Tn80 Câu Chuyện Phấn Đấu Của Nữ Phụ Bi Thảm
9: Ăn Chút Thịt Mà Ông Đã Xót Ruột Rồi


Tôi thay mặt Lưu Cường hứa với chị, sẽ bồi thường một nghìn đồng, và hai đứa trẻ sẽ được học ở đây.
Vì sống chung không tiện, chúng có thể ở ký túc xá.

Lưu Cường, cậu là con của công nhân, cũng đã học đến trung học, cậu hiểu rõ giá trị của tri thức, sao lại có thể để con gái mình phải bỏ học khi mới học xong tiểu học?”
Tôn Ngọc Lan lập tức ngừng khóc, hoảng hốt nhìn giám đốc: “Nhà chúng tôi làm gì có nhiều tiền như thế…”
“Lúc hai người kết hôn, bao nhiêu nhân viên đã đến dự, sao lại nói không có tiền? Không đủ thì nhà máy sẽ tạm ứng trước một phần lương cho hai người.

Mẹ con họ không dễ dàng gì, hai người lại đều là nhân viên nhà máy, không có gánh nặng gì khác.

Cô đã biết hoàn cảnh của cậu ta khi quyết định kết hôn, giờ phải chấp nhận thôi.


Chuyện này coi như quyết định vậy đi.”
Tôn Ngọc Lan tức tối đến mức kéo tay cha tôi giật mạnh.
Cha tôi nói: “Vương Hà, tôi đã hứa rồi, tôi sẽ gửi tiền cho cô,cô về làng đi, sau Tết tôi nhất định sẽ gửi tiền cho cô.”
Mẹ tôi lạnh nhạt nói: “Chúng ta đã sống với nhau hơn mười năm, chưa một lần anh đưa tiền cho tôi, tôi về làng thì anh sẽ gửi tiền cho tôi sao? Tôi không tin.

Tóm lại, anh đưa tiền, tôi sẽ đi.

Nếu không, tôi sẽ ở lại đây và ngày ngày đến gây sự với anh.”
Người mẹ trong truyện quả thật có sự cứng rắn, nếu không, sau này bà đã không tự sát.
Cha tôi thấy không thể nói chuyện được với bà, giám đốc cũng đang nhìn chằm chằm, nên đành phải nhượng bộ, bảo Tôn Ngọc Lan về nhà lấy tiền.

Bà ta tức giận bỏ đi, giám đốc bảo cha tôi đưa chúng tôi đi ăn.
“Cậu phải đối xử tốt với vợ cũ và con cái của mình.

Họ không dễ dàng gì.

Cậu sắp được thăng chức lên chủ nhiệm rồi, xử lý chuyện này cho ổn thỏa, nếu không thì đừng nghĩ đến việc yên ổn làm việc nữa.”

Cha tôi vội vàng đồng ý.
Rời khỏi văn phòng của giám đốc, mặt mẹ vẫn buồn bã, còn cha thì tức giận đỏ bừng, bước đi nhanh chóng.
Lưu Dao lo sợ hỏi tôi: “Chị ơi, chúng ta đừng đi nữa, cha giận dữ lắm.”
“Sao lại không đi? Ông ta sinh ra chúng ta thì phải nuôi dưỡng chúng ta, ngay cả thời xưa cũng không có chuyện bỏ rơi con cái.

Huống hồ ông ta còn là lãnh đạo nhà máy, với kiểu suy nghĩ thế này, chắc cũng không giữ chức được lâu đâu!”
Cha tôi nghe thấy, lưng hơi cứng lại, nhưng vẫn tiếp tục bước đi không dừng.
Ông ta tất nhiên không muốn đưa chúng tôi đến nhà ăn của nhà máy để mọi người bàn tán, nên đã dẫn chúng tôi đến một quán ăn gần nhà máy, một nơi mà thời đó chỉ có người giàu mới dám lui tới.
Cách ăn mặc của ba mẹ con tôi nhanh chóng thu hút ánh nhìn của mọi người, mẹ tôi cúi đầu, vẻ mặt vô hồn.
Cha tôi hận không thể ở xa chúng tôi, tìm một chiếc bàn tròn và ngồi ở đầu bàn bên kia.
Phục vụ đến, đưa thực đơn cho cha tôi.


Ông ta gọi hai đĩa bánh bao, một món đậu phụ đông lạnh với khoai tây, và một đĩa trứng chiên.
Tôi vội gọi phục vụ lại: “Cho chúng tôi thêm mười cái bánh bao thịt, và một đĩa thịt kho tàu.”
Người phục vụ nhìn cha tôi, ông ta nghiến răng nói: “Mày định ăn cả đại tiệc sao? Lương tháng của tao chưa đến một trăm đồng, mà mày lại ăn kiểu này?”
Tôi mỉm cười: “Khi ông tổ chức đám cưới với mẹ kế, còn ăn tiệc lớn hơn thế này đúng không? Ăn chút thịt mà ông đã xót ruột rồi?”
“Vương Hà! Cô rốt cuộc dạy dỗ Thúy Hỉ kiểu gì mà con bé lại nói chuyện với cha mình như thế, không thấy xấu hổ sao?” Cha tôi đập mạnh xuống bàn, giận dữ nói: “Tôi đã chịu hết nổi rồi!”
Mẹ tôi vẫn cúi đầu nghịch đôi đũa, không nói gì, cũng không nhìn ông ta.
Tôi uất ức nói: “Cha ơi! Cha ở thành phố ăn ngon mặc đẹp, ở nhà lầu, còn ba mẹ con chúng con thì giống như ăn mày, cha không thấy xấu hổ à? Chúng con chỉ ăn cái bánh bao mà đã khiến cha tức đến thế sao?
Con và em gái từ khi sinh ra chưa bao giờ được cha chăm sóc, ngay cả một bữa no cũng chưa từng có, cha để chúng con ăn một cái bánh bao cũng không được sao?”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương