Tô Vũ Xuyên Qua Ký
-
Chương 34
Tô Vũ lên ngựa, thả ngựa thong dong tiến về phía cửa thành Vạn Yến chờ đợi tin tức của Hương Sơn gửi về, không như nơi này, hương Sơn bên kia rất khó công, kho lương lại còn ở nơi đó, lần trước không có người dẫn dắt, không công phá được, còn mất đi rất nhiều quân, cuối cùng đành phải rút về Vạn yến chiếm đóng Vạn Yến trước
Lần này lấy lại được Vạn Yến đều do công lao của Lâm Mục, hi vọng bên kia Hương Sơn Tư Đồ Trình có thể công phá Hương Sơn, nàng rất muốn uống Hồng Mai trà trên đất hương sơn, ngắm hoa mai nở tràn ngập sắc trời
Chờ đợi từ lúc đánh chiếm Vạn Yến thành công đến tối vẫn chưa thấy có người về báo làm Tô Vũ sốt ruột đứng ở phái cửa thành chờ đợi, đến tối mới không tình nguyện đi về thành, bên trong thành, người chết đều được mai táng, cảnh máu tanh cũng dần tiêu biến chỉ còn lại cổng thành xác xơ tiêu điều nhưng điều đó cũng không làm giảm đi niềm vui của người dân Vạn Yến, từ lúc biết những bất công An quốc công làm với họ, từ lúc nhìn cảnh mưa máu, quân lính của Tiêu Nguyên đi tới đâu cướp bóc tới đấy, dấy lên trong lòng dân ngọn lửa căm phẫn, đến nay lại có thể chiến thắng, vui mừng không một từ ngữ nào có thể diễn tả, đi ngoài đường cũng thấy nhà nhà kết vải đỏ trước cửa, đốt pháo ăn mừng còn lớn hơn tân niên
Hoàng hôn buông xuống phía bên kia Li Sơn, cả bầu trời phủ một tầng hồng nhạt như thiếu nữ thẹn thùng e ấp, rồi từ từ tối dần trả lại cho Vạn Yến một màn đêm bất tận, đêm hôm nay không giống như mọi ngày, Vạn yến cơ hồ tổ chức đại tiệc, Tô Vũ một thân bạch y đứng phái bên kia cầu Dương Liễu, tầm mắt phóng về nơi mọi người đang thả hoa đăng, nhìn từ xa mất đi ba phần anh khí, thêm vào ba phần tịch liêu khiến người khác cũng không đành lòng
Tôn Ngọc tiến đến nắm lấy bàn tay nhỏ gầy của Tô Vũ, cũng không biết phải nói gì lúc này, hai người cứ thế đứng nắm tay nhau, trên cầu người qua lại tập nập, Tôn ngọc đang đứng cùng Tô Vũ thì có một tiểu hài tử hấp tấp chạy qua cầu ngã nhào vào người hắn, tiểu hài tử chừng bốn năm tuổi, răng cửa mất một cái, bị ngã vào lòng Tôn Ngọc vẫn còn cười toe, đưa cho Tôn Ngọc một sâu kẹo, ngọt ngào nói
-“đại ca, hôm nay ngày vui ta tặng ngươi kẹo nha.”
Tôn Ngọc nhìn hài tử lanh lợi mà bật cười nhận kẹo của nó, còn nhu nhu má nó dịu dàng hỏi
-“là ngày vui gì ngươi nói đại ca nghe xem.”
-“đại ca ngươi thật ngốc, hôm nay quận chúa anh minh đã giúp chúng ta đánh đuổi kẻ xấu, đương nhiên phải ăn mừng.”
hài tử khi nhắc đến từ quận chúa hai mắt sáng rực rỡ như những vì sao trên trời, sự vô tư thuần khiết sùng bái Tô Vũ của nó khiến Tôn Ngọc hài lòng hỏi thêm
-“ngươi biết người xấu là gì sao?”
-“người xấu là những người đi từ ngoài thành, chúng giết thúc phụ của ta, ức hiếp nương của ta, làm gì đó mà nương của ta lúc nào cũng khóc nói bản thân đã bị ô nhục, chúng đều là người xấu.”
khi hài tử nói lên những lời đó một cách ngây ngô, lại có hai người phải trầm tư suy nghĩ, hài tử mới phân biệt đúng sai, người trưởng thành chỉ xem thiệt hơn
có lẽ vài năm nữa thôi hài tử đó sẽ biết ô nhục trong miệng nương của nó là gì, có lẽ rất lâu sau này ám ảnh của cuộc chiến tranh ở Vạn Yến hôm nay vẫn còn in đậm trong tâm trí của những người chứng kiến
Tôn Ngọc suy nghĩ một chút rồi vội vàng bước đến dưới cây Dương Liễu bên kia cầu mua hai chiếc đèn hoa đăng mang về, Tô Vũ vẫn ngây ngốc nhìn về phía dòng sông chảy, tới lúc Tôn Ngọc lay tỉnh nàng nàng mới thấy hai chiếc đèn hoa đăng xinh đẹp trong tay, Tô Vũ khẽ cười nhìn Tôn Ngọc mấp máy môi nói
-“đa tạ…”
giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu nhưng Tôn Ngọc vẫn nghe thấy, là một tiếng đa tạ hắn, đa tạ hắn đã ở bên nàng, đa tạ hắn đã giúp nàng rất nhiều, đa tạ Phong Hoa cốc đã đồng ý đi theo làm quân y, có y thuật của Phong Hoa cốc, còn tốt hơn quân y của triều đình rất nhiều
-“Vũ, ngươi xem, tất cả đều nhờ ngươi, không nên đau lòng nữa, người chết đều đã chết.”
Tôn Ngọc chỉ vào đám người vừa vui cười vừa thả hoa đăng bên kia sông, Tô Vũ nhìn theo ngón tay hắn chỉ bất giác cũng mỉm cười khe khẽ
-“ngươi nói đúng, người chết đều đã chết, người còn sống vẫn phải tiếp tục sống.”
Tô Ngọc nhét hoa đăng vào tay Tô Vũ rồi kéo nàng xuống mé xông, nước sông phản chiếu lên ánh lên lung linh như những bông hoa lửa cực kì bắt mắt, hắn cầm lấy bút tỉ mỉ viết lên giấy bỏ vào hoa đăng
-“hôm nay là ngày may mắn, nàng cũng thử thả hoa đăng cầu nguyện xem, biết đâu nó thành sự thật.”
nói rồi hắn ngồi xuống chắp tay miệng thầm thì vẫn làm người khác nghe được, hắn nói
-“cầu cho ước nguyện của Vũ Nhi thành sự thật.”
Vừa nói xong hắn liền thả hoa đăng xuống, hoa đăng rơi xuống dòng sông theo dòng nước trôi vào một đám hoa đăng còn lung linh tỏa sáng trên mặt sông
Tôn Ngọc thấy Tô Vũ trầm buồn cũng không đành lòng nhìn nàng như vậy bèn vô sỉ pha trò
-“ây nha, ta đã nói cho quận cúa biết ước nguyện của ta rồi, quận chúa còn chưa nói cho ta ước nguyện của nàng nha, tính quỵt sao?”
-“ta không nói.”
Tô Vũ vừa viết vào tờ giấy thả vào hoa đăng vừa cười đùa cùng Tôn Ngọc
-“không được, quận chúa quyền cao chức trọng sao có thể quỵt như thế.”
Tôn Ngọc cong mắt cười lại giả với với như muốn bắt lấy hoa đăng của Tô vũ, Tô Vũ trái nghiêng phải né, không để Tôn ngọc bắt lấy hoa đăng của mình, cười đến ánh mắt cũng hóa thành vầng trăng
-“nói ra sẽ mất linh, không nói, không nói.”
-“nói cho ta nghe một chút thôi cũng được.”
Tôn Ngọc hỉ hỉ hả hả nhất định phải biết được ước nguyện của Tô Vũ, còn mặt dày nói
-“hay là có liên quan đến ta, giả như ước ta thích quận chúa, giả như ta thú quận chúa...”
-“ngươi đừng nói bậy.”
Tôn Ngọc lại trở về dáng vẻ vô sỉ, náo Tô Vũ diệc bất nhạc hồ, cũng quên mất đau buồn khi nãy
-“ai nha, quận chúa đừng dối lòng, ta không ngại đâu.”
Tô Vũ cười khổ bất lực mặc kệ hắn, khẽ thả hoa đăng xuống dòng nước, khẽ lẩm bẩm
-“cầu cho quốc thái dân an.”
Tôn Ngọc nghe lời cầu nguyện của Tô Vũ chỉ biết cười ngẩng đầu nhìn trời
đêm hôm nay không một gợn mây, trăng trên cao cũng khuyết thành hình lưỡi liềm, những vì tinh tú lấp lánh vẽ lên một giải ngân hà xinh đẹp động lòng người, dưới trần gian, bên chân cầu Dương Liễu, Tôn Ngọc ôm Tô Vũ vào lòng, tiết trời đầu tháng hai, hoa đào lả tả bay, lòng người phảnh phất say
bên này cầu Dương Liễu, Uý Trì Phong Vân khoác áo lam y, dung nhan nhợt nhạt nhìn một màn ôm ấp của Tô Vũ và Tôn Ngọc, nhìn họ nắm tay, cười đùa, lại thủy chung không có lên tiếng hay tiến lại, nhìn một lúc, hắn lặng lẽ xoay người trở về phủ thành
Tô Vũ cùng Tôn Ngọc nháo loạn một buổi tối vui vẻ cũng trở về nhà, tâm tình chờ đợi thư tín của Tư Đồ Trình cũng đã được buông lỏng, nàng nên đặt niềm tin vào Tư Đồ Trình
Về đến phủ lệ, mùi cơm nóng thơm ngào ngạt phảng phất quyến rũ tâm hồn Tô Vũ, nàng ẩn ẩn cảm thấy cũng thật đói bụng liền cùng Tôn Ngọc tiến về phòng ăn, từ lúc chinh chiến đến nay đều là ăn chung như thế này một nhà một bàn, cảm giác vô cùng ấm cúng lại có thể tiết kiệm được phần nào hay phần đó, làm người đi đầu, cái tiên quyết là phải làm gương cho người khác, nếu không thượng bất chính, hạ tắc loạn
Lần này lấy lại được Vạn Yến đều do công lao của Lâm Mục, hi vọng bên kia Hương Sơn Tư Đồ Trình có thể công phá Hương Sơn, nàng rất muốn uống Hồng Mai trà trên đất hương sơn, ngắm hoa mai nở tràn ngập sắc trời
Chờ đợi từ lúc đánh chiếm Vạn Yến thành công đến tối vẫn chưa thấy có người về báo làm Tô Vũ sốt ruột đứng ở phái cửa thành chờ đợi, đến tối mới không tình nguyện đi về thành, bên trong thành, người chết đều được mai táng, cảnh máu tanh cũng dần tiêu biến chỉ còn lại cổng thành xác xơ tiêu điều nhưng điều đó cũng không làm giảm đi niềm vui của người dân Vạn Yến, từ lúc biết những bất công An quốc công làm với họ, từ lúc nhìn cảnh mưa máu, quân lính của Tiêu Nguyên đi tới đâu cướp bóc tới đấy, dấy lên trong lòng dân ngọn lửa căm phẫn, đến nay lại có thể chiến thắng, vui mừng không một từ ngữ nào có thể diễn tả, đi ngoài đường cũng thấy nhà nhà kết vải đỏ trước cửa, đốt pháo ăn mừng còn lớn hơn tân niên
Hoàng hôn buông xuống phía bên kia Li Sơn, cả bầu trời phủ một tầng hồng nhạt như thiếu nữ thẹn thùng e ấp, rồi từ từ tối dần trả lại cho Vạn Yến một màn đêm bất tận, đêm hôm nay không giống như mọi ngày, Vạn yến cơ hồ tổ chức đại tiệc, Tô Vũ một thân bạch y đứng phái bên kia cầu Dương Liễu, tầm mắt phóng về nơi mọi người đang thả hoa đăng, nhìn từ xa mất đi ba phần anh khí, thêm vào ba phần tịch liêu khiến người khác cũng không đành lòng
Tôn Ngọc tiến đến nắm lấy bàn tay nhỏ gầy của Tô Vũ, cũng không biết phải nói gì lúc này, hai người cứ thế đứng nắm tay nhau, trên cầu người qua lại tập nập, Tôn ngọc đang đứng cùng Tô Vũ thì có một tiểu hài tử hấp tấp chạy qua cầu ngã nhào vào người hắn, tiểu hài tử chừng bốn năm tuổi, răng cửa mất một cái, bị ngã vào lòng Tôn Ngọc vẫn còn cười toe, đưa cho Tôn Ngọc một sâu kẹo, ngọt ngào nói
-“đại ca, hôm nay ngày vui ta tặng ngươi kẹo nha.”
Tôn Ngọc nhìn hài tử lanh lợi mà bật cười nhận kẹo của nó, còn nhu nhu má nó dịu dàng hỏi
-“là ngày vui gì ngươi nói đại ca nghe xem.”
-“đại ca ngươi thật ngốc, hôm nay quận chúa anh minh đã giúp chúng ta đánh đuổi kẻ xấu, đương nhiên phải ăn mừng.”
hài tử khi nhắc đến từ quận chúa hai mắt sáng rực rỡ như những vì sao trên trời, sự vô tư thuần khiết sùng bái Tô Vũ của nó khiến Tôn Ngọc hài lòng hỏi thêm
-“ngươi biết người xấu là gì sao?”
-“người xấu là những người đi từ ngoài thành, chúng giết thúc phụ của ta, ức hiếp nương của ta, làm gì đó mà nương của ta lúc nào cũng khóc nói bản thân đã bị ô nhục, chúng đều là người xấu.”
khi hài tử nói lên những lời đó một cách ngây ngô, lại có hai người phải trầm tư suy nghĩ, hài tử mới phân biệt đúng sai, người trưởng thành chỉ xem thiệt hơn
có lẽ vài năm nữa thôi hài tử đó sẽ biết ô nhục trong miệng nương của nó là gì, có lẽ rất lâu sau này ám ảnh của cuộc chiến tranh ở Vạn Yến hôm nay vẫn còn in đậm trong tâm trí của những người chứng kiến
Tôn Ngọc suy nghĩ một chút rồi vội vàng bước đến dưới cây Dương Liễu bên kia cầu mua hai chiếc đèn hoa đăng mang về, Tô Vũ vẫn ngây ngốc nhìn về phía dòng sông chảy, tới lúc Tôn Ngọc lay tỉnh nàng nàng mới thấy hai chiếc đèn hoa đăng xinh đẹp trong tay, Tô Vũ khẽ cười nhìn Tôn Ngọc mấp máy môi nói
-“đa tạ…”
giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu nhưng Tôn Ngọc vẫn nghe thấy, là một tiếng đa tạ hắn, đa tạ hắn đã ở bên nàng, đa tạ hắn đã giúp nàng rất nhiều, đa tạ Phong Hoa cốc đã đồng ý đi theo làm quân y, có y thuật của Phong Hoa cốc, còn tốt hơn quân y của triều đình rất nhiều
-“Vũ, ngươi xem, tất cả đều nhờ ngươi, không nên đau lòng nữa, người chết đều đã chết.”
Tôn Ngọc chỉ vào đám người vừa vui cười vừa thả hoa đăng bên kia sông, Tô Vũ nhìn theo ngón tay hắn chỉ bất giác cũng mỉm cười khe khẽ
-“ngươi nói đúng, người chết đều đã chết, người còn sống vẫn phải tiếp tục sống.”
Tô Ngọc nhét hoa đăng vào tay Tô Vũ rồi kéo nàng xuống mé xông, nước sông phản chiếu lên ánh lên lung linh như những bông hoa lửa cực kì bắt mắt, hắn cầm lấy bút tỉ mỉ viết lên giấy bỏ vào hoa đăng
-“hôm nay là ngày may mắn, nàng cũng thử thả hoa đăng cầu nguyện xem, biết đâu nó thành sự thật.”
nói rồi hắn ngồi xuống chắp tay miệng thầm thì vẫn làm người khác nghe được, hắn nói
-“cầu cho ước nguyện của Vũ Nhi thành sự thật.”
Vừa nói xong hắn liền thả hoa đăng xuống, hoa đăng rơi xuống dòng sông theo dòng nước trôi vào một đám hoa đăng còn lung linh tỏa sáng trên mặt sông
Tôn Ngọc thấy Tô Vũ trầm buồn cũng không đành lòng nhìn nàng như vậy bèn vô sỉ pha trò
-“ây nha, ta đã nói cho quận cúa biết ước nguyện của ta rồi, quận chúa còn chưa nói cho ta ước nguyện của nàng nha, tính quỵt sao?”
-“ta không nói.”
Tô Vũ vừa viết vào tờ giấy thả vào hoa đăng vừa cười đùa cùng Tôn Ngọc
-“không được, quận chúa quyền cao chức trọng sao có thể quỵt như thế.”
Tôn Ngọc cong mắt cười lại giả với với như muốn bắt lấy hoa đăng của Tô vũ, Tô Vũ trái nghiêng phải né, không để Tôn ngọc bắt lấy hoa đăng của mình, cười đến ánh mắt cũng hóa thành vầng trăng
-“nói ra sẽ mất linh, không nói, không nói.”
-“nói cho ta nghe một chút thôi cũng được.”
Tôn Ngọc hỉ hỉ hả hả nhất định phải biết được ước nguyện của Tô Vũ, còn mặt dày nói
-“hay là có liên quan đến ta, giả như ước ta thích quận chúa, giả như ta thú quận chúa...”
-“ngươi đừng nói bậy.”
Tôn Ngọc lại trở về dáng vẻ vô sỉ, náo Tô Vũ diệc bất nhạc hồ, cũng quên mất đau buồn khi nãy
-“ai nha, quận chúa đừng dối lòng, ta không ngại đâu.”
Tô Vũ cười khổ bất lực mặc kệ hắn, khẽ thả hoa đăng xuống dòng nước, khẽ lẩm bẩm
-“cầu cho quốc thái dân an.”
Tôn Ngọc nghe lời cầu nguyện của Tô Vũ chỉ biết cười ngẩng đầu nhìn trời
đêm hôm nay không một gợn mây, trăng trên cao cũng khuyết thành hình lưỡi liềm, những vì tinh tú lấp lánh vẽ lên một giải ngân hà xinh đẹp động lòng người, dưới trần gian, bên chân cầu Dương Liễu, Tôn Ngọc ôm Tô Vũ vào lòng, tiết trời đầu tháng hai, hoa đào lả tả bay, lòng người phảnh phất say
bên này cầu Dương Liễu, Uý Trì Phong Vân khoác áo lam y, dung nhan nhợt nhạt nhìn một màn ôm ấp của Tô Vũ và Tôn Ngọc, nhìn họ nắm tay, cười đùa, lại thủy chung không có lên tiếng hay tiến lại, nhìn một lúc, hắn lặng lẽ xoay người trở về phủ thành
Tô Vũ cùng Tôn Ngọc nháo loạn một buổi tối vui vẻ cũng trở về nhà, tâm tình chờ đợi thư tín của Tư Đồ Trình cũng đã được buông lỏng, nàng nên đặt niềm tin vào Tư Đồ Trình
Về đến phủ lệ, mùi cơm nóng thơm ngào ngạt phảng phất quyến rũ tâm hồn Tô Vũ, nàng ẩn ẩn cảm thấy cũng thật đói bụng liền cùng Tôn Ngọc tiến về phòng ăn, từ lúc chinh chiến đến nay đều là ăn chung như thế này một nhà một bàn, cảm giác vô cùng ấm cúng lại có thể tiết kiệm được phần nào hay phần đó, làm người đi đầu, cái tiên quyết là phải làm gương cho người khác, nếu không thượng bất chính, hạ tắc loạn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook