Tôi Đã Xem Cuốn Sách Mà Mấy Người Xuyên Vào Rồi
-
Chương 18:
Lâm Hành Tri thầm ghi nhớ trong đầu. Thực ra anh muốn mời bác sĩ tâm lý cho cả Trình Hi và Lâm Giai Hân, nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại của hai người họ, anh sợ để họ gặp bác sĩ tâm lý sẽ phản tác dụng, nên chỉ có thể trước mắt gác chuyện này qua một bên đã.
Thấy anh không còn chuyện gì khác nữa, bác sĩ chào tạm biệt rồi rời đi.
Lâm Hành Tri nhờ bác Lưu giúp anh tiễn bác sĩ, còn anh thì quay lại phòng khách, đưa túi tài liệu cho mẹ Lâm, nói: “Mặc dù hai đứa nó dường như đã biết kết quả rồi, nhưng con nghĩ mẹ vẫn cần phải nhìn tận mắt một chút."
Mẹ Lâm lập tức nhận lấy rồi tháo ra. Trong đêm khuya, bà cũng đã từng thử nghĩ, có khi nào là Trình Hi nhầm rồi không, hai người họ chỉ là người giống người mà thôi. Bà còn nghĩ nếu thật sự là nhầm lẫn thì bà sẽ nhận Trình Hi là con gái nuôi. Kỳ thật trong sâu thẳm trái tim mẹ Lâm, bà cảm thấy kết quả như vậy ngược lại mới là tốt nhất.
Trình Hi đang ngồi bên cạnh mẹ Lâm, nhìn lướt qua kết quả, lại nhìn về phía Lâm Hành Tri đã ngồi lại trên ghế sô pha, hỏi anh: "Anh không xem sao?"
Lâm Hành Tri cầm điện thoại lên xem giờ, anh không cất điện thoại đi mà cầm nó trong tay, nói: "Anh đã biết từ trước rồi."
Lần này đầu óc Trình Hi lại nhanh nhạy hơn không ít: "Anh biết từ khi nào?"
Lâm Hành Tri cũng không giấu giếm: "Lúc mọi người ăn xong bữa sáng chưa lâu."
Trình Hi nghiến răng nói: "Thì ra lúc đó anh đã biết em là em gái ruột của anh, vậy mà anh vẫn đối xử với em như thế à!"
Lâm Hành Tri nhướng mày nhìn Trình Hi: "Thái độ gì?"
Trình Hi đang định lên tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến những gì Lâm Hành Tri vừa nói lúc nãy, cô đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Lâm Giai Hân, liền thấy Lâm Giai Hân cũng đang lén lút nhìn cô, như thể đang chờ cô lên tiếng cãi vã với Lâm Hành Tri vậy. Lời đến bên miệng lập tức nuốt xuống lại, cô nghiến răng nghiến lợi, không nói nữa mà hung hăn trừng mắt nhìn Lâm Giai Hân một cái.
Trong lòng Lâm Giai Hân thầm cảm thấy tiếc nuối, nhưng cô chỉ run giọng hỏi: "Con, con thực sự không phải là con của mẹ sao?"
Mẹ Lâm đang cầm báo cáo kết quả trong tay, có chút không nói được thành lời.
Lâm Hành Tri nghe vậy thì đáp: "Đúng vậy, em không phải là con cháu nhà họ Lâm, còn chuyện em có phải người nhà họ Trình hay không thì vẫn cần làm một phần xét nghiệm ADN với người nhà họ thì mới có thể biết được.”
Hốc mắt Lâm Giai Hân đỏ lên, cô vội vàng cúi đầu, nếu không phải cô đưa tay lau nước mắt thì sợ là người khác cũng sẽ không thể phát hiện ra cô đang trộm khóc.
Mẹ Lâm quả nhiên nhìn thấy mà đau lòng, nhưng nghĩ đến những lời mà con trai bà đã dặn dò hôm qua, bà không được hứa hẹn gì cả, rồi lại cảm thấy lời nói của con trai mình hơi quá mức thẳng thắn.
Lâm Hành Tri không dừng lại mà nhìn Lâm Giai Hân, hỏi ngược lại: "Không phải là em đã sớm biết rồi sao?"
Nước mắt của Lâm Giai Hân vẫn còn treo trên hốc mắt, lúc này cô khóc tiếp cũng không đúng, mà nín khóc cũng không xong.
Trình Hi cảm thấy thật hả giận, không nhịn được cười nhạo ra tiếng.
Lâm Hành Tri lại nhìn qua Trình Hi: "Trình Hi, đi với anh lên thư phòng, anh có một số chuyện muốn hỏi em."
Trình Hi có chút sợ Lâm Hành Tri, cô nói thẳng: "Có chuyện gì không thể nói được ở phòng khách chứ."
Ngay khi Lâm Hành Tri còn đang cau mày định lên tiếng thì đồng hồ báo thức đặt trên điện thoại di động của anh vang lên, anh cũng không rảnh để ý đến phản ứng của Trình Hi mà tắt đồng hồ báo thức trước rồi bắt đầu thao tác trên điện thoại di động.
Không ai biết Lâm Hành Tri đang làm gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tập trung của anh, những người trong phòng liền không dám hé răng làm phiền.
Thấy anh không còn chuyện gì khác nữa, bác sĩ chào tạm biệt rồi rời đi.
Lâm Hành Tri nhờ bác Lưu giúp anh tiễn bác sĩ, còn anh thì quay lại phòng khách, đưa túi tài liệu cho mẹ Lâm, nói: “Mặc dù hai đứa nó dường như đã biết kết quả rồi, nhưng con nghĩ mẹ vẫn cần phải nhìn tận mắt một chút."
Mẹ Lâm lập tức nhận lấy rồi tháo ra. Trong đêm khuya, bà cũng đã từng thử nghĩ, có khi nào là Trình Hi nhầm rồi không, hai người họ chỉ là người giống người mà thôi. Bà còn nghĩ nếu thật sự là nhầm lẫn thì bà sẽ nhận Trình Hi là con gái nuôi. Kỳ thật trong sâu thẳm trái tim mẹ Lâm, bà cảm thấy kết quả như vậy ngược lại mới là tốt nhất.
Trình Hi đang ngồi bên cạnh mẹ Lâm, nhìn lướt qua kết quả, lại nhìn về phía Lâm Hành Tri đã ngồi lại trên ghế sô pha, hỏi anh: "Anh không xem sao?"
Lâm Hành Tri cầm điện thoại lên xem giờ, anh không cất điện thoại đi mà cầm nó trong tay, nói: "Anh đã biết từ trước rồi."
Lần này đầu óc Trình Hi lại nhanh nhạy hơn không ít: "Anh biết từ khi nào?"
Lâm Hành Tri cũng không giấu giếm: "Lúc mọi người ăn xong bữa sáng chưa lâu."
Trình Hi nghiến răng nói: "Thì ra lúc đó anh đã biết em là em gái ruột của anh, vậy mà anh vẫn đối xử với em như thế à!"
Lâm Hành Tri nhướng mày nhìn Trình Hi: "Thái độ gì?"
Trình Hi đang định lên tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến những gì Lâm Hành Tri vừa nói lúc nãy, cô đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Lâm Giai Hân, liền thấy Lâm Giai Hân cũng đang lén lút nhìn cô, như thể đang chờ cô lên tiếng cãi vã với Lâm Hành Tri vậy. Lời đến bên miệng lập tức nuốt xuống lại, cô nghiến răng nghiến lợi, không nói nữa mà hung hăn trừng mắt nhìn Lâm Giai Hân một cái.
Trong lòng Lâm Giai Hân thầm cảm thấy tiếc nuối, nhưng cô chỉ run giọng hỏi: "Con, con thực sự không phải là con của mẹ sao?"
Mẹ Lâm đang cầm báo cáo kết quả trong tay, có chút không nói được thành lời.
Lâm Hành Tri nghe vậy thì đáp: "Đúng vậy, em không phải là con cháu nhà họ Lâm, còn chuyện em có phải người nhà họ Trình hay không thì vẫn cần làm một phần xét nghiệm ADN với người nhà họ thì mới có thể biết được.”
Hốc mắt Lâm Giai Hân đỏ lên, cô vội vàng cúi đầu, nếu không phải cô đưa tay lau nước mắt thì sợ là người khác cũng sẽ không thể phát hiện ra cô đang trộm khóc.
Mẹ Lâm quả nhiên nhìn thấy mà đau lòng, nhưng nghĩ đến những lời mà con trai bà đã dặn dò hôm qua, bà không được hứa hẹn gì cả, rồi lại cảm thấy lời nói của con trai mình hơi quá mức thẳng thắn.
Lâm Hành Tri không dừng lại mà nhìn Lâm Giai Hân, hỏi ngược lại: "Không phải là em đã sớm biết rồi sao?"
Nước mắt của Lâm Giai Hân vẫn còn treo trên hốc mắt, lúc này cô khóc tiếp cũng không đúng, mà nín khóc cũng không xong.
Trình Hi cảm thấy thật hả giận, không nhịn được cười nhạo ra tiếng.
Lâm Hành Tri lại nhìn qua Trình Hi: "Trình Hi, đi với anh lên thư phòng, anh có một số chuyện muốn hỏi em."
Trình Hi có chút sợ Lâm Hành Tri, cô nói thẳng: "Có chuyện gì không thể nói được ở phòng khách chứ."
Ngay khi Lâm Hành Tri còn đang cau mày định lên tiếng thì đồng hồ báo thức đặt trên điện thoại di động của anh vang lên, anh cũng không rảnh để ý đến phản ứng của Trình Hi mà tắt đồng hồ báo thức trước rồi bắt đầu thao tác trên điện thoại di động.
Không ai biết Lâm Hành Tri đang làm gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tập trung của anh, những người trong phòng liền không dám hé răng làm phiền.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook