Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản
-
Chương 896: Hải dương tài nguyên
. . . . . .
Có người sống, có người hi sinh để người khác sống, có người bị di chứng để lại, cũng có người vì nhìn thấy người khác bị di chứng, mà cả đời này sẽ không cách nào dám đối đầu chiến tranh một lần nữa.
Đáng ăn mừng chính là, khác với Ma Đô hạo kiếp 6 năm trước.
Hải Yêu thiên tai toàn cầu năm nay, mọi người giành chiến thắng ! ! !
Nhật Ánh đi về phía trước, lấy ra Liên Hợp Quốc tối cao huy chương, bất tử huy hiệu trao lại cho Hoa Triển Hồng, như một thành phẩm xứng đáng thuộc về vị chiến binh huyền thoại này.
Quân bài tay chấp nghiêng trên trán chào, mọi người phía sau bất tri bất giác dùng hành động tương tự, tay chào kiểu quân ngũ, hướng tới Hoa Triển Hồng chào.
Có lẽ, Hoa Triển Hồng là không còn ý thức để hiểu mọi người đang làm gì.
Nhưng cả một phần lịch sử còn lại, phần nghĩa cử cao đẹp này, có thể hậu thế sẽ thay thế hắn ghi lòng tạc dạ.
Một vị đại tướng quân nhân cương trực đứng ở biển rộng, dùng hỏa mệnh thiêu đốt thế giới tinh thần, nhóm lửa Thái Bình Dương, nhóm lửa ý chí chiến đấu của thế hệ trẻ.
Hoa Triển Hồng cả đời này là vĩnh viễn không có khả năng phục hồi làm pháp sư, thế giới tinh thần toàn bộ bị hủy hoại nát bét, không tinh trần, không tinh tử, linh hồn tổn thương nghiêm trọng, cùng Mạc Phàm tình huống trước đây khác biệt. Mạc Phàm chỉ là suy kiệt tắt nguồn, cần có nguồn bơm, nhưng Hoa Triển Hồng chính là mất hết, trống rỗng, là hư vô trơ trọi.
Tương lai nếu y học phát triển, nếu Tiểu Mei, Diệp Tâm Hạ có thể đạt tới cảnh giới tâm linh càng cao hơn, ngang ngửa Văn Thái đi, các nàng có thể thử nghiệm một chút khôi phục linh trí cho Hoa Triển Hồng, chí ít, hắn sẽ được làm một cái nhân loại bình thường đơn sơ nhất.
Còn về ký ức... đáng tiếc, ký ức của hắn bây giờ, liền là lịch sử chép lại.
Nhật Ánh sau đó quay lưng lại, phóng tâm nhãn nhìn khắp nơi chiến trường, cuối cùng ngưng trọng ngữ khí nói: “Toàn bộ pháp sư thu dọn chiến trường, xử lý tài nguyên”.
Nói câu này, ánh mắt Nhật Ánh khóa lại lườm về phía Hải Thần Tuyệt Hải Hoàng Điệp.
Không rõ như thế nào, Tuyệt Hải Hoàng Điệp đột nhiên toàn thân hiện lên một cỗ ác hàn, để nàng trên người cánh bướm đều đung đưa một cái, màu xanh nước biển điệp đồng co vào.
Đây bất quá là một nhân loại quân bài, người vừa hoàn thành triệu hoán giao dịch với nó.
Liền liền hai cái triệu hoán tinh linh hộ thân Lam Thần Thủy Tinh cùng Thủy Tiên Kỳ Lân của Nhật Ánh cũng đều là bộ hạ của Hải Thần. Vậy mà ánh mắt kia để nàng cảm thấy sự bất an cùng lo lắng nhất định.
Theo lý mà nói, Tuyệt Hải Hoàng Điệp ở đây muốn giết chết bất kỳ ai, đơn giản động tay một cái, chính là toàn bộ mẫn diệt, hơn nữa, Hải Yêu bị nàng thu phục rất nhiều, là chiếm cứ ưu thế tuyệt đối chiến trường mới đúng.
Nhật Ánh trước sau không một chút phòng vệ, đơn giản lườm một cái ẩn ý, Hải Thần liền như thế lộ ra do dự?
Không có lý do đặc biệt nào cả, chỉ đơn giản chính là trực giác.
Thật giống như trực giác mách bảo, Tuyệt Hải Hoàng Điệp nếu tham lam đòi thêm chiến trường tài nguyên, Nhật Ánh liền đã chuẩn bị sẵn một cái giao dịch nào đó, sẵn sàng chôn nàng vĩnh viễn ở dòng xoáy Hải Triết này.
“Hừ, chúng ta tuân thủ giao ước đã định, các ngươi thanh tẩy chiến trường, ta dẫn quân rời khỏi”.
Tuyệt Hải Hoàng Điệp thu liễm sự giật mình nhất thời, lần nữa bộc ra khí phách cao cao tại thượng đại nữ chúa trên lãnh hải, nàng vung cánh một cái, lập tức hô lệnh cho 16 đầu Đế Vương Hải Yêu bị nàng thu phục quay về Viễn Hải Thần Đảo.
Bên dưới càng có hàng chục vạn đầu Quân Chủ cấp, ức vạn Hải Dương Thần Tộc đại quân, toàn bộ đều đầu quân về Viễn Hải Thần Đảo chi nhánh, tạo ra một nhánh Chúa Tể mạnh nhất Thái Bình Dương.
Hải Yêu sẽ không chấp nhận thất bại trước nhân loại, coi như cao tầng thất bại, bọn nó cũng sẽ đồng quy vu tận liều chết để rửa nhục. Nhưng đối với Hải Thần Viễn Hải Thần Đảo, cấp bậc chí cao vô thượng đến từ Triệu Hoán Vị Diện kia liền không giống.
Hải Thần cũng có là hải dương sinh vật, uy lực bá khí tuyệt luân, có Hải Thần phù hộ, đừng nói Hải yêu sẽ không thua nhân loại, liền phía sau lưng chúng nó đại ma địa ngục đều không cần phải sợ nữa!!!
Đây là vì cái gì rất nhiều Hải Yêu trong đợt thiên tai hạo kiếp này bị chinh phục, cuối cùng đầu quân nhập tịch Hải Thần tộc.
Đang rời đi, đột nhiên Tuyệt Hải Hoàng Điệp quay lưng lại nhìn về phía Nhật Ánh nói: “Nhật Ánh, ta thừa nhận nhân loại bên trong, ngươi là làm ta cảm thấy hiếu kỳ nhất một cái kia. Nhưng người thường xuyên giao dịch với Yêu Ma, chẳng lẽ không sợ yêu ma thế giới chính là có ngày đồng hóa chính ngươi hay sao?”
Nàng bổ sung: “Ngươi thật giống cấu kết yêu ma, dù ngươi là vì nhân loại của mình, nhưng mà làm cái hợp tác chỗ kết giao, ta phải nhắc ngươi, làm thương nhân trong Triệu Hoán Vị Diện cũng nên có điểm dừng, đừng tự đại quá. Ngươi một dạng sớm muộn đều sẽ bị những tên kia hố, phản bội lại ngươi nhân tộc, ngươi đem ta tới nơi này, hành vi này cũng có thể coi là một dạng gây nguy hiểm cho nhân loại các ngươi!”
Nhật Ánh con ngươi như cũ điềm đạm mà ôn hòa, hắn không có phản bác, bởi vì Hải Thần nói rất đúng. Chơi đùa với lửa, sẽ có ngày bị lửa đốt, đạo lý này hoàn toàn tự nhiên.
Không phải ai cũng muốn giao dịch được với Yêu Ma cấp cao nào cũng được, đặc biệt là cấp chúa tể như Tuyệt Hải Hoàng Điệp. Nhật Ánh thân phận địa vị bây giờ cũng không giống nhau, đã từng đi từng bước mạnh mẽ lên, khi thân phận đạt đến trình độ nhất định, người mới có tư cách đi tiếp xúc một vài thứ, hoặc có lẽ là hướng một số sinh vật đỉnh tiêm nhất làm giao dịch.
Hắn thở phào ra một hơi, cười nhẹ không có trả lời lại vị Hải Thần này.
Thấy đối phương thái độ như vậy, Tuyệt Hải Hoàng Điệp cũng là mặc kệ, không tiếp tục nói chuyện. Nàng cuối cùng chỉ nhìn Mạc Phàm một cái đầy thâm thúy rồi bỏ đi.
Đại ý ~ Nhân loại sau này, có lẽ không hẳn là cần 50 tuổi lão bá bá Nhật Ánh, mà chính là người này.
Một lát sau, Uriel gật đầu vài cái về phía Nhật Ánh và Mạc Phàm. Hắn từ khi nhận được tin tức từ phía thiên sứ trưởng Azazel về sau, đồng dạng không tham lam chiến trường này, hắn chỉ lấy thuộc về hắn Thiên Không Thánh Thành cùng một chút tài nguyên tư trang cá nhân chính mình đoạt được trước đó, cuối cùng nước chảy thành sông chào chào rút lui. Lập tức đuổi tới xuống Nam Hải thu lưới Hải Yêu đang tháo chạy mà Azazel giăng từ sớm.
Uriel không biết Azazel đã giăng lưới từ khi nào, nếu hắn biết được là ba ngày trước ở Nam Hải, chính là đọa lạc thiên sứ Nam Trác nhận lệnh của Azazel đến kéo lưới, nhất định sẽ khiếp sợ không thôi.
Trên thực tế, khi Uriel tham gia chiến trường Thái Bình Dương, Azazel không có nói với hắn kế hoạch này, chỉ nói với hắn tham gia Thái Bình Dương đợi cho toàn bộ Phàm Tuyết Thành rút, sẽ cử thêm nhiều thiên sứ tới ăn chặn đồ chiến trường.
Nhưng kế hoạch biến hóa khôn lường, có vẻ Uriel cũng nhận ra, Azazel chỉ nói vậy để Uriel tham gia chiến trường. Còn chỗ tài nguyên, từ sớm đã bị tuyến tính ở các đại dương khác.
Liên Hợp Quốc lần này cũng đóng góp không nhỏ, tư trang tài nguyên của Phàm Tuyết Thành có rất nhiều là bộ phận từ Liên Hợp Quốc hỗ trợ, còn chưa nói quân bài Nhật Ánh gánh vác phần quan trọng nhất trên chiến trường.
Nếu bảo hắn muốn thu một nửa, về lý mà nói, tuyệt đối có cơ sở. Về tình mà nói, chẳng ai dám ngăn cản, liền Mạc Phàm cũng biết chiến dịch này ai mới là người bỏ ra công sức nhiều nhất, tạo nên cú hích ảnh hưởng đến đại cục.
Chỉ là, nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Nhật Ánh mĩm cười nói ra: “Ta đã lấy thứ muốn lấy, còn lại, của các ngươi hết đi, ngàn vạn Thiên Tộc tinh linh tháp đồng dạng đã thu được tài nguyên cần thiết cho mình, lấy được lịch luyện cơ hội trải nghiệm, còn Đế Vương triệu hoán của ta, bọn chúng sớm là không cần thêm nữa, cùng ta có quan hệ rất tốt rất tốt, chẳng cần thêm tài nguyên cũng sẽ viện trợ thôi”.
Thủy Triều Chi Nhãn cùng Thương Hải Chi Nhãn đều bị Nhật Ánh lấy đi, sớm thuộc về Lam Thần Thủy Tinh cùng Thủy Tiên Kỳ Lân hai cái này sinh vật. Đổi lại, hai đầu sinh vật từ Viễn Hải Thần Đảo này sẽ mang ơn Nhật Ánh, ký lên bản khế ước huyết mạch, giao dịch trọn đời.
Bọn chúng bây giờ chính là thần hộ vệ của bán đảo Đông Dương, một khắc cũng không ai dám tới quấy rầy.
Hải chi Thần Nhãn đối với Mạc Phàm đã không còn bao nhiêu tác dụng. Hắn không phải lúc nào cũng đi tới lãnh hải chiến tranh, không cần đại dương giúp sức, chưởng khống nguyên tố, chính mình lĩnh hội liền tốt.
Hơn thế nữa, Mạc Phàm cầm thần nhãn là vô nghĩa, không có tác dụng. Trừ Huyền Vũ ra, còn lại đều không có sủng thú nào có thuộc tính phù hợp, nhưng Huyền Vũ chính là không cần thiết, không tốt bằng để cho lão sư hai đầu Thủy Tinh, Thủy Tiên tới gánh vác.
Mạc Phàm hai hàng lông mày nhảy dựng một cái, vô cùng vi diệu cảm xúc, không nhịn được nói: “Aii, lão sư, người đừng ngại tranh chấp hậu bối chúng ta a, người không lấy, ta cũng rất ngại, tài nguyên ở đây, hmm, chết trên chiến trường đều tính bằng trăm tỷ trở lên Hải Yêu. Khụ khụ, người không ăn, chúng ta ăn một mình có chút mắc nghẹn”.
Đương nhiên, Mạc Phàm cũng là một cái bụng tham không đáy, thế nhưng hắn còn biết liêm sỉ, không tới mức không chùi mép làm việc.
Sự thật là phần trên biển không nói, cá nhân hắn trước đó đại chiến dưới đáy biển Thái Bình Dương, từ đáy biển Thái Bình Dương đánh sang tận Ấn Độ Dương, vơ vét từ Vong Linh Đáy Biển cũng được 7 cái tinh phách Đế Vương, trong đó có một cái không bàn cãi là tiệm cận đỉnh vị Quân Vương của Kraken, thậm chí thêm vào Hải Tâm đằng sau, đã có thể coi là đỉnh vị Quân Vương rồi. Mà lại, Nhật Ánh cũng không hổ là làm lão sư thì làm cho trót, để cho hậu bối đồ tốt thì để đến cùng, ẩn ý để Hải Thần buông tinh phách Siren ra ngoài, nhường lại Mạc Phàm.
Này cũng là làm cho Mạc Phàm bàng hoàng không dứt, hết lòng kính trọng Nhật Ánh không thôi.
Bây giờ nếu lại bị người ta bưng cơm tới trước mặt, thực sự quá là...
Nói xong, Mạc Phàm vuốt vuốt cái mũi đỏ, xoay người sang Triệu Mãn Duyên nói: “Lão Triệu, thống kê thống kê”.
Tựa như đã chuẩn bị từ rất lâu, thậm chí sớm đã dùng thủ đoạn thần kỳ nào đó, hoặc là ma cụ mắt thần, hoặc là cảm biến tài nguyên tốt nhất thị trường, Triệu Mãn Duyên trong vòng một giây đã nói cụ thể cho Mạc Phàm đáp án:
“Hơn một trăm tỷ Hải Yêu, ma thạch, linh thạch từ đáy biển bị bắn ra chồng chất, thủy tinh chi bảo, hồn chủng linh chủng vô số, Thái Bình Dương đáy biển hẳn là tồn tại vài hố đại địa chi nhụy khổng lồ, băng địa chi bảo, dầu khí trọng yếu các loại năng lượng, thi huyết, cốt nhục, thi thể quân chủ nhiều trên chục vạn đầu, còn có... hực, 15 thi thể Đế Vương trôi nổi chính là con số thiên văn tài nguyên. Ước tính có chừng mực, này muốn hơn cả ngân sách toàn thế giới tất cả quốc gia cộng lại trong mấy năm”.
Phải biết, Đế Vương thể nội bên trong, có xác suất thai nghén ra cả thiên chủng loại.
“Mẹ nó, ăn một phát này, Michael gặp ta phải xưng là Triệu Vương”. Triệu Mãn Duyên la ầm ĩ lên, vỗ vỗ vai Mục Bạch nói.
Vì cái gì xưa nay vẫn biết Hải Yêu rất cường đại, nhưng mỗi quốc gia vẫn là không buông bỏ được đường ven biển, thậm chí không tiếc bất cứ giá nào cũng phải tranh chấp cho bằng được đường ven biển với Hải Yêu?
Câu trả lời rất đơn giản --- tài nguyên.
Hải yêu chính xác cường đại, nhưng mà tài nguyên đại dương cũng là mọi quốc gia đều không cách nào từ bỏ trọng yếu chỗ, thà rằng đào tạo thế hệ thủy chiến pháp sư để liều mạng đánh đổi còn hơn. Nói đâu xa, phóng nhãn đến khu vực Bắc Mỹ, nước Canada bên kia chẳng phải là nhờ vào đường ven biển tài nguyên mà có chỗ đứng vững chắc trong nhóm cận siêu cường quốc gia hay sao?
Đây cũng là vì cái gì mà lúc Thiệu Trịnh yêu cầu lên Nghị Viện từ bỏ đường ven biển, xây dựng phòng đê bao phủ duyên hải Hoa Hạ liền vấp phải nhiều phản đối như thế, đến mức từng bị giáng chức lưu đày đấy.
Tài nguyên biển thực sự là quá kinh khủng, quá bao la rồi ! Từ bỏ liền không có khả năng !
Chỉ thấy Nhật Ánh hoàn toàn phớt lờ Triệu Mãn Duyên, hắn đi tới bên cạnh Mạc Phàm nói: “Liên Hợp Quốc bên kia cũng không đòi hỏi gì ở các ngươi. Tự phân chia, tự cất giữ lấy”.
Mạc Phàm nói: “Vậy lão sư, ta nhận”.
“Mạc Phàm, còn có, ngươi nhớ lúc nãy lời Tuyệt Hải Hoàng Điệp nói với ta không?” Nhật Ánh chậm rãi nói.
“A, đại khái có chút”. Mạc Phàm đương nhiên là nhớ.
Nhật Ánh nhìn thẳng vào mắt Mạc Phàm, dùng ngữ khí ôn hòa nói chuyện: “Nàng nói không sai. Ngăn cản Hải Yêu thiên tai ập đến chính là ta vì thế giới này làm một chuyện cuối cùng".
Mạc Phàm choáng váng, bất tri bất giác lùi về sau một bước, thậm chí còn có chút cảnh giác phát sinh.
....................
Vô địch lưu , truyện đã full , gái nhiều còn chần chờ gì nữa mà không nhảy
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook