"Em chưa từng nghe câu này? Cách tốt nhất để quên một người là bắt đầu một đoạn tình cảm mới. Chúng ta ở bên nhau, anh có thể giúp em, Dịch Lăng Trầm có thể làm được, anh cũng có thể, hắn không làm được, anh làm được."Giang Mạt vẫn không dám tin, cho rằng hắn bởi vì thân mình cô nên mới muốn phụ trách với cô.

"Anh, em biết lần trước là ngoài ý muốn, anh bị trúng thuốc, em thật sự không trách anh, anh đừng vì chuyện đó....."

"Giang Mạt." Lục Cảnh đánh gãy cô, "Lần trước là ngoài ý muốn, vậy lần này thì sao? Anh thèm khát đến vậy sao, tùy tiện tìm một cô gái nào cũng được?"

Giang Mạt cúi đầu nhìn hạ thể liên kết chặt chẽ của hai người, á khẩu không trả lời được.

"Anh nói rồi, anh thích em." Lục Cảnh đè đầu cô, cho tai cô kề sát ngực mình.

"Trái tim này chưa từng vì ai đập nhanh đến vậy. Lần trước là anh trúng thuốc, nhưng không phải không có lý trí, nếu không phải em, anh tình nguyện chịu đựng, lần này anh tỉnh táo hơn.... Giang Mạt, anh nghiêm túc."

"Niên thiếu của em không có anh, đây là chuyện anh hối hận nhất từ trước tới nay, nếu anh biết có hôm nay, 13 tuổi năm ấy, khi em đứng trên lầu gọi anh lại, anh nhất định sẽ tiến lên một bước, ôm chặt em."

"Chúng ta bỏ lỡ thời gian mười mấy năm, sau này anh sẽ từ từ bù đắp. Em vĩnh viễn là cô gái anh yêu, là công chúa của anh. Đừng theo đuổi hắn nữa được không?"

Lục Cảnh không sợ trong lòng Giang Mạt có người khác, hắn chỉ sợ không có cơ hội đi vào lòng cô.


Giang Mạt che đôi mắt, đầu óc thật sự loạn, đầu bắt đầu đau.

Lục Cảnh ôm chặt cô, "Em từ từ nghĩ, nghĩ kỹ rồi trả lời anh?"

Cô nói gì được nữa chứ, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Lục Cảnh rút côn thịt ra, rút khăn giấy lau sạch hạ thể cho cô.

Bọn họ lăn lộn lâu như vậy, Giang Mạt đã sớm mệt mỏi, khi hắn lau hạ thân dính nhớp cho mình thì cô tựa vào hắn, ngủ không phòng bị, Lục Cảnh nhìn mà bất đắc dĩ.

Váy cô bị xé nát, Lục Cảnh khoác áo khoác lên người cô, bao người cô lại, lái xe về nhà, ôm người về phòng.

Di động Giang Mạt vang lên, hắn cầm lên nhìn, là Dịch Lăng Trầm gọi.

[ Mạt Mạt, về đến nhà chưa? ]

[ Em nói người em thích rất lâu, rốt cuộc là ai? ]


Lục Cảnh híp mắt tắt di động, bế cô vào phòng tắm, cuối cùng ôm người vào lòng khẽ hôn.

Cảm thụ được nhiệt độ cơ thể và hơi thở chỉ thuộc về cô, Lục Cảnh nhắm mắt thở dài, nghĩ thầm cuối cùng đêm nay cũng ngủ ngon.

Sáng hôm sau, Giang Mạt đau đầu không ngủ được, lấy thuốc giảm đau trong tủ uống, một hồi lâu mới hết.

Đau đầu càng ngày càng thường xuyên, lúc trước hai ba ngày đau một lần, bây giờ một ngày đã đau tê rần, thời gian liên tục càng ngày càng dài.

Khối u trong đầu cô chính là quả bom hẹn giờ, mặc dù cô mặc kệ, nhưng nó sẽ nổ bất cứ lúc nào. Bệnh sớm muộn gì cũng không giấu được, đến lúc đó nhất định Lục Cảnh sẽ ép cô trị liệu, nhưng xác suất phẫu thuật thành công không cao, ai biết được khi cô tỉnh dậy đã ở trong học viện.

Thời gian của cô không còn nhiều, ít nhất....ít nhất phải xoát đủ giá trị tình yêu của Lục Cảnh.

Giang Mạt thu thập xong đi xuống lầu, ngửi được mùi đồ ăn, cô tưởng Trương tẩu làm món gì ngon, tới phòng bếp mới phát hiện Lục Cảnh đang làm bữa sáng.

"Sao không ngủ thêm lát nữa?" Lục Cảnh rửa tay, lại ôm eo cô, cúi đầu hôn một cái trên môi cô, "Chào buổi sáng."

Giang Mạt chớp mắt, "Trương tẩu đâu?"

"Cho nghỉ phép rồi, sau này anh sẽ chăm sóc em."

".... Em không phải con nít." Giang Mạt nhỏ giọng lẩm bẩm, kéo góc áo hắn, "Anh, xin lỗi."

Sắc mặt Lục Cảnh khẽ biến, cho rằng đây là câu trả lời của cô, ngay sau đó lại nghe cô nói: "Như vậy là không công bằng với anh, nhưng mà, em sẽ thử thích anh."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương