Tố Trung Tình Chi Hồ Li Tiểu Bảo Bối
-
Chương 21
Hắn dựa vào cái gì mà khiến mình động tâm rồi lại rời khỏi mình.
Khổng Tước cắn răng, kéo Tố Ninh vào lòng, cảm giác lạnh như băng khiến hắn run nhè nhẹ một chút, hắn liền niệm bí quyết, linh khí cuồn cuộn không ngừng truyền qua.
Linh lực Vũ tộc cường đại đưa vào trong cơ thể Tố Ninh, nhưng thân thể Tố Ninh chỉ rung động một chút, sau đó không còn động tĩnh, hơi thở cùng tâm mạch không có nửa điểm dao động.
“Không –” Khổng Tước dùng sức lay thân thể Tố Ninh,“Ngươi tỉnh lại, Tố Ninh, tỉnh lại!”
“Đinh” một tiếng vang nhỏ, trâm ngọc của Tố Ninh rơi xuống, tóc bị tản ra, sợi tóc mang theo hương tùng nồng đậm, Khổng Tước tham lam ngửi cỗ hương khí kia, nhớ tới trước kia mình từng nói với hắn là hắn không đủ hoa lệ, quá mức mộc mạc không giống bộ dáng của một tộc trưởng, mà Tố Ninh luôn ôn hòa cười mà nhìn mình, cũng không biện giải, không sinh khí.
Nhưng, hiện tại hết thảy đều không trở lại, mình muốn nói cho hắn, hương vị này kỳ thật tốt lắm, thật sự tốt lắm!
Tố Ninh……
“Buông phụ thân!” Đóa Đóa buồn rầu, đẩy Khổng Tước ra, bỗng nhiên nhớ tới lời của Chu Tước, vội vàng đem nội đan trong lòng ra, lo lắng lấy tay mở đôi môi đã mất đi huyết sắc của Tố Ninh ra.“Phụ thân, mau ăn cái này đi, Thần Quân nói là hữu dụng với ngươi.”
Đặt nội đan vào miệng phụ thân, tiếc rằng hơi thở của hắn đã sớm kết thúc, làm sao còn có thể tự mình nuốt.
“Phụ thân — phụ thân!” Đóa Đóa tuyệt vọng đem đầu vùi vào lòng Tố Ninh, kêu khóc thảm thiết.
Khổng Tước quát to một tiếng, thân mình run lên cướp lại thân thể Tố Ninh, lại bị Đóa Đóa kịch liệt né tránh, tê thanh nói:“Không được gặp mặt cha ta! Ngươi đi, lập tức đi!”
Khổng Tước nhìn đôi phụ tử trước mặt mình, trong mắt đau xót vô cùng, đây là lần đầu tiên tong cuộc đời hắn biết được cảm giác tên là đau lòng, run rẩy mở miệng nói:“Yên tâm, ta nhất định trả lại cho ngươi một phụ thân mạnh khỏe.”
Dứt lời, ngón tay đảo ngược để ở tâm mạch của chính mình, trong miệng thấp giọng ngâm xướng, một đạo quang mang màu tím bắn vào mi tâm Tố Ninh, cũng không có tán đi, lượn lờ trước mi tâm tong chốc lát, mới chậm rãi ẩn vào.
Thân hình trắng bệch hư vô của Tố Ninh nhất thời nhìn qua ổn định rất nhiều.
Đóa Đóa phục hồi tinh thần lại, cả kinh nói:“Đây là…… Định hồn chú,” Vừa nhấc đầu gặp sắc mặt tái nhợt của Khổng Tước, đôi mắt sáng ngời giờ phút này cũng có chút tan rã, không khỏi quan tâm nói:“Ngươi, có việc gì không?”
Khổng Tước cắn răng, kéo Tố Ninh vào lòng, cảm giác lạnh như băng khiến hắn run nhè nhẹ một chút, hắn liền niệm bí quyết, linh khí cuồn cuộn không ngừng truyền qua.
Linh lực Vũ tộc cường đại đưa vào trong cơ thể Tố Ninh, nhưng thân thể Tố Ninh chỉ rung động một chút, sau đó không còn động tĩnh, hơi thở cùng tâm mạch không có nửa điểm dao động.
“Không –” Khổng Tước dùng sức lay thân thể Tố Ninh,“Ngươi tỉnh lại, Tố Ninh, tỉnh lại!”
“Đinh” một tiếng vang nhỏ, trâm ngọc của Tố Ninh rơi xuống, tóc bị tản ra, sợi tóc mang theo hương tùng nồng đậm, Khổng Tước tham lam ngửi cỗ hương khí kia, nhớ tới trước kia mình từng nói với hắn là hắn không đủ hoa lệ, quá mức mộc mạc không giống bộ dáng của một tộc trưởng, mà Tố Ninh luôn ôn hòa cười mà nhìn mình, cũng không biện giải, không sinh khí.
Nhưng, hiện tại hết thảy đều không trở lại, mình muốn nói cho hắn, hương vị này kỳ thật tốt lắm, thật sự tốt lắm!
Tố Ninh……
“Buông phụ thân!” Đóa Đóa buồn rầu, đẩy Khổng Tước ra, bỗng nhiên nhớ tới lời của Chu Tước, vội vàng đem nội đan trong lòng ra, lo lắng lấy tay mở đôi môi đã mất đi huyết sắc của Tố Ninh ra.“Phụ thân, mau ăn cái này đi, Thần Quân nói là hữu dụng với ngươi.”
Đặt nội đan vào miệng phụ thân, tiếc rằng hơi thở của hắn đã sớm kết thúc, làm sao còn có thể tự mình nuốt.
“Phụ thân — phụ thân!” Đóa Đóa tuyệt vọng đem đầu vùi vào lòng Tố Ninh, kêu khóc thảm thiết.
Khổng Tước quát to một tiếng, thân mình run lên cướp lại thân thể Tố Ninh, lại bị Đóa Đóa kịch liệt né tránh, tê thanh nói:“Không được gặp mặt cha ta! Ngươi đi, lập tức đi!”
Khổng Tước nhìn đôi phụ tử trước mặt mình, trong mắt đau xót vô cùng, đây là lần đầu tiên tong cuộc đời hắn biết được cảm giác tên là đau lòng, run rẩy mở miệng nói:“Yên tâm, ta nhất định trả lại cho ngươi một phụ thân mạnh khỏe.”
Dứt lời, ngón tay đảo ngược để ở tâm mạch của chính mình, trong miệng thấp giọng ngâm xướng, một đạo quang mang màu tím bắn vào mi tâm Tố Ninh, cũng không có tán đi, lượn lờ trước mi tâm tong chốc lát, mới chậm rãi ẩn vào.
Thân hình trắng bệch hư vô của Tố Ninh nhất thời nhìn qua ổn định rất nhiều.
Đóa Đóa phục hồi tinh thần lại, cả kinh nói:“Đây là…… Định hồn chú,” Vừa nhấc đầu gặp sắc mặt tái nhợt của Khổng Tước, đôi mắt sáng ngời giờ phút này cũng có chút tan rã, không khỏi quan tâm nói:“Ngươi, có việc gì không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook