Tơ Đồng Rỏ Máu
Chương 39: Trót gặp ma quỷ

Ba Du Sinh và Na Lan từ trực thăng nhảy xuống, rồi chạy như bay vào Trung tâm Phục hồi Chức năng Tiểu Bạch. Trước đó công an của khu đã đến và đang canh giữ hiện trường. Đổng Bội Luân ngồi lặng lẽ, sắc mặt xanh xao, mình mặc chiếc áo blu trắng, có lẽ là áo của bác sĩ Bạch Manh, trông cô vẫn bình thường.

“Cô không sao chứ?” Na Lan cầm tay Đổng Bội Luân, bàn tay lạnh ngắt.

Đổng Bội Luân nhìn khuôn mặt Na Lan “bụi bặm lấm lem như ma”, gượng cười, “So với em thì có lẽ tôi khá hơn. May mà có cuộc điện thoại kia gọi đến, nếu muộn chút nữa thì có lẽ tôi chỉ còn là cái xác.”

Na Lan hiểu ý Đổng Bội Luân, đã sẵn sàng để chết chứ không để Mễ Trị Văn giở trò càn rỡ.

Ba Du Sinh cùng các chiến sĩ công an khu bố trí nhân lực tổ chức truy bắt.

Đổng Bội Luân nói, “Tôi không hiểu nổi…”

Na Lan biết Đổng Bội Luân muốn hỏi về cú phôn kỳ lạ có giọng của bà mẹ Mễ Trị Văn, bèn nói, “Mọi người gọi vào di động của cô, không thấy động tĩnh gì, bèn tìm hiểu giờ giấc cô tập khôi phục chức năng, đoán rằng Mễ Trị Văn đã mò đến nơi này. Vì Chu Trường Lộ biết rõ quy luật luyện tập của cô thì Mễ Trị Văn cũng nắm được, hắn bèn đến đây tấn công. Lúc đó dù cử công an đến hay thông báo cho Trung tâm thì vẫn không kịp, và sẽ đẩy cô vào tình thế bị bắt làm con tin, cho nên em mới nảy ra ý tưởng này. Khi trước điều tra về Mễ Trị Văn, em đã được nghe băng ghi âm cũ của vở kịch nói mà Hoàng Tuệ Trân sắm vai. Một bà cao tuổi làm ở cô nhi viện nhớ lại rằng Mễ Trị Văn hồi nhỏ rất hay nghe radio phát những đoạn kịch nói mà bà mẹ sắm vai, cho nên mọi người đoán rằng, nếu cho lão nghe lại đoạn băng đó thì thần kinh và tâm trí lão sẽ rối loạn.”

Đổng Bội Luân nhận xét, “Em đã thành công. Lúc đó lão như hóa điên.”

Na Lan nói, “Lão bị chẩn đoán là mắc chứng tâm thần phân liệt đứt quãng, chứ không phải lão giả vờ.”

“Cho nên em mới kích thích để lão lên cơn?”

Na Lan gật đầu.

“Đoạn băng ghi âm ấy ở đâu ra thì dễ hiểu rồi, nhưng còn những câu đối thoại giữa bà mẹ và Mễ Trị Văn hồi nhỏ?”

“Ở khoa biểu diễn của Học viện Nghệ thuật Biểu diễn trực thuộc Đại học Giang Kinh, có giáo sư Nhiếp Dương, bà cũng là một nhà sưu tập băng ghi âm kịch nói. Bà đã cho nghe bản ghi âm ấy, cũng biết rõ lần công diễn vở Nhà của Tào Ngu mà Hoàng Tuệ Trân sắm vai. Bà có biệt tài bắt chước giọng của các vai diễn, mô phỏng giọng Minh Phượng do Hoàng Tuệ Trân sắm vai hết sức tuyệt vời, em đã đề nghị bà tiếp tục luyện giọng… Thật không ngờ hôm nay lại rất được việc.”

Đổng Bội Luân chăm chú nhìn vào mắt Na Lan. “Em vẫn quá khiêm tốn đấy, em nhờ chuyên gia biểu diễn mô phỏng giọng nói của Hoàng Tuệ Trân, nhằm phục vụ thẩm vấn Mễ Trị Văn. Đúng không?”

Na Lan khen, “Cô quá thông minh!”

“Những câu nói qua điện thoại ấy không thể là nguyên văn ban đầu? Ngoài Mễ Trị Văn ra, không ai có thể biết đối thoại thực sự của họ ngày xưa!”

“Vâng, đều là kết quả của suy đoán. Các phản ứng của Mễ Trị Văn cho thấy suy đoán đã gần đúng. Thật ra Hoàng Tuệ Trân bị chồng giết do ghen tuông cực độ, người chồng ấy cũng là kẻ bạo hành vợ con. Chắc chắn ông ta đã nghi ngờ vợ mình đi diễn kịch rồi dan díu với một lãnh đạo huyện, bèn đánh đập vợ tàn bạo, khi vợ chỉ còn thoi thóp thì ông ta đào một cái huyệt. Nếu em đoán không nhầm, thì chính Mễ Trị Văn đã chôn bà mẹ. Vì bị cha ép buộc, mặt khác, cậu ta cũng muốn bà mẹ sớm chấm dứt đau khổ. Nhưng cậu ta không đủ can đảm để tố cáo tội ác của cha, để rồi về sau cậu ta biến thành một trong những hung thủ của vụ 'ngón tay khăn máu'. Có phải người cha Mễ Dũng Hằng chết vì bị ô tô quân dụng đi đêm va phải không? Em đoán rằng Mễ Trị Văn đã ám sát cha nhằm bảo vệ mình và nhằm trả thù cho mẹ, sau đó cậu ta kéo chiếc xe đạp của cha ra lòng đường, bố trí hiện trường giả là bị ô tô đâm phải.”

Đổng Bội Luân hỏi, “Tôi không hiểu tại sao em lại có thể đoán ra?”

Na Lan định nói, dựa vào suy diễn tâm lý tội phạm. Nhưng cô dùng cách nói khác dễ hiểu hơn, “Tuyến phát triển của Mễ Trị Văn và Chu Trường Lộ tương tự nhau, các nét chính cùng bổ sung tương hỗ, vì thế em đoán ra nguồn cơn của tội ác của họ là những bi kịch phải nếm trải khi còn thơ ấu.”

Ba Du Sinh bước lại, tay anh vẫn cầm tập biên bản do các cảnh sát ghi chép. Anh hỏi Đổng Bội Luân, “Nghe nói, khi Mễ Trị Văn nghe bản ghi âm điện thoại ấy, lão đã phát điên, cô thừa cơ nhặt con dao lên?” Anh ngừng lại nhìn Đổng Bội Luân.”… nhưng cô không tấn công lão?”

Đổng Bội Luân gượng cười, “Tôi cầm dao để tự vệ. Tôi đâu có võ công như Lệnh Hồ Xung, ngồi một chỗ vẫn có thể đánh đông dẹp bắc?”

Cho nên Đổng Bội Luân đành ngồi mà nhìn Mễ Trị Văn chạy sang phòng tập, nhảy qua cửa sổ trốn thoát. Từ đầu đến cuối, lão vẫn ôm chiếc điện thoại để bàn có băng ghi âm tin nhắn kìa.

Ba Du Sinh nói, “Trước khi đến đây, chắc lão đã khảo sát rất kỹ đường đi lối lại ở trung tâm này. Có thể là hắn nhờ Chu Trường Lộ hoặc Sở Hoài Sơn cung cấp tư liệu. Có người nhìn thấy lão đi vào một nhà phụ ba tầng trong khu điều dưỡng cao cấp ở đây, cởi bộ cảnh phục vứt trong toa lét. Đoán chừng lão chạy ra vườn hoa phía sau khu điều dưỡng cao cấp rồi lủi mất. Ở đó có một cái hồ nhân tạo, chắc lão đã đi qua hồ nước.”

Na Lan lập tức nhớ ra, “Hồ nhân tạo ấy cũng tiếp giáp công viên Kim Sơn!” Cô nhớ hồi sinh viên năm thứ nhất thứ hai, cô thường cùng các bạn bơi thuyền trên hồ đó. Nếu đã bố trí sân thuyền nhỏ tiếp ứng thì Mễ Trị Văn có thể nhanh chóng bơi qua hồ, chạy vào công viên trà trộn trong đám đông người già đang tập thể dục buổi sáng.

Ba Du Sinh nói cảnh sát đã phong tỏa công viên Kim Sơn. Giọng anh có nét băn khoăn, vì hồ nước tiếp giáp với công viên Kim Sơn và vài khu biệt thự cao cấp xung quanh. Mễ Trị Văn có thể trốn vào một nhà nào đó, nếu Chu Trường Lộ đã thuê sẵn cho lão một căn hộ, thì việc truy tìm lão chẳng khác nào mò kim đáy biển.

Lúc này, lái xe của Đổng Bội Luân cùng vài lãnh đạo công ty chạy vào thăm hỏi. Sau khi được biết cảnh sát tạm thời chưa cần trao đổi gì thêm với Đổng Bội Luân, lái xe bèn đẩy xe lăn của nữ chủ nhân ra ngoài. Đổng Bội Luân bình thản nói, “Anh định đẩy tôi đi đâu? Bác sĩ Bạch đã ra rồi mà? Chúng tôi sẽ bắt đầu tập luyện.”

Na Lan nhìn anh lái xe đang ngạc nhiên, cô thầm nghĩ, anh chưa hiểu hết về sếp của mình. Cô chào tạm biệt Đổng Bội Luân. Đổng Bội Luân bỗng nắm chặt cánh tay Na Lan kéo cô lại gần, nói thầm, “Trước lúc bỏ trốn, lão nói với tôi rằng từ nay lão sẽ có hai người để ngày đêm nhớ nhung.”

Cơn giá lạnh mùa xuân chết tiệt này bao giờ mới kết thúc đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương