Tố Trung Tình Chi Hồ Li Tiểu Bảo Bối
-
Chương 22
Định hồn chú là đại pháp, không có linh lực và tu vi cực cao thì không thể thi chú, nhưng bởi vì chú thuật nghịch thiên, cho nên tiêu hao linh lực, bị chú phản phệ cũng dị thường lợi hại, cố cũng không dễ dàng sử dụng.
Trước mắt Khổng Tước là một mảnh tối đen, âm thầm vận chuyển linh lực, lại phát hiện trong kinh mạch rỗng tuếch, không còn nửa điểm khí lực. Hắn âm thầm cắn chặt răng, miễn cưỡng nói:“Đóa Đóa, ngươi đến chỗ vương thượng, thỉnh hắn mượn tiên vật.”
Đóa Đóa nói:“Là cái gì?”
Khổng Tước thở hổn hển một chút, gian nan nói:“Hỏa liên châu, có công hiệu khởi tử hồi sinh.”
Kỳ thật hiện tại mỗi một câu nói, Không Tước đều cực kỳ hao tổn tinh lực, đau khổ chống đỡ, nhưng hắn trời sinh tính tình quật cường, không chịu hiển lộ, chỉ là đôi mắt không nhìn vào Đóa Đóa cùng Tố Ninh, cúi đầu nói: “Pháp thuật của ta duy trì được ba ngày, trong vòng ba ngày, Đóa Đóa, ngươi nhất định phải mang tiên vật về…Ta sẽ không làm chuyện có lỗi với hắn nữa, ngươi…có thể mang hắn đến cho ta ôm, đượcc không?”
Vừa nói vừa khẩn cầu, trong lòng Đóa Đóa mềm nhũn, liền khẽ gật đầu.
Khổng Tước ôm lấy Tố Ninh, cảm động vạn phần, nhìn dung nhan tuấn mĩ gầy yếu, trong mắt sáng rọi lưu chuyển, là một loại ánh mắt ôn nhu yêu say cực độ, bỗng nhiên thân mình chấn động, quay đầu khụ vài cái, tơ máu theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống.
Đóa Đóa cả kinh, run giọng nói:“Ngươi làm sao vậy?”
Khổng tước thấy nó quan tâm liền thản nhiên cười, đó là tươi cười không có oán hận, minh diễm không thể tả.“Yên tâm, ta sẽ chiếu cố hảo phụ thân ngươi, chỉ là đột nhiên ta đã suy nghĩ thông suốt một sự tình…… Đóa Đóa đừng trì hoãn, nhanh đi, bằng không, thật sự không còn kịp rồi.”
Bỗng nhiên trong lúc đó, tâm không hề bàng hoàng.
Tố Ninh đã vì hắn mà trả giá như thế nào hắn đã hiểu được, lúc mất đi Tố Ninh, cũng làm cho hắn thấy rõ ràng cảm tình của mình.
Hắn vuốt ve thân thể mềm mại nhưng lạnh như băng trong lòng, mỉm cười hạ quyết tâm, nếu thật sự không cứu được Tố Ninh, hắn cũng không để Tố Ninh đi một mình.
Thượng bích lạc hạ hoàng tuyền, chúng ta sẽ luôn cùng một chỗ, Tố Ninh.
Đóa Đóa mặc niệm ngự vũ bí quyết, nhanh chóng chạy như bay, lo lắng trong lòng khiến nó phát lạnh phát run.
Nó không còn thể diện trở về gặp Chu Tước, rõ ràng nói phải rời khỏi cũng là nó, hiện tại vì phụ thân hắn phải trở về, không chỉ trở về, còn muốn hỏi hắn mượn thánh vật của Vũ tộc.
Tim giống bị đóng băng, nhất thời đau đớn vô cùng.
Thật vất vả mới đến được thánh địa của Vũ tộc, Đóa Đóa đánh xuống thân hình, hai cái thị nữ đi đến, đều mặc thúy sắc sam tử, con mắt sáng, vô cùng xinh đẹp, dịu dàng nói:“Công tử dừng bước.”
Đóa Đóa vội vàng hành lễ, nói:“Tuyết hồ tộc Tố đóa, đến cầu kiến Thần Quân.”
Không ngờ thị nữ vừa nghe tên của nó, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn nhất thời trầm xuống, lạnh lùng nói:“Vương thượng có chuyện quan trọng, không tiện gặp ngươi, thỉnh nhanh chóng rời đi.”
Trước mắt Khổng Tước là một mảnh tối đen, âm thầm vận chuyển linh lực, lại phát hiện trong kinh mạch rỗng tuếch, không còn nửa điểm khí lực. Hắn âm thầm cắn chặt răng, miễn cưỡng nói:“Đóa Đóa, ngươi đến chỗ vương thượng, thỉnh hắn mượn tiên vật.”
Đóa Đóa nói:“Là cái gì?”
Khổng Tước thở hổn hển một chút, gian nan nói:“Hỏa liên châu, có công hiệu khởi tử hồi sinh.”
Kỳ thật hiện tại mỗi một câu nói, Không Tước đều cực kỳ hao tổn tinh lực, đau khổ chống đỡ, nhưng hắn trời sinh tính tình quật cường, không chịu hiển lộ, chỉ là đôi mắt không nhìn vào Đóa Đóa cùng Tố Ninh, cúi đầu nói: “Pháp thuật của ta duy trì được ba ngày, trong vòng ba ngày, Đóa Đóa, ngươi nhất định phải mang tiên vật về…Ta sẽ không làm chuyện có lỗi với hắn nữa, ngươi…có thể mang hắn đến cho ta ôm, đượcc không?”
Vừa nói vừa khẩn cầu, trong lòng Đóa Đóa mềm nhũn, liền khẽ gật đầu.
Khổng Tước ôm lấy Tố Ninh, cảm động vạn phần, nhìn dung nhan tuấn mĩ gầy yếu, trong mắt sáng rọi lưu chuyển, là một loại ánh mắt ôn nhu yêu say cực độ, bỗng nhiên thân mình chấn động, quay đầu khụ vài cái, tơ máu theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống.
Đóa Đóa cả kinh, run giọng nói:“Ngươi làm sao vậy?”
Khổng tước thấy nó quan tâm liền thản nhiên cười, đó là tươi cười không có oán hận, minh diễm không thể tả.“Yên tâm, ta sẽ chiếu cố hảo phụ thân ngươi, chỉ là đột nhiên ta đã suy nghĩ thông suốt một sự tình…… Đóa Đóa đừng trì hoãn, nhanh đi, bằng không, thật sự không còn kịp rồi.”
Bỗng nhiên trong lúc đó, tâm không hề bàng hoàng.
Tố Ninh đã vì hắn mà trả giá như thế nào hắn đã hiểu được, lúc mất đi Tố Ninh, cũng làm cho hắn thấy rõ ràng cảm tình của mình.
Hắn vuốt ve thân thể mềm mại nhưng lạnh như băng trong lòng, mỉm cười hạ quyết tâm, nếu thật sự không cứu được Tố Ninh, hắn cũng không để Tố Ninh đi một mình.
Thượng bích lạc hạ hoàng tuyền, chúng ta sẽ luôn cùng một chỗ, Tố Ninh.
Đóa Đóa mặc niệm ngự vũ bí quyết, nhanh chóng chạy như bay, lo lắng trong lòng khiến nó phát lạnh phát run.
Nó không còn thể diện trở về gặp Chu Tước, rõ ràng nói phải rời khỏi cũng là nó, hiện tại vì phụ thân hắn phải trở về, không chỉ trở về, còn muốn hỏi hắn mượn thánh vật của Vũ tộc.
Tim giống bị đóng băng, nhất thời đau đớn vô cùng.
Thật vất vả mới đến được thánh địa của Vũ tộc, Đóa Đóa đánh xuống thân hình, hai cái thị nữ đi đến, đều mặc thúy sắc sam tử, con mắt sáng, vô cùng xinh đẹp, dịu dàng nói:“Công tử dừng bước.”
Đóa Đóa vội vàng hành lễ, nói:“Tuyết hồ tộc Tố đóa, đến cầu kiến Thần Quân.”
Không ngờ thị nữ vừa nghe tên của nó, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn nhất thời trầm xuống, lạnh lùng nói:“Vương thượng có chuyện quan trọng, không tiện gặp ngươi, thỉnh nhanh chóng rời đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook