Tỏa Tình Khiên
-
Quyển 1 - Chương 8
****
Phòng ngủ mờ tối, đóng cửa sổ, đốt an thần hương. Một người quay mặt vào trong giường, sàng trướng (màn giường) treo một nửa.
Người nọ nghe thấy có người tiến vào, mơ mơ màng màng thấp giọng hỏi, “Thôi quản gia?”
Bắc Đường Diệu Huy cũng không nói gì, ngồi vào mép giường nâng tay gã, bắt mạch.
Người nọ quay đầu lại, thấy là hắn, sợ tới mức cơ hồ nhảy lên, “Đoan Vương gia?” Hắn vừa cựa mình đã tác động đến thương thế trên người, nhất thời đau đến biến sắc, lại ngã xuống.
Vẻ mặt Bắc Đường Diệu Huy xấu hổ, thấp giọng nói, “Ngươi đừng động, ta giúp ngươi xem một chút.”
Người nọ bị hắn cầm tay bắt mạch, cả người run rẩy, thấp giọng nói, “Không cần làm phiền Đoan Vương gia, Quân mỗ đã khỏe, đã không sao nữa rồi.”
Người này đúng là Quân Như Trúc. Gã thấy Bắc Đường Diệu Huy, theo bản năng có chút hoảng hốt, hơn nữa tình cảnh hai người thật sự xấu hổ, không biết phải nói cái gì.
Bắc Đường Diệu Huy chẩn mạch, phát hiện gã không bị nội thương, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Nói vậy ngày đó chính mình bị dược tính làm mê loạn, cũng làm mất đi vài phần sức lực, không làm hại gã, gã chỉ bị ngoài thương.
Bắc Đường Diệu Huy lẫy dược vậ đã chuẩn bị tốt từ trong lồng ngực, để ở đầu giường, “Ngày đó thật không phải. Ta chuẩn bị chút dược, đối với thương thế của ngươi rất có lợi, ngươi giữ lại dùng đi… Ngày đó là ta không đúng, muốn đánh hay làm gì đều tùy ngươi xử trí.”
Quân Như Trúc nghe vậy, lặng yên sau một lúc lâu, chậm rãi quay đầu, nhìn hắn nói, “Ta biết ngày đó ngươi trúng mê dược, là chuyện ngoài ý muốn, ta không trách ngươi.”
Bắc Đường Diệu Huy không biết Bắc Đường Diệu Nhật giải thích với gã thế nào. Có lẽ chính mình điên cuồng có bộ dáng tương tự lúc mình bị hạ mê dược; nhưng cho dù là kiếm cớ nhưng chuyện đã phát sinh là không thể vãn hồi.
Hắn thở sâu, thấp giọng nói, “Mặc dù nói thế nào thì ngày đó đều là ta không đúng. Còn có… Kỳ thật lần ở Tầm Phương các là ta hạ dược ngươi, muốn chọc ghẹo ngươi. Thực xin lỗi!”
Quân Như Trúc cả kinh, “Ngươi nói cái gì?”
Bắc Đường Diệu Huy xấu hổ nhìn gã, bỗng nhiên đứng dậy, nghiêm chỉnh đứng trước mặt gã, khom lưng xuống, nói, “Thực xin lỗi.”
Quân Như Trúc nhìn hắn chằm chằm, thần sắc thay đổi mấy lần, nhất thời cảm thấy lửa giận bốc lên đến không chịu nổi, nhất thời lại cảm thấy được vừa xấu hổ vừa oán hận không thôi, đủ loại cảm tình lòng xẹt qua đáy lòng trong nháy mắt.
Bắc Đường Diệu Huy vẫn khom thắt lưng, nói ra việc đã giấu giếm bấy lâu, trong lòng bỗng có cảm giác thoải mái, nhưng thấy đối phương không hề có động tĩnh gì lại có chút bất an không yên.
Qua một lúc lâu sau hắn mới nghe được một thanh âm, “Cút!”
Bắc Đường Diệu Huy thật cẩn thận ngẩng đầu, thấy Quân Như Trúc hung hăng bắt lấy gối đầu, cắn răng nói, “Cút! Đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa!”
“Như Trúc, ta…”
“Cút ──!!” Quân Như Trúc đột nhiên rút gối đầu trong tay ném vào hắn.
Bắc Đường Diệu Huy chật vật bị gã đuổi ra phòng. Thấy Dược nhi đang chờ ngoài cửa, thần sắc quái dị nhìn hắn, không khỏi đỏ mặt lên.
Dược nhi hỏi, “Vương gia, chúng ta quay về vương phủ sao?”
Bắc Đường Diệu Huy dừng một chút, “Không trở về! Hôm nay ở lại đây!”
Dược nhi sửng sốt, “A? Ở đây?”
Bắc Đường Diệu Huy vung tay lên, “Đi gọi Thôi quản gia đem phòng của ta dọn dẹp sạch sẽ, chúng ta không trở về vương phủ mà ở lại đây.”
Dược nhi lắp bắp, “Này… cái này sao được? Cái gì cũng chưa chuẩn bị mà. Lại nói Đại vương gia, Đại vương gia…”
Cậu không nói tới Bắc Đường vương còn tốt, nhắc tới Bắc Đường vương, Bắc Đường Diệu Huy sắc mặt nhất thời âm trầm, lớn tiếng đánh gãy cậu, “Ta là chủ tử của ngươi hay Đại vương gia mới là chủ tử của ngươi?”
“Vương gia…” Dược nhi hoảng sợ.
“Ta nói ở đây thif ở đây, nói nhảm nhiều như thế làm gì!”
Dược nhi vội hỏi, “Vâng, Dược nhi không dám nữa.”
Bắc Đường Diệu Huy nghĩ nghĩ, lại nói, “Đi nói với Đại vương gia là ta ở lại biệt viện này mấy ngày để y khỏi lo lắng.”
“Vâng.”
Phòng ngủ mờ tối, đóng cửa sổ, đốt an thần hương. Một người quay mặt vào trong giường, sàng trướng (màn giường) treo một nửa.
Người nọ nghe thấy có người tiến vào, mơ mơ màng màng thấp giọng hỏi, “Thôi quản gia?”
Bắc Đường Diệu Huy cũng không nói gì, ngồi vào mép giường nâng tay gã, bắt mạch.
Người nọ quay đầu lại, thấy là hắn, sợ tới mức cơ hồ nhảy lên, “Đoan Vương gia?” Hắn vừa cựa mình đã tác động đến thương thế trên người, nhất thời đau đến biến sắc, lại ngã xuống.
Vẻ mặt Bắc Đường Diệu Huy xấu hổ, thấp giọng nói, “Ngươi đừng động, ta giúp ngươi xem một chút.”
Người nọ bị hắn cầm tay bắt mạch, cả người run rẩy, thấp giọng nói, “Không cần làm phiền Đoan Vương gia, Quân mỗ đã khỏe, đã không sao nữa rồi.”
Người này đúng là Quân Như Trúc. Gã thấy Bắc Đường Diệu Huy, theo bản năng có chút hoảng hốt, hơn nữa tình cảnh hai người thật sự xấu hổ, không biết phải nói cái gì.
Bắc Đường Diệu Huy chẩn mạch, phát hiện gã không bị nội thương, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Nói vậy ngày đó chính mình bị dược tính làm mê loạn, cũng làm mất đi vài phần sức lực, không làm hại gã, gã chỉ bị ngoài thương.
Bắc Đường Diệu Huy lẫy dược vậ đã chuẩn bị tốt từ trong lồng ngực, để ở đầu giường, “Ngày đó thật không phải. Ta chuẩn bị chút dược, đối với thương thế của ngươi rất có lợi, ngươi giữ lại dùng đi… Ngày đó là ta không đúng, muốn đánh hay làm gì đều tùy ngươi xử trí.”
Quân Như Trúc nghe vậy, lặng yên sau một lúc lâu, chậm rãi quay đầu, nhìn hắn nói, “Ta biết ngày đó ngươi trúng mê dược, là chuyện ngoài ý muốn, ta không trách ngươi.”
Bắc Đường Diệu Huy không biết Bắc Đường Diệu Nhật giải thích với gã thế nào. Có lẽ chính mình điên cuồng có bộ dáng tương tự lúc mình bị hạ mê dược; nhưng cho dù là kiếm cớ nhưng chuyện đã phát sinh là không thể vãn hồi.
Hắn thở sâu, thấp giọng nói, “Mặc dù nói thế nào thì ngày đó đều là ta không đúng. Còn có… Kỳ thật lần ở Tầm Phương các là ta hạ dược ngươi, muốn chọc ghẹo ngươi. Thực xin lỗi!”
Quân Như Trúc cả kinh, “Ngươi nói cái gì?”
Bắc Đường Diệu Huy xấu hổ nhìn gã, bỗng nhiên đứng dậy, nghiêm chỉnh đứng trước mặt gã, khom lưng xuống, nói, “Thực xin lỗi.”
Quân Như Trúc nhìn hắn chằm chằm, thần sắc thay đổi mấy lần, nhất thời cảm thấy lửa giận bốc lên đến không chịu nổi, nhất thời lại cảm thấy được vừa xấu hổ vừa oán hận không thôi, đủ loại cảm tình lòng xẹt qua đáy lòng trong nháy mắt.
Bắc Đường Diệu Huy vẫn khom thắt lưng, nói ra việc đã giấu giếm bấy lâu, trong lòng bỗng có cảm giác thoải mái, nhưng thấy đối phương không hề có động tĩnh gì lại có chút bất an không yên.
Qua một lúc lâu sau hắn mới nghe được một thanh âm, “Cút!”
Bắc Đường Diệu Huy thật cẩn thận ngẩng đầu, thấy Quân Như Trúc hung hăng bắt lấy gối đầu, cắn răng nói, “Cút! Đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa!”
“Như Trúc, ta…”
“Cút ──!!” Quân Như Trúc đột nhiên rút gối đầu trong tay ném vào hắn.
Bắc Đường Diệu Huy chật vật bị gã đuổi ra phòng. Thấy Dược nhi đang chờ ngoài cửa, thần sắc quái dị nhìn hắn, không khỏi đỏ mặt lên.
Dược nhi hỏi, “Vương gia, chúng ta quay về vương phủ sao?”
Bắc Đường Diệu Huy dừng một chút, “Không trở về! Hôm nay ở lại đây!”
Dược nhi sửng sốt, “A? Ở đây?”
Bắc Đường Diệu Huy vung tay lên, “Đi gọi Thôi quản gia đem phòng của ta dọn dẹp sạch sẽ, chúng ta không trở về vương phủ mà ở lại đây.”
Dược nhi lắp bắp, “Này… cái này sao được? Cái gì cũng chưa chuẩn bị mà. Lại nói Đại vương gia, Đại vương gia…”
Cậu không nói tới Bắc Đường vương còn tốt, nhắc tới Bắc Đường vương, Bắc Đường Diệu Huy sắc mặt nhất thời âm trầm, lớn tiếng đánh gãy cậu, “Ta là chủ tử của ngươi hay Đại vương gia mới là chủ tử của ngươi?”
“Vương gia…” Dược nhi hoảng sợ.
“Ta nói ở đây thif ở đây, nói nhảm nhiều như thế làm gì!”
Dược nhi vội hỏi, “Vâng, Dược nhi không dám nữa.”
Bắc Đường Diệu Huy nghĩ nghĩ, lại nói, “Đi nói với Đại vương gia là ta ở lại biệt viện này mấy ngày để y khỏi lo lắng.”
“Vâng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook