Toàn Chức Vú Em Vị Diện Trực Tiếp
-
Chương 66
Khương Thu nhìn một chút liền vọt qua: "Anh là đồng đội của bọn tôi à? Nhìn giống y chang trên ảnh đại diện ấy nhỉ?"
Người nọ hơi cười, quàng lấy bả vai Khương Thu: "Cậu là tiểu mao đầu hăng hái kia đúng không? Giống hệt trong tưởng tượng của anh đây."
"À... ừm... hai người còn lại..." Khương Thu khó khăn thoát khỏi kìm kẹp quay đầu nhìn hai người mới tới còn lại.
"Bọn anh tình cờ gặp được trên đường đến, phát hiện ra họ cũng là đồng đội lần này nên cùng nhau đến đây." Anh ta nhún vai.
Khương Thu nhìn thấy Nguyễn Chiêu Đệ dong dỏng cao không thua gì đàn ông, dáng người của cô rất đẹp, phong tình vạn chủng* khiến người khác mặt đỏ tai hồng, lắp bắp chào hỏi: "Xin, xin chào mọi người."
Ôn Hương Hương khẽ liếc Khương Thu sau đó nhìn về Tô Đạt, chân dài mang giày bó chậm rãi đi đến chỗ Tô Đạt, cười nói: "Chào ông chủ, đã lâu không gặp." Dứt lời, cô hơi cúi đầu nhìn về Thang Lâm bên cạnh: "Ah Tô Đường Đường, chúng ta thiệt có duyên nha."
Gương mặt không cảm xúc của Thang Lâm đột nhiên sầm lại, miệng mím chặt không để lọt ra từ nào.
Ôn Hương Hương nhịn cười không nổi đến mức đôi mắt đẹp đẽ híp lại.
Tô Đạt mở lời: "Chào tiểu thư Hương Hương, bây giờ đã đủ thành viên, mọi người nên tự giới thiệu làm quen lẫn nhau trước, sau đó hẵng đến đăng kí." Hắn không biết họ của cô nàng này là gì, chỉ biết cô nàng rất nổi tiếng ở sàn thi đấu dũng sĩ với tên Hương Hương.
Ôn Hương Hương cứ nhìn chằm chằm yết hầu của Tô Đạt cuối cùng phát hiện một cái máy nhỏ xíu màu đen, cô nghĩ đây hẵn là một loại máy trợ giúp tạo tiếng nói, thảo nào nghe giọng đối phương cô cứ cảm thấy rất kì lạ.
"Được thôi, cứ theo thứ tự trước sau vậy." Ôn Hương Hương ngồi xuống cái ghế còn lại cuối cùng vừa tạo nên một vòng tròn khép kín.
Mọi người đều gật đầu đồng tình, Cái Bao Tuấn bất đắc dĩ bắt đầu: "Chào mọi người, tôi là Cái Bao Tuấn, dũng sĩ cấp D, sở trường dùng kiếm. Mời người kế tiếp."
Người đàn ông có ảnh đại diện tự chụp nhún vai: "Tôi tên Baker, chưa bao giờ đến sân thi đấu dũng sĩ, so với các loại vũ khí khác, tôi vẫn tin tưởng nắm đấm của mình hơn." Dứt lời anh ta nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, bàn tay thô to không hề có vũ khí trang bị nhưng nhìn vào rất có sức uy hiếp.
Ôn Hương Hương chống tay bên má, nhẹ cười: "Tôi là Hương Hương, cũng là dũng sĩ cấp D, vũ khí yêu thích chính là roi."
Nói xong cô im lặng chờ người tiếp theo nhưng qua một lúc cũng không nghe ai đáp lời, nghiêng đầu nhìn thử thì thấy chính là người đàn ông cao to đến cùng lúc với cô đang cúi gằm mặt không biết đang làm gì. Mày liễu của Ôn Hương Hương nhíu lại, xách cổ buộc hắn ta ngẩng đầu lên nhìn mọi người.
"Ahh... có... có chuyện gì?" Kim Vương muốn nổi giận lại không dám bùng nổ không biết vì lí do gì. Những người khác có thể không nhận ra người này nhưng Tô Đạt lại có chút ấn tượng. Đây chính là đối thủ Tô Đạt gặp lần đầu tiên khi đến sàn thi đấu dũng sĩ, người này còn bị hắn dùng một tay quẳng khỏi sàn đấu.
Lúc gặp Kim Vương lần đầu tiên, trong ấn tượng của Tô Đạt hắn ta là một người đàn ông cao lớn, cơ bắp chắc nịch, diện mạo có chút tục tằng, thanh âm cũng lỗ mãng. Bây giờ chẳng biết vì lí do gì mà hắn ta ỉu xìu trông như mèo bệnh.
Tô Đạt nhận ra được ánh mắt lén lút khiếp đảm liếc nhìn mình thì hiểu rõ ai kia vẫn còn nhớ rõ hắn lắm.
Xem ra trận đấu kia đã để lại bóng ma tâm lí khá lớn cho người đàn ông cục mịch này.
Ôn Hương Hương không kiên nhẫn gắt một tiếng: "Này, anh sao vậy? Đến lượt bản thân rồi đấy!"
"Tôi là Kim Vương!" Đột nhiên bị quát khiến người đàn ông bị dọa sợ nhảy dựng. Sau khi bị mọi người trừng mắt hắn ta mới ỉu xìu xuống, thành thật nói: "Là dũng sĩ cấp E, thế mạnh... thế mạnh..."
Thấy Kim Vương cứ ấp a ấp úng mãi, Ôn Hương Hương không nhịn nổi, liền chen lời hắn: "Sức lực rất lớn, da dày, cứ để mấy việc tốn sức cho hắn đảm nhiệm là được."
Baker nghe vậy rất vui nhìn Kim Vương, quàng lấy bờ vai hắn: "Anh em, có cơ hội chúng ta cùng nhau luận bàn đi."
Khương Thu thấy bọn họ đều giới thiệu xong rồi, đứng ngồi không yên nhìn qua nhìn lại, nói với Ôn Hương Hương: "Em đến trước mọi người một chút, cứ gọi Tiểu Khương hay Tiểu Thu là được, em là nghiên cứu sinh ngành chế tác và sửa chữa máy móc, nếu mọi người có hỏng hóc thì cứ đến tìm em! Em sẽ cố gắng sửa chữa tốt! Nếu không sửa được em sẽ về học tập thêm!"
Baker ghét bỏ xùy một tiếng.
Còn lại vài người chưa giới thiệu, người mặc áo đen nhận ra tầm mắt mọi người đặt lên người mình, những người trong vòng tròn mới phát hiện ra mắt người này rất đen giống như có đôi bàn tay lôi kéo linh hồn con người.
Trong chớp mắt hắn ta rũ mắt, thứ vừa rồi giống như ảo giác thoáng qua: "Vu Bách Vũ, thông thạo sử dụng các loại vũ khí."
Trong lòng mọi người đồng loạt nhảy ra một dòng chữ: "Quá ngầu".
Nguyễn Chiêu Đệ ngồi bên cạnh không nghĩ nhiều lắm, chỉ cảm giác anh ta đem lại cho cô cảm giác nguy hiểm, nếu có thể thì nên tránh xa.
Nhưng mà bây giờ mọi người đang là đồng đội, không thể tránh đi nên tốt nhất là không nên kết thù.
Sau khi thông suốt, cô ngẩng đầu nói: "Tới lượt tôi nhỉ? Tôi tên là Nguyễn Chiêu Đệ, chuyên dụng vũ khí laser."
Tô Đạt thấy bọn họ giới thiệu xong thì mở miệng: "Tô Đạt, dũng sĩ cấp D, sở trường dùng đao."
"Thang Lâm, dũng sĩ cấp D, am hiểu ám khí."
"Cháu là Tô Bảo Nhi, dũng sĩ cấp D, sức lực của cháu rất lớn, ngoài ra còn có Ngưu Ngưu và Tiểu Mao rất khỏe nữa ạ!"
Hai đứa trẻ giới thiệu khiến mọi người kinh ngạc không thôi, Thang Lâm còn đỡ, ít nhất thằng nhóc là thiếu niên dũng sĩ cấp D thì có thể dựa vào lí do là thiên tài, bên cạnh đó nhóc cũng nói mình am hiểu ám khí.
Người thiện dùng ám khí cũng giống như thích khách, dù sức lực không lớn nhưng trên chiến trường đánh lén sẽ khiến đối phương khó lòng phòng bị.
Cơ mà nhìn thấy đứa bé trai đáng yêu hay cười kia nói mình là dũng sĩ cấp D lại giống như nói giỡn hơn.
Khương Thu cứ ngỡ đứa bé này chỉ đến đây góp vui, hiện tại đếm lại mới thấy số thành viên ở đây không đủ, tính cả Tô Bảo Nhi mới đủ mười người.
"Mấy đứa nhỏ bây giờ đều có thực lực khủng bố như vậy sao?" Trong lúc nhất thời, Khương Thu cảm thấy mình hold không nổi nữa.
Baker ngược lại không mấy tin tưởng một đứa bé có thể và Phế Khu Tử Vong, gõ gõ bàn nói: "What? Đây là con cháu nhà ai mà một hai đòi đi theo?"
Vẻ mặt Ôn Hương Hương mờ mịt nhìn Kim Vương với nét mặt phức tạp không nói nên lời.
Tô Đạt thì Kim Vương biết rất rõ vì từng ăn quả đắng dưới tay hắn ở sàn đấu dũng sĩ. Tô Bảo Nhi ấy hả, Kim Vương đã xem qua rất nhiều video về mấy trận đấu ở sàn đấu cấp thấp, hắn biết sức lực của Tô Bảo Nhi rất lớn.
Cái Bao Tuấn không cho phép người khác nghi ngờ lời nói của của đứa bé nhà mình: "Nếu Bảo Nhi có thể đến, đương nhiên đã đủ điều kiện, thời điểm mấu chốt thì giúp đỡ, còn những điều còn lại thì không cần mọi người nhọc lòng."
Baker nhìn qua những người khác, phát hiện bọn họ đều đồng ý, chính mình lại giống như bị cô lập, thầm mắng. Liền đi theo bọn họ đến địa điểm đăng kí.
Đứng trước cổng vào Phế Khu Tử Vong thì có một cơn gió lạnh thổi qua, vòng ngoài gần như không có động vật xuất hiện, thế nhưng có một ít động vật dù bọn chúng khá yếu đuối, cho nên Cái Bao Tuấn không có khẩn trương như những người khác, thậm chí còn có tâm trạng nói chuyện phiếm: "Mấy người vào đây là muốn tìm thứ gì? Nếu không tiện đường thì có thể tách ra, sau đó tập hợp tại cửa vào Phế Khu để đến chỗ đăng kí hoàn thành thủ tục."
Vu Bách Vũ nói trước: "Tôi có chuyện cần rời đi trước." Sau đó đi theo một hướng khác.
"OK, nhớ rõ địa điểm tập hợp là ở cửa ra vào, nếu đi vào Phế Khu quá sâu thì máy truyền tin sẽ mất tín hiệu."
Cái Bao Tuấn nói xong thì Vu Bách Vũ đã đi rất xa, không rõ là hắn ta có nghe được không.
Khương Thu dõi theo bóng dáng đen tuyền dần biến mất trong rừng cây thán phục: "Anh ta thiệt là ngầu!"
Cái Bao Tuấn hỏi những người còn lại: "Mọi người thế nào?"
Baker nhìn Cái Bao Tuấn rồi nhìn về nơi Vu Bách Vũ biến mất, cuối cùng quyết định: "Tôi cũng muốn đi một mình, ha ha ha, có duyên gặp lại."
Thấy Baker rời đi, Khương Nhu thầm nghĩ mình có nên đi theo sau hay không, mà Ôn Hương Hương đứng cạnh lại không có ý muốn rời đi làm cậu do dự một chút.
Kim Vương run rẩy trong lòng nói: "Tôi sẽ đi theo người anh em kia... Hương Hương cô tự bảo trọng!" Nói xong liền thô lỗ chạy theo Baker.
Khương Thu vốn cho rằng Ôn Hương Hương sẽ đi theo Kim Vương vì ban đầu cô đến cùng Kim Vương.
Chờ mãi nhưng không thấy cô ấy có động tác gì, môi đỏ của Ôn Hương Hương mấp máy nhìn chằm chằm Tô Đạt: "Ông chủ Tô, tôi đi theo anh, lần này tập hợp vội vàng quá chỉ mang theo có mười món ăn đủ cầm cự hai ngày thôi, sau này mong anh chiếu cố nhiều hơn."
Khương Thu thật sự không thể tưởng tượng ra mối quan hệ của Tô Đạt với mấy món ăn tinh xảo! Nhưng đây là một tin tức tình báo có giá trị, "Nữ thần" Hương Hương thích rất thích ăn ngon!
Thân là kỹ sư máy móc, dù chưa tốt nghiệp nhưng tiền không hề thiếu, chỉ là mấy món ăn thôi mà, mua một tá cũng được! Dù có tiêu sạch tiền cũng phải để "Nữ thần" ăn no!
Khương Thu tự cổ vũ bản thân, để ý thấy Ôn Hương Hương nhàn nhã lấy trong vòng tay không gian một hộp đựng đồ ăn lớn bằng bàn tay. Hắn thầm nghĩ: "món ăn cũng nhỏ quá đi, chủ quán có keo kiệt quá không vậy!".
Có thể món ăn bị ướp lạnh nên mùi hương rất là phai nhạt, phải ghé lại rất gần mới ngửi được mùi hương, Ôn Hương Hương hơi hơi tiếc nuối. Hiện tại điểm giao dịch của cô không nhiều chưa đủ để sắm hộp giữ tươi, có như vậy mới giữ được sự tươi mới!
Xắn một miếng cho vào miệng, vẫn là cái hương vị thơm ngọt mềm mại kia, dù ăn rất nhiều lần nhưng cô vẫn không thấy ngán!
Nếu nói Ôn Hương Hương trước khi ăn điểm tâm là một quý cô diễm lệ đầy phong tình thì giờ đây cô giống như công chúa nhỏ muốn người khác ôm mình vào lòng mà quan tâm chăm sóc.
Cái Bao Tuấn thấy Khương Thu cứ ngu ngốc bất động nhìn mãi nên ông đành tiến lên quàng lấy vai cậu: "Giờ này mà còn ngẩng ngơ tơ tưởng gì hả, nơi này lúc nào cũng có nguy hiểm rình rập, nếu bọn chúng bất ngờ nhảy chồm ra thì thế nào? Ở học viện dạy các người như thế sao? Ở thời điểm nguy hiểm như thế này sửng sờ?"
Khương Thu nghe vậy mới lấy lại tinh thần, áy náy đỏ mặt, nhỏ giọng biện giải: "Không... Không phải đâu, Học viện giảng dạy rất kĩ lưỡng và tận tâm, đây là vấn đề cá nhân em mà thôi."
Cái Bao Tuấn mới thở nhẹ một hơi, xem ra Học Viện Đệ Nhất ở khu Bốn vẫn rất tốt, để tiếu chủ nhân vào học cũng có thể yên tâm rồi.
******
Hê hê hê,
Tui đã comeback sau chuỗi ngày thi cử vất vả.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, nhớ phụ giúp ba mẹ dọn dẹp nhà cửa đón tết nữa nhé huyhuy.
_Nguyệt_
Người nọ hơi cười, quàng lấy bả vai Khương Thu: "Cậu là tiểu mao đầu hăng hái kia đúng không? Giống hệt trong tưởng tượng của anh đây."
"À... ừm... hai người còn lại..." Khương Thu khó khăn thoát khỏi kìm kẹp quay đầu nhìn hai người mới tới còn lại.
"Bọn anh tình cờ gặp được trên đường đến, phát hiện ra họ cũng là đồng đội lần này nên cùng nhau đến đây." Anh ta nhún vai.
Khương Thu nhìn thấy Nguyễn Chiêu Đệ dong dỏng cao không thua gì đàn ông, dáng người của cô rất đẹp, phong tình vạn chủng* khiến người khác mặt đỏ tai hồng, lắp bắp chào hỏi: "Xin, xin chào mọi người."
Ôn Hương Hương khẽ liếc Khương Thu sau đó nhìn về Tô Đạt, chân dài mang giày bó chậm rãi đi đến chỗ Tô Đạt, cười nói: "Chào ông chủ, đã lâu không gặp." Dứt lời, cô hơi cúi đầu nhìn về Thang Lâm bên cạnh: "Ah Tô Đường Đường, chúng ta thiệt có duyên nha."
Gương mặt không cảm xúc của Thang Lâm đột nhiên sầm lại, miệng mím chặt không để lọt ra từ nào.
Ôn Hương Hương nhịn cười không nổi đến mức đôi mắt đẹp đẽ híp lại.
Tô Đạt mở lời: "Chào tiểu thư Hương Hương, bây giờ đã đủ thành viên, mọi người nên tự giới thiệu làm quen lẫn nhau trước, sau đó hẵng đến đăng kí." Hắn không biết họ của cô nàng này là gì, chỉ biết cô nàng rất nổi tiếng ở sàn thi đấu dũng sĩ với tên Hương Hương.
Ôn Hương Hương cứ nhìn chằm chằm yết hầu của Tô Đạt cuối cùng phát hiện một cái máy nhỏ xíu màu đen, cô nghĩ đây hẵn là một loại máy trợ giúp tạo tiếng nói, thảo nào nghe giọng đối phương cô cứ cảm thấy rất kì lạ.
"Được thôi, cứ theo thứ tự trước sau vậy." Ôn Hương Hương ngồi xuống cái ghế còn lại cuối cùng vừa tạo nên một vòng tròn khép kín.
Mọi người đều gật đầu đồng tình, Cái Bao Tuấn bất đắc dĩ bắt đầu: "Chào mọi người, tôi là Cái Bao Tuấn, dũng sĩ cấp D, sở trường dùng kiếm. Mời người kế tiếp."
Người đàn ông có ảnh đại diện tự chụp nhún vai: "Tôi tên Baker, chưa bao giờ đến sân thi đấu dũng sĩ, so với các loại vũ khí khác, tôi vẫn tin tưởng nắm đấm của mình hơn." Dứt lời anh ta nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, bàn tay thô to không hề có vũ khí trang bị nhưng nhìn vào rất có sức uy hiếp.
Ôn Hương Hương chống tay bên má, nhẹ cười: "Tôi là Hương Hương, cũng là dũng sĩ cấp D, vũ khí yêu thích chính là roi."
Nói xong cô im lặng chờ người tiếp theo nhưng qua một lúc cũng không nghe ai đáp lời, nghiêng đầu nhìn thử thì thấy chính là người đàn ông cao to đến cùng lúc với cô đang cúi gằm mặt không biết đang làm gì. Mày liễu của Ôn Hương Hương nhíu lại, xách cổ buộc hắn ta ngẩng đầu lên nhìn mọi người.
"Ahh... có... có chuyện gì?" Kim Vương muốn nổi giận lại không dám bùng nổ không biết vì lí do gì. Những người khác có thể không nhận ra người này nhưng Tô Đạt lại có chút ấn tượng. Đây chính là đối thủ Tô Đạt gặp lần đầu tiên khi đến sàn thi đấu dũng sĩ, người này còn bị hắn dùng một tay quẳng khỏi sàn đấu.
Lúc gặp Kim Vương lần đầu tiên, trong ấn tượng của Tô Đạt hắn ta là một người đàn ông cao lớn, cơ bắp chắc nịch, diện mạo có chút tục tằng, thanh âm cũng lỗ mãng. Bây giờ chẳng biết vì lí do gì mà hắn ta ỉu xìu trông như mèo bệnh.
Tô Đạt nhận ra được ánh mắt lén lút khiếp đảm liếc nhìn mình thì hiểu rõ ai kia vẫn còn nhớ rõ hắn lắm.
Xem ra trận đấu kia đã để lại bóng ma tâm lí khá lớn cho người đàn ông cục mịch này.
Ôn Hương Hương không kiên nhẫn gắt một tiếng: "Này, anh sao vậy? Đến lượt bản thân rồi đấy!"
"Tôi là Kim Vương!" Đột nhiên bị quát khiến người đàn ông bị dọa sợ nhảy dựng. Sau khi bị mọi người trừng mắt hắn ta mới ỉu xìu xuống, thành thật nói: "Là dũng sĩ cấp E, thế mạnh... thế mạnh..."
Thấy Kim Vương cứ ấp a ấp úng mãi, Ôn Hương Hương không nhịn nổi, liền chen lời hắn: "Sức lực rất lớn, da dày, cứ để mấy việc tốn sức cho hắn đảm nhiệm là được."
Baker nghe vậy rất vui nhìn Kim Vương, quàng lấy bờ vai hắn: "Anh em, có cơ hội chúng ta cùng nhau luận bàn đi."
Khương Thu thấy bọn họ đều giới thiệu xong rồi, đứng ngồi không yên nhìn qua nhìn lại, nói với Ôn Hương Hương: "Em đến trước mọi người một chút, cứ gọi Tiểu Khương hay Tiểu Thu là được, em là nghiên cứu sinh ngành chế tác và sửa chữa máy móc, nếu mọi người có hỏng hóc thì cứ đến tìm em! Em sẽ cố gắng sửa chữa tốt! Nếu không sửa được em sẽ về học tập thêm!"
Baker ghét bỏ xùy một tiếng.
Còn lại vài người chưa giới thiệu, người mặc áo đen nhận ra tầm mắt mọi người đặt lên người mình, những người trong vòng tròn mới phát hiện ra mắt người này rất đen giống như có đôi bàn tay lôi kéo linh hồn con người.
Trong chớp mắt hắn ta rũ mắt, thứ vừa rồi giống như ảo giác thoáng qua: "Vu Bách Vũ, thông thạo sử dụng các loại vũ khí."
Trong lòng mọi người đồng loạt nhảy ra một dòng chữ: "Quá ngầu".
Nguyễn Chiêu Đệ ngồi bên cạnh không nghĩ nhiều lắm, chỉ cảm giác anh ta đem lại cho cô cảm giác nguy hiểm, nếu có thể thì nên tránh xa.
Nhưng mà bây giờ mọi người đang là đồng đội, không thể tránh đi nên tốt nhất là không nên kết thù.
Sau khi thông suốt, cô ngẩng đầu nói: "Tới lượt tôi nhỉ? Tôi tên là Nguyễn Chiêu Đệ, chuyên dụng vũ khí laser."
Tô Đạt thấy bọn họ giới thiệu xong thì mở miệng: "Tô Đạt, dũng sĩ cấp D, sở trường dùng đao."
"Thang Lâm, dũng sĩ cấp D, am hiểu ám khí."
"Cháu là Tô Bảo Nhi, dũng sĩ cấp D, sức lực của cháu rất lớn, ngoài ra còn có Ngưu Ngưu và Tiểu Mao rất khỏe nữa ạ!"
Hai đứa trẻ giới thiệu khiến mọi người kinh ngạc không thôi, Thang Lâm còn đỡ, ít nhất thằng nhóc là thiếu niên dũng sĩ cấp D thì có thể dựa vào lí do là thiên tài, bên cạnh đó nhóc cũng nói mình am hiểu ám khí.
Người thiện dùng ám khí cũng giống như thích khách, dù sức lực không lớn nhưng trên chiến trường đánh lén sẽ khiến đối phương khó lòng phòng bị.
Cơ mà nhìn thấy đứa bé trai đáng yêu hay cười kia nói mình là dũng sĩ cấp D lại giống như nói giỡn hơn.
Khương Thu cứ ngỡ đứa bé này chỉ đến đây góp vui, hiện tại đếm lại mới thấy số thành viên ở đây không đủ, tính cả Tô Bảo Nhi mới đủ mười người.
"Mấy đứa nhỏ bây giờ đều có thực lực khủng bố như vậy sao?" Trong lúc nhất thời, Khương Thu cảm thấy mình hold không nổi nữa.
Baker ngược lại không mấy tin tưởng một đứa bé có thể và Phế Khu Tử Vong, gõ gõ bàn nói: "What? Đây là con cháu nhà ai mà một hai đòi đi theo?"
Vẻ mặt Ôn Hương Hương mờ mịt nhìn Kim Vương với nét mặt phức tạp không nói nên lời.
Tô Đạt thì Kim Vương biết rất rõ vì từng ăn quả đắng dưới tay hắn ở sàn đấu dũng sĩ. Tô Bảo Nhi ấy hả, Kim Vương đã xem qua rất nhiều video về mấy trận đấu ở sàn đấu cấp thấp, hắn biết sức lực của Tô Bảo Nhi rất lớn.
Cái Bao Tuấn không cho phép người khác nghi ngờ lời nói của của đứa bé nhà mình: "Nếu Bảo Nhi có thể đến, đương nhiên đã đủ điều kiện, thời điểm mấu chốt thì giúp đỡ, còn những điều còn lại thì không cần mọi người nhọc lòng."
Baker nhìn qua những người khác, phát hiện bọn họ đều đồng ý, chính mình lại giống như bị cô lập, thầm mắng. Liền đi theo bọn họ đến địa điểm đăng kí.
Đứng trước cổng vào Phế Khu Tử Vong thì có một cơn gió lạnh thổi qua, vòng ngoài gần như không có động vật xuất hiện, thế nhưng có một ít động vật dù bọn chúng khá yếu đuối, cho nên Cái Bao Tuấn không có khẩn trương như những người khác, thậm chí còn có tâm trạng nói chuyện phiếm: "Mấy người vào đây là muốn tìm thứ gì? Nếu không tiện đường thì có thể tách ra, sau đó tập hợp tại cửa vào Phế Khu để đến chỗ đăng kí hoàn thành thủ tục."
Vu Bách Vũ nói trước: "Tôi có chuyện cần rời đi trước." Sau đó đi theo một hướng khác.
"OK, nhớ rõ địa điểm tập hợp là ở cửa ra vào, nếu đi vào Phế Khu quá sâu thì máy truyền tin sẽ mất tín hiệu."
Cái Bao Tuấn nói xong thì Vu Bách Vũ đã đi rất xa, không rõ là hắn ta có nghe được không.
Khương Thu dõi theo bóng dáng đen tuyền dần biến mất trong rừng cây thán phục: "Anh ta thiệt là ngầu!"
Cái Bao Tuấn hỏi những người còn lại: "Mọi người thế nào?"
Baker nhìn Cái Bao Tuấn rồi nhìn về nơi Vu Bách Vũ biến mất, cuối cùng quyết định: "Tôi cũng muốn đi một mình, ha ha ha, có duyên gặp lại."
Thấy Baker rời đi, Khương Nhu thầm nghĩ mình có nên đi theo sau hay không, mà Ôn Hương Hương đứng cạnh lại không có ý muốn rời đi làm cậu do dự một chút.
Kim Vương run rẩy trong lòng nói: "Tôi sẽ đi theo người anh em kia... Hương Hương cô tự bảo trọng!" Nói xong liền thô lỗ chạy theo Baker.
Khương Thu vốn cho rằng Ôn Hương Hương sẽ đi theo Kim Vương vì ban đầu cô đến cùng Kim Vương.
Chờ mãi nhưng không thấy cô ấy có động tác gì, môi đỏ của Ôn Hương Hương mấp máy nhìn chằm chằm Tô Đạt: "Ông chủ Tô, tôi đi theo anh, lần này tập hợp vội vàng quá chỉ mang theo có mười món ăn đủ cầm cự hai ngày thôi, sau này mong anh chiếu cố nhiều hơn."
Khương Thu thật sự không thể tưởng tượng ra mối quan hệ của Tô Đạt với mấy món ăn tinh xảo! Nhưng đây là một tin tức tình báo có giá trị, "Nữ thần" Hương Hương thích rất thích ăn ngon!
Thân là kỹ sư máy móc, dù chưa tốt nghiệp nhưng tiền không hề thiếu, chỉ là mấy món ăn thôi mà, mua một tá cũng được! Dù có tiêu sạch tiền cũng phải để "Nữ thần" ăn no!
Khương Thu tự cổ vũ bản thân, để ý thấy Ôn Hương Hương nhàn nhã lấy trong vòng tay không gian một hộp đựng đồ ăn lớn bằng bàn tay. Hắn thầm nghĩ: "món ăn cũng nhỏ quá đi, chủ quán có keo kiệt quá không vậy!".
Có thể món ăn bị ướp lạnh nên mùi hương rất là phai nhạt, phải ghé lại rất gần mới ngửi được mùi hương, Ôn Hương Hương hơi hơi tiếc nuối. Hiện tại điểm giao dịch của cô không nhiều chưa đủ để sắm hộp giữ tươi, có như vậy mới giữ được sự tươi mới!
Xắn một miếng cho vào miệng, vẫn là cái hương vị thơm ngọt mềm mại kia, dù ăn rất nhiều lần nhưng cô vẫn không thấy ngán!
Nếu nói Ôn Hương Hương trước khi ăn điểm tâm là một quý cô diễm lệ đầy phong tình thì giờ đây cô giống như công chúa nhỏ muốn người khác ôm mình vào lòng mà quan tâm chăm sóc.
Cái Bao Tuấn thấy Khương Thu cứ ngu ngốc bất động nhìn mãi nên ông đành tiến lên quàng lấy vai cậu: "Giờ này mà còn ngẩng ngơ tơ tưởng gì hả, nơi này lúc nào cũng có nguy hiểm rình rập, nếu bọn chúng bất ngờ nhảy chồm ra thì thế nào? Ở học viện dạy các người như thế sao? Ở thời điểm nguy hiểm như thế này sửng sờ?"
Khương Thu nghe vậy mới lấy lại tinh thần, áy náy đỏ mặt, nhỏ giọng biện giải: "Không... Không phải đâu, Học viện giảng dạy rất kĩ lưỡng và tận tâm, đây là vấn đề cá nhân em mà thôi."
Cái Bao Tuấn mới thở nhẹ một hơi, xem ra Học Viện Đệ Nhất ở khu Bốn vẫn rất tốt, để tiếu chủ nhân vào học cũng có thể yên tâm rồi.
******
Hê hê hê,
Tui đã comeback sau chuỗi ngày thi cử vất vả.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, nhớ phụ giúp ba mẹ dọn dẹp nhà cửa đón tết nữa nhé huyhuy.
_Nguyệt_
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook