Tô Vũ Xuyên Qua Ký
-
Chương 31
Khi vây đánh Vạn Yến, Uý Trì phong Hàn cũng dự trù được bên trong không có bao nhiêu người nên cũng chỉ phái ba vạn binh mã lên chiếm thành
phải nói Uý Trì Phong Hàn liệu sự như thần không hổ là dũng tướng, quân của Tiêu Nguyên một chút thôi đã chiếm thế thượng phong, ép quân Tô Vũ vào góc chết
Lưu Bang là người một năm trước vẫn còn làm một tiểu binh trong Vô Kỵ doanh, hai hôm trước được phong làm đội trưởng, một bên chém một bên thủ hộ sau lưng Tô Vũ, sức khỏe của nàng còn chưa khá lên, cầm cự một chút may ra cầm chân để nhóm người lên Li Sơn an toàn.
Mắt thấy máu tanh, tay cầm khí giới cũng mất hết sức lực Tô Vũ lại có cảm hứng muốn đùa hỏi Lưu Bang
-“có tình nguyện cùng bản quận chúa chôn thây ở đây, không? Vạn Yến nhiều danh lam thắng cảnh, chết ở một nơi như thế này cũng không tệ.”
vừa nghe Tô Vũ nói, Lưu Bang cũng sảng khoái cười
-“cuộc đời này của Lưu Bang chết trên chiến trường chính là vinh hạnh lớn nhất của ta, chỉ là quận chúa còn giang sơn phải lo, Lưu Bang cho dù trải thây cũng sẽ đưa quận chúa lên Li Sơn an toàn.”
nghe được lời này của Lưu Bang cổ họng Tô Vũ nghẹn lại, như có gì đó mắc kẹt không cho nàng nói, không cho nàng khóc, khóc là hèn yếu.
Đao kiếm không có mắt, con người vô tình lại càng không dám hữu tình, đánh đến trời bắt đầu hửng sáng, trong quân của Tô Vũ thật sự chỉ còn vỏn vẹn mấy chục người, Lưu Bang liền quay sang nói với Tô Vũ
-“quận chúa, Lưu bang yểm hộ, ngài hãy dùng khinh công đi về Li Sơn, nơi này đã có Lưu Bang lo.”
nói rồi Lưu Bang rất hăng hái ép nàng về phía đường lên Li Sơn, Tô Vũ nghẹn ngào nhìn con người dũng cảm, đang chiến đấu hết mình vì nàng, Lưu Bang chỉ nhẹ nhàng cười, trên mặt máu tanh cũng không mất đi vẻ rạng rỡ của hắn, khuôn mặt phổ thông ấy lúc này có nhìn thế nào cũng thấy chói mắt
-“chúng ta cầm chân thế này, hi vọng huynh đệ trong doanh một đường lên Li Sơn an toàn, hối tiếc lớn nhất của Lưu Bang là không kịp nhìn thấy hiền thê sinh hạ tiểu hài tử, sau này, xin quận chúa lo cho Ngô thê, nói với nàng ấy, ta có lỗi với nàng ấy.”
Kiếp này chỉ yêu một người là Ngô Thê! Chỉ yêu một người…
người nam nhân này, tay cầm kiếm giết chết bao nhiêu con người không trùng chân, lại vì một nữ nhân lách tách rơi lệ, là yêu bao nhiêu phần, trung bao nhiêu phần
mỗi người đều có cuộc sống, có toan tính riêng lại vì ích kỉ của một vài người mà khiến cho bao người đau thương chồng chất, dùng tham vọng đánh đổi những thứ này liệu có đáng không
Tô Vũ một đường lên Li Sơn cũng không có dũng cảm quay đầu lại nhìn, là nàng nợ họ, nợ một giang sơn thái bình, nợ họ một đời ấm no, bầu trời sáng hôm ấy rất xanh, ngày mai cũng vậy, sau này cũng sẽ vẫn xanh, chỉ có điều sự hi sinh của ngày hôm nay, sau này cũng không có lại được, trước tới nay chưa từng có Lưu Bang, Lưu Bang xuất hiện sau này lại không có ai được như Lưu Bang.
Sau khi lên tới Li Sơn, không còn biết làm gì ngoài chờ đợi tiếp viện, Lâm Mục đã sai người vào kinh thành truyền tin cho Hạ Cẩn, Tô Vũ vừa ngồi thay dược vết thương vừa mở bản đồ theo dõi tình hình chiến sự, họ hiện giờ đang ở Li Sơn, đi về phía nam là Hương Sơn, Hương Sơn đã bị người của An Quốc Công chiếm đóng, kho lương thực cũng ở đó, nàng tính toán mấy ngày nay, tuy Hương Sơn dễ thủ khó công nhưng không phải không có cách nào chiếm hạ, chỉ cần cướp lại Hương Sơn, quân của An quốc công không lâu cũng sẽ bị diệt
đang miên man suy nghĩ cửa đột nhiên mở, người tiến vào là Diệp Thanh, người hầu của Uý Trì Phong Vân, gương mặt hắn hốt hoảng, thần sắc nhợt nhạt, vừa nhìn thấy Tô Vũ liền quỳ xuống, nước mắt lã chã rơi, Tô Vũ nhìn thấy hắn như vậy đoán được có chuyện không hay vội đỡ hắn dậy hỏi
-“có chuyện gì?”
Diệp Thanh nghẹn ngào nói không ra tiếng
-“công tử, hắn…từ khi đi Thanh Hoa sơn về, cái gì cũng không ăn được, hôn mê mấy ngày nay, cầu ngươi đi xem.”
Tô Vũ nghe Uý Trì Phong Vân bị bệnh, lại nghĩ đến Uý Trì Phong Hàn, còn có cái chết của Lưu Bang làm tâm nàng lạnh đi, cũng không cần quản hắn bị sao, chỉ xoay người đi vào trong, thờ ơ nói với Diệp Thanh
-“ngươi đi mời Tôn Ngọc hay Hạ Mộc đến trị cho hắn.”
Diệp Thanh theo Uý Trì phong Vân từ nhỏ, Uý Trì Phong Vân là người như thế nào hắn đương nhiên biết, chỉ là sự đời trớ trêu lại khiến Uý Trì Phong Vân làm con Uý Trì Phong Hàn, gánh chịu nợ nần của cha mình
-“cầu ngươi đến xem công tử một lần, hắn ngay cả trong mơ đều gọi tên ngươi, Tôn Ngọc đại nhân bảo, hắn sẽ không chữa trị cho địch nhân, xin ngươi, công tử hắn rất đáng thương…”
Tô Vũ quay lưng về phía Diệp Thanh không muốn cho hắn thấy vẻ mặt phẫn nộ của mình, chỉ là trong giọng nói không kiềm chế được run rẩy
-“hắn đáng thương vậy bao nhiêu vạn binh sĩ vì cha hắn mà ra đi không đáng thương sao? Hắn đáng thương còn ta thì không sao? Hắn đáng thương còn giang sơn này chỉ là bùn là rác? nếu không phải tại cha của hắn giang sơn sẽ thế này sao, nếu không tại cha của hắn, những con người đã chết kia có lẽ vẫn còn bên gia đình họ, ngươi nói họ không đáng thương sao?”
Tô Vũ gần như hét lên với Diệp Thanh, Diệp Thanh một người cũng không phải vừa, nước mắt vừa rơi đã ngưng lại, đứng dậy căm phẫn nhìn Tô Vũ
-“quận chúa, sao ngươi có thể vô lý như vậy, sai là ở lão gia sao ngươi có thể trách công tử, lại còn nói khi ngươi trúng thi độc, công tử đi ba ngày ba đêm không dám nghỉ ngơi, còn bị Minh Nhạc đánh trọng thương để cứu ngươi, ngươi đúng là không có tình người, uổng cho công tử một lòng vì ngươi, trong lòng ngươi lại chưa bao giờ có hắn, quận chúa, ngươi vốn không có trái tim.”
-“có trách thì trách hắn tại sao sinh trong nhà Uý Trì, trách tại sao lại là nhi tử của Uý Trì Phong Hàn, ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi lúc này.”
Tô Vũ trực tiếp đuổi khách, cũng không có ý muốn đi thăm Uý Trì Phong Vân
-“quận chúa, ngươi bị thù hận làm mờ mắt rồi.”
Diệp Thanh tức giận lao ra khỏi cửa, cũng không quay đầu lại nhìn Tô Vũ, nếu hắn nhìn lại đã thấy hốc mắt của nàng đỏ hoe, nhưng thủy chung không có rơi lệ, không được phép rơi lệ, khóc là hèn yếu.
Đêm hôm ấy, nguyệt hắc phong cao, Tô Vũ đến trước cửa phong Uý Trì Phong Vân, Diệp Thanh đang ngủ gật bên ngoài, nàng nhẹ nhàng điểm huyệt ngủ của hắn, đẩy cửa tiến vào nhìn Uý Trì Phong Vân
Ngọc công tử giờ đây lại vô cùng gầy gò, hai mắt thũng lại trơ ra xương gò má, dung nhan tuấn dật không còn nữa chỉ còn một bộ khung ốm yếu, cảm giác chỉ cần đánh mạnh cũng lấy đi một mạng của hắn, ngay cả trong giấc mơ Uý Trì Phong Vân cũng không ngủ yên, mi tâm nhíu lại giống như lần ngủ cùng hắn sau đêm uống rượu, có vẻ như đêm nào hắn cũng mơ thấy ác mộng, con người này đến cuối cùng bị điều gì ám ảnh mà đêm nào cũng mơ thấy ác mộng? đang say sưa ngắm dung nhan Uý Trì Phong Vân bỗng Tô vũ thấy khóe mắt hắn chảy ra một dòng lệ, môi mấp máy một vài từ rất nhỏ nhưng cũng đủ để nàng nghe được
Hắn nói
”Vũ nhi, thật xin lỗi.”
phải nói Uý Trì Phong Hàn liệu sự như thần không hổ là dũng tướng, quân của Tiêu Nguyên một chút thôi đã chiếm thế thượng phong, ép quân Tô Vũ vào góc chết
Lưu Bang là người một năm trước vẫn còn làm một tiểu binh trong Vô Kỵ doanh, hai hôm trước được phong làm đội trưởng, một bên chém một bên thủ hộ sau lưng Tô Vũ, sức khỏe của nàng còn chưa khá lên, cầm cự một chút may ra cầm chân để nhóm người lên Li Sơn an toàn.
Mắt thấy máu tanh, tay cầm khí giới cũng mất hết sức lực Tô Vũ lại có cảm hứng muốn đùa hỏi Lưu Bang
-“có tình nguyện cùng bản quận chúa chôn thây ở đây, không? Vạn Yến nhiều danh lam thắng cảnh, chết ở một nơi như thế này cũng không tệ.”
vừa nghe Tô Vũ nói, Lưu Bang cũng sảng khoái cười
-“cuộc đời này của Lưu Bang chết trên chiến trường chính là vinh hạnh lớn nhất của ta, chỉ là quận chúa còn giang sơn phải lo, Lưu Bang cho dù trải thây cũng sẽ đưa quận chúa lên Li Sơn an toàn.”
nghe được lời này của Lưu Bang cổ họng Tô Vũ nghẹn lại, như có gì đó mắc kẹt không cho nàng nói, không cho nàng khóc, khóc là hèn yếu.
Đao kiếm không có mắt, con người vô tình lại càng không dám hữu tình, đánh đến trời bắt đầu hửng sáng, trong quân của Tô Vũ thật sự chỉ còn vỏn vẹn mấy chục người, Lưu Bang liền quay sang nói với Tô Vũ
-“quận chúa, Lưu bang yểm hộ, ngài hãy dùng khinh công đi về Li Sơn, nơi này đã có Lưu Bang lo.”
nói rồi Lưu Bang rất hăng hái ép nàng về phía đường lên Li Sơn, Tô Vũ nghẹn ngào nhìn con người dũng cảm, đang chiến đấu hết mình vì nàng, Lưu Bang chỉ nhẹ nhàng cười, trên mặt máu tanh cũng không mất đi vẻ rạng rỡ của hắn, khuôn mặt phổ thông ấy lúc này có nhìn thế nào cũng thấy chói mắt
-“chúng ta cầm chân thế này, hi vọng huynh đệ trong doanh một đường lên Li Sơn an toàn, hối tiếc lớn nhất của Lưu Bang là không kịp nhìn thấy hiền thê sinh hạ tiểu hài tử, sau này, xin quận chúa lo cho Ngô thê, nói với nàng ấy, ta có lỗi với nàng ấy.”
Kiếp này chỉ yêu một người là Ngô Thê! Chỉ yêu một người…
người nam nhân này, tay cầm kiếm giết chết bao nhiêu con người không trùng chân, lại vì một nữ nhân lách tách rơi lệ, là yêu bao nhiêu phần, trung bao nhiêu phần
mỗi người đều có cuộc sống, có toan tính riêng lại vì ích kỉ của một vài người mà khiến cho bao người đau thương chồng chất, dùng tham vọng đánh đổi những thứ này liệu có đáng không
Tô Vũ một đường lên Li Sơn cũng không có dũng cảm quay đầu lại nhìn, là nàng nợ họ, nợ một giang sơn thái bình, nợ họ một đời ấm no, bầu trời sáng hôm ấy rất xanh, ngày mai cũng vậy, sau này cũng sẽ vẫn xanh, chỉ có điều sự hi sinh của ngày hôm nay, sau này cũng không có lại được, trước tới nay chưa từng có Lưu Bang, Lưu Bang xuất hiện sau này lại không có ai được như Lưu Bang.
Sau khi lên tới Li Sơn, không còn biết làm gì ngoài chờ đợi tiếp viện, Lâm Mục đã sai người vào kinh thành truyền tin cho Hạ Cẩn, Tô Vũ vừa ngồi thay dược vết thương vừa mở bản đồ theo dõi tình hình chiến sự, họ hiện giờ đang ở Li Sơn, đi về phía nam là Hương Sơn, Hương Sơn đã bị người của An Quốc Công chiếm đóng, kho lương thực cũng ở đó, nàng tính toán mấy ngày nay, tuy Hương Sơn dễ thủ khó công nhưng không phải không có cách nào chiếm hạ, chỉ cần cướp lại Hương Sơn, quân của An quốc công không lâu cũng sẽ bị diệt
đang miên man suy nghĩ cửa đột nhiên mở, người tiến vào là Diệp Thanh, người hầu của Uý Trì Phong Vân, gương mặt hắn hốt hoảng, thần sắc nhợt nhạt, vừa nhìn thấy Tô Vũ liền quỳ xuống, nước mắt lã chã rơi, Tô Vũ nhìn thấy hắn như vậy đoán được có chuyện không hay vội đỡ hắn dậy hỏi
-“có chuyện gì?”
Diệp Thanh nghẹn ngào nói không ra tiếng
-“công tử, hắn…từ khi đi Thanh Hoa sơn về, cái gì cũng không ăn được, hôn mê mấy ngày nay, cầu ngươi đi xem.”
Tô Vũ nghe Uý Trì Phong Vân bị bệnh, lại nghĩ đến Uý Trì Phong Hàn, còn có cái chết của Lưu Bang làm tâm nàng lạnh đi, cũng không cần quản hắn bị sao, chỉ xoay người đi vào trong, thờ ơ nói với Diệp Thanh
-“ngươi đi mời Tôn Ngọc hay Hạ Mộc đến trị cho hắn.”
Diệp Thanh theo Uý Trì phong Vân từ nhỏ, Uý Trì Phong Vân là người như thế nào hắn đương nhiên biết, chỉ là sự đời trớ trêu lại khiến Uý Trì Phong Vân làm con Uý Trì Phong Hàn, gánh chịu nợ nần của cha mình
-“cầu ngươi đến xem công tử một lần, hắn ngay cả trong mơ đều gọi tên ngươi, Tôn Ngọc đại nhân bảo, hắn sẽ không chữa trị cho địch nhân, xin ngươi, công tử hắn rất đáng thương…”
Tô Vũ quay lưng về phía Diệp Thanh không muốn cho hắn thấy vẻ mặt phẫn nộ của mình, chỉ là trong giọng nói không kiềm chế được run rẩy
-“hắn đáng thương vậy bao nhiêu vạn binh sĩ vì cha hắn mà ra đi không đáng thương sao? Hắn đáng thương còn ta thì không sao? Hắn đáng thương còn giang sơn này chỉ là bùn là rác? nếu không phải tại cha của hắn giang sơn sẽ thế này sao, nếu không tại cha của hắn, những con người đã chết kia có lẽ vẫn còn bên gia đình họ, ngươi nói họ không đáng thương sao?”
Tô Vũ gần như hét lên với Diệp Thanh, Diệp Thanh một người cũng không phải vừa, nước mắt vừa rơi đã ngưng lại, đứng dậy căm phẫn nhìn Tô Vũ
-“quận chúa, sao ngươi có thể vô lý như vậy, sai là ở lão gia sao ngươi có thể trách công tử, lại còn nói khi ngươi trúng thi độc, công tử đi ba ngày ba đêm không dám nghỉ ngơi, còn bị Minh Nhạc đánh trọng thương để cứu ngươi, ngươi đúng là không có tình người, uổng cho công tử một lòng vì ngươi, trong lòng ngươi lại chưa bao giờ có hắn, quận chúa, ngươi vốn không có trái tim.”
-“có trách thì trách hắn tại sao sinh trong nhà Uý Trì, trách tại sao lại là nhi tử của Uý Trì Phong Hàn, ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi lúc này.”
Tô Vũ trực tiếp đuổi khách, cũng không có ý muốn đi thăm Uý Trì Phong Vân
-“quận chúa, ngươi bị thù hận làm mờ mắt rồi.”
Diệp Thanh tức giận lao ra khỏi cửa, cũng không quay đầu lại nhìn Tô Vũ, nếu hắn nhìn lại đã thấy hốc mắt của nàng đỏ hoe, nhưng thủy chung không có rơi lệ, không được phép rơi lệ, khóc là hèn yếu.
Đêm hôm ấy, nguyệt hắc phong cao, Tô Vũ đến trước cửa phong Uý Trì Phong Vân, Diệp Thanh đang ngủ gật bên ngoài, nàng nhẹ nhàng điểm huyệt ngủ của hắn, đẩy cửa tiến vào nhìn Uý Trì Phong Vân
Ngọc công tử giờ đây lại vô cùng gầy gò, hai mắt thũng lại trơ ra xương gò má, dung nhan tuấn dật không còn nữa chỉ còn một bộ khung ốm yếu, cảm giác chỉ cần đánh mạnh cũng lấy đi một mạng của hắn, ngay cả trong giấc mơ Uý Trì Phong Vân cũng không ngủ yên, mi tâm nhíu lại giống như lần ngủ cùng hắn sau đêm uống rượu, có vẻ như đêm nào hắn cũng mơ thấy ác mộng, con người này đến cuối cùng bị điều gì ám ảnh mà đêm nào cũng mơ thấy ác mộng? đang say sưa ngắm dung nhan Uý Trì Phong Vân bỗng Tô vũ thấy khóe mắt hắn chảy ra một dòng lệ, môi mấp máy một vài từ rất nhỏ nhưng cũng đủ để nàng nghe được
Hắn nói
”Vũ nhi, thật xin lỗi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook