậu học không nổi.
”Nụ cười trên mặt Dương Nhạc lập tức đóng băng, bị đả kích nặng nề, không thể tin nổi mà hỏi: “Tại sao?!”Giang Hoa Đình vô cùng ghét bỏ nhìn về phía cậu ta: “Toán học của cậu chưa đạt tiêu chuẩn ha?!”Dương Nhạc kinh ngạc: “Sao cậu biết?!”Chút chuyện nhỏ này tôi có thể nhìn thấy được ở trên mặt cậu.
”Dương Nhạc càng kinh ngạc hơn nữa, chẳng lẽ trên trán cậu ta có khắc mấy chữ toán học chưa đạt sao? Chẳng qua sau khi hết kinh ngạc Dương Nhạc càng sùng bái Giang Hoa Đình hơn!“Đại thần! Sư phụ Giang! Đại thần Giang! Thu nhận tôi làm đồ đệ đi!” Vừa nói cậu ta vừa muốn bò xuống chuẩn bị ôm đùi!Giang Hoa Đình nhe răng vội nhảy lên tránh thoát: “Cậu muốn làm gì?!”Mà còn có một giọng nói khác chồng lên giọng nói của Giang Hoa Đình: “Mấy người đang làm gì?”Hai người trong phòng nhìn về phía cửa, chỉ thấy một chàng trai trẻ đang đứng ở cửa thắc mắc nhìn hai người.
Xem ra chàng trai trẻ này hẳn là đồng nghiệp còn lại trong phòng này, Giang Hoa Đình nghĩ thầm.
Chàng trai trẻ lùi về sau mấy bước ngẩng đầu lên nhìn sau đó lại đi vào: “Đồng nghiệp mới hả?”Giang Hoa Đình cũng lập tức đứng lên: “Xin chào tôi là Giang Hoa Đình.
”Người kia gật đầu: “Tôi là Mao Cao Minh.
”Mao Cao Minh kéo ghế ngồi xuống nhìn chằm chằm Giang Hoa Đình một lúc lâu: “Nhóc Giang, cậu đến cùng là bao nhiêu tuổi?”Vẻ mặt Giang Hoa Đình không chút thay đổi: “Hai mươi ba rồi.
”Mao Cao Minh nhíu mày: “Nhỏ vậy sao?”“Không nhỏ đâu.
”Dương Nhạc lập tức vạch trần cậu: “Cậu làm gì tới hai mươi ba, rõ ràng còn chưa đủ hai mươi mốt tuổi!”Giang Hoa Đình: “! ”Mao Cao Minh: “! ”“Ha ha, nhớ nhầm, xin lỗi.
”Bị đồng nghiệp lần đầu tiên gặp lừa trong lòng Mao Cao Minh có chút không vui nhưng thấy gương mặt búp bê đó của Giang Hoa Đình lại cảm thấy có thể hiểu được.
Chẳng qua bị lừa vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Thấy Mao Cao Minh không có ý trò chuyện tiếp, Dương Nhạc cẩn thận dịch mông lại lần nữa tới gần Giang Hoa Đình.
“Đại thần! ”“Tôi không phải là thần.
” Giang Hoa Đình bực bội nói.
Tên nhóc này chửi thiên linh linh địa linh linh của cậu thì thôi đi, dù sao cũng phải tin vào khoa học mà, chuyện này cậu cũng có thể hiểu được nhưng cậu báo tuổi giả liên quan gì tới cậu ta chứ? Vừa mới gặp mặt đã vạch trần với đồng nghiệp rồi! Thế này sau này phải làm sao để thay đổi ấn tượng đây? Cậu cũng không phải là một tên lừa đảo gặp ai cũng lừa đâu!“Đại sư, cầu xin ngài nhận tôi là đồ đệ đi!” Dương Nhạc chắp tay trước ngực lại lần nữa cầu xin.
Đại thần? Đại sư? Mao Cao Minh vểnh tai lên hình như cậu ta nghe được chuyện gì đó rất ghê gớm?“Tôi đã nói rồi, cậu không thích hợp” Giang Hoa Đình nói, tuy bây giờ cậu là bác sĩ thực tập còn là bác sĩ trẻ tuổi trong khoa trung y, vốn đã không có bao nhiêu người tới xem bệnh rồi bị Dương Nhạc một phật tử ngồi ở đây, vậy thì chẳng phải là càng không có mối! á phì, vậy chẳng phải là càng không có bệnh nhân nào hay sao?!Nhất định phải nhanh chóng đuổi cái tên cuồng theo đuôi này ra ngoài!Dương Nhạc cảm thấy bản thân nhận vạn lần tổn thương: “Tại sao, là bởi vì toán học của tôi không đạt hay sao?”Giang Hoa Đình lập lờ nước đôi: “Vấn đề tính cách.
”“Tính cách tôi có gì không tốt?”Có gì không tốt hả? Giang Hoa Đình liếc mắt nhìn qua, chỗ không tốt thực sự quá nhiều.
Nhưng chàng trai này còn trẻ nói ra thì đã kích lòng người mà không nói ra á càng lớn càng sai.
“Cậu vẫn nên đi hỏi thử cha mẹ cậu trước đi.
” Giang Hoa Đình nói.
Tướng mặt của Dương Nhạc cho thấy cậu ta sinh ra trong một gia đình giàu sang phú quý, cha mẹ cưng chiều, gia đình hòa thuận, chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý nhìn đứa con cưng duy nhất đi vào con đường tà ma ngoại đạo.
Dù sao, ở trong mắt người ngoài thì là mê tín trong mê tín đó!Dương Nhạc hung dữ nói: “Tôi đã thành niên rồi tôi có thể làm chủ mọi việc của bản thân.
”Giang Hoa Đình nhíu mày, được thôi, từ phương diện cha mẹ không xuống tay được vậy thì đừng có trách cậu lòng dạ độc ác!“Được, vậy cứ thi đậu hết mấy môn cậu không đạt trước rồi hẵng nói.
”Dương Nhạc lập tức héo luôn!“Không phải là nhớ kỹ nội dung của la bàn là được rồi sao? Học thuộc câu hát quyết là có thể suy tính rồi ha?”Giang Hoa Đình hất cằm: “Cậu mơ đẹp lắm!”“Cậu có biết người nổi tiếng tinh thông thuật số thời cổ đại gồm những ai không?”Dương Nhạc lắc đầu vô cùng thành thật: “Không biết.
”Giang Hoa Đình hừ một tiếng, bắt đầu ‘Hung tàn’ đè ép sự tự tin của Dương Nhạc: “Tam quốc Gia Cát Lương, n Thương Khương Tử Nha, triều Tống Trần Đoàn, thời Minh Lưu Bá Ôn Triệu Khang Tiết, mấy vị này có ai mà không thông minh tuyệt đỉnh, lưu danh ngàn đời, chỉ mỗi trí thông minh của họ thôi đã không phải là người như cậu ngay cả toán học cũng không đạt có thể so sánh!”“Tôi nói thẳng với cậu vậy! Nếu muốn học thuật số ít nhất cũng phải thông minh tuyệt đỉnh như tôi đây!”Dương Nhạc nhìn chằm chằm đỉnh đầu của Giang Hoa Đình: “Không có tuyệt đỉnh mà! ”Giang Hoa Đình tối sầm mặt: “Cút!”Dương Nhạc lập tức nghiêm mặt: “Tôi sai rồi tôi sai rồi! Chẳng qua mấy người Khương Tử Nha, Gia Cát Lượng chẳng phải đều là nhân vật ảo tưởng chỉ xuất hiện trong sách sao, à không, trên ti vi hay sao? Tôi nhớ là! Bảng Phong Thần? Tam Quốc Khởi Nghĩa?”Lần này không chỉ Giang Hoa Đình khinh bỉ Dương Nhạc nữa mà cả Mao Cao Minh cũng có chút không đành lòng nhìn thẳng.
“Mấy người đó đều là nhân vật nổi danh trong lịch sử! Tiết văn học của cậu đến cùng đã học tới đâu rồi?”Dương Nhạc lập tức bị trêu tới đỏ mặt.
Giang Hoa Đình hừ một tiếng, tiếp tục đâm chọt trái tim của cậu ta: “Tiết văn học không đạt, toán học không đạt, chỉ dựa vào trí thông minh của cậu mà muốn bái tôi làm thầy?”Dương Nhạc thẹn quá hóa giận: “Văn học thì thôi đi! Tại sao cứ chọt toán học của tôi không đạt chứ?!”“Nói toán học của cậu là còn nhẹ đó! Còn có hóa học vật lý! Mấy thứ này cậu đều không hiểu, bói quẻ thế quái nào được hả?” Giang Hoa Đình trợn mắt trắng, cuối cùng dứt khoát nói hết!“Cậu cho rằng chỉ học thuộc mấy câu ca quyết đơn giản vậy thôi sao? Tôi nói cho cậu biết! Học thứ này nhất định phải có bản lĩnh vững chắc, cậu ngay cả văn hóa lịch sử bản thân từng học qua cũng không hiểu rõ, thì sao có thể làm rõ được mấy thứ lục hào, mai hoa dịch số, kỳ môn khô khan rồi mấy thứ khác nữa? Ngũ hành tương sinh tương khắc, hình xung hợp hại đều phải thuộc nằm lòng, đồng thời còn phải ứng dụng linh hoạt kiến thức khoa học xã hội, khoa học tự nhiên mới có thể sản sinh ra hiệu quả xuất thần nhập hóa! Có muốn giống với mấy kẻ lừa đảo ở bên ngoài chỉ biết nói bậy bạ, mở miệng ra là nổ bom!”Dương Nhạc: “! ”“Gì mà khoa học xã hội? Khoa học tự nhiên chứ?”Giang Hoa Đình tỏ ý không muốn nói chuyện nữa, tư chất như thế làm sao học? Làm hòa thượng cũng không nhận! Nghe nói trình độ yêu cầu để làm hòa thượng cũng cao lắm đó.
Mao Cao Minh nghe không nổi nữa.
“Tất nhiên là kiến thức pháp luật, y học, kinh tế, giao tiếp rồi!” Mao Cao Minh hoài nghi, “Đến cùng là cậu đã thành niên chưa vậy?” Bằng không sao lại ngu đần tới vậy?Dương Nhạc trợn to mắt: “Làm thần côn mà còn phải học nhiều tới vậy hả?!”Giang Hoa Đình: “.
.
Tôi không phải là thần côn.
”“Vậy không gọi là thần côn gọi là gì?” Dương Nhạc lập tức ngại học hỏi người khác.
Giang Hoa Đình ho một tiếng: “Tôi là đạo! Bác sĩ.
” Hai chữ sau chuyển đổi hơn cứng ngắc, ngặt nỗi Dương Nhạc không phát hiện.
.
Giang Hoa Đình nói xong cũng lập tức cúi thấp đầu tập trung vào một quyển sách không biết từ lúc nào đã mở ngay trước mặt cậu.
Đạo! bác sĩ là quái quỷ gì đây? Dương Nhạc không hiểu lắm, ngay lúc cậu ta muốn tiếp tục ‘Học’ thêm nữa thì ngoài cửa truyền tới một giọng nói hơi uy nghiêm.
“Khụ khụ, hình như tôi nghe thấy mấy cậu đang nói chuyện?”Mao Cao Minh rùng mình, chủ nhiệm Nghê Thiên Dương vậy mà lại tới đây!Mao Cao Minh luống cuống mở ra máy tính không biết từ lúc nào đã tiến vào trạng thái nghỉ, trong chốc lát hơi xấu hổ nhịn không được tức giận nhìn thoáng qua phía Giang Hoa Đình đang làm bộ làm tịch.
Ngặt nỗi người ta quá ‘Nghiêm túc’ vốn không tiếp nhận tín hiệu.
Thấy không ai chú ý tới mình Nghê Thiên Dương nhíu mày dứt khoát trực tiếp gọi tên.
“Nhóc Giang vẫn ổn chứ?”Giang Hoa Đình lập tức ngẩng đầu: “Ổn ổn! Tôi cảm thấy hoàn cảnh ở đây rất tốt, đồng nghiệp cũng nhiệt tình! Không còn gì tốt hơn!”Nghê Thiên Dương ồ một tiếng tiếp đó ánh mắt rơi trên người Dương Nhạc: “Vị này là! ”“Cậu ta đi nhầm phòng!” Giang Hoa Đình giành trước một bước!“Cậu ta muốn đi khoa nào?” Nghê Thiên Dương cau mày xem bệnh phải bốc thuốc đúng bệnh, không thể tùy ý chạy lung tung các khoa.
“Khoa não thần kinh.
”Dương Nhạc: “! ”Nghe Thiên Dương thương hại nhìn về phía Dương Nhạc, còn trẻ vậy mà đầu óc đã có vấn đề, đứa trẻ đáng thương!“Tới đây, bạn nhỏ, bác dẫn con đi, bảo đảm con uống thuốc xong là hết bệnh! Đừng sợ nha! ”Dương Nhạc hò hét trong lòng, không! Tôi không phải! Tôi không có bệnh! Tôi chỉ tới bái sư!Ngặt nỗi cậu ta vừa bị Giang Hoa Đình chạm một cái miệng như bị dán bằng keo vậy, căn bản không thể mở ra! Thế này làm cho chủ nhiệm Nghê Thiên Dương càng cảm thấy thần kinh của cậu ta có vấn đề nghiêm trọng!Cuối cùng Dương Nhạc cũng bị dắt đi rồi, phòng khám cũng yên tĩnh.
Trong chốc lát bầu không khí hơi ngượng ngùng, đóng băng.
Mao Cao Minh lặng lẽ nhìn thoáng qua Giang Hoa Đình, nhìn xuống, ngước mắt rồi lại liếc nhìn.
Giang Hoa Đình: “! Anh Mao, anh muốn nói gì?”Mao Cao Minh hơi xấu hổ khi bị bắt gặp nhưng tò mò trong lòng vẫn lớn hơn hết thảy: “Nhóc Giang cậu thực sự là người xem bói gì đó! đại sư sao?”Hai chữ thần côn này thực sự nói không nên lời, Mao Cao Minh chỉ đành uyển chuyển một chút.
Giang Hoa Đình nghiêm túc nói: “Sao có thể tôi là một bác sĩ trung y chân chính đó! Có giấy phép!”Tác giả lảm nhảm:Có mấy dòng chữ lấy từ dựa theo cách hiểu của Nghê để viết đừng quá để ý.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook