Kể từ lần đó Phương Trang Tín cũng không can thiệp vào chuyện tình cảm của cháu trai nữa, người kích động nhất chính là Tống Hiểu Quyên. Tuy rằng, bà biết muốn Phương Thiếu Tắc tiếp nhận tập đoàn cũng không dễ dàng, nhưng không phải còn có thời hạn ba năm nữa sao?

Suốt ba năm đó, không chừng là không đến một năm nữa, bà có thể ôm cháu chắc rồi. Đến lúc đó, nếu như Phương Thiếu Tắc có biến tập đoàn trở thành tiệm tạp hóa thì đã làm sao? Bà chỉ cần có cháu chắc ôm thì tốt rồi.

Tống Hiểu Quyên nghĩ như vậy, nên đối xử với Ngô Song như với cháu dâu của mình. Thường hay lên WeChat hỏi cô về chuyện chuẩn bị cho hôn lễ, nào là việc chọn áo cưới, đến mấy việc dặn dò bảo vệ sức khoẻ này nọ, ân cần hỏi han là chuyện thường xuyên, điều này làm cho Ngô Song vừa cảm động lại bất đắc dĩ.

Từ nhỏ Ngô Song đã không có được một gia đình ấm áp, Tống Hiểu Quyên làm cô nhớ tới những ký ức mơ hồ thời thơ ấu. Nhớ tới khi đó bà ngoại xem mình như bảo vật, nếu không phải bà ngoại mất sớm, cô cũng không đến ăn nhờ ở đậu chỗ mẹ kế như vậy, cũng không trở thành kiểu người xa cách như hiện tại. 

Cô rất thích Tống Hiểu Quyên, nhưng không thói quen được người ta quan tâm nhiều như vậy, cần một thời gian nữa mới có thể thích ứng được.

Đương nhiên, Ngô Song cũng không muốn mang thai. Cô nghĩ, nếu đã đáp ứng yêu cầu của Phương Trang Tín cô phải có trách nhiệm hết lòng tuân thủ theo nó.

Mà Phương Thiếu Tắc cũng nghĩ như vậy, hắn rất cố gắng để đạt yêu cầu của Phương Trang Tín. Trong ba năm này Phương Thiếu Tắc thử việc, thay thế chủ tịch tiếp quản nghiệp vụ của tập đoàn, rất nhanh liền trở thành đối tượng bàn luận của mọi người ở Phương Tín.

Đột nhiên Phương Thiếu Tắc một bước trở thành tiểu thiếu gia của Phương gia, trước đó không lâu ở tổ kế hoạch a bưng trà rót nước, còn ở trước mặt mọi người thổ lộ với Ngô Song.

Ngày đó, rất nhiều người ở studio thấy Phương Thiếu Tắc thổ lộ, đều vì cảm thấy tình cảm họ rất chân thành mà vỗ tay chúc phúc. Nhưng khi biết được thân phận của Phương Thiếu Tắc, bọn lại trở nên đa nghi.

Dựa vào cái gì mà Ngô Song có thể được tiểu thiếu gia Phương gia nhỏ hơn mình bảy tuổi ưu ái như vậy, nhất định là cô đã sớm biết thân phận của Phương Thiếu Tắc, trăm phương ngàn kế quyến rũ hắn!

Những điều phỏng đoán ác ý như vậy lại lan truyền khắp công ty, còn có "thánh phán" nói rằng, do Phương Thiếu Tắc đã thấy rõ bộ mặt thật của Ngô Song, cho nên mới rời khỏi công ty, đến tập đoàn tiếp quản nghiệp vụ.

Những lời đồn đãi vớ vẩn như vậy chưa bao giờ Ngô Song để trong lòng. Sau khi Phương Thiếu Tắc về lại Phương Tín cô vẫn đi làm và tan sở đúng giờ, không nói với bất kỳ ai về chuyện của mình và Phương Thiếu Tắc.

Bởi vì trong khoảng thời gian này biểu hiện của Ngô Song quá mức lạnh nhạt, các tổ viên đều cho rằng tên Phương Thiếu Tắc kia đã phụ lòng của lão đại. Cho nên, ai cũng đầy một bụng căm phẫn, Ngũ Hoa có lá gan lớn nhất, thậm còn gửi cho Phương Thiếu Tắc tin nhắn WeChat.

【 Đĩa bay, tôi đã nhìn lầm cậu, không ngờ cậu là loại người vô trách nhiệm như vậy, là tên đàn ông bội tình bạc nghĩa! 】

Phương Thiếu Tắc đang bận tối mũi trong văn phòng, lại nhìn đến tin nhắn WeChat của Ngũ Hoa, mồ hôi rớt xuống từng giọt. Không chờ hắn lấy lại tinh thần, Hoàng Tùng lại mang đến một chồng tư liệu cho hắn xem.

"Phương tổng, đây là tài liệu về tình hình của tập đoàn trong ba năm gần đây, mời ngài xem qua."

Phương Thiếu Tắc nhận lấy tài liệu, nhìn đến một đống những con số, hai mắt muốn hoa lên. Nhưng mà, vì Ngô Song, hắn tập trung tinh thần cố gắng chiến đấu với một chồng tài liệu này.

Ngũ Hoa đợi lâu mà không thấy hồi âm, càng tức giận hơn, nhịn không được đem chuyện này nói cho các tổ viên khác. Vì thế không lâu sau đó, Wechat của Phương Thiếu Tắc lại nhận được vài tin nhắn chửi bới.

【 Tôi đã nhìn lầm cậu, không hẹn gặp lại! 】

【 Đồ đểu giả, mau trả tôi mấy gói khoai lát mà cậu ăn vụng lại đây! 】

【 Cậu tự giải quyết cho tốt đi. 】

Sau đó, toàn bộ nhân viên tổ a đã chuẩn bị sẵn đơn từ chức, chờ khi gặp Phương Thiếu Tắc đến đây sẽ hỏi tội hắn, cái đồ đểu giả đáng chết!

........... 

Buổi tối, Ngô Song có điện thoại.

"Hôm nay tôi tăng ca, không thể đi tìm em được, xin lỗi." Phương Thiếu Tắc ở đầu kia điện thoại nói.

Ngô Song: "Không sao, cậu chú ý thân thể."

"Có điều......" Phương Thiếu Tắc do dự một chút, "Hôm nay bọn người Ngũ Hoa gửi tin nhắn đến mắng tôi."

Ngô Song có chút tò mò: "Mắng cậu thế nào?" 

"Vong ân phụ nghĩa, bội tình bạc nghĩa, tự giải quyết cho tốt." Phương Thiếu Tắc bất đắc dĩ trả lời.

Ngô Song phụt cười: "Vậy cậu tự giải quyết cho tốt đi."

"Sao đến em cũng nói như vậy, tôi oan uổng quá mà, tôi đối với em tuyệt đối là chân thành, toàn tâm toàn ý, có trời đất chứng giám!" Phương Thiếu Tắc kháng nghị.

"Ừ ừ ừ, toàn thế giới biết cậu chân thành nhất."

"Là toàn vũ trụ!"

...........

Hai người trò chuyện thêm chốc lát, Phương Thiếu Tắc vội phải đi làm. Thời gian ba năm không phải là ngắn, nhưng với hắn chưa bao giờ tiếp xúc với công việc của tập đoàn, còn ít kinh nghiệm. Cho nên, với Phương Thiếu Tắc mà nói, mỗi một phút đồng hồ đều rất quý giá.

Ngô Song cúp điện thoại, nhìn căn nhà trống rỗng đến phát ngốc. Trước kia khi bọn họ ở bên nhau, cô luôn bận rộn, chỉ có Phương Thiếu Tắc là nhàn rỗi. Nhưng hiện tại, Phương Thiếu Tắc lại thành người bận nhất, thậm chí đến việc gặp nhau bây giờ cũng trở nên xa xỉ.

Nói thật, cô có chút nhớ lại khoảng thời gian mà tên tiểu tử thúi đó ăn vạ ở nhà cô. Ngô Song chưa từng nghĩ tới, có một ngày mối quan hệ của cô và Phương Thiếu Tắc sẽ đi đến bước này. Hiện tại, Phương Thiếu Tắc thay đổi, cô cũng thay đổi. Sau ba năm, không biết còn có sóng gió gì xảy ra hay không?

Tuy rằng con đường phía trước rất mông lung, nhưng lúc này, Ngô Song đã không còn sợ sự thay đổi nữa. Ngược lại, bỗng nhiên cô cảm thấy thay đổi cũng không hẳn là không có gì tốt. Nguyên nhân chính vì trước mắt vô số chuyện xảy ra mà ta không biết trước, cuộc sống mới càng thú vị, không phải sao?

Với thái độ như vậy, Ngô Song tiếp tục đến công ty, đối mặt với đố kỵ, ngờ vực, thậm chí chửi rủa, nhưng trước sau cô vẫn duy trì thái độ im lặng, nghiêm túc nỗ lực mà làm tốt công việc của mình.

Dần dần, rất nhiều bắt đầu mất đi hứng thú với đề tài này. Tất cả mọi người đều cảm thấy, rất có thể Phương Thiếu Tắc sẽ không xuất hiện nữa, Ngô Song đã bị hắn vứt bỏ rồi. Nhưng ngẫm ghĩ lại, cảm thấy cô cũng rất đáng thương, danh tiếng bị bôi nhọ như vậy, nhưng chưa chiếm được lợi ích gì. Thế cho nên, hiện tại ánh mắt của mọi người nhìn cô có thêm một chút đồng tình.

Thật ra nghi ngờ cũng tốt, đồng tình cũng được, Ngô Song đều không thèm để ý, nhưng có người trước sau vẫn luôn chú ý đến cô.

Lập đông, thời tiết bắt đầu trở nên rét lạnh, Ngô Song vừa đến công ty liền nghe được tin tức khiến mọi người cảm thấy không vui, đó là Lão Du phát hiện ra mình bị ung thư gan.

Xem ra trong cái rủi cũng có cái may, nếu không phải lần trước bị Ngô Song và Phương Thiếu Tắc chọc cho tức giận đến nằm viện mấy ngày, nhân tiện làm kiểm tra tổng quát một lần, có đánh chết Lão Du cũng không thể tin được mình mới năm mươi tuổi, thế nhưng lại bị bệnh này. Tuy rằng ung thư gan không dễ trị, nhưng vì phát hiện sớm, vẫn còn có thể cứu được.

Vì an tâm chữa bệnh, trước tiên Lão Du xin công ty cho mình nghĩ hưu, nhưng chuyện này sao có thể giấu được? Mọi người một mặt cảm thán, căn bệnh này của lão Du chắc sẽ khó chữa trị, một mặt lại suy đoán khi Lão Du đi rồi, vị trí giám đốc kế hoạch sẽ do ai đảm nhiệm.

Bộ kế hoạch có ba vị trí tổ trưởng, không thể nghi ngờ, Ngô Song là người có năng lực mạnh nhất. Nhưng mà cô lại không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, gần đây lại vướng vào nhiều tin đồn không hay, muốn thăng chức là rất khó. La Hãn Quốc càng không thể, ngoại trừ việc vuốt mông ngựa, cái gì hắn cũng không biết, hoàn toàn chính là một gã hề vô dụng. Còn lại là Đổng Anh của tổ c, có nhân duyên tốt với mọi người, năng lực cũng có, nhưng khả năng lãnh đạo lại quá kém, thủ hạ căn bản không đem hắn để vào mắt.

Ba người này, việc ai có thể ngồi được vào vị trí của Lão Du đã trở thành đề tài nóng hổi ở công ty hôm nay.

Buổi chiều, tựa hồ đã có đáp án, Ngô Song bị Liêu Tiến kêu vào văn phòng.

Từ lần trước cùng nhau đi ăn cơm, sau đó gặp tình huống khó xử, đã lâu rồi Ngô Song không có nói chuyện với Liêu Tiến. Lúc này, Liêu Tiến tìm cô, cô không cảm thấy sẽ có chuyện gì tốt đến với mình.

Nhưng mà, tựa hồ Liêu Tiến lại có ý tốt: "Chuyện của Lão Du, có lẽ cô đã biết?"

Ngô Song gật đầu: "Về chuyện của giám đốc Du, tôi cảm thấy thật đáng tiếc."

"Tiếc nuối thì tiếc nuối, nhưng dù sao vị trí giám đốc bộ kế hoạch cũng phải có người ngồi." Liêu Tiến không vòng vo nữa.

Ngô Song không trả lời, lẳng lặng lắng nghe.

Liêu Tiến dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Ngô Song một cái, điềm tĩnh hỏi: "Cô cảm thấy ai có tư cách ngồi vào vị trí này?"

"Công ty có rất nhiều nhân tài, người có tư cách ngồi vào vị trí này rất nhiều, quan trọng là xem suy nghĩ của Liêu tổng ngài." Ngô Song không mặn không nhạt mà trả lời.

Liêu Tiến cười cười, bỗng nhiên nói: "Tôi thấy cô rất thích hợp."

Ngô Song không có biểu hiện sự ngạc nhiên, cô trầm mặc trong chốc lát, mở miệng: "Cảm tạ Liêu tổng đã cất nhắc, tôi chỉ sợ mình không đủ tư cách này."

Trong mắt Liêu Tiến thoáng qua một tia giật mình. Đại khái hắn cảm thấy với tính cách của Ngô Song, chắc chắn sẽ thực tự tin tiếp nhận vị trí này, nhưng phản ứng của cô hoàn toàn ngoài dự đoán mọi người.

"Vì sao?" Liêu Tiến hỏi.

"Trong năm nay tôi đã bị xử phạt một lần vì việc gây rối ở nhà ăn, làm liên lụy công ty mất đi một khách hàng lớn, còn mang theo người trong tổ bỏ bê công việc, cũng không thể quản giáo cấp dưới cho tốt, vì sao Liêu tổng cảm thấy tôi thích hợp?" cô đem vấn đề này đẩy cho Liêu Tiến.

Liêu Tiến cười cười: "Không sai, năm nay biểu hiện của cô cũng không phải rất tốt, nhưng mà cô ở công ty cần cù chăm chỉ làm đã bảy năm, năng lực nghiệp vụ của cô rất mạnh, cô cũng đủ năng lực lãnh đạo, quan trọng là cô không nịnh nọt, thực sự tôi rất coi trọng cô."

"Suốt bảy năm." Ngô Song khe khẽ thở dài, bỗng nhiên nhìn thẳng Liêu Tiến, hỏi ngược lại, "Liêu tổng cũng là vì Thiếu Tắc mới bắt đầu "coi trọng" tôi, không phải sao?"

Vấn đề nói như đánh vào lòng hắn, Liêu Tiến ngây ngẩn cả người.

Hắn thừa nhận, lãnh đạo công ty đã nhiều năm như vậy, quả thật hắn không quá chú ý đến Ngô Song, hay nói đúng hơn là hắn căn bản không để cấp dưới vào mắt. Hắn rất tự tin, cũng đầy dã tâm, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn đến nơi cao xa hơn, thế cho nên, với thủ hạ căn bản hắn không hề coi trọng.

Ngô Song nói không sai, nếu không phải bởi vì Phương Thiếu Tắc đột nhiên về nước, tuyệt đối hắn sẽ không dừng ánh mắt cao ngạo của mình trên người Ngô Song, càng sẽ không chú ý nhất cử nhất động của cô, sinh ra cái gọi là "Thưởng thức" với cô.

"Không sai, trước kia quả thật tôi không quá chú ý đến cô." Liêu Tiến thừa nhận.

"Liêu tổng, ngài cảm thấy rất không cam lòng sao?" bỗng nhiên Ngô Song đặt câu hỏi, "Phương Thiếu Tắc chưa từng làm được điều gì cho tập đoàn, nhưng cậu ấy lại có tư cách kế thừa tất cả. Mà ngài nỗ lực lâu như vậy, vẫn như cũ không được chủ tịch coi trọng."

Sắc mặt Liêu Tiến rất khó coi, hoàn toàn bị Ngô Song nói trúng tim đen của mình.

"Trước kia, tôi cũng không cam lòng như ngài, tôi ở công ty làm bảy năm cũng chỉ có thể làm tổ trưởng, còn một số người dựa vào cha mẹ là có thể không ngừng thăng chức. Tôi cảm thấy thế giới này là không công bằng, người với người sau lưng luôn tràn ngập nghi kỵ và lợi dụng lẫn nhau, cho nên tôi rất chán ghét việc xã giao."

Ngô Song nói đến đây, mắt nhìn thẳng vào Liêu Tiến, tiếp tục nói: "Nhưng mà, trong nửa năm này, sau khi tôi đã làm những việc mình không nên làm như vậy, tôi mới phát hiện, thật ra tôi đã lầm rồi.

Không sai, ở nhà ăn gây rối làm tôi bị xử phạt, chọc giận khách hàng làm tôi mất hạng mục, mang cả tổ ra ngoài bỏ bê công việc làm tôi đã chịu trách phạt. Nhưng mà, một chút tôi cũng không hối hận! Bởi vì bên cạnh tôi, lúc nào cũng có những người bạn ủng hộ mình, tôi không hề cô độc, trái lại tôi cảm thấy rất vui vẻ.

Đúng là thế giới này là không công bằng. Người có mối quan hệ sẽ có cơ hội ngồi trên ngôi cao, có một số người lại phải nỗ lực gấp trăm lần cũng không nhất định có thể thành công. Nhưng có một thứ mà chúng ta có thể thay đổi, chính là thái độ đối với thế giới này. 

Chúng ta có thể ghen ghét nó, cũng có thể thích nó, bất luận chúng ta lựa chọn dùng thái độ gì để đối mặt với thế giới, thì thế giới vĩnh viễn cũng không thay đổi.

Nếu như vậy, vì sao chúng ta không sống thoải mái một chút? Ngài là người thông minh, hẳn là ngài hiểu được ý tôi muốn nói."

Nói xong một câu cuối cùng này, Ngô Song lại một lần nữa đón nhận ánh mắt của Liêu Tiến. Giờ phút này, biểu tình trên mặt Liêu Tiến đã có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất, hắn trầm khuôn mặt, ánh mắt thập phần phức tạp.

Nếu nói, lời nói trước đó của Ngô Song như lửa cháy đổ thêm dầu, khơi dậy sự không cam tâm của Liêu Tiến, thì lúc sau, những lời đó của cô như một cơn mưa giữa ngày nắng, làm hắn lâm vào trầm tư. Hắn nỗ lực nhiều năm như vậy, dùng hết tất cả thủ đoạn để theo đuổi sự công bằng, chẳng lẽ căn bản là nó không tồn tại?

Trong văn phòng lâm vào một khoảng trầm mặc, hai người không ai nói câu nào. Đến khi điện thoại Ngô Song rung lên, tin nhắn của Phương Thiếu Tắc lướt qua khoé mắt Ngô Song.

Beta khai đĩa bay: Buổi tối có rảnh không?

Ngô Song cất điện thoại, ngẩng đầu nói: "Liêu tổng, nếu không còn chuyện gì nữa tôi đi trước."

Liêu Tiến không giữ cô lại, nhưng khi Ngô Song sắp đi ra khỏi văn phòng, bỗng nhiên hắn mở miệng: "Chuyện thăng chức, tôi là nói nghiêm túc, cô nên suy nghĩ một chút."

"Tôi sẽ suy nghĩ."

"Ngoài ra...... quả thật tôi rất coi trọng cô." thời điểm hắn nói lời này, đã mất đi sự tự tin vốn có, thế nhưng trong giọng nói có chút khô khốc.

"Cám ơn Liêu tổng, tôi rất vinh hạnh." Ngô Song nói xong, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi văn phòng.

.........

Ngô Song đi ra từ văn phòng Liêu Tiến, sau đó nhanh chóng cầm lấy điện thoại trả lời tin nhắn. 

Ngô Song: Có rảnh.

Beta khai đĩa bay: Buổi tối cùng nhau ăn cơm, tôi dẫn em đến chỗ này.

Ngô Song: Được, gặp nhau ở đâu?

Beta khai đĩa bay: Tôi đến công ty đón em.

Ngô Song: Không cần, tôi sợ cậu bị mọi người vây xem nữa.

Beta khai đĩa bay: Mau xuống dưới, tôi đã bị vây xem rồi.

Ngô Song:.........

______________...______________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương