Giang Mạt bị kẹp giữa cửa xe và nam nhân, bộ ngực đè trên cửa, núm vú sưng đỏ ma sát trên cửa xe, càng sưng to hơn. Dịch Lăng Trầm và Bạch Dĩ Vi ngày càng đến gần, bọn họ muốn đi ra cửa, sẽ đi ngang chỗ Lục Cảnh dừng xe.

Giang Mạt gắt gao che lại miệng không dám phát ra tiếng nào. Lục Cảnh há mồm cắn đầu vai mượt mà của cô, "Giang Mạt, em nói nếu Dịch Lăng Trầm nhìn thấy em bây giờ, hắn sẽ nghĩ thế nào?"

"Không, không được!"

"Tại sao không được?" Lục Cảnh cười lạnh, "Phải cho hắn xem bộ dạng dâm đãng bây giờ của em, giống mèo cái động dục, bị mèo đực thao huyệt."

Hắn đột nhiên tăng lực đạo, nâng mông nhỏ cô cầm dương vật đẩy vào, tư thế này vốn dĩ đã sâu, hắn đỉnh eo như vậy, sâu nhất từ trước tới nay, quy đầu cọ vách tường tử cung, tiểu huyệt bị kích thích vội vàng phun ra nuốt vào nam căn.

"Ngô.... Không..." Trước mắt Giang Mạt biến thành màu đen, sắp thở không nổi.

Lục Cảnh bị kẹp khó chịu, tinh hoàn nhịn sắp nổ tung, chỉ muốn bắn vào tiêu hồn động.

Gậy gộc thô cứng không ngừng đâm hoa tâm, rốt cuộc ra vào mấy mươi lần nữa, toàn bộ tinh dịch nùng đục bắn vào tử cung cô, dòng nước nóng rực đánh vào vách tử cung, nóng đến cô run rẩy cả người.


Động tĩnh hai người rất lớn, từ bên ngoài có thể nhìn thấy chiếc Cayenne màu đen đang chấn động.

Dịch Lăng Trầm cũng thấy được, nhưng đây chính là nơi dành cho kẻ có tiền, loại chuyện này thấy nhiều không trách, hắn chỉ nhìn lướt qua rồi thu hồi tầm mắt, nghĩ thầm xe này rất giống xe A Cảnh.

Trong tay là cô gái hắn theo đuổi nửa năm, Bạch Dĩ Vi thẹn thùng tùy ý hắn nắm. Đêm nay bọn họ chính thức kết giao, nhưng Dịch Lăng Trầm phát hiện, hắn không cao hứng như trong tưởng tượng.

Cụ thể tại sao, chỉ nghĩ đến đôi mắt khóc đỏ bừng của Giang Mạt, bỗng dưng hắn cảm thấy bực bội.

Trong xe Lục Cảnh nhẹ nhàng ra vào nhục huyệt, kéo dài khoái cảm hai người.

Xong việc hắn ôm người vào lòng, dương vật nửa mềm kích cỡ khả quan như cũ, chặn nộn huyệt không cho tinh dịch chảy ra.

Tiểu huyệt ăn no nam tinh, bụng Giang Mạt bị bắn phồng lên, nhẹ nhàng đong đưa có thể nghe được tiếng nước loáng thoáng.

Sau khi thừa hoan cô gái đầy mặt ửng hồng, hai mắt thất thần, thân thể run nhè nhẹ sau khi cao trào.

Hắn thu hồi lời nói lúc nãy, hắn không muốn Dịch Lăng Trầm nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Giang Mạt.

Bộ dáng bị chơi hỏng này, chỉ có hắn được xem.

Lục Cảnh hôn môi cô, đầu lưỡi vói vào trong câu lưỡi cô, bức cô trao đổi nước bọt với mình. Giang Mạt cả người mềm thập phần phối hợp, thậm chí còn hôn đáp lại hắn.

Giờ khắc này không khí rất tốt, Lục Cảnh ngậm đầu lưỡi cô, "Bảo bối, thích không?"

Giang Mạt nhắm hai mắt không trả lời, hắn cắn môi dưới cô, "Ba ngày, có phải em nên cho anh đáp án rồi hay không?"


Lục Cảnh còn nhớ rõ tâm tình sau khi thức dậy không nhìn thấy Giang Mạt, ba ngày đã là cực hạn của hắn, hôm nay nói gì cô cũng phải cho hắn công đạo.

Giang Mạt nhăn mi, định nói chuyện, lại bị Lục Cảnh lấp kín miệng, hôn một hồi mới buông ra.

"Em đừng nói chuyện, chỉ cần gật đầu hoặc là lắc đầu, trả lời anh theo suy nghĩ thật sự của em. Giang Mạt, em không muốn chen chân vào tình cảm người khác phải không?"

Gật đầu.

"Em muốn thử quên Dịch Lăng Trầm, từ đây về sau chỉ coi hắn là bạn bè, là anh trai, phải không?"

Gật đầu.

"Hôm xảy ra quan hệ với anh, em trách anh không?"

Lắc đầu, anh không sai.

"Vậy làm chuyện đó với anh, chán ghét không?"


Lần này Giang Mạt do dự, lắc đầu.

Không chỉ không chán ghét, thậm chí có thể nói là hưởng thụ.

Sắc mặt Lục Cảnh tốt hơn nhiều. Làm vài lần với cô, hắn phát hiện, Giang Mạt có một gương mặt xinh đẹp thanh thuần, nhưng thân thể tao lãng mẫn cảm hoàn toàn trái ngược với gương mặt, chạm nhẹ là ra nước, hơn nữa càng thô bạo với cô, cô phun nước càng nhiều, làm hắn muốn chôn trong huyệt của cô, chết trên người cô.

Tâm cô thích Dịch Lăng Trầm, nhưng thân thể của cô, thích một nam nhân khác.

Lục Cảnh hôn đôi mắt cô, "Giang Mạt, chúng ta ở bên nhau đi."

Cặp mắt đẹp chớp mắt trợn to.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương