Toàn Chức Vú Em Vị Diện Trực Tiếp
-
Chương 65
Trước khi đặt chân vào Phế Khu, bọn họ tìm được một diễn đàn chuyên môn giao lưu tình báo hoặc tạo lập tổ đội.
Tin tức đầu tiên chính là thông tin ở đây có thể sẽ xây dựng một học viện nghiên cứu, một đám người già đều không đồng ý, bảo là quá nguy hiểm.
Bàn tán rất sôi nổi đến khi phía chính phủ đứng ra nói chuyện thì mới tạm lắng: "Lo lắng của người nhà và các bạn sinh viên chúng tôi đều hiểu, kế hoạch biến Phế Khu Tử Vong trở thành cơ sở thí nghiệm của bốn khu vẫn còn đang trong giai đoạn thương lượng, vẫn chưa hoàn thành. Thời gian cụ thể chưa chắc chắn nhưng bây giờ nhóm bộ đội tinh anh của Khu Bốn đã vào bên trong Phế Khu tiến hành "dọn dẹp" khu vực, gắn camera theo dõi và vòng bảo hộ. Đợi đến khi tất cả mọi thứ hoàn thành thì kế hoạch kia mới có khả năng được khởi động."
Nghe thấy có camera theo dõi và vòng bảo hộ, đám người nhà của sinh viên mới yên tĩnh lại. Có môi trường như vậy mới giúp đám trẻ nhà mình mạnh mẽ hơn nữa, có khả năng bảo vệ chính bản thân mình, nếu chỉ vì chút ít nguy hiểm này mà không cho chúng có cơ hội cọ xát thì chỉ có tương lai mờ mịt tuyệt vọng chờ đợi chúng mà thôi.
Trên diễn đàn có rất nhiều đội ngũ tìm kiếm đồng đội, Thang Lâm bảo Cái Bao Tuấn liên lạc với một đội ngũ trong đó. Đội này có sáu người, yêu cầu người gia nhập phải là dũng sĩ cấp E trở lên.
Cái Bao Tuấn gửi tin đến đội trưởng bên kia: "Xin chào, cho hỏi mọi người còn thiếu người sao? Nhóm của chúng tôi có bốn người có thể xin gia nhập không?"
Người nọ nhanh chóng hồi đáp: "Thực xin lỗi, đội của chúng tôi chỉ thiếu một người."
Dù nhận được lời từ chối nhưng mọi người không thất vọng lắm, tiếp tục tìm kiếm những đội ngũ thích hợp khác. Sự việc sau này lại không được thuận lợi cho lắm, hoặc là yêu cầu tương đối cao phải là dũng sĩ cấp B trở lên, hoặc là có chứng nhận tốt nghiệp, không thì cũng yêu cầu độ tuổi nhất định.
Có rất nhiều đội ngũ giống đội thứ nhất, chỉ thiếu một hai người, thậm chí có người nghe Cái Bao Tuấn nói bọn họ có một đứa trẻ chưa được mười tuổi liền kéo đen ông ngay lập tức.
Lội trên diễn đàn mấy giờ cũng không có kết quả, Cái Bao Tuấn đành đăng bài thành lập tổ đội lên diễn đàn, nói rõ trong đội họ có hai trẻ vị thành niên, chờ mãi chờ mãi mà vẫn chẳng thấy ai liên lạc.
Ấy vậy mà người đầu tiên gọi đến chính là Tôn Ba.
Thanh âm bên kia điện thoại có vẻ vô lực: "Anh Tuấnnn, những món ăn mà anh gửi cho tôi bán ở đâu vậy? Một ngày tôi không được ăn chúng liền đói muốn chết đi huhu, người ta không khỏe chút nào hết á."
Nếu không phải chắc chắn thứ mình tặng Tôn Ba là đồ ăn Tô Đạt làm thì ông sẽ nghĩ tên này đã hút phải cần sa hay thuốc phiện mất rồi.
Cái Bao Tuấn thừa dịp trong nhà vẫn còn một ít liền gửi cho hắn ta kèm điều kiện giúp mình tìm đồng đội để vào Phế Khu.
Tuy rằng năng lực của người này không mạnh nhưng mối quan hệ lại rất rộng, hắn nghe vậy liền vỗ ngực đảm bảo: "Yên tâm đi anh Tuấn, chuyện này cứ an tâm giao cho tôi, mà mọi người có những yêu cầu gì thế?"
"Chỉ sáu yêu cầu." Ông nói lại những yêu cầu mà lúc trước mình viết đăng trên diễn đàn: "Thực lực thế nào cũng được, quan trọng là phải có năng lực bỏ trốn khi gặp bất trắc, bên chúng tôi có bốn người trong đó có hai người là vị thành niên."
Tôn Ba không nghĩ đến trong hai người vị thành niên đó có một người là Tô Bảo Nhi, trong mắt hắn lúc này chỉ có mỹ thực, hình ảnh trong đoạn video call vô cùng hưng phấn múa tay: "Được! Khi nào thì mọi người xuất phát? Để tiện cho tôi tìm người."
Cái Bao Tuấn không hề do dự: "Ngày mai."
Trước khi cúp điện thoại Tôn Ba có chút lương tâm nói: "Anh Tuấn, dù sắp tới lượng người vào Phế Khu Tử Vong không ít nhưng vẫn có nhiều tình huống nguy hiểm xảy ra, anh có thiếu vũ khí không? Chỗ tôi có vài vũ khí laser không tệ, tôi có thể lén lút gửi cho anh."
Loại hành động như vậy khiến Cái Bao Tuấn dở khóc dở cười, nếu ông thật sự đáp ứng, chưa đến hai ngày thì tên này sẽ bị người người đuổi theo hành hung cho xem.
"Đừng lo, bọn tôi chỉ đi dạo bên ngoài, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Vì muốn làm yên lòng Tôn Ba nên Cái Bao Tuấn đành trợn mắt nói dối. Bởi ông biết tác phong làm việc của Tôn Ba, hắn không lừa ông nên rất có thể sẽ trộm đống vũ khí đó đến cho ông.
Cái Bao Tuấn cũng biết, nếu đối tượng không phải là mình thì Tôn Ba đời nào làm vậy. Thấy Tôn Ba tin tưởng, thì ông mới ngắt điện thoại.
Chưa được nửa ngày đã có hai ba người liên hệ Cái Bao Tuấn, đội ngũ yêu cầu không cao, chỉ cần có thể chạy có thể nhảy, lúc nguy cấp thì không quấy rối là đủ rồi.
Đến tối đã có năm người đáp ứng, trong đó còn có một người là nữ nữa chứ.
Mọi người tiếp tực kiên trì chờ người cuối cùng thì Nguyễn Chiêu Đệ gọi cho Cái Bao Tuấn: "Anh Tuấn, em nghe nói mọi người muốn vào Phế Khu Tử Vong hả?"
"Là Tôn Ba nói sao?" Cái Bao Tuấn vừa nghe liền biết, trong lòng cảm thán tên Tôn Ba này miệng cũng quá rộng đi mất, không nhờ hắn thì việc bọn họ có đủ tư cách tiến vào Phế Khu hay không cũng là một nan đề.
Nguyễn Chiêu Đệ ừ một tiếng, nói mục đích bản thân gọi đến: "Em có nhiệm vụ thu thập khoáng sản là một viên tinh thạch, chỉ xuất hiện ở Phế Khu."
Quặng tinh thạch chính là vật phẩm mấu chốt để sản xuất máy móc, dù không khó tìm nhưng vị trí có thể khai thác lại nguy hiểm trùng trùng. Cái Bao Tuấn nghe cô nhận nhiệm vụ này liền hiểu là cô đang rất thiếu tiền.
"Gần đây, cha mẹ của cô còn tìm đến vòi tiền sao?" Ngập ngừng giây lát Cái Bao Tuấn quyết định hỏi thẳng thừng.
Nguyễn Chiêu Đệ bên kia nghe vậy, tay bỗng dưng siết chặt: "Không, chỉ là em muốn mau chóng mua một căn nhà để an cư lạc nghiệp mà thôi."
Cái Bao Tuấn nhẹ thở ra một hơi.
Mạng Nguyễn Chiêu Đệ không tốt, lần đầu gặp đội tuần tra của ông cả người giăng đầy vết thương, một cô gái nhỏ ăn mặt rách rưới bẩn thỉu, ánh mắt chỉ toàn hoảng sợ và phòng bị.
Sau đó Cái Bao Tuấn mới biết tình huống trong nhà cô, ở thời đại này mà có gia đình có tư tưởng phong kiến cổ hủ bậc này, cực kì cực kì trọng nam khinh nữ, em trai ở nhà được đến trường, được học nhạc, còn chị gái phải cáng đáng việc nhà không những vậy mà còn phải đi làm thêm trợ cấp gia đình.
Bởi tên em trai của cô muốn bán cô cho người khác làm nô lệ nên cô mới có thể tạm thoát khỏi gia đình cực phẩm này, mấy năm đầu thì cha mẹ cô thường xuyên đến làm ầm làm ĩ ở đội tuần tra hòng nhận được chút tiền.
Cái Bao Tuấn nhớ như in trước khi bản thân gặp nạn, Nguyễn Chiêu Đệ hạ quyết tâm đưa tiền cho họ rồi kí đơn đoạn tuyệt quan hệ, nếu mai sau có một bên dây dưa thì có thể kiện lên tòa án.
Những tháng ngày đó không biết là do áp lực của tờ đơn kia hay là số tiền Chiêu Đệ đưa cho họ quá lớn mà hai ông bà không hề quay lại tìm cô ấy.
Cuối cùng Cái Bao Tuấn cũng đồng ý cho cô ấy gia nhập, thành viên trong đội cũng vừa đủ, hẹn nhau trưa mai tập hợp bên ngoài Phế Khu.
Mời mọi người vào group chat mới lập liền có một người hồ hởi nhắn tin, có vẻ là một cậu trai trẻ: "Mọi người ơi! Ngày mai làm sao biết được ai là đồng đội của mình hả? Mọi người có muốn làm ám hiệu hong? Kiểu như "Alo, alo chim sẻ gọi đại bàng...Đại bàng mau trả lời..."
Ngay lập tức có người đáp lời: "Cậu bị ngốc hả? Chúng ta có máy truyền tin đó, chỉ cần bật định vị là xong."
Cậu trai cũng không giận mà cười haha: "Gần đây xem nhiều phim điện ảnh quá nên hơi lậm."
Sáng sớm hôm sau, Cái Bao Tuấn đeo ba lô, trước khi khởi hành có liên hệ cảm ơn Tôn Ba.
Tên nào đó đang thỏa mãn ăn cơm, nhồm nhoàm nói: "Có gì đâu, đồ ăn anh gửi đến không tốn tiền, coi như là tôi lao động đổi lấy được đi. Mà anh cũng phải cẩn thận đó, phải nguyên vẹn bình an trở về, đừng có để mất cái tay hay cái chân nào đấy nhé."
Lần nữa đến Phế Khu, mọi người mới nhận ra bên ngoài đã đổi thay rất lớn.
Trước kia nơi đây chỉ là một vùng hoang vu, hiện tại lại đông người, có cửa ngăn chặn đường vào. Dáng vẻ rất giống Chợ Đen, cần quét thẻ mới được vào.
Bên cạnh có một cái đình, hẳn là nơi đăng kí.
Cái Bao Tuấn mở máy truyền tin liên lạc với mọi người thì Nguyễn Chiêu Đệ mặc một thân quần áo được võ trang kĩ càng đến.
Dáng người của cô rất đẹp, quá khứ từng không được bồi bổ đúng cách, sau này cô lại chăm chỉ tập luyện nên khá cao, đàn ông hơi lùn đứng đối diện cô sẽ cảm thấy vô cùng khó thở.
Cô chào hỏi Cái Bao Tuấn, bắt tay Tô Đạt sau đó liền yên lặng đứng một bên, bất động như một viên đá.
Cái Bao Tuấn vừa mở group chat gửi địa chỉ của mình cùng thông báo đã có năm người tập họp thì cậu trai trẻ hôm qua nhanh chóng trả lời, là một đoạn video ngắn hình cậu ta đang thút thít khóc, cùng giọng nói: "Mọi người ơi, em còn đang tìm chỗ đỗ phi hành khí, mọi người nhớ chờ em nha, đừng bỏ em bơ vơ một mình tội nghiệp huhu."
Lại có một người đàn ông hôm qua không nói câu nào, ảnh đại diện là một bức tranh phong cảnh phát ra địa điểm của mình.
Bíp bíp hai tiếng, Cái Bao Tuấn liền phát hiện đối phương đang ở rất gần, quay đầu lại liền thấy mấy người đang đứng gần lương đình. Trong đó có một người tóc đen mắt đen quay người thấy bọn Tô Đạt liền đi tới.
Người đàn ông trầm mặc không nói nhưng âm thanh máy truyền tin báo cho họ biết chính là vị này.
Cái Bao Tuấn chào hỏi: "Chào anh, hiện tại đã có sáu người, còn bốn người chưa đến."
Người đàn ông gật đầu, bắt tay Cái Bao Tuấn rồi nhanh chóng thu hồi.
Người thứ hai là một người đàn ông mặc quần áo thoải mái, trên người không có ba lô, có thể là đi tay không hoặc chứa đồ trong vòng tay không gian.
Tiếp đó một cậu trai trẻ hoạt bát giống trong tưởng tượng của mọi người xuất hiện, mới tiếp xúc có một chút mà cậu ta "blah blah" cả buổi: "Hế lô mọi người, em là Khương Thu! Em là một nghiên cứu sinh, nghe nói chỗ này sắp thành nơi khảo nghiệm nên em muốn đến đây xem xét tình hình trước."
Nói xong lại nhe răng cười hì hì, hàm răng rất trắng, có thể chói mù mắt người.
Cái Bao Tuấn nhìn một chút, để cậu ta ngồi xuống nghỉ ngơi rồi mới hỏi: "Cậu học ở Học viện Đệ Nhất Khu Bốn hả?"
"Vâng! Sao anh biết được hay thế?" Khương Thu lại một lần nữa kích động nhảy chồm lên loi nhoi.
Thấy thiếu niên lại đứng lên chuẩn bị múa may, Cái Bao Tuấn nhẹ nhàng cậu ngồi xuống rồi nói: "Thì trên đồng phục của cậu có logo. À... ừm...Mọi người cũng nên giới thiệu bản thân một chút đi."
Nói xong Cái Bao Tuấn nhìn người đàn ông trầm mặc, bọn họ là một đội, không ai biết trên đường sẽ có điều gì xảy ra nên cần hiểu biết lẫn nhau một chút.
Người đàn ông áo đen nhận được ánh mắt Cái Bao Tuấn thì gật đầu đồng ý.
Qua một chút thì có hai nam một nữ xuất hiện, nhận ra là người quen, bọn người Tô Đạt có chút giật mình.
Tin tức đầu tiên chính là thông tin ở đây có thể sẽ xây dựng một học viện nghiên cứu, một đám người già đều không đồng ý, bảo là quá nguy hiểm.
Bàn tán rất sôi nổi đến khi phía chính phủ đứng ra nói chuyện thì mới tạm lắng: "Lo lắng của người nhà và các bạn sinh viên chúng tôi đều hiểu, kế hoạch biến Phế Khu Tử Vong trở thành cơ sở thí nghiệm của bốn khu vẫn còn đang trong giai đoạn thương lượng, vẫn chưa hoàn thành. Thời gian cụ thể chưa chắc chắn nhưng bây giờ nhóm bộ đội tinh anh của Khu Bốn đã vào bên trong Phế Khu tiến hành "dọn dẹp" khu vực, gắn camera theo dõi và vòng bảo hộ. Đợi đến khi tất cả mọi thứ hoàn thành thì kế hoạch kia mới có khả năng được khởi động."
Nghe thấy có camera theo dõi và vòng bảo hộ, đám người nhà của sinh viên mới yên tĩnh lại. Có môi trường như vậy mới giúp đám trẻ nhà mình mạnh mẽ hơn nữa, có khả năng bảo vệ chính bản thân mình, nếu chỉ vì chút ít nguy hiểm này mà không cho chúng có cơ hội cọ xát thì chỉ có tương lai mờ mịt tuyệt vọng chờ đợi chúng mà thôi.
Trên diễn đàn có rất nhiều đội ngũ tìm kiếm đồng đội, Thang Lâm bảo Cái Bao Tuấn liên lạc với một đội ngũ trong đó. Đội này có sáu người, yêu cầu người gia nhập phải là dũng sĩ cấp E trở lên.
Cái Bao Tuấn gửi tin đến đội trưởng bên kia: "Xin chào, cho hỏi mọi người còn thiếu người sao? Nhóm của chúng tôi có bốn người có thể xin gia nhập không?"
Người nọ nhanh chóng hồi đáp: "Thực xin lỗi, đội của chúng tôi chỉ thiếu một người."
Dù nhận được lời từ chối nhưng mọi người không thất vọng lắm, tiếp tục tìm kiếm những đội ngũ thích hợp khác. Sự việc sau này lại không được thuận lợi cho lắm, hoặc là yêu cầu tương đối cao phải là dũng sĩ cấp B trở lên, hoặc là có chứng nhận tốt nghiệp, không thì cũng yêu cầu độ tuổi nhất định.
Có rất nhiều đội ngũ giống đội thứ nhất, chỉ thiếu một hai người, thậm chí có người nghe Cái Bao Tuấn nói bọn họ có một đứa trẻ chưa được mười tuổi liền kéo đen ông ngay lập tức.
Lội trên diễn đàn mấy giờ cũng không có kết quả, Cái Bao Tuấn đành đăng bài thành lập tổ đội lên diễn đàn, nói rõ trong đội họ có hai trẻ vị thành niên, chờ mãi chờ mãi mà vẫn chẳng thấy ai liên lạc.
Ấy vậy mà người đầu tiên gọi đến chính là Tôn Ba.
Thanh âm bên kia điện thoại có vẻ vô lực: "Anh Tuấnnn, những món ăn mà anh gửi cho tôi bán ở đâu vậy? Một ngày tôi không được ăn chúng liền đói muốn chết đi huhu, người ta không khỏe chút nào hết á."
Nếu không phải chắc chắn thứ mình tặng Tôn Ba là đồ ăn Tô Đạt làm thì ông sẽ nghĩ tên này đã hút phải cần sa hay thuốc phiện mất rồi.
Cái Bao Tuấn thừa dịp trong nhà vẫn còn một ít liền gửi cho hắn ta kèm điều kiện giúp mình tìm đồng đội để vào Phế Khu.
Tuy rằng năng lực của người này không mạnh nhưng mối quan hệ lại rất rộng, hắn nghe vậy liền vỗ ngực đảm bảo: "Yên tâm đi anh Tuấn, chuyện này cứ an tâm giao cho tôi, mà mọi người có những yêu cầu gì thế?"
"Chỉ sáu yêu cầu." Ông nói lại những yêu cầu mà lúc trước mình viết đăng trên diễn đàn: "Thực lực thế nào cũng được, quan trọng là phải có năng lực bỏ trốn khi gặp bất trắc, bên chúng tôi có bốn người trong đó có hai người là vị thành niên."
Tôn Ba không nghĩ đến trong hai người vị thành niên đó có một người là Tô Bảo Nhi, trong mắt hắn lúc này chỉ có mỹ thực, hình ảnh trong đoạn video call vô cùng hưng phấn múa tay: "Được! Khi nào thì mọi người xuất phát? Để tiện cho tôi tìm người."
Cái Bao Tuấn không hề do dự: "Ngày mai."
Trước khi cúp điện thoại Tôn Ba có chút lương tâm nói: "Anh Tuấn, dù sắp tới lượng người vào Phế Khu Tử Vong không ít nhưng vẫn có nhiều tình huống nguy hiểm xảy ra, anh có thiếu vũ khí không? Chỗ tôi có vài vũ khí laser không tệ, tôi có thể lén lút gửi cho anh."
Loại hành động như vậy khiến Cái Bao Tuấn dở khóc dở cười, nếu ông thật sự đáp ứng, chưa đến hai ngày thì tên này sẽ bị người người đuổi theo hành hung cho xem.
"Đừng lo, bọn tôi chỉ đi dạo bên ngoài, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Vì muốn làm yên lòng Tôn Ba nên Cái Bao Tuấn đành trợn mắt nói dối. Bởi ông biết tác phong làm việc của Tôn Ba, hắn không lừa ông nên rất có thể sẽ trộm đống vũ khí đó đến cho ông.
Cái Bao Tuấn cũng biết, nếu đối tượng không phải là mình thì Tôn Ba đời nào làm vậy. Thấy Tôn Ba tin tưởng, thì ông mới ngắt điện thoại.
Chưa được nửa ngày đã có hai ba người liên hệ Cái Bao Tuấn, đội ngũ yêu cầu không cao, chỉ cần có thể chạy có thể nhảy, lúc nguy cấp thì không quấy rối là đủ rồi.
Đến tối đã có năm người đáp ứng, trong đó còn có một người là nữ nữa chứ.
Mọi người tiếp tực kiên trì chờ người cuối cùng thì Nguyễn Chiêu Đệ gọi cho Cái Bao Tuấn: "Anh Tuấn, em nghe nói mọi người muốn vào Phế Khu Tử Vong hả?"
"Là Tôn Ba nói sao?" Cái Bao Tuấn vừa nghe liền biết, trong lòng cảm thán tên Tôn Ba này miệng cũng quá rộng đi mất, không nhờ hắn thì việc bọn họ có đủ tư cách tiến vào Phế Khu hay không cũng là một nan đề.
Nguyễn Chiêu Đệ ừ một tiếng, nói mục đích bản thân gọi đến: "Em có nhiệm vụ thu thập khoáng sản là một viên tinh thạch, chỉ xuất hiện ở Phế Khu."
Quặng tinh thạch chính là vật phẩm mấu chốt để sản xuất máy móc, dù không khó tìm nhưng vị trí có thể khai thác lại nguy hiểm trùng trùng. Cái Bao Tuấn nghe cô nhận nhiệm vụ này liền hiểu là cô đang rất thiếu tiền.
"Gần đây, cha mẹ của cô còn tìm đến vòi tiền sao?" Ngập ngừng giây lát Cái Bao Tuấn quyết định hỏi thẳng thừng.
Nguyễn Chiêu Đệ bên kia nghe vậy, tay bỗng dưng siết chặt: "Không, chỉ là em muốn mau chóng mua một căn nhà để an cư lạc nghiệp mà thôi."
Cái Bao Tuấn nhẹ thở ra một hơi.
Mạng Nguyễn Chiêu Đệ không tốt, lần đầu gặp đội tuần tra của ông cả người giăng đầy vết thương, một cô gái nhỏ ăn mặt rách rưới bẩn thỉu, ánh mắt chỉ toàn hoảng sợ và phòng bị.
Sau đó Cái Bao Tuấn mới biết tình huống trong nhà cô, ở thời đại này mà có gia đình có tư tưởng phong kiến cổ hủ bậc này, cực kì cực kì trọng nam khinh nữ, em trai ở nhà được đến trường, được học nhạc, còn chị gái phải cáng đáng việc nhà không những vậy mà còn phải đi làm thêm trợ cấp gia đình.
Bởi tên em trai của cô muốn bán cô cho người khác làm nô lệ nên cô mới có thể tạm thoát khỏi gia đình cực phẩm này, mấy năm đầu thì cha mẹ cô thường xuyên đến làm ầm làm ĩ ở đội tuần tra hòng nhận được chút tiền.
Cái Bao Tuấn nhớ như in trước khi bản thân gặp nạn, Nguyễn Chiêu Đệ hạ quyết tâm đưa tiền cho họ rồi kí đơn đoạn tuyệt quan hệ, nếu mai sau có một bên dây dưa thì có thể kiện lên tòa án.
Những tháng ngày đó không biết là do áp lực của tờ đơn kia hay là số tiền Chiêu Đệ đưa cho họ quá lớn mà hai ông bà không hề quay lại tìm cô ấy.
Cuối cùng Cái Bao Tuấn cũng đồng ý cho cô ấy gia nhập, thành viên trong đội cũng vừa đủ, hẹn nhau trưa mai tập hợp bên ngoài Phế Khu.
Mời mọi người vào group chat mới lập liền có một người hồ hởi nhắn tin, có vẻ là một cậu trai trẻ: "Mọi người ơi! Ngày mai làm sao biết được ai là đồng đội của mình hả? Mọi người có muốn làm ám hiệu hong? Kiểu như "Alo, alo chim sẻ gọi đại bàng...Đại bàng mau trả lời..."
Ngay lập tức có người đáp lời: "Cậu bị ngốc hả? Chúng ta có máy truyền tin đó, chỉ cần bật định vị là xong."
Cậu trai cũng không giận mà cười haha: "Gần đây xem nhiều phim điện ảnh quá nên hơi lậm."
Sáng sớm hôm sau, Cái Bao Tuấn đeo ba lô, trước khi khởi hành có liên hệ cảm ơn Tôn Ba.
Tên nào đó đang thỏa mãn ăn cơm, nhồm nhoàm nói: "Có gì đâu, đồ ăn anh gửi đến không tốn tiền, coi như là tôi lao động đổi lấy được đi. Mà anh cũng phải cẩn thận đó, phải nguyên vẹn bình an trở về, đừng có để mất cái tay hay cái chân nào đấy nhé."
Lần nữa đến Phế Khu, mọi người mới nhận ra bên ngoài đã đổi thay rất lớn.
Trước kia nơi đây chỉ là một vùng hoang vu, hiện tại lại đông người, có cửa ngăn chặn đường vào. Dáng vẻ rất giống Chợ Đen, cần quét thẻ mới được vào.
Bên cạnh có một cái đình, hẳn là nơi đăng kí.
Cái Bao Tuấn mở máy truyền tin liên lạc với mọi người thì Nguyễn Chiêu Đệ mặc một thân quần áo được võ trang kĩ càng đến.
Dáng người của cô rất đẹp, quá khứ từng không được bồi bổ đúng cách, sau này cô lại chăm chỉ tập luyện nên khá cao, đàn ông hơi lùn đứng đối diện cô sẽ cảm thấy vô cùng khó thở.
Cô chào hỏi Cái Bao Tuấn, bắt tay Tô Đạt sau đó liền yên lặng đứng một bên, bất động như một viên đá.
Cái Bao Tuấn vừa mở group chat gửi địa chỉ của mình cùng thông báo đã có năm người tập họp thì cậu trai trẻ hôm qua nhanh chóng trả lời, là một đoạn video ngắn hình cậu ta đang thút thít khóc, cùng giọng nói: "Mọi người ơi, em còn đang tìm chỗ đỗ phi hành khí, mọi người nhớ chờ em nha, đừng bỏ em bơ vơ một mình tội nghiệp huhu."
Lại có một người đàn ông hôm qua không nói câu nào, ảnh đại diện là một bức tranh phong cảnh phát ra địa điểm của mình.
Bíp bíp hai tiếng, Cái Bao Tuấn liền phát hiện đối phương đang ở rất gần, quay đầu lại liền thấy mấy người đang đứng gần lương đình. Trong đó có một người tóc đen mắt đen quay người thấy bọn Tô Đạt liền đi tới.
Người đàn ông trầm mặc không nói nhưng âm thanh máy truyền tin báo cho họ biết chính là vị này.
Cái Bao Tuấn chào hỏi: "Chào anh, hiện tại đã có sáu người, còn bốn người chưa đến."
Người đàn ông gật đầu, bắt tay Cái Bao Tuấn rồi nhanh chóng thu hồi.
Người thứ hai là một người đàn ông mặc quần áo thoải mái, trên người không có ba lô, có thể là đi tay không hoặc chứa đồ trong vòng tay không gian.
Tiếp đó một cậu trai trẻ hoạt bát giống trong tưởng tượng của mọi người xuất hiện, mới tiếp xúc có một chút mà cậu ta "blah blah" cả buổi: "Hế lô mọi người, em là Khương Thu! Em là một nghiên cứu sinh, nghe nói chỗ này sắp thành nơi khảo nghiệm nên em muốn đến đây xem xét tình hình trước."
Nói xong lại nhe răng cười hì hì, hàm răng rất trắng, có thể chói mù mắt người.
Cái Bao Tuấn nhìn một chút, để cậu ta ngồi xuống nghỉ ngơi rồi mới hỏi: "Cậu học ở Học viện Đệ Nhất Khu Bốn hả?"
"Vâng! Sao anh biết được hay thế?" Khương Thu lại một lần nữa kích động nhảy chồm lên loi nhoi.
Thấy thiếu niên lại đứng lên chuẩn bị múa may, Cái Bao Tuấn nhẹ nhàng cậu ngồi xuống rồi nói: "Thì trên đồng phục của cậu có logo. À... ừm...Mọi người cũng nên giới thiệu bản thân một chút đi."
Nói xong Cái Bao Tuấn nhìn người đàn ông trầm mặc, bọn họ là một đội, không ai biết trên đường sẽ có điều gì xảy ra nên cần hiểu biết lẫn nhau một chút.
Người đàn ông áo đen nhận được ánh mắt Cái Bao Tuấn thì gật đầu đồng ý.
Qua một chút thì có hai nam một nữ xuất hiện, nhận ra là người quen, bọn người Tô Đạt có chút giật mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook