Chương 14

[Dịch giả: Khôi]

[Hiệu đính: Haphuong]

Tôi liên kết các giác quan của mình với tổ và truyền chúng đi khắp con tàu. Cấu trúc của con tàu và chuyển động của những người trên tàu được truyền đến tôi không hề bỏ sót một nhịp nào. Các giác quan cảm ứng nhanh chóng phân tích chuyển động của chúng và đưa ra những thông báo mà tôi cần.

Nếu bạn tưởng tượng một con tàu vũ trụ như một sinh vật sống lang thang trong không gian thì tôi giống như một vật ký sinh sống trong não của một sinh vật và sống dựa trên khoáng chất. Tôi biết chuyện gì đang xảy ra trên tàu cũng như hành động của các sinh vật trên con tàu này.

Giác quan cảm ứng báo cho tôi biết cơ trưởng và các lính vũ trang đang tập trung trên cầu.

“Có lẽ họ đang định bắt đầu cuộc chiến từ trên cầu, mình cảm nhận được rất nhiều người tập trung một chỗ, có lẽ họ đã thiết lập bộ chỉ huy tại đó.”

Giống như họ, tôi cũng đang nghĩ ra một kế hoạch từ chỗ ngồi trong buồng làm mát.

‘Mình nên chống trả kiểu gì đây?’

Đầu tiên, hãy xem xét điểm xuất phát của kẻ thù. Không có nhiều ống thông gió đủ lớn để một người đàn ông trưởng thành đi qua. Ống dẫn đến khu vực dự trữ thức ăn, ống dẫn khu vực chứa các container và ống dẫn kho vũ khí là lớn nhất, các ống dẫn khác chỉ dài hơn 1 mét hoặc thậm chí nhỏ hơn.

Tuy nhiên, khả năng tất cả họ tập trung lại một nơi là rất thấp, vì điều đó sẽ làm chậm nỗ lực tìm kiếm của họ.

‘Ngược lại, nhiều khả năng họ sẽ bắt đầu từ hai nơi.’

Sáu tên lính vũ trang. Một con số không lớn nhưng cũng không hề nhỏ.

Trong mọi trường hợp, cố gắng đi hết các ống thông gió với số lượng lớn nhân sự sẽ rất khó khăn. Có vẻ như họ đang lựa chọn chiến lược lực lượng tinh nhuệ nhỏ, bù đắp cho việc thiếu quân số bằng trang bị tốt.

‘Họ có thể sẽ mặc bộ đồ chiến đấu trung cấp.’

Không rõ mẫu mã nhưng có thể nó cùng loại hoặc thấp hơn những gì Arnold đang mặc. Nếu tôi tham gia vào một cuộc đối đầu trực tiếp với họ, có lẽ tôi cũng sẽ không thoát khỏi những thương tích.

‘Có một lối đi bị thu hẹp sau ngã rẽ.’

Tùy thuộc vào địa điểm, có những nơi cần phân phối tốt hệ thống thông gió, trong khi những nơi khác thì không. Các khu vực như buồng làm mát có hệ thống lưu thông không khí tuyệt vời nên nó có ống thông gió rộng hơn, nhưng hầu hết các khu vực khác thì không.

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

‘Những lối đi hẹp không thích hợp cho con người di chuyển.’

Đàn ông trưởng thành sẽ phải cúi xuống rất nhiều. Không nhất thiết phải bò nhưng nó sẽ làm giảm hiệu quả chiến đấu rất nhiều. Không chỉ khó sử dụng vũ khí mà tư thế không thoải mái còn khiến việc tận dụng tối đa bộ đồ chiến đấu trở nên khó khăn.

‘Đó là nơi mình sẽ phát động cuộc phục kích.’

Những nét phác thảo tổng thể của kế hoạch đã bắt đầu hình thành. Các chi tiết sẽ cần được điều chỉnh dựa trên vũ khí và chuyển động của kẻ thù.

Có vẻ như họ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Tôi có thể cảm nhận được chuyển động của họ.

Họ đã đến hai địa điểm mà tôi dự đoán: đường băng và đường dẫn tới kho vũ khí.

‘Vậy mình có nên đi chào các vị khách của mình không nhỉ?’

Sau khi ngắt kết nối với tổ, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Đêm nay, tất cả những ai dám nhắm vào tổ của tôi sẽ nhận lấy kết cục thích đáng.

***

[Đây là A1. Đội A, bắt đầu hoạt động.]

“B1, báo cáo.”

[Đây là Juzz, B1. Đội B, bắt đầu hành động. Trời ạ.]

“B1, kiểm tra trạng thái liên lạc của cậu ngay, nó có vẻ không tối ưu.”

[Juzz-Juzz, B1. Hiểu]

Trung tâm chỉ huy.

Trên màn hình ba chiều ở trung tâm chỉ huy, chuyển động của binh lính được chia thành sáu ô vuông và được phát sóng theo thời gian thực. Đó là kết quả của việc truyền tín hiệu theo thời gian thực từ các camera chiến thuật gắn trên bộ đồ chiến đấu của binh lính.

Arnold, Tổ trưởng tổ Quản lý khủng hoảng, cùng quan sát những người cấp cao hơn khi những người lính bước vào ống thông gió.

‘Thực thể đã giết cô Keisaragi, có lẽ là nó.’

Ban đầu nhiệm vụ của anh ta là xử lý tình huống này. Bản thân kế hoạch không có thay đổi gì, nhưng anh ta không biết thực thể đó là gì và nó sẽ hoạt động như thế nào. Thực thể đó chính là một biến số trong kế hoạch của anh ta.

Thực thể này là một sinh vật nguy hiểm đã giết chết tám người, bao gồm cả cô Keisaragi Yujin.

Những người khác có thể nghĩ Tổ trưởng tổ Quản lý vật tư là thủ phạm, nhưng anh ta có thể khẳng định chắc chắn rằng Tổ trưởng tổ Quản lý vật tư đã bị quái vật giết chết.

"Quái vật à. Mình sẽ phải loại bỏ các biến số càng nhiều càng tốt.”

Cho đến khi con tàu này đến được lãnh thổ của lũ Chó Không Gian, anh ta buộc phải hoàn thành chuyện này, anh ta phải loại bỏ được hết các biến số trước khi chủ nhân của anh ta đến. Si-hyun Yujin, chủ nhân của anh ta, người đang chuẩn bị một kế hoạch lớn, thì không thể có bất kỳ sự gián đoạn nào. Nếu thành công, nó sẽ thay đổi tiến trình lịch sử phát triển của Siêu Tập Đoàn.

‘Trong đêm nay thôi, quái vật à, ngươi chắc chắn sẽ phải chết.’

Anh ta nhìn chằm chằm vào những hình ảnh ba chiều với ánh mắt lạnh lùng, và các báo cáo được gửi đến từ hiện trường.

[A1. Chúng tôi đã đến một ngã ba. Di chuyển sang bên phải.]

[B1. Chúng tôi cũng đã đến một ngã ba. Di chuyển sang bên phải.]

[B3. Trạng thái liên lạc không tốt. Sẽ tiếp tục kết nối và sửa chữa.]

“Đây là trung tâm chỉ huy. B3, hãy tham gia ngay khi việc sửa chữa của cậu hoàn tất.”

Những lối đi trong con tàu giống như những mạch máu trong cơ thể, giống như một mê cung. Đội A và đội B đều đến giao lộ cùng một lúc.

“Các con đường rất phức tạp. Mọi người hãy di chuyển cẩn thận nhé.”

“Đây là trung tâm chỉ huy. Dù chậm cũng phải tìm kiếm kỹ càng.”

[A1. Rõ.]

[B1. Rõ.]

Năm trong số sáu điểm trắng trên bản đồ đã nhận được mệnh lệnh và di chuyển chậm rãi trong khi tiến hành tìm kiếm.

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

“Hửm?”

Arnold, người đang nhìn vào màn hình, cảm thấy có gì đó không ổn. Chiếc camera của B3 lẽ ra đang được sửa chữa nhưng lại không thể di chuyển.

“Kiểm tra camera của B3.”

“Đây là trung tâm chỉ huy. B3, xác nhận trạng thái của camera.”

[…]

“B3. Đây là trung tâm chỉ huy. Lặp lại, xác nhận trạng thái của camera.”

[Camera vẫn ổn.]

Sau đó, màn hình lại di chuyển. Lúc đầu, nó hơi rung lắc như thể bị xáo trộn, nhưng ngay sau đó, giống như những người lính khác, nó đã lấy lại được sự ổn định.

“B3. Tình hình thế nào?”

[Đã sửa xong hệ thống âm thanh.]

Đúng như B3 đã báo cáo, không còn tiếng động nào nữa. Dấu hiệu của anh ta di chuyển về phía các thành viên khác của đội B.

“B2. Tham gia cùng B3 từ phía sau và di chuyển.”

[B2. Rõ.]

Dấu B3 trên màn hình tiến gần hơn đến dấu B2. Ngay khi họ sắp chồng lên nhau, một tiếng hét vang lên qua thiết bị liên lạc.

“B2! Chuyện gì đang xảy ra thế?”

[Ư, aaargh! Nó đã xuất hiện! Nó…!]

“B3. Mất liên lạc với B2. Báo cáo tình hình.”

[Nó bắt B2 đi rồi.]

“Tôi không thể nhìn thấy gì trên camera cả. Hãy giải thích chi tiết đi."

[Nó bất ngờ tấn công nên tôi không thể xác nhận.]

Camera của B2 không hiển thị gì ngoài bóng tối. Không có âm thanh, như thể thiết bị liên lạc đã bị hỏng.

Một cảm giác bất an lan khắp trung tâm chỉ huy như một bệnh truyền nhiễm. Cơ trưởng và các lính vũ trang đang xôn xao bàn tán về những gì đang xảy ra. Sĩ quan liên lạc vẫn đang tiếp tục cố gắng liên lạc với B2.

Trong lúc mọi người đang bối rối thì Arnold nhìn chằm chằm vào màn hình đen.

‘Camera tắt ngay lập tức sao?’

Những người lính mặc Bộ giáp cường hóa trung cấp không thể phản ứng gì cả. Arnold cho đến giờ vẫn coi mối đe dọa này giống như một loài động vật hoang dã nguy hiểm, nhưng anh ta đã hoàn toàn sai lầm.

Kẻ thù là một kẻ giết người nhanh nhẹn hơn nhiều so với những gì anh ta tưởng tượng. Sau khi tính đến các khả năng mà kẻ thù có thể đưa ra, Arnold đưa ra chỉ dẫn cho lính vũ trang liên lạc.

“Hãy truyền đạt lại cho mọi người. Nếu thấy bất cứ thứ gì di chuyển dù chỉ một cử động, nổ súng ngay lập tức.”

“Vâng, thưa chỉ huy.”

Sĩ quan liên lạc chuyển tiếp mệnh lệnh của Arnold và những phản ứng căng thẳng của binh lính có thể được nghe thấy qua thiết bị liên lạc.

Đội A đang tiến hành tìm kiếm con quái vật, trong khi B1 và B3 của Đội B đang truy đuổi B2 mất tích. Mặc dù màn hình thể hiện những cử động của họ nhưng lại không hề có bóng dáng của B2.

“Có lẽ kẻ thù đang cố chia rẽ chúng ta rồi từ đó thiết lập trận địa mai phục.”

Cuối cùng, Arnold quyết định bỏ B2. Sĩ quan liên lạc đã chuyển thông điệp của Arnold tới Đội B.

“Đây là trung tâm chỉ huy. B3, dừng việc tìm kiếm B2 và tham gia với B1 ngay.”

[Rõ.]

“B1, sau khi B3 tham gia cùng cậu, hãy tiếp tục tìm kiếm B2.”

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

[B1. Rõ.]

Điểm đánh dấu của B3 di chuyển về phía B1. Khoảng cách giữa hai điểm trên màn hình giảm dần. Đúng lúc họ sắp gặp nhau thì có tin nhắn từ B1 truyền đến qua bộ đàm.

[B1 đây. Tôi nghe thấy gì đó.]

“Đây là trung tâm chỉ huy. Chính xác thì âm thanh đó là gì?”

[B1 đây. Tôi không chắc, nhưng có ai đó đang đến gần hơn. Nó nằm ở một ngã ba nên tôi không thể xác nhận chính xác được.]

“B3. Hãy tham gia với B1 càng nhanh càng tốt. Lặp lại, tham gia càng nhanh càng tốt.

[Rõ.]

Tình hình trở nên căng thẳng. Sự im lặng trong trung tâm chỉ huy bị phá vỡ bởi giọng nói của B1.

[B1. Tiếng động đó là của B3.]

“Phù.”

Có người thở phào nhẹ nhõm. Ngay cả Arnold, người đã luôn mở to mắt để tránh bỏ sót bất kỳ chuyển động nào của kẻ thù, cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

“Phù. Đây là trung tâm chỉ huy. B1, báo cáo sau khi cậu đã tham gia cùng với B3.”

[…]

“B1?”

[B3 đã bị kẻ địch bắt đi rồi.]

"Cái gì?!"

——————

Báo cáo của B1 khiến mọi người trong trung tâm chỉ huy bị sốc.

Ngay cả Arnold, người luôn giữ bình tĩnh, cũng cảm thấy khó giữ bình tĩnh khi tình huống bất ngờ tiếp diễn. Anh ta đẩy sĩ quan liên lạc sang một bên và đeo tai nghe vào.

“Chỉ huy đây. Hãy giải thích chi tiết tình hình.”

[Tôi không thể xác nhận vì nó diễn ra quá nhanh.]

"Chết tiệt! Nó ở ngay trước mặt cậu mà cậu không nhìn thấy sao?”

[Tôi xin lỗi.]

Hai người lính đã biến mất. Tuy nhiên, B1 và B3 khẳng định họ không thấy gì trên video. Trừ khi sinh vật đó cố tình tránh bị ghi lại trên máy ảnh, nếu không thì không thể…

'Khoan đã…'

Arnold đột nhiên có một giả định đáng sợ. Anh ta đeo lại tai nghe với vẻ mặt nghiêm nghị.

“Chỉ huy đây. B1, hãy nói tên và cấp bậc của cậu.”

[Cái gì?]

"Tôi lặp lại. B1, khai tên ngay.”

[…?]

Không có phản hồi từ B1. Trung tâm chỉ huy cứng đờ khi họ nhận ra điều Arnold đang cố gắng xác nhận.

[Suỵt, ta bị bắt rồi à? Trời ạ.]

Kênh liên lạc của B1 vẫn bị ngắt kết nối. Một bàn tay màu đen xuất hiện trước camera, sau đó màn hình chuyển sang màu đen.

[Đây là A1. Cái quái gì đang xảy ra thế?]

“…”

[Đây là A1. Trung tâm chỉ huy, vui lòng phản hồi.]

Giọng nói ngơ ngác của lính vũ trang A1 tràn ngập trung tâm chỉ huy, nhưng Arnold không thể nói được gì.

***

‘Hiện tại, mình đã xử xong Đội B.’

Tôi dẫm nát thiết bị tín hiệu gắn trên Bộ giáp cường hóa của B1 dưới chân mình. Ba thi thể không đầu nằm cạnh tôi.

Ban đầu, kế hoạch của tôi là tấn công họ vào hành lang hẹp phía sau ngã ba. Trong lúc tôi đang lao về phía trước để chuẩn bị cho cuộc phục kích, tôi chợt nảy ra một ý tưởng.

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

Sử dụng tinh thần lực.

Tôi nhận được gợi ý từ cuộc trò chuyện với Amip bong bóng. Nếu tôi có thể giao tiếp với sinh vật đó bằng các sóng đặc biệt do thiết bị ngoại cảm tạo ra, liệu tôi có thể làm gián đoạn các thiết bị liên lạc không dây hoạt động ở tần số không? Nó dường như hoạt động khá tốt.

Do sóng tôi phát ra, B3, người ở phía sau, đã gặp phải sự can thiệp vào thiết bị của mình. Anh ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở lại và sửa chữa nó, kết quả là trở thành con mồi dễ dàng.

‘Mọi chuyện trở nên thật dễ dàng với mình.’

Ngay cả khi bị cánh tay chiến đấu của tôi kéo đầu ra, B3 cũng không hề co giật một ngón tay. Đó là nhờ vào khả năng hợp nhất mới có được của tôi được gọi là 'Độc tố thần kinh'.

Khi bị Độc tố thần kinh găm vào người, mọi thứ trong cơ thể, bao gồm móng tay, răng và chất dịch cơ thể, sẽ trở nên cực kỳ độc hại. Khi bị ảnh hưởng bởi chất độc này, cơ thể sẽ bị sốc hoặc tê liệt các cơ, khiến con mồi không thể thực hiện bất kỳ hành động nào.

Nó có vẻ giống như một khả năng debuff mạnh mẽ, nhưng trong trò chơi, nó được coi là một thuộc tính hiếm. Vì có nhiều sinh vật có khả năng thể chất siêu việt nên nó không được chú ý.

“Nhưng đối với mình đây lại là một đặc tính rất hữu dụng.”

Trừ khi con mồi là một con người được biến đổi đặc biệt, nếu không thì không thể chặn được Độc tố thần kinh. Nếu ở một mình và tiếp xúc với nó, thì cứ xác định đó sẽ là ngày cuối cùng của cuộc đời.

Sau đó, thật là dễ dàng. Tôi tiếp cận các thành viên khác trong nhóm B, tôi đã giả làm B3 bằng cách sử dụng kỹ năng ‘Bắt Chước’ của mình.

Trong khi mọi người đều cảnh giác cao độ, họ sẽ không nghi ngờ về một cách tiếp cận thân thiện. Sự thiếu trí tưởng tượng của họ cho phép tôi no bụng một cách dễ dàng.

‘Mình đoán tiếp theo sẽ là đội A.’

Tôi kẹp đầu B1 vào nách rồi đi ra ngoài. Khi vỏ não vỡ ra trong miệng tôi như nước trái cây tươi, tôi cảm thấy cơ thể tôi như tràn đầy năng lượng.

Với bốn cánh tay chiến đấu, tôi dễ dàng di chuyển qua hành lang hẹp. Trong khi di chuyển, giác quan cảm ứng dưới cằm tôi liên tục theo dõi chuyển động của Đội A.

Dù có nhận lệnh từ cấp trên hay không, họ vẫn di chuyển chậm rãi và cẩn thận, bởi vì họ phải quan sát những chi tiết nhỏ nhất, kể là những hạt bụi.

“Họ đang ở thế phòng thủ hoàn toàn.”

Đội B không biết gì về tôi, nhưng nhóm lính vũ trang kia thì không như vậy. Họ biết tôi có thể bắt chước giọng người nên hiển nhiên là họ sẽ cẩn thận hơn trong những hành động tiếp theo của mình.

‘Bây giờ, mình có nên thử sử dụng thông tin đó để làm lợi thế cho mình không?’

Nhiều người nói rằng kiến thức là sức mạnh, nhưng thực tế có phải vậy không? Đôi khi, biết quá nhiều có thể là một gánh nặng.

Tôi giấu cơ thể mình cách ngã ba không xa. Chẳng bao lâu nữa, kẻ thù sẽ đi qua đây.

Sau đó, bóng tối bao trùm hành lang thép. Ánh sáng phát ra từ mũ bảo hiểm của người lính dẫn đầu chiếu sáng rõ ràng ngã ba.

“A1. Chúng tôi đã đến một ngã ba. Chúng tôi sẽ tiến về phía bên phải.”

Họ không biết rằng tôi đang trốn gần đó. Nếu họ không biết thì tôi phải thông báo cho họ. Tôi hét to bằng giọng của B1.

"Ở đây! Giúp tôi!"

“Đó là kẻ thù! Hãy nổ súng!”

Đúng như dự đoán, A1 lập tức phát lệnh nổ súng. Ba thành viên trong nhóm bắt đầu bắn súng laser về phía tôi.

Trong khi họ đang nã hỏa lực vào nơi tôi vừa đứng, tôi lẻn vào một hành lang khác. Bằng cách đi theo hướng này, tôi có thể vòng ra phía sau họ. Tôi sử dụng cả sáu chi của mình để di chuyển nhanh chóng.

“Ngừng bắn!”

[Đây là trung tâm chỉ huy. Hãy xác nhận trạng thái của kẻ thù.]

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

“A1. Rõ."

Không biết tôi đã trốn thoát, A1 bước tới. Những người lính khác chỉ tập trung vào lưng anh ta vì họ nghĩ anh ta sẽ bị tôi tấn công.

Nhưng tôi lại chọn tấn công A3, người đang tập trung phòng bị ở phía trước nhưng phía sau thì hoàn toàn không.

“Ughhh!”

"Phía sau! Có kẻ thù ở phía sau chúng ta!”

“Ngừng bắn! Đồng đội của chúng ta đã bị bắt!”

[Chết tiệt! Bắn hắn ngay!]

Các ống dẫn khí tràn ngập tiếng kêu đau đớn của A3 khi tôi ôm anh ta, tiếng hét kinh hoàng của đồng đội anh ta và tiếng hét của Arnold từ trung tâm chỉ huy. Tôi không có ý định ở lại nơi ồn ào này lâu nên tôi vô hiệu hóa A3 một cách nhanh chóng và rút lui.

[A1! Hãy nổ súng ngay lập tức! Đó là mệnh lệnh!]

“Nổ súng! Khai hỏa!”

Kẻ thù bắn tia laser vào tôi một cách muộn màng. Hành lang tràn ngập những tia năng lượng thuần khiết. Mặc dù tôi rất nhanh nhẹn nhưng cũng không thể tránh hết được nên tôi đã trúng vài đòn.

Không chỉ là đau đớn, tôi đã bị thương nặng. Tuy nhiên, tôi nghiến răng và rời khỏi chỗ đó.

“A2! Báo cáo về trung tâm chỉ huy! Chúng ta có một người bị thương!”

[Không được phép rút lui! Chúng ta phải bắt hắn bằng mọi giá.]

“Chết tiệt, đội trưởng, chúng ta nên làm gì đây?”

[…Chết tiệt, chữa trị cho A3 rồi đuổi theo hắn.]

Giọng của họ vang vọng trong bóng tối khi tôi trốn trong bóng tối. Tôi không biết bộ dụng cụ y tế của họ tốt đến mức nào nhưng việc giải Độc tố thần kinh của tôi không hề dễ dàng.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà kẻ thù chăm sóc cho tên lính bị thương, tôi đã kiểm tra tình trạng của chính mình.

‘Nhờ có Bộ xương ngoài bằng Chitin nên không có vết thương nặng nào cả. Nhưng nó đau khủng khiếp.”

Những người lính được huấn luyện đã bắn trúng vào ngực và đầu tôi nhờ khả năng nhắm mục tiêu được tăng cường từ bộ giáp của họ.

‘Tất cả là do sự hiệu chỉnh của bộ đồ chết tiệt đó.’

Tuy nhiên việc hiệu chỉnh mục tiêu của Bộ đồ cường hóa hóa ra lại là một con dao hai lưỡi.

Bởi vì Amorph không giống như những động vật thông thường, nếu là các loài thông thường thì chúng có thể đã bị giết bởi cuộc tấn công trước đó. Nhưng tôi thì khác, tôi là một Amorph, trán và ngực của tôi, được bảo vệ bởi một bộ xương ngoài được gia cố bằng chitin, cứng cáp như hợp kim titan được sử dụng trong vỏ tàu vũ trụ. Hơn nữa, bộ xương ngoài bằng chitin hiện tại của tôi thậm chí còn dẻo dai hơn.

Vì kẻ thù không nhận ra điều đó, nên hầu như tôi không bị thương khi họ tấn công. Tuy nhiên nếu họ nhắm vào đuôi hoặc tay chân của tôi thì đó sẽ là một câu chuyện khác.

“Mình đã hạ được một tên.”

Còn lại hai con mồi. Vì không ngờ mình lại bị phục kích ở đây nên tôi cần phải sử dụng một cách tiếp cận khác.

Nghĩ lại thì, có một nơi thích hợp để giết thịt chúng, một địa điểm mà tôi đã cân nhắc khi lên kế hoạch. Đó là hành lang hẹp.

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

‘Mình sẽ dụ họ vào đấy.’

Tôi duỗi móng vuốt và gây ra những vết thương nhỏ trên cánh tay, khiến máu đen chảy xuống sàn. Từng giọt máu tạo thành một làn khói bốc lên từ sàn hành lang.

Đây là tơ nhện, một cái bẫy do nhện giăng ra để bắt con mồi.

Con mồi, kẻ đã vô thức đi theo tôi, cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Họ sẽ hiểu rằng họ đã rơi vào một cái bẫy và cuối cùng họ sẽ nhận lấy cái chết được ban phát bởi kẻ săn mồi là tôi.

——————

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương