Tỏa Tình Khiên
Quyển 1 - Chương 4

*******

Buổi sáng ngày hôm sau, khi Bắc Đường Diệu Huy tỉnh lại khi bên người đã không thấy bóng dáng Bắc Đường Diệu Nhật đâu nữa. Hắn gọi phó dịch (người hầu), chuẩn bị tốt dục dũng, thư thư phục phục (thong thả chậm rãi) tắm rửa một cái. Miệng vết thương ở hậu huyệt còn hơi đau, nhưng cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng. Mật dược do hắn điều chế không giống những loại khác, ngoài công dụng bôi trơn còn có thể chữa thương.

Cái chức Vương gia của hắn vốn là chức vị nhàn tản, đối với mấy chuyện như thu tế cũng chỉ là có mặt cho đủ, không cảm thấy hứng thú. Dựa theo quá trình tế điển, hôm nay Hoàng Thượng phải cùng các quan lại săn bắn, Bắc Đường Diệu Nhật thân là Bắc Đường vương, đương nhiên cũng phải đi theo.

Bắc Đường Diệu Huy lẽ ra cũng phải đi theo, nhưng mấy năm trước trong một cuộc săn bắn, hắn bị hoảng sợ lớn, hắn lại không thực sự hứng thú với mấy trò này nên hoàng thượng đặc biệt hạ chỉ, cho hắn tùy ý tham gia. Từ đó, Bắc Đường Diệu Huy cũng không tham gia nữa.

Hắn từ từ tắm rửa xong, đem mình tẩy rửa sạch sẽ, đến khi ra khỏi doanh trướng thì mặt trời đã sớm lên cao.

Hôm nay thời tiết sáng sủa, bầu trời thảo nguyên trong vắt, gió nhẹ từng trận, thật là sảng khoái. Bắc Đường Diệu Huy ở trên thảo nguyên vòng vo vài vòng, cũng không tìm được cái gì hảo ngoạn (chơi vui), nhớ tới cuộc hoan hảo hôm qua, trong lòng ngọt ngào, liền đi ra bên ngoài nơi đóng quân, tìm một sườn núi yên lặng nằm xuống, thản nhiên phơi nắng, chờ Bắc Đường Diệu Nhật trở về.

Hắn đang nhớ lại từng chút từng chút chuyện đêm qua, bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa chạy đến gần, liền đứng dậy, thấy phía trước mấy con tuấn mã chạy như bay, dẫn đầu là người một thân minh hoàng (từ đầu đến chân mặc đồ màu vàng), đầu đội hoàng quan (mũ miện của vua), đúng là đương kim Thánh Thượng Ti Hồng Dật.

Ti Hồng Dật dừng lại trước mặt hắn. “Đoan thân vương một người ở đây làm gì vậy?”

Bắc Đường Diệu Huy hành lễ, cúi đầu nói, “Hồi Hoàng Thượng, thần ở trong này phơi nắng.”

Ti Hồng Dật thấy hắn da trắng tóc đen, hồng y phần phật, dung mạo đẹp như ngọc, nhìn một lúc lâu mới nói, “Hôm nay cuối thu quang đãng, con mồi rất nhiều, ái khanh sao không cùng trẫm đi săn.”

Bắc Đường Diệu Huy nheo mắt, cũng không lộ dấu vết nói, “Vi thần không giỏi cưỡi ngựa bắn cung, nếu cùng đi sẽ làm mất hưng trí của bệ hạ, vẫn không nên bêu xấu trước mặt bệ hạ thì tốt hơn.”

Ti Hồng Dật ha ha cười, “Không ngại không ngại. Ái khanh như mỹ nhân, trẫm cũng miễn cho ngươi không phải cử (nâng) cung săn bắn, tổn hại đến khí độ tuyệt sắc của ái khanh. Ái khanh chỉ cần làm bạn bên người trẫm, dựa vào khí độc của khanh cũng có thể đưa tới linh thần bạch lộc, đến lúc đó nếu trẫm bắn hạ được bạch lộc sẽ đưa cho ái khanh. Thế nào?”

Linh thần bạch lộc là linh lộc (nai quý) ở chân núi, theo truyền thuyết là do người trời biến thành, cả người trắng như tuyết, rất có linh tính, là con vât đẹp nhất, mỹ lệ nhất. Người trong Minh quốc đều lấy việc bắn hạ được Linh thần bạch lộc như là điều vinh quang và may mắn nhất.

Hôm qua Bắc Đường Diệu Huy mới vừa cùng Bắc Đường Diệu Nhật hoan hảo (abc xyz), dưới thân có thương tích, không nên kỵ mã (cưỡi ngựa). Huống chi hắn vốn cố kị với hoàng đế háo sắc vô năng này, luôn chán ghét không thôi, làm sao có thể đi cùng gã. Hắn liền vắt hếtóc, cúi đầu cau mày, nghĩ cách thoái thác.

Hắn đang muốn nói thì lại có một đội nhân mã chạy vội tới. Bắc Đường Diệu Huy ngẩng đầu, thấy đúng là Bắc Đường Diệu Nhật.

Chỉ thấy Bắc Đường Diệu Nhật tử y như hà (áo tím như ánh chiều tà), cao quý anh khí, tuấn mỹ phi phàm. Đón nắng chạy băng băng, hoa mỹ như phi hồng (cầu vồng), từ thiên hải (biển trời ~ người trời) đến.

Bắc Đường Diệu Huy mặc dù cực lực che dấu nhưng đôi mắt đẹp vẫn phát ra loại sắc thái kì lạ, làm sáng bừng cả khuôn mặt vốn đã diễm lệ. Ti Hồng Dật vẫn chăm chú nhìn hắn, lúc này hai mắt trầm xuống, lộ ra vẻ lo lắng.

“Hoàng Thượng, thì ra ngài ở trong này, làm cho vi thần phải đi tìm.” Bắc Đường Diệu Nhật cung kính nói.

Ti Hồng Dật thản nhiên nói, “Bắc Đường vương săn được con mồi gì rồi?”

Bắc Đường Diệu Nhật mỉm cười, “Vi thần kĩ chuyết (năng lực kém cỏi), chưa săn được cái gì.”

Hoàng Thượng chưa có thu hoạch, người khác lại sao dám vượt mặt? Bắc Đường Diệu Nhật mặc dù không giống phụ vương lãnh ngạo quyến cuồng (lạnh lùng kiêu ngạo, nóng nảy thất thường) nhưng tâm cơ thì vẫn phải có.

“Công phu của Bắc Đường vương cũng chỉ đến thế thôi a.” Ngữ khí Ti Hồng Dật hình như có chút trào phúng.

Bắc Đường Diệu Nhật dường như không nghe thấy, nhìn Bắc Đường Diệu Huy liếc mắt một cái, giống như vô tình nói, “Không biết Hoàng Thượng cùng xá đệ vừa rồi đang nói cái gì?”

(xá đệ: cách gọi em trai một cách khiêm tốn với người ngoài)

Bắc Đường Diệu Huy xông về phía trước, giữ chặt ống tay áo Bắc Đường Diệu Nhật, “Đại ca, Hoàng Thượng đang muốn ta cùng đi săn đó. Nhưng kỹ thuật của ta, đại ca cũng biết đó, thật không dám ở trước mặt hoàng thượng xấu mặt. Đại ca mau nói giúp ta, ta cũng không muốn Hoàng Thượng chê cười a.” Hắn nói vừa như làm nũng vừa ung dung, làm cho ý đồ của hoàng thượng tiêu tán hơn phân nửa.

Bắc Đường Diệu Nhật nghe xong liền nói với Ti Hồng Dật, “Hoàng Thượng còn nhớ rõ năm năm trước, trong đại điển thu săn, xá đệ đi theo hoàng thượng, lại gặp phải hắc hùng (gấu chó = gấu đen). Kỹ thuật của hắn không tốt, suýt nữa mệnh tang hùng khẩu (rơi vào miệng gấu), cửu tử nhất sinh.

“Sau đó Hoàng Thượng thấy hắn chấn kinh quá độ, đặc biệt cho hắn không cần tham gia thu săn. Xá đệ nguyên bản vốn không giỏi săn bắn, hiện giờ lại qua năm năm, chỉ sợ ngay cả cung cũng cầm không xong. Da mặt hắn mỏng, không muốn bêu xấu trước mặt hoàng thương. Hoàng thượng khoan dung độ lượng, thương xót cho thần tử, đừng để hắn phải mất mặt.”

Ti Hồng Dật nghe y nói như thế, nhớ lại chuyện lúc trước, cũng không muốn gây khó dễ cho nam nhân trước mặt này nữa, đành phải nói, “Vậy thì thôi.” Nói xong liền vung roi, quát thị vệ phía sau, “Đi! Theo trẫm vào sơn cốc!”

“Vâng.”

Mọi người chạy theo Hoàng Thượng. Bắc Đường Diệu Nhật lần thứ hai lên ngựa, nghĩ nghĩ, lại hạ thấp thắt lưng, ở bên tai Bắc Đường Diệu Huy dặn dò, “Buổi tối chúng ta có thể phải ăn ngủ trong sơn cốc, ngươi ở nơi đóng quân không được chạy loạn, nếu buồn chán thì cứ quay về kinh trước đi. Mấy ngày nay hậu diện (sau núi) này đều là nơi săn bắn, nếu ngươi không thấy hứng thú thì không cần phải ở đây chờ ta.”

Bắc Đường Diệu Huy cười nói, “Ngươi cho ta là hài tử sao? Hay là sợ ai đến ăn ta? Ta đợi ở kinh mới buồn chán đó. Khó có thể ra ngoài một chuyến, ta càng muốn ở đây chờ ngươi. Chờ đại điển chấm dứt, chúng ta cùng nhau trở về. Nói không chừng…” Hắn hướng Bắc Đường Diệu Nhật nháy mắt mấy cái, nói, “Chúng ta còn có thể giống lần trước ấy, theo đường vòng quay về kinh.”

Bắc Đường Diệu Nhật bật cười, “Thì ra ngươi có chủ ý này.” Hắn tiện tay kéo kéo vạt áo Bắc Đường Diệu Huy bị gió thổi đến bay phần phật, “Vậy tùy ngươi, bất quá ta cũng không dám cam đoan cùng ngươi trở về.” Lần trước sau thu săn quay về kinh, hai người đi đường vòng xem phong cảnh Lộc Sơn, hai người ôn tồn mấy ngày, đúng là ngọt ngào vô cùng.

Bắc Đường Diệu Nhật lại cùng với hắn vài câu rồi mới phóng ngựa đuổi theo đội ngũ của Hoàng Thượng.

Lại nói đến Ti Hồng Dật, đang chạy về trước vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại liếc mắt một cái, thấy hai huynh đệ kia, một ở trên ngựa, một ở dưới ngựa, dựa vào quá gần, không biết đang nói cái gì.

Ti Hồng Dật chỉ thấy bóng dáng Bắc Đường Diệu Nhật khom thắt lưng, thấy không rõ vẻ mặt y, nhưng Bắc Đường Diệu Huy lại đối diện gã.

Chỉ thấy khuôn mặt phi phàm động lòng người kia cười yếu ớt, lộ ra nụ cười hiếm thấy, thật như thiên tiên hạ phàm, mĩ diễm khôn kể. Hai mắt Ti Hồng Dật híp lại, trong con ngươi âm trầm phát ra vẻ tham lam.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương