Tình yêu tuyệt vọng
-
Chương 36: Tôi là kỷ hùng văn, cô quên rồi!
"Mạt Sanh, kỳ thực mấy năm nay Lệ Nguy Nhi đã thay đổi tốt hơn. Hắn chăm sóc con trai, từ chối các mối quan hệ mờ ám khác, hẳn là đã trở thành người đàn ông trong tưởng tượng của cậu. Cậu trở về mình cũng không phản đối, có một số việc mình cũng nhìn nhận được." Giản Tinh khuyên nhủ.
Mạc Nhược còn đang đấu tranh tâm lý, nhất thời cô còn không cách nào chấp nhận được Lệ Nguy Nhi: "Cậu đừng nói nữa, mình đã nghe qua mọi chuyện trước kia từ chỗ Hứa Trự, tạm thời mình không thể tha thứ cho anh ta. Mình đến đây cũng là vì Tiểu Bảo, Tiểu Bảo là con trai của mình, mình nhất định phải có trách nhiệm với sự trưởng thành của nó."
"Lệ Nguy Nhi làm cậu tổn thương năm năm, anh ta cũng đợi cậu năm năm, hai người vòng đi vòng lại cũng đã mười năm rồi." Giản Tinh cầm lấy tay Mạc Nhược, mặc kệ cô ấy có nhớ mình hay không, thì họ đều là bạn bè thân thiết.
Mạc Nhược vui mừng, nắm lại tay cô: "Mình biết, hãy cho mình thời gian."
Là một người phụ nữ, nếu như bị một gã đàn ông tổn thương đến mức độ này rồi mà còn cho hắn ăn trái ngon, hắn vĩnh viễn cũng không nhớ đời, cuộc sống sau này còn dài, cô không đánh cược nổi.
Lệ Nguy Nhi lại ra chiêu kia lần nữa, đưa Tiểu Bảo ra trước, muốn ngủ cùng với Mạc Nhược. Mạc Nhược nhìn thoáng qua Tiểu Bảo, lại liếc nhìn Lệ Nguy Nhi. Cô ôm lấy Tiểu Bảo, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Lệ Nguy Nhi, anh đừng có lần nào cũng lấy Tiểu Bảo ra làm bia đỡ đạn, đừng tưởng rằng tôi không biết mấy tính toán nhỏ nhặt đó của anh, anh tự mình đi mà ngủ, không được vào."
"Anh..."
Không để Lệ Nguy Nhi mở miệng, Mạc Nhược đã thẳng tay nhốt hắn ở ngoài cửa.
Lệ Nguy Nhi ê mặt, cũng ngượng ngùng mà về phòng mình.
Mạc Nhược thức dậy, bước ra phòng khách, Lệ Nguy Nhi thong dong ngồi ở chỗ đó chờ cô. Mạt Sanh ngồi xuống ăn sáng, mới vừa uống một hớp sữa tươi thì chợt nghe Lệ Nguy Nhi nói: "Mạt Sanh, chúng ta kết hôn lại đi."
Phụt một tiếng, Mạc Nhược phun sữa tươi ra ngoài: "Chúng ta ly hôn rồi sao?"
"Ừ." Tuy rằng Lệ Nguy Nhi không dám thừa nhận chuyện mình làm sai, nhưng nhìn cục diện trước mắt, chỉ khi nào kết hôn trở lại, hắn mới có thể không còn lo lắng Mạc Nhược rời khỏi mình nữa: "Anh muốn kết hôn lại với em."
Sắc mặt Mạc Nhược không tốt lắm. Trước đây chắc chắn là Lệ Nguy Nhi buộc cô ly hôn, bây giờ lại muốn kết hôn lại với cô, trên đời này nào có chuyện thần kì như vậy.
"Anh nghĩ hay thật nhỉ, tôi đi làm đây."
Mạc Nhược không đồng ý, cầm lấy túi xách, thản nhiên đi ra ngoài.
Lệ Nguy Nhi nhìn theo bóng lưng Mạc Nhược, thở dài một hơi, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể vãn hồi trái tim của cô ấy đây.
Lệ Nguy Nhi rất phiền não vì chuyện này, lúc đang đi làm cũng luôn nghĩ làm sao để bù đắp lại cho người mình yêu, may là Tiết Lộc đến. Tiết Lộc và Giản Tinh cũng đã kết hôn nhiều năm, có thể dỗ dành Giản Tinh ngoan ngoãn như vậy, nói rõ Tiết Lộc có bản lĩnh.
"Tiết Lộc, tôi hỏi anh cái này." Lệ Nguy Nhi sờ sờ mũi, có hơi ngại ngùng.
Tiết Lộc uống cà phê, lần đầu tiên nhìn thấy Lệ Nguy Nhi có dáng vẻ như vậy, bèn hỏi: "Hả? Làm sao vậy?"
"Anh và vợ anh, khụ khụ khụ..." Lệ Nguy Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, "Anh có cách gì giữ gìn tình cảm vợ chồng của hai người không?"
Tiết Lộc cười khẽ hai tiếng, rất hiểu tâm tư của Lệ Nguy Nhi: "Giữa anh và Mạt Sanh lại xảy ra vấn đề sao?"
Gặp thất bại trong chuyện tình cảm làm Lệ Nguy Nhi rất phiền não. Hắn biết trái tim của Mạt Sanh vẫn còn hướng về mình, thế nhưng cô không thể quên thương tổn ấy. Hắn cũng hối hận, cũng bất đắc dĩ, tự trách, nhưng bây giờ hắn phải nghĩ cách để vãn hồi lại tình cảm của Mạt Sanh. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể làm cho mấy đóa hoa đào thối nát kia tránh xa Mạt Sanh ra một chút.
"Bây giờ tôi có cảm giác rất bất an, tôi sợ Mạt Sanh không kết hôn lại với mình. Sau đó cô ấy lại trêu chọc ong bướm gì nữa thì làm sao bây giờ? Cho nên tôi phải nghĩ cách trói cô ấy trở về." Lệ Nguy Nhi thật không muốn thừa nhận mình thất bại trước Mạt Sanh, nhưng không còn cách nào khác, đây là sự thật.
Tiết Lộc vuốt cằm, vẻ mặt như xem trò vui: "Anh muốn kết hôn lại với Mạt Sanh à, vậy thì dễ thôi. Anh cầu hôn cô ấy đi, không được nữa thì lừa gạt gài bẫy, thế nào cũng có cách khiến cô ấy mắc câu mà."
"Sáng hôm nay tôi có nói với cô ấy chuyện kết hôn lại, cô ấy cho tôi nhìn cái ót rồi đi."
"Ha ha ha, anh muốn chọc cười tôi sao?" Tiết Lộc lắc đầu, "Dù sao anh cũng phải chuẩn bị có hình có dạng chứ, như là nhẫn, hoa, lãng mạn, hiểu không? Làm gì có ai cầu hôn như anh."
Trong tiệm hoa, Mạc Nhược đang tính toán sổ sách tháng này, mua chút đồ chơi gì đó cho Tiểu Bảo, mới vừa xem xong thì một bóng người đứng che tầm mắt của cô. Mạc Nhược ngẩng đầu, nhìn thấy là một người phụ nữ xinh đẹp. Người phụ nữ mỉm cười nhìn chằm chằm vào cô, Mạc Nhược nhìn thử ra phía sau lưng, bây giờ không có ai nữa.
"Mạt Sanh, đã lâu không gặp, không ngờ là cô còn sống."
Mạc Nhược sửng sốt một hồi, mỉm cười với cô ta: "Ồ, cô biết tôi sao?"
"Tôi là Kỷ Hùng Văn, bạn của cô, cô quên rồi sao?" Kỷ Hùng Văn tỏ vẻ hòa nhã, cô không nhìn ra được mục đích của cô ta.
"Vậy sao?" Mạc Nhược cũng không biết quan hệ giữa cô và Kỷ Hùng Văn, nên tạm thời tin lời của cô ta.
Kỷ Hùng Văn nhiệt tình kéo tay Mạc Nhược. Mạc Nhược cảm thấy Kỷ Hùng Văn khác với Giản Tinh, cô hoàn toàn có thể dễ dàng ứng đối với Giản Tinh, còn Kỷ Hùng Văn thì cô luôn cảm thấy cô ta có mục đích gì đó. Mạc Nhược lạnh nhạt tách ra khỏi cô ta, cười nói: "Tôi còn có chuyện chưa làm xong."
"Không sao, cô làm đi, tôi chờ cô, chúng ta ngồi xuống nói chuyện chốc lát." Kỷ Hùng Văn cũng không gấp gáp, tràn đầy tự tin.
Chờ sau khi xong việc, Mạc Nhược và Kỷ Hùng Văn vào quán cà phê nói chuyện phiếm. Bề ngoài Kỷ Hùng Văn đúng là không lộ ra cái gì bất thường, nói lòng vòng rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn là mở miệng hỏi chuyện giữa Mạc Nhược và Lệ Nguy Nhi.
"Cô mất trí nhớ rồi, nhưng cô hẳn là biết chuyện Lệ Nguy Nhi vứt bỏ cô thế nào đúng không."
Mạc Nhược sững lại, mặt biến sắc, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Kỷ Hùng Văn này.
"Cô nói vậy là có ý gì?" Mạc Nhược cảnh giác.
Mạc Nhược còn đang đấu tranh tâm lý, nhất thời cô còn không cách nào chấp nhận được Lệ Nguy Nhi: "Cậu đừng nói nữa, mình đã nghe qua mọi chuyện trước kia từ chỗ Hứa Trự, tạm thời mình không thể tha thứ cho anh ta. Mình đến đây cũng là vì Tiểu Bảo, Tiểu Bảo là con trai của mình, mình nhất định phải có trách nhiệm với sự trưởng thành của nó."
"Lệ Nguy Nhi làm cậu tổn thương năm năm, anh ta cũng đợi cậu năm năm, hai người vòng đi vòng lại cũng đã mười năm rồi." Giản Tinh cầm lấy tay Mạc Nhược, mặc kệ cô ấy có nhớ mình hay không, thì họ đều là bạn bè thân thiết.
Mạc Nhược vui mừng, nắm lại tay cô: "Mình biết, hãy cho mình thời gian."
Là một người phụ nữ, nếu như bị một gã đàn ông tổn thương đến mức độ này rồi mà còn cho hắn ăn trái ngon, hắn vĩnh viễn cũng không nhớ đời, cuộc sống sau này còn dài, cô không đánh cược nổi.
Lệ Nguy Nhi lại ra chiêu kia lần nữa, đưa Tiểu Bảo ra trước, muốn ngủ cùng với Mạc Nhược. Mạc Nhược nhìn thoáng qua Tiểu Bảo, lại liếc nhìn Lệ Nguy Nhi. Cô ôm lấy Tiểu Bảo, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Lệ Nguy Nhi, anh đừng có lần nào cũng lấy Tiểu Bảo ra làm bia đỡ đạn, đừng tưởng rằng tôi không biết mấy tính toán nhỏ nhặt đó của anh, anh tự mình đi mà ngủ, không được vào."
"Anh..."
Không để Lệ Nguy Nhi mở miệng, Mạc Nhược đã thẳng tay nhốt hắn ở ngoài cửa.
Lệ Nguy Nhi ê mặt, cũng ngượng ngùng mà về phòng mình.
Mạc Nhược thức dậy, bước ra phòng khách, Lệ Nguy Nhi thong dong ngồi ở chỗ đó chờ cô. Mạt Sanh ngồi xuống ăn sáng, mới vừa uống một hớp sữa tươi thì chợt nghe Lệ Nguy Nhi nói: "Mạt Sanh, chúng ta kết hôn lại đi."
Phụt một tiếng, Mạc Nhược phun sữa tươi ra ngoài: "Chúng ta ly hôn rồi sao?"
"Ừ." Tuy rằng Lệ Nguy Nhi không dám thừa nhận chuyện mình làm sai, nhưng nhìn cục diện trước mắt, chỉ khi nào kết hôn trở lại, hắn mới có thể không còn lo lắng Mạc Nhược rời khỏi mình nữa: "Anh muốn kết hôn lại với em."
Sắc mặt Mạc Nhược không tốt lắm. Trước đây chắc chắn là Lệ Nguy Nhi buộc cô ly hôn, bây giờ lại muốn kết hôn lại với cô, trên đời này nào có chuyện thần kì như vậy.
"Anh nghĩ hay thật nhỉ, tôi đi làm đây."
Mạc Nhược không đồng ý, cầm lấy túi xách, thản nhiên đi ra ngoài.
Lệ Nguy Nhi nhìn theo bóng lưng Mạc Nhược, thở dài một hơi, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể vãn hồi trái tim của cô ấy đây.
Lệ Nguy Nhi rất phiền não vì chuyện này, lúc đang đi làm cũng luôn nghĩ làm sao để bù đắp lại cho người mình yêu, may là Tiết Lộc đến. Tiết Lộc và Giản Tinh cũng đã kết hôn nhiều năm, có thể dỗ dành Giản Tinh ngoan ngoãn như vậy, nói rõ Tiết Lộc có bản lĩnh.
"Tiết Lộc, tôi hỏi anh cái này." Lệ Nguy Nhi sờ sờ mũi, có hơi ngại ngùng.
Tiết Lộc uống cà phê, lần đầu tiên nhìn thấy Lệ Nguy Nhi có dáng vẻ như vậy, bèn hỏi: "Hả? Làm sao vậy?"
"Anh và vợ anh, khụ khụ khụ..." Lệ Nguy Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, "Anh có cách gì giữ gìn tình cảm vợ chồng của hai người không?"
Tiết Lộc cười khẽ hai tiếng, rất hiểu tâm tư của Lệ Nguy Nhi: "Giữa anh và Mạt Sanh lại xảy ra vấn đề sao?"
Gặp thất bại trong chuyện tình cảm làm Lệ Nguy Nhi rất phiền não. Hắn biết trái tim của Mạt Sanh vẫn còn hướng về mình, thế nhưng cô không thể quên thương tổn ấy. Hắn cũng hối hận, cũng bất đắc dĩ, tự trách, nhưng bây giờ hắn phải nghĩ cách để vãn hồi lại tình cảm của Mạt Sanh. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể làm cho mấy đóa hoa đào thối nát kia tránh xa Mạt Sanh ra một chút.
"Bây giờ tôi có cảm giác rất bất an, tôi sợ Mạt Sanh không kết hôn lại với mình. Sau đó cô ấy lại trêu chọc ong bướm gì nữa thì làm sao bây giờ? Cho nên tôi phải nghĩ cách trói cô ấy trở về." Lệ Nguy Nhi thật không muốn thừa nhận mình thất bại trước Mạt Sanh, nhưng không còn cách nào khác, đây là sự thật.
Tiết Lộc vuốt cằm, vẻ mặt như xem trò vui: "Anh muốn kết hôn lại với Mạt Sanh à, vậy thì dễ thôi. Anh cầu hôn cô ấy đi, không được nữa thì lừa gạt gài bẫy, thế nào cũng có cách khiến cô ấy mắc câu mà."
"Sáng hôm nay tôi có nói với cô ấy chuyện kết hôn lại, cô ấy cho tôi nhìn cái ót rồi đi."
"Ha ha ha, anh muốn chọc cười tôi sao?" Tiết Lộc lắc đầu, "Dù sao anh cũng phải chuẩn bị có hình có dạng chứ, như là nhẫn, hoa, lãng mạn, hiểu không? Làm gì có ai cầu hôn như anh."
Trong tiệm hoa, Mạc Nhược đang tính toán sổ sách tháng này, mua chút đồ chơi gì đó cho Tiểu Bảo, mới vừa xem xong thì một bóng người đứng che tầm mắt của cô. Mạc Nhược ngẩng đầu, nhìn thấy là một người phụ nữ xinh đẹp. Người phụ nữ mỉm cười nhìn chằm chằm vào cô, Mạc Nhược nhìn thử ra phía sau lưng, bây giờ không có ai nữa.
"Mạt Sanh, đã lâu không gặp, không ngờ là cô còn sống."
Mạc Nhược sửng sốt một hồi, mỉm cười với cô ta: "Ồ, cô biết tôi sao?"
"Tôi là Kỷ Hùng Văn, bạn của cô, cô quên rồi sao?" Kỷ Hùng Văn tỏ vẻ hòa nhã, cô không nhìn ra được mục đích của cô ta.
"Vậy sao?" Mạc Nhược cũng không biết quan hệ giữa cô và Kỷ Hùng Văn, nên tạm thời tin lời của cô ta.
Kỷ Hùng Văn nhiệt tình kéo tay Mạc Nhược. Mạc Nhược cảm thấy Kỷ Hùng Văn khác với Giản Tinh, cô hoàn toàn có thể dễ dàng ứng đối với Giản Tinh, còn Kỷ Hùng Văn thì cô luôn cảm thấy cô ta có mục đích gì đó. Mạc Nhược lạnh nhạt tách ra khỏi cô ta, cười nói: "Tôi còn có chuyện chưa làm xong."
"Không sao, cô làm đi, tôi chờ cô, chúng ta ngồi xuống nói chuyện chốc lát." Kỷ Hùng Văn cũng không gấp gáp, tràn đầy tự tin.
Chờ sau khi xong việc, Mạc Nhược và Kỷ Hùng Văn vào quán cà phê nói chuyện phiếm. Bề ngoài Kỷ Hùng Văn đúng là không lộ ra cái gì bất thường, nói lòng vòng rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn là mở miệng hỏi chuyện giữa Mạc Nhược và Lệ Nguy Nhi.
"Cô mất trí nhớ rồi, nhưng cô hẳn là biết chuyện Lệ Nguy Nhi vứt bỏ cô thế nào đúng không."
Mạc Nhược sững lại, mặt biến sắc, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Kỷ Hùng Văn này.
"Cô nói vậy là có ý gì?" Mạc Nhược cảnh giác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook