Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản
-
Chương 1050: Dạ Thú Thánh Sư
La Môn Quan.
Hàng trăm cao thủ cùng thị vệ của Dương thị vây kín lấy quản trường, dùng tốc độ nhanh nhất tại trong màn đêm cướp quan cứu người.
“Mở quỷ hồn trận”.
Thủ lĩnh Sát Tự đội Trường An dõi mắt nhìn xuống đình viện Dương gia, chậm rãi mở miệng nói ra.
Nhìn thấy bảy tên Quỷ Pháp Sư từ trên cao nhẹ nhàng hạ xuống, bọn hắn thi triển Duy Tâm đ*o quả phép thuật, người thì từ trong tâm thức triệu hoán ra dây chuyền khí cụ, người thì triệu hoán ra bộ nhẫn phép thuật, người thì triệu hoán ra đũa thần, con mắt của quỷ vân vân.
Pháp sư ở Siêu Duy vị diện không có dùng hệ thống ma pháp chiều không gian thứ tư, không có cái gì tinh trần, tinh tử cả.
Bọn hắn dùng phương thức trực tiếp hơn, đó là thức tỉnh và dùng duy tâm ma cụ, đem ma cụ giống như dung môi triệu hoán ma thuật.
Niệm chú nhanh chóng, ma pháp thành thạo, bốn vị quỷ pháp sư ở giữa đột nhiên xuất hiện một cái làn sương hình đầu lâu Quỷ Vương ào ra ngoài, đem năng lượng màu đen u ám bao phủ toàn bộ La Môn Quan.
Tê tê tê tê tê ~~~~~~~~~~~!
Bóng tối Quỷ Vương là một tà thuật cướp đoạt linh hồn người.
Quỷ Vương tru ngâm lên một tiếng, giống như gió thoảng lặng yên xâm nhập vào trong đầu đám người Dương gia, sau đó chậm rãi khuếch tán tán ra chung quanh rất nhanh, những gã thành viên Dương gia chợt cảm giác một luồng mệt mỏi ập tới rất nhanh trong thùy não, cuối cùng ngã quỵ xuống đất, linh hồn bị lấy đi.
Vào lúc này hàng loạt thân ảnh bóng đen chậm rãi hiện lên, quang mang tà dị lập lòe trong bóng tối vô cùng ghê rợn, đám người này nhận trách nhiệm đốt xác hủy tích diệt thi, những gã thành viên Dương gia bị đoạt đi linh hồn kia dần dần biến thành tro bụi không có bất kỳ thống khổ nào.
Riêng thủ vệ của Đông Thủy thành thành chủ thì chỉ bị ngất đi, không có chết, nhưng cũng không thể nào mở mắt ra được, một dạng bất tỉnh nằm im nơi đó.
“Mạc Thẩm Tước gia, chúng ta đã sắp xếp ổn thỏa.
Sau khi đám hộ vệ thành chủ Lê Hoàng mở mắt dậy, bọn hắn cư nhiên là bị dàn xếp đổ máu lên thân, quy chụp hết thảy về tội ác của Đông Thủy thành”.
Thủ lĩnh Trường An nói.
“Ừm, tiếp tục giăng lưới, đến một người âm thầm giết một người, đồng thời giết luôn địa phương nơi bọn hắn xuất phát, các khế đất, chủ điền liên quan đến Dương gia, toàn bộ ném vào kho thành chủ”.
Mạc Phàm nói ra.
“Tuân mệnh thẩm tước gia, ta nhận được tình báo, có tận bốn cái trang viên giả làm thường dân nông chủ đều là của Dương gia, bọn hắn hôm nay không cho quân lực cứu người từ nơi đó, chúng ta cũng không thể nào biết được, vẫn là ngài suy tính cẩn thận”.
Trường An thấp giọng nói.
Mạc Phàm khoát tay cho hắn lui ra, không tiện nói gì thêm.
Thành chủ Lê Hoàng cũng không có tốt cái gì, hết lần này đến lần khác ức hiếp người cô thế, không dám cương trực bài trừ xấu xa.
Mạc Phàm biết chuyện này đem đốt nhà Dương thị xong ném tội lên cho thành chủ thì hắn cũng có cách hùng biện thoát tội thôi, nhưng hắn đời nào dám chỉ thẳng mặt Hàn Hải Điện làm việc này?
Hơn nữa, phong cách giết người trong đêm, trong giới không ai không biết thành chủ Đông Thủy thành là một tên như vậy, chẳng có gì bất ngờ.
Mạc Phàm cũng sẽ không sợ có người điều tra ra được chân tướng, bởi vì sau hôm nay, chân tướng sẽ không còn...
Đêm tối yên tĩnh, chỉ có bên trong một chút ẩn cư không ai biết trang viên Dương gia thỉnh thoảng vang lên một vài tiếng động rầm rì, cho đến bây giờ những người này còn chưa ý thức được hàng phòng ngự bên ngoài Dương gia đã bị Hàn Hải Điện võng cung cho toàn bộ phá hủy.
Tất cả cao thủ Sát Tự Đội đồng thời hiện thân, theo tốc độ bộc phát nhanh nhất, đem tất cả thủ đoạn quỷ bí cùng ma quái giết chết toàn bộ đám người.
Từng tiếng gió rít phá không vang lên, nghe lấy bịch bịch tiếng người ngã xuống.
Kinh dị nhất chính là, trong gió lộng đầy mùi tanh của máu, cũng không có cái gì tiếng kêu thảm thiết bốn phía cả.
Người Dương gia chết đều không biết tại sao mình chết, chỉ cảm nhận được bóng tối bao trùm không thấy gì, thanh âm ma kêu quỷ khóc lọt vào tai ghê rợn thần hồn, sau đó liền không có sau đó, đồng loạt bị đâm thủng tim mà chết, hàng loạt Ma Trận Toàn Phong quanh quẩn tất cả trang viên, ngàn vạn phong nhận ám kim bay múa hỗn loạn mặc sắc đoạt mạng Dương gia, nhanh gọn mà cũng vô tình lạnh lẽo.
Trong một đêm dài như vậy, khói mê vụ trận thải ra chung quanh các trang viên của Dương gia để mọi người bên ngoài không ý thức được chuyện gì xảy ra bên trong, vốn vĩ ngay tại mọi người vẫn còn say ngủ không biết cái gì, bên trong đã máu tươi chảy thành suối, tay cụt chân gãy nằm rải rác khắp nơi, cảnh tượng ghê rợn nhìn thấy mà kinh tâm động phách.
Một đêm như vậy lạnh lẽo thê lương trôi qua.
Dương thị âm thầm biến mất khỏi Đông Châu bản đồ.
Mà vụ án thảm sát đó --- toàn bộ bị quy về thành chủ Lê Hoàng.
truyện xuyên nhanh
Hắn bị người của Sát Tự đội điều khiển, tuyệt đối không dám hó hé nửa lời, chỉ có thể âm thầm theo sắp xếp, bị triều đình đế quốc cho bãi chức.
Đương nhiên, cũng có vài người phán đoán mơ hồ biết được Hàn Hải Điện là chủ mưu, nhất là những người xuất hiện trong đại tái giải thi đấu kia, nhìn thấy Mạc Phàm thảm sát Dương gia thành niên trẻ tuổi.
Bất quá, bọn hắn có não, biết im miệng, không có gan bị cuốn vào trận chiến kinh khủng này.
Thế lực khổng lồ nhất Khang Vực Đông Thủy thành bị tiêu diệt trong một đêm, thây chất đầy đồng, máu chảy thành sông, chỉ còn lại không tới một trăm người già, phụ nữ và trẻ em nơm nớp lo sợ, chạy trốn ra khỏi địa phương ghê gớm này.
Bọn họ vốn là gia nô gia đình làm việc trong điền ruộng của Dương thị, Mạc Phàm tuyệt đối không có sát tâm lên người bọn họ.
Bất quá, người ta Dương thị thế gia đều rơi vào viễn cảnh như thế, bọn hắn có bị đánh chết cũng không dám đi gõ trống báo quan.
Nói không chừng ngay cả nha môn quan cũng sớm bị kề dao vào cổ điều khiển rồi.
Sát tự đội của Hàn Hải Điện chắc chắn không có tâm tình thương hại, chỉ cần là người đứng ở trận doanh địch nhân, khai ra bọn hắn, bọn hắn sẽ giết sạch không chút khách khí, tuyệt đối không bao giờ lưu người sống.
Mạc Phàm sau đó rời đi Đông Châu để đến xa xôi Tây Hành thần châu.
Không có lý do đặc biệt gì cả, đơn giản bởi vì Hàn Hải Điện đã phái người báo tin điện chủ, thiếu chủ, cùng các trưởng lão đã đi đến Cổ Vực, bảo hắn đến đó tập hợp.
Mạc Phàm bây giờ thân phận đặc thù, hắn đối với Hàn Hải Điện cũng không biết rõ quá nhiều, chẳng qua là từ Hải Châu trở thành Tù Đảo Thánh Vương đi ra, liền bị một cái sử thi cấp đại nhân vật của Hàn Hải Điện đến bao vây, nói cái gì đó thưởng thức tài năng xuất chúng, phong cho hắn một cái chức vị cực lớn để hiệp trợ Hàn Hải Điện.
Mạc Phàm không có khả năng chống lại người ta, chỉ có thể miễn cưỡng gia nhập, về sau đi một bước tính một bước.
...........
...........
Tây Cương Nông Vực.
Cỏ cây xanh thẳm trùng điệp nối dài, rừng tơ xanh ngắt mạnh mẽ, cho dù là tại ban ngày dưới, vô ngần xanh thẳm trong trời cao cũng có rất nhiều xán lạn lưu tinh, như từng đầu màu tia ôn nhu mà diễm lệ bay qua.
Tranh tĩnh trên bãi cỏ, một tên thanh niên ngồi tại thấp thấp trên sườn cỏ, hắn nâng má, nhìn chăm chú lên trên bầu trời cái này chói lọi cảnh tượng, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Nghe đồn rằng ngày xưa ở tòa châu thổ này từng có một vị kiệt xuất Tuần Thú Thánh Sư, chăn nuôi được cả một ngôi sao trên tinh hà, truyền kỳ vĩ đại không gì sánh được.
Hắn được dựng tượng ở Tây Cương, là niềm mơ ước, đồng thời là người được ngưỡng mộ giống như tín ngưỡng ở toàn bộ phiến lục địa này.
“Một ngày nào đó, ta cũng có thể trở thành Dạ Thú Thánh Sư.” Thanh niên tự lầm bầm nói.
“Ngươi bây giờ là nông trại sư, mỗi ngày lùa trâu đi chăn, ngay cả bản thân mình đều đánh không lại nô bộc cấp, mơ cái gì cao xa.” Một thiếu nữ đi tới, cười khanh khách nói.
“Hừ, ta vốn cũng không phải là người chăn trâu, ta nên là Dạ Thú Sư...ta...ta cũng không biết nữa, ta từng có nhiều giấc mơ đẹp, trong giấc mơ của ta, ta từng nuôi một đầu sủng thú phi thường mạnh mẽ.
Nó tên là gì nhỉ, Dạ La Sát, đúng rồi, ta và nó chính là bạn thân tri kỷ của nhau.
Nó trong giấc mơ thường xuyên khuyên nhủ ta phải cố lên, sẽ có một ngày, ta có thể đem Lưỡng Vĩ Dạ Miêu này của ta bồi dưỡng thành trên bầu trời huy hoàng nhất ngôi sao”.
“Người người đều muốn trở nên cường đại hơn, có thể như tinh tú sáng chói trên kia, bất quá, ngươi là người chăn trâu, vật vả sống qua ngày còn khó, ngươi phải biết, trong thế giới này ngươi là đáy chót sinh vật, trâu đều khỏe hơn ngươi, ngươi tốt nhất dù sao cũng nên bú sữa mẹ ăn cơm”.
Thiếu nữ cười cười nói ra.
“Ngươi nha, ngươi là bây giờ là thống lĩnh cấp, cũng chỉ có thể gọi là tạm thời mạnh hơn ta.
Chờ, chờ một ngày ta thức tỉnh Duy Tâm đ*o Quả, lúc đó ngươi sẽ không bằng ta” Thanh niên nói ra.
Trong lòng hắn vẫn luôn rất kiên định, bàn tay không biết mệt mỏi xoa xoa Lưỡng Vĩ Dạ Miêu đang nằm nhoài mệt mỏi trên vai, tựa hồ muốn đặt tất cả tâm tư hi vọng lên người nó vậy.
“Giang Dục, ta rất hiếu kỳ, ngươi 100 năm nay ở cạnh bên gia đình chúng ta, ngươi nói ngươi không phải người thế giới này, vì cái gì ta cảm thấy ngươi rất giống tiểu thuyết nhân vật chính nha, có thể lại biết xuyên không, cũng có thể biến làm phế vật.
Những người phế vật như vậy, đọc truyện nhiều sẽ cảm thấy bọn hắn có tương lai rất huy hoàng”.
Đàm Phương cười mà không phải cười, không biết đang trêu chọc hay khen ngợi.
Người thanh niên nghe được câu này, lập tức sa vào đến suy nghĩ sâu xa.
Hắn có một chút điểm ấn tưởng, dường như trong đám bạn của mình đã từng, mình...mình thật giống đứng ở hàng đáy chót chiến lực.
Dù không thực sự đáy chót, nhưng cũng không kém bao nhiêu đâu.
“A!!” Bỗng nhiên, Đàm Phương đứng bên cạnh vừa sợ kêu một tiếng, sau đó dùng tay chỉ rừng cây phương hướng mù mịt khói trắng hoàn toàn như quỷ bí khu vực.
“Chuyện gì?”.
Giang Dục khó hiểu hỏi.
“Ngươi mau nhìn, nơi đó...nơi đó có ngân dị sương đang lan truyền đến, phải hay không yêu ma giáng thế”..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook