Tôi Là Thần Y Không Phải Thần Côn
-
11: Không Được Ngồi Thiền Không Được Niệm Kinh Không Được Tu Luyện!
Phòng làm việc của phó viện trưởng ngoài Giang Hoa Đình cũng chỉ có Dương Nhạc.
Giang Hoa Đình chỉ bản thân: “Cậu đang gọi tôi sao?”Dương Nhạc gật đầu: “Đúng vậy, lúc trước đắc tội hơi nhiều, ngại quá ha, ngài cứ rộng lượng không chấp nhặt với kẻ hèn này, bỏ qua việc này đi!”Giang Hoa Đình: “! ” Đắc tội! là chuyện lúc trước cười nhạo cậu niệm thiên linh linh địa linh linh sao?Dương Nhạc đi tới bên cạnh người Giang Hoa Đình: “Tôi thấy cậu còn trẻ như vậy, chắc không phải đã năm mươi tuổi rồi ha? Nghe nói các cậu làm nghề này đều có thuật lưu giữ vẻ đẹp.
Chẳng qua tôi thấy trên ti vi đều nói chẳng phải đều là nhìn có vẻ càng già thì càng tốt càng có cảm giác cốt cách tiên nhân thì càng tốt sao? Như thế mới có sức thuyết phục đó!Khóe miệng Giang Hoa Đình co giật mấy cái, ánh mắt thương hại: “Cậu đến cùng là xem phim truyền hình não tàn gì rồi, bớt xem lại đi để tránh sau này trí thông minh cũng bị xem tới mất sạch.
”Dương Nhạc: “! ”“Tôi! ” Dương Nhạc vừa định giải thích một chút thì lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Giang Hoa Đình ra hiệu cậu ta chờ chút khoan hãy nói.
Một người đàn ông trung niên đeo kính đi vào, hai bên tóc mai của ông điểm bạc, có lẽ tầm năm mươi tuổi hẳn là phó viện trưởng Quý Khang An rồi.
Ông ta nhìn thấy trong văn phòng có hai thanh niên đang ngồi thì cau mày trước rồi sau đó nhìn đồng hồ nói: “Các cậu ai là Giang Hoa Đình?”Giang Hoa Đình lập tức nói: “Tôi.
”“Chuyện của cậu tôi đều biết rồi, lấy thẻ căn cước của cậu ra đi.
”Giang Hoa Đình ngoan ngoãn làm theo sau đó lại điền một phần tư liệu.
Quý An Khanh nói: “Bởi vì cậu không tốt nghiệp ở trường đại học chính quy nên tôi chỉ có thể sắp xếp một vị trí bác sĩ thực tập cho cậu, cậu có rảnh thì đi thi lấy bằng tốt nghiệp ở trường đại học chính quy đi.
”Giang Hoa Đình hơi cau mày nói: “Nhưng tôi tốt nghiệp rồi.
”Quý Khang An nói: “Cậu học ở kiểu trường đại học chui thế này! Ở trên mạng còn không thể tìm thấy tư liệu về ngôi trường này! Để cậu cứ thế mà chuyển chính cho dù có là tôi thì cũng rất khó làm được!”Nếu không phải ông nợ sư phụ của Giang Hoa Đình một ân tình lớn bằng trời thì mấy chuyện đi cửa sau này ông mới không thèm làm!Nhưng đó dùng sao cũng không phải là ân tình bình thường! Giang Hoa Đình thỏa hiệp nói: “Được thôi.
” Thêm một tấm bằng mà thôi hẳn là cũng tính là một việc tốt.
“Có thể đi thi tốt nghiệp ngay luôn không?” Giang Hoa Đình vô cùng nghiêm túc hỏi.
Mí mắt của phó viện trưởng Quý Khang An giật điên cuồng: “Cậu đi hỏi trường học!”“Trường học nào?”Quý Khang An có cảm giác muốn bùng nổ: “Tự đi tìm! Phải nổi tiếng!”Giang Hoa Đình lại gặp khó khăn, sao cậu biết ngôi trường đó có nổi tiếng không? Chẳng lẽ phải tìm một ngôi trường có tên là nổi tiếng sao?Cũng không biết nhân viên mới của mình đang rối rắm, Quý Khang An cầm lấy tư liệu Giang Hoa Đình vừa mới điền xong, vẻ mặt hết sức kinh ngạc: “Cậu muốn tới khoa trung y sao?”Giang Hoa Đình gật đầu: “Ừm.
”Quý Khang An âm thầm thở phào, nghĩ thầm như thế cũng tốt, khoa trung y ở bệnh viện số hai chẳng có bao nhiêu bệnh nhân, khoa đó vốn không có thành tích gì nuôi thêm một kẻ ăn không ngồi rồi hẳn là cũng không có vấn đề gì lớn, hẳn là sẽ không dễ bị phát hiện như thế cũng không cần lo lắng Giang Hoa Đình sẽ gây rối.
“Vậy được, chờ lát nữa cậu đi tới khoa trung y nhận việc đi.
”Giang Hoa Đình cực kỳ nghe lời: “Ò.
”“Không có việc gì thì đừng tới tìm tôi, có việc tốt nhất cũng tự giải quyết.
” Quý Khang An nói câu này rõ ràng đã để Giang Hoa Đình tự vạch rõ giới hạn của cậu và ông ấy, không có việc thì đừng tới tìm ông ấy.
Giang Hoa Đình gật đầu: “Biết rồi.
”Quý Khang An gọi người vào lấy tư liệu của Giang Hoa Đình đi, nhập thông tin vào sau đó bắt đầu đuổi người.
Ngay lúc Giang Hoa Đình sắp ra khỏi phòng làm việc của ông thì Quý Khang An bỗng nhớ tới một số chuyện!“Nhóc Giang!”Giang Hoa Đình dừng một lúc, quay đầu: “Phó viện trưởng gọi tôi sao?”“Là gọi cậu!” Quý Khang An bực bội nói, “Tôi phải khuyên bảo cậu một chút, lúc làm việc cho dù không có bệnh nhân cậu cũng không được tùy ý ngồi thiền trong phòng làm việc!”Giang Hoa Đình chớp chớp mắt: “Tôi không ngồi thiền á!” Cậu làm gì phải ngồi thiền, phó viện trưởng này thú vị ghê, trong đầu ông ấy đều đang nghĩ gì đâu không?“Cũng không được niệm kinh! Phải nhớ kỹ đây là bệnh viện!” Không phải miếu hòa thượng!Giang Hoa Đình cạn lời: “Tôi không niệm kinh.
”“Càng không được không phân biệt trường hợp mà tu luyện!”Giang Hoa Đình: “! ”Cậu đột nhiên muốn hỏi thăm một chút Quý Khang An đến cùng là xem cậu là kiểu người gì rồi.
Giang Hoa Đình nói lời nói thấm thía: “Phó viện trưởng à, vẫn nên bớt xem! mấy tiểu thuyết gì kia đi?”Vẻ mặt của Quý Khang An bỗng trở nên nghiêm túc: “Xem tiểu thuyết gì! Tôi nói là cậu đừng có giống hệt sư phụ của cậu!”Giang Hoa Đình lập tức nói: “Chuyện này là không thể được!”Mặt Quý Khang An lập tức tối sầm: “Không được cũng phải được! Tôi mặc kệ cậu là đạo sĩ hay là hòa thượng giữ tóc tu hành, tóm lại! Không được ngồi thiền không được niệm kinh không được tu luyện! Không được truyền bá tư tưởng mê tín dị đoan với bệnh nhân! Có bệnh phải trị!”Giang Hoa Đình gật đầu: “Không sai mà, có bệnh phải trị.
”Quý Khang An thấy Giang Hoa Đình “Hiểu rõ” như thế thì vô cùng hài lòng thả người.
Giang Hoa Đình vừa đi ra khỏi cửa chưa được mấy bước đã quay ngược lại nghiêm túc nói: “Viện trưởng, tôi không phải là đạo sĩ cũng không phải là hòa thượng tôi chỉ là một bác sĩ bình thường mà thôi.
”Nói xong Giang Hoa Đình tựa như một cơn gió chạy mất.
Vừa mới chạy được mấy bước, Giang Hoa Đình chớp chớp mắt tựa như quên mất gì đó? Nhưng bất kể cậu nghĩ thế nào cũng không nhớ ra đã quên thứ gì liền dứt khoát không nghĩ nữa.
Đích đến của cậu, Khoa trung y!Quý Khang An hét, à không, giáo dục Giang Hoa Đình xong mới dời tầm nhìn tới trên người Dương Nhạc đang ngây người như phỗng.
Ôi, chắc chắn là đầu óc có bệnh mới tới đây đáng tiếc cho chàng trai còn trẻ tuổi tới vậy!“Tới, chàng trai, nói cho tôi biết cậu bị bệnh gì?”Dương Nhạc đột nhiên hoàn hồn: “Tôi không có bệnh!”Quý Khang An không lấy làm lạ, bệnh nhân tới chỗ của ông đều nói bản thân không có bệnh.
Ông không để người ta giải thích mà đè Dương Nhạc xuống nói: “Tới đây, không cần phải sợ, tôi kiểm tra cho cậu chút.
”Dương Nhạc không hiểu lắm, cậu ta thật sự không có bệnh mà, giây tiếp theo trong phòng làm việc của phó viện trưởng truyền ra tiếng thét thảm thiết chấn động cả đất trời quỷ thần!***Chủ nhiệm khoa trung y Nghê Thiên Dương là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, ông ấy chăm chú nhìn một lượt Giang Hoa Đình rồi nhìn tư liệu: “Bác sĩ thực tập à?”Giang Hoa Đình ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.
”Nghê Thiên Dương cau mày, đến cùng là ai đã nhét người ngay cả trường đại học chính quy cũng chưa từng học vào chỗ của ông? Tuy khoa của ông hơi vắng vẻ chút nhưng cũng không phải là người nào cũng có thể nhét vào đâu!Nhưng tức giận thì tức giận, một thanh niên tốt nghiệp ở một trường đại học chui thế mà lại có thể vào bệnh viện số hai cũng chứng minh rằng chàng trai này chắc chắn không đơn giản, sau lưng cậu ta chắc chắn có người chống!Nghê Thiên Dương không quá chắc Giang Hoa Đình đến cùng là đi cửa sau của ai, nhưng cũng không thể quá khinh thường cậu.
Chẳng qua trước khi ông chính thức khẳng định Giang Hoa Đình thì không cho cậu ta tiếp xúc với bệnh nhân là được.
“Cậu cứ tới phòng thứ năm đi, phòng làm việc của chúng ta không nhiều lắm, ngoài phòng số một phòng số hai mấy phòng khác đều là hai người một phòng, vừa hay còn một chỗ trống, cậu cứ tới phòng số năm đi!”Giang Hoa Đình ngoan ngoãn nói: “Được.
”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook