Tỏa Tình Khiên
Quyển 1 - Chương 6

**

Vốn thời tiết đang sáng sủa, tới chạng vạng không biết sao lại âm u.

Bắc Đường Diệu Huy lười biếng nằm ở trên giường, ngón tay chậm rãi lướt nhẹ qua mái tóc đen đang rơi rải rác trên gối của Bắc Đường Diệu Nhật. Hắn thực thích loại cảm giác này. Chỉ cần Bắc Đường Diệu Nhật nằm ở bên người hắn, hắn liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Bóng đen đã phát sinh trước đó vài ngày, giờ khắc này cũng coi như đã biến đâu mất.

Bởi vì bị hạ xuân dược nên Bắc Đường Diệu Nhật hao tổn thể lực hơn hắn nhiều, cho nên ngay sau cơn kích tình đã ngủ mất. Bắc Đường Diệu Huy vẫn còn vô cùng hưng phấn, chống tay ở bên nhìn y.

“Đừng đùa.” Bắc Đường Diệu Nhật bỗng nhiên tỉnh lại, nhíu mi, đẩy ra tay hắn đang chơi đùa tóc mình ra. “Canh mấy rồi?”

“Không biết, đại khái đã qua giờ Thân (~ 3 – 5g).”

Bắc Đường Diệu Nhật đẩy hắn ra, đứng dậy mặc quần áo.

Bắc Đường Diệu Huy ôm chặt sau lưng y, “Sao lại muốn đi a? Ở lại phủ của ta dùng bữa tối đi.”

“Không được, trong vương phủ còn có việc.” Bắc Đường Diệu Nhật thản nhiên bỏ tay hắn ra, xuống giường mặc quần áo.

Bắc Đường Diệu Huy ghé vào trên giường nhìn y, hai tròng mắt lóe ra không rõ, thấy y nhanh nhẹn thu thập, bỗng nhiên nói, “Việc kia…. Có thể lừa được thái hậu và quốc cữu sao?”

Bắc Đường Diệu Nhật cúi đầu, tay đang thắt đai lưng bỗng dưng dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn hắn cười, “Ngươi không cần lo lắng, ta đều có an bài.”

“Ta sao có thể không lo lắng…” Bắc Đường Diệu Huy thì thào nói. Giả mạo Hoàng Thượng đó là đại tội đó a.

Ti Hồng Dật thật ở biệt cung đã bị hắn độc chết; trong vòng nửa ngày, Bắc Đường Diệu Nhật đã cho ám vệ bố trí thỏa đáng, mặc dù trên đường từ tế trang vùng ngoại ô về kinh đô, ‘hoàng thượng’ ‘gặp chuyện’, mấy ám vệ giả làm đại nội thị vệ bên người hoàng thượng đã chết, nhưng dù sao ‘hoàng thượng’ cũng không thể dễ dàng gặp chuyện bỏ mình như thế.

Triệu quốc cữu giả dối đa nghi, Thái hậu nhiếp chính đã lâu, hiện giờ người giả mạo trong cung không biết có ứng phó nổi không.

Bắc Đường Diệu Nhật công lực thâm hậu, đương nhiên nghe được lời thì thào của hắn, nhưng không nói gì,.

“Ta đi về trước, ngươi đừng gây chuyện gì.” Nói xong, nhìn hắn còn ngẩn người trên giường, không khỏi thở dài, giúp hắn phủ thêm quần áo, “Trời giá rét, ngươi dù không sợ lạnh thì cũng nên đứng lên mặc thêm quần áo vào đi.”

Bắc Đường Diệu Huy giữ chặt tay y, nhẹ giọng nói, “Ca ca, ngươi rốt cuộc có tính toán gì không? Nói cho ta biết đi mà. Có lẽ ta có thể trợ ngươi giúp một tay.” Đây là ngọn nguồn mâu thuẫn mấy ngày nay của hắn.

Bắc Đường Diệu Huy sớm biết rằng ám vệ dưới tay hắn có những ám vệ chuyên thế thân cho người khác. Nhưng chỉ trong chốc lát mà có thể Ti Hồng Dật đến duy diệu duy tiếu (giống y như đúc), hiển nhiên không phải là chuyện ngày một ngày hai mà có thể giả mạo được. Mà Ti Hồng Dật bị độc huyết bỏ mình là chuyện mà ai cũng không ngờ tới; trong khi đó chỉ trong nửa ngày mà Bắc Đường Diệu Nhật có thể tìm được ám vệ đến đối phó, không biết đã trù tính bao lâu.

Tâm tư y quá thâm trầm, nghĩ đến làm cho người ta không rét mà run.

Bắc Đường Diệu Huy mấy ngày nay bị bóng ma của việc này bao phủ sâu sắc, cho nên mới sinh ý sợ hãi và cảm giác xa lạ với Bắc Đường Diệu Nhật. Nhưng buổi chiều hôm nay một phen triền miên này lại làm cho hắn hạ quyết tâm. Bất luận như thế nào, hắn đều yêu trước mắt người này! Chỉ cần này điều người này muốn, thứ người này làm, hăn sẽ luôn ủng hộ!

Ai ngờ Bắc Đường Diệu Nhật ảm đạm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ má hắn, “Đừng nghĩ nhiều, hảo hảo nghỉ ngơi đi.”

Lại không biết hôm nay mây mưa, người nên hảo hảo nghỉ ngơi là ai nữa.

Bắc Đường Diệu Huy nhìn thân ảnh y rời đi, bất đắc dĩ cười cười. Chính mình có lẽ… mãi mãi không bắt được y.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương