Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu!
Chương 62: Lần hẹn hò chính thức

Bất ngờ Phương Thiếu Tắc trở lại, khiến cho toàn bộ công ty đều oanh động. Sự xuất hiện này so với lần trước Kiều Minh Dương tới chụp quảng cáo còn khoa trương hơn.

Xã hội này rất thực tế, khi Phương Thiếu Tắc còn là một người mới  không có tiếng tăm gì, nếu tính vẻ bề ngoài rất soái của hắn cũng chỉ có ít người chú ý đến. Nhưng mà hiện tại, hắn lấy thân phận là người thừa kế của tập đoàn Phương thị trở lại nơi này, tình huống lại không giống nhau.

Rất nhiều nữ nhân viên đều bóp cổ tay thở dài, vì sao không sớm trói chặt tên đàn ông trẻ tuổi đầy hứa hẹn, đẹp trai lắm tiền này lại. Cũng có rất nhiều nam nhân viên hối hận, sao trước kia không nhân cơ hội cùng Phương Thiếu Tắc xưng huynh gọi đệ, ôm đùi hắn chứ.

Ở ngoài đó là một khoảng tiếc hận, ngưỡng mộ cùng nịnh nọt, nhưng ở tổ kế hoạch a là ngoại lệ. Bọn họ cũng đã nghe đến tin tức Phương Thiếu Tắc trở về công ty, mọi người giống như ăn phải thuốc súng, nhanh chóng đuổi xuống dưới lầu, chuẩn bị xử tội Phương Thiếu Tắc. Nhưng thật bất đắc dĩ, người đến vây xem thật sự quá nhiều, bọn họ bị chặn ở bên ngoài, có chen cũng không thể vào nổi.

“Như vậy không được, chúng ta đến đó đem sự việc làm lớn một chút.”

"Đúng vậy, không thể dễ dàng bỏ qua cho tên tiểu tử này!”

..............

Ba cô gái, tính cả tên tuỳ tùng là Phi Đao, đứng bên ngoài đám người đang tức giận bất bình mà thảo luận.

“Các người đang làm gì vậy?” Ngô Song vội vã chạy tới, tò mò đánh giá bọn họ, chỉ thấy mỗi người họ đều cầm trên tay một cái phong thư, trên tay Ngũ Hoa lại có hai cái.

“Chị Ngô Song, chúng tôi phải thay chị bênh vực kẻ yếu!” Ngũ Hoa lòng đầy căm phẫn mà nói.

“Các người không cần phải như vậy.” Ngô Song xấu hổ, nhìn chằm chằm phong thư trong tay họ, hỏi: “Đây là cái gì?”

“Thư từ chức.” Ngũ Hoa giơ phong thư trên tay lên, đem một phong thư dư nhét vào tay Ngô Song, “Chị Ngô Song, đây là chuẩn bị cho chị. Chúng em đã bàn luận rồi, thay vì tiếp tục ở lại công ty này chịu sự khi dễ của những kẻ đó, không bằng chính mình đi làm. Em cũng không tin với năng lực của chúng ta, không gầy dựng được nghiệp lớn gì, mọi người nói đúng không?"

“Đúng, chúng em sẽ đi theo chị!” Những người khác sôi nổi tỏ vẻ tán đồng.

Chủ ý "liều mạng" này, là ai nghĩ ra vậy? Đối mặt với đám người đang xúc động này, còn thêm quyết định ấu trĩ kia, Ngô Song vừa bất đắc dĩ lại cảm động, có chút dở khóc dở cười.

Đúng lúc này, trong đám người đã tản ra hai bên, nguyên nhân là Phương Thiếu Tắc phát hiện Ngô Song, đang đi về phía bọn họ.

“Hai người bọn họ không phải chia tay rồi sao, sao lại thế này?”

“Phương thiếu là vì cô ta mới tới, không phải vậy chứ?"

“Có trò hay để xem rồi, mau chụp ảnh, gửi một vòng cho bạn bè mới được!”

...........

Giữa những tiếng bàn tán xôn xao đó, Phương Thiếu Tắc mặc một thân tây trang vẫn chậm rãi đi xuyên qua đám người, tới trước mặt Ngô Song. Nay đã khác xưa, chỉ một tháng tôi luyện ngắn ngủi đã làm hắn bớt đi vẻ phù hoa cùng ngây ngô bên ngoài, càng trở nên thành thục và trầm ổn.

Ngô Song nhìn thẳng Phương Thiếu Tắc, tuy rằng mấy ngày này bọn họ ngẫu nhiên có gặp mặt, nhưng đều là cảnh tượng vội vàng, đã lâu lắm rồi cô chưa có nghiêm túc mà đánh giá người đàn ông trước mặt này. Hắn đã gầy đi, ngũ quan càng thêm góc cạnh, đường nét trên gương mặt rất rõ ràng, bước đi vững vàng, khí thế mười phần, vẻ mặt bất biến. Duy chỉ có dưới đáy mắt là hàm chứa ý cười, vẫn như cũ chứa đầy nhiệt tình, ấm áp như lúc ban đầu.

Đương nhiên, còn có một điểm mà Phương Thiếu Tắc không thay đổi, đó chính là tính cách thích phô trương như cũ. Đời này không đem chuyện tình cảm phô trương đến oanh oanh liệt liệt mọi người đều biết, chắc chắn hắn sẽ không cam tâm.

Nghĩ vậy, Ngô Song muốn bật cười, đang định mở miệng lại bị bọn Ngũ Hoa cắt ngang. Bốn người bao quanh chắn trước mặt Phương Thiếu Tắc, ánh mắt tràn ngập địch ý.

“Các người làm gì vậy?” Phương Thiếu Tắc có chút kinh ngạc.

“Vấn đề này chúng tôi nên hỏi cậu mới đúng, cậu tới đây làm gì? Đã chia tay rồi, xin cậu đừng đến quấy rầy chị Ngô Song nữa được không?” Ngũ Hoa nói, gắt gao nắm chặt phong thư trong tay, tùy thời mà chuẩn bị ném vào mặt Phương Thiếu Tắc.

Phương Thiếu Tắc thực vô tội, dùng ánh mắt dò hỏi Ngô Song: Bọn họ còn chưa biết sao?

Ngô Song lắc đầu, ánh mắt bất đắc dĩ: Bọn họ lại không hỏi.

Được rồi, Phương Thiếu Tắc thở dài, giải thích: “Chúng tôi không hề chia tay.”

“Cái gì?!” Trong đám người truyền đến từng trận kinh ngạc.

Đám người Ngũ Hoa cũng ngốc, lập tức có chút chột dạ: “Cậu……cậu đừng mong gạt chúng tôi!"

“Tôi không gạt mọi người, không tin mọi ngươi đi hỏi Ngô Song đi.”

Lập tức ánh mắt mọi người đều dừng trên người Ngô Song.

Ngô Song bất đắc dĩ gật gật đầu: “Đúng, chúng tôi không chia tay.”

Một câu này giống như một viên đá, khơi dậy vô số bọt sóng ở hiện trường. Tất cả mọi người đều không thể tin được, sau khi Phương Thiếu Tắc tiếp nhận tập đoàn, sau khi hai người công khai quan hệ công khai, thế nhưng hai nhọ còn có thể thuận lợi ở bên nhau.

Chủ tịch không có phản đối sao?

Phương Thiếu Tắc không có phiền chán sao? Chuyện này rất không khoa học nha?

“Cậu không gạt chúng tôi?” Ngũ Hoa vẫn là không quá tin tưởng, nghi hoặc hỏi.

“Lừa các người tôi sẽ là con cún.” Phương Thiếu Tắc nói đùa.

Chủ tịch ở trước mặt nhiều người như vậy làm trò, hẳn là không phải gạt người đúng không? Bốn người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, do dự.

Lúc này, Phương Thiếu Tắc lên tiếng: “Trong tay các người là cái gì?”

“Không có gì!” Bốn người trăm miệng một lời mà đem thư từ chức tin giấu ra sau lưng.

Phương Thiếu Tắc cảm thấy buồn cười: "Không phải các người viết thư mắng tôi chứ? Đừng giấu nữa, để tôi nhìn xem, tôi cam đoan không truy cứu.”

“Không! Tuyệt đối không có!”

“Cái kia…… Chúng tôi còn có chút việc, đi trước đây!”

Ngũ Hoa đi đầu, mọi người cất bước bỏ chạy, thời điểm chạy đi còn không quên giật lại phong thư trong tay Ngô Song, sợ không cẩn thận để Phương Thiếu Tắc cướp đi.

Nhìn bộ dáng bốn người bọn họ chạy trối chết, rốt cuộc Ngô Song nhịn không được bật cười. Đúng lúc này, Phương Thiếu Tắc đi lên trước, cầm tay cô.

“Đi thôi.” Hắn nói.

Ngô Song giữ chặt hắn: “Tôi còn chưa đến giờ tan sở mà.”

“Có trưởng phòng nhân sự ở đây không?” Phương Thiếu Tắc ngẩng lên đầu hỏi.

Một lát sau, trưởng phòng nhân sự Lưu Vạn Tài chậm chạp giơ tay: “Là tôi..……”

“Tôi thay Ngô Song xin về sớm, có thể chứ?” Phương Thiếu Tắc hỏi.

“Nhưng…… Lấy…… Đương nhiên có thể!” Lưu vạn tài lắp bắp mà trả lời.

Phương Thiếu Tắc cười, quay đầu lại nhìn về phía Ngô Song: “Được rồi, chúng ta đi thôi?”

Ngô Song đã hoàn toàn hết chỗ nói rồi, trình độ xin nghỉ này, cũng chỉ có Phương tiểu thiếu gia mới có thể đạt tới phải không? Mà thôi, dù sao cũng đã bị vây xem thành như vậy, còn để ý đến việc dùng đến đặc quyền sao?

“Đi thôi.” Ngô Song gật đầu, bị Phương Thiếu Tắc nắm tay đi ra công ty.

..............

Ngô Song và Phương Thiếu Tắc là bị nhìn theo ra đến cửa lớn của công ty, lên xe, Phương Thiếu Tắc rất tự nhiên mà giúp Ngô Song thắt đai an toàn. Đến khi xe chậm rãi rời khỏi, vẫn còn có một đám người ở phía sau bám riết không tha đưa mắt nhìn theo. Không cần nghĩ cũng biết, hôm nay ở công ty, thậm chí toàn bộ chi nhánh của tập đoàn, đều sẽ xuất hiện về tin tức của hai người bọn họ.

“Thế nào, không quen sao?” Phương Thiếu Tắc vừa lái xe, vừa hỏi.

“Không quen riết cũng thành quen.”

“Thật sao?” Phương Thiếu Tắc cười tủm tỉm mà nói, “Đừng miễn cưỡng, nếu em cảm thấy không quen, sau này chúng ta có thể đi từ cửa sau.” 

“Không cần đâu, quen rồi cũng khá tốt.”

Nếu chỉ có chút việc nhỏ này cũng không chịu được, như vậy lúc trước cô sẽ không lựa chọn ở bên cạnh Phương Thiếu Tắc. Hai người ở bên nhau không chỉ hiểu về nhau là đủ, mà còn phải học cách tiếp thu những thói quen sinh hoạt của đối phương.

Ngô Song trả lời làm Phương Thiếu Tắc nhiều ít có chút giật mình: “Tôi phát hiện hình như em đã thay đổi.”

"Không phải cậu cũng vậy sao?” Ngô Song quay đầu chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Phương Thiếu Tắc. Đường nét sắc sảo bị ánh hoàng hôn mạ lên một tầng ánh vàng loá mắt, ánh mắt chuyên chú, trong ánh mắt ấy dần dần lộ ra khí chất trầm ổn.

Nói xong câu đó, hai người đều mỉm cười, ở trong lòng cả hai đều có đáp án.

“Đúng rồi, chúng ta đi đâu vậy?” Ngô Song hỏi.

“Ăn cơm, xem phim.”

“Chỉ vậy?” Ngô Song có chút buồn bực.

“Nếu không thì sau đó lại đi thuê phòng?” Phương Thiếu Tắc nhướng mày.

Ngô Song trừng hắn một cái: “Hiện tại tôi quay về còn kịp không?”

Phương Thiếu Tắc có chút ủy khuất: “Tôi nói giỡn mà, ăn cơm xem phim là thật sự, em không cảm thấy chúng ta cũng chưa từng chính thức hẹn hò một nào lần sao?”

Nghe hắn nói điều này, hình như cũng đúng. Ngô Song cố gắng nhớ lại, đừng nói là chính thức hẹn hò, số lần hai người bọn họ cùng nhau ra ngoài có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng khó trách Phương Thiếu Tắc cảm thấy ủy khuất.

“Được, tùy cậu sắp xếp, vậy được rồi chứ?” Ngô Song chịu thua.

“Em yên tâm đi, tôi cam đoan lần hẹn hò này sẽ rất tuyệt!”

Phương Thiếu Tắc cam đoan, nhưng Ngô Song tổng cảm thấy với tính cách của hắn khẳng định sẽ không sắp xếp theo cách bình thường, thậm chí cô đã làm tốt công tác chuẩn bị để chịu một trận bất ngờ của hắn.

Nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại, Phương Thiếu Tắc thật đúng là giống như lời hắn nói, đưa cô đi ăn cơm xem phim, hơn nữa nơi hẹn hò là một quảng trường mới xây dựng ở nội thành. 

Đây là một nơi ăn nhậu chơi bời có tiếng trong thành phố, vì đường xá thuận tiện, lưu lượng khách tập trung đông, cửa hàng dày đặc, mở rạp chiếu phim imax lớn nhất thành phố. Dù cho đêm đông rét lạnh, cũng vẫn rất được nhiều cặp đôi ưa thích đến đây.

Ngô Song và Phương Thiếu Tắc cơm nước xong xuôi, tay trong tay hoà vào đám người nhộn nhịp trên phố. Giờ phút này bọn họ cũng giống như những cặp tình nhân khác, không cần lại lo lắng ánh mắt soi mói của người khác, cũng không hề che che dấu dấu như trước đây, chỉ cần đơn thuần hưởng thụ quá trình yêu đương thì tốt rồi.

Loại cảm giác này, Ngô Song chưa bao giờ có được, thậm chí khi nghĩ đến lại làm cô cảm thấy vô cùng an tâm tự tại.

"Phía trước có quán bán trà sữa, em đứng đây đợi một lát, tôi đi rất nhanh sẽ trở lại.” Phương Thiếu Tắc nói, chạy về hướng có quán trà sữa, chỉ chốc lát sau cầm một ly trà sữa lớn trở về.

“Chỉ một ly?” Ngô Song hỏi.

Phương Thiếu Tắc nghiêm trang mà trả lời: “Cùng nhau uống mới thân mật.” Dứt lời, đem ông hút đưa đến bên miệng Ngô Song.

“Cậu thật nhàm chán.” Ngô Song mắt trợn trắng, cũng không cảm kích.

“Cái này kêu là hôn môi gián tiếp, nếu em không chịu, tôi cũng chỉ có thể trước mặt mọi người ở đây, trực tiếp……”

Ngô Song hung hăng mà hút một ngụm trà sữa, thiếu chút nữa bị sặc.

“Không ngờ gián tiếp hôn môi thế nhưng làm em kích động đến thế, nếu như trực tiếp……”

“Cậu nằm mơ!” Ngô Song thật muốn dùng trà sữa phun vào mặt hắn quá.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương