Tình Yêu, Hóa Ra Chỉ Vậy
-
Chương 69: Thẩm Đại Ngưng & Chu Thừa Trạch
******
Ngày hôm sau, Chu Thừa Trạch và Thẩm Đại Ngưng đưa Chu Tiểu Ngữ đến nhà trẻ, Chu Tiểu Ngữ ngồi trong xe, có chút hưng phấn, hai tay nắm lấy dây quai cặp.
“Ở trường phải nghe lời cô giáo nói, biết chưa?” Thẩm Đại Ngưng xoa xoa đầu con gái.
Chu Tiểu Ngữ gật đầu.
“Buổi trưa, phải ăn nhiều cơm một chút, không được kén ăn.”
Chu Tiểu Ngữ lại gật đầu.
“Lúc lên lớp, phải nghiêm túc học, không thể không tập trung.”
Chu Tiểu Ngữ đảo trắng mắt, rất câm nín mà quay đầu sang bên kia, sao mẹ lại dông dài vậy nhỉ!
Tới cổng nhà trẻ, cả nhà cùng nhau xuống xe, Thẩm Đại Ngưng và Chu Thừa Trạch đưa con gái vào. Thẩm Đại Ngưng nhìn thấy Chu Tiểu Ngữ rất phấn khởi đi vào bên trong, đột nhiên có chút khó chịu. Cô vẫn cảm thấy sau khi con cái hơn mười tuổi, có suy nghĩ độc lập của mình, mới không thuộc về bố mẹ nữa. Giờ khắc này cô mới cảm thấy được, sau khi đưa con cái bước vào trường học, nó cũng dần dần không còn thuộc về mình nữa rồi. Có đôi khi mong ước là trẻ con trưởng thành hiểu chuyện, nhưng cái giá phải trả lại là ngày từng ngày tâm tư chúng dần rời xa mình.
“Thật ra, em có thể ở nhà trông Mưa Nhỏ mà.” Không cần đưa Mưa Nhỏ đến nhà trẻ, vốn đến nhà trẻ cũng không học được gì, họ chỉ giúp trông trẻ mà thôi, “Bỏ đi, tuổi gì làm việc đó, cưỡng cầu cũng không tốt.”
Tự cô đáp lại lời mình nói, vô cùng cảm thán.
Chu Thừa Trạch lắc đầu, “Chỉ là đi nhà trẻ thôi.” Sao cô mang dáng vẻ như nhìn kẻ thù luôn vậy.
Thẩm Đại Ngưng hừ một tiếng, anh căn bản chẳng hiểu gì cả.
Chu Tiểu Ngữ đến lớp, ngoãn ngoãn chào bố mẹ, rồi được cô giáo đưa vào lớp. Chu Tiểu Ngữ nhìn thấy có nhiều bạn như vậy, nhất thời vô cùng vui vẻ, có thể chơi rất nhiều trò thú vị với họ rồi.
Thẩm Đại Ngưng đứng ở cửa, nhìn Chu Tiểu Ngữ một lát, rồi mới chậm rãi rời khỏi nhà trẻ.
Sau khi ra ngoài, Thẩm Đại Ngưng lại thở dài một tiếng, sau đó nhìn Chu Thừa Trạch, “Về sau anh phải tự chăm sóc bản thân nhiều hơn đấy, phải ăn phải mặc, đừng sinh bệnh…”
Chu Thừa Trạch tặng cô vẻ mặt “em lại làm sao vậy”, “Bao năm nay anh vẫn sống thế mà.”
Hình như đúng là vậy.
Thẩm Đại Ngưng ngượng ngùng nở nụ cười, cô đột nhiên phát hiện, con cái rồi sẽ rời khỏi mình, bất luận là đi học hay là lập gia đình trong tương lai, người có thể thật sự bầu bạn bên mình đến già, là người đàn ông bên cạnh này. Vậy thì kể ra, đời người cũng thật kì diệu, bố mẹ và con cái, vốn là người có quan hệ huyết thống với mình, lại không thuộc vào loại thân mật nhất, ngược lại chồng vốn là một sự tồn tại xa lạ, bởi vì sự kết hợp nào đó, lập tức biến thành người ở bên mình cả đời.
“Em quyết định về sau đối tốt với anh hơn một chút.” Thẩm Đại Ngưng hứa.
“Em cũng biết em đối với anh rất ác liệt à.”
Thẩm Đại Ngưng lập tức đá anh một cú, hừ hừ hừ, vừa mới buông lời hứa hẹn, ngay tức khắc liền thay đổi.
Ngày hôm sau, Chu Thừa Trạch và Thẩm Đại Ngưng đưa Chu Tiểu Ngữ đến nhà trẻ, Chu Tiểu Ngữ ngồi trong xe, có chút hưng phấn, hai tay nắm lấy dây quai cặp.
“Ở trường phải nghe lời cô giáo nói, biết chưa?” Thẩm Đại Ngưng xoa xoa đầu con gái.
Chu Tiểu Ngữ gật đầu.
“Buổi trưa, phải ăn nhiều cơm một chút, không được kén ăn.”
Chu Tiểu Ngữ lại gật đầu.
“Lúc lên lớp, phải nghiêm túc học, không thể không tập trung.”
Chu Tiểu Ngữ đảo trắng mắt, rất câm nín mà quay đầu sang bên kia, sao mẹ lại dông dài vậy nhỉ!
Tới cổng nhà trẻ, cả nhà cùng nhau xuống xe, Thẩm Đại Ngưng và Chu Thừa Trạch đưa con gái vào. Thẩm Đại Ngưng nhìn thấy Chu Tiểu Ngữ rất phấn khởi đi vào bên trong, đột nhiên có chút khó chịu. Cô vẫn cảm thấy sau khi con cái hơn mười tuổi, có suy nghĩ độc lập của mình, mới không thuộc về bố mẹ nữa. Giờ khắc này cô mới cảm thấy được, sau khi đưa con cái bước vào trường học, nó cũng dần dần không còn thuộc về mình nữa rồi. Có đôi khi mong ước là trẻ con trưởng thành hiểu chuyện, nhưng cái giá phải trả lại là ngày từng ngày tâm tư chúng dần rời xa mình.
“Thật ra, em có thể ở nhà trông Mưa Nhỏ mà.” Không cần đưa Mưa Nhỏ đến nhà trẻ, vốn đến nhà trẻ cũng không học được gì, họ chỉ giúp trông trẻ mà thôi, “Bỏ đi, tuổi gì làm việc đó, cưỡng cầu cũng không tốt.”
Tự cô đáp lại lời mình nói, vô cùng cảm thán.
Chu Thừa Trạch lắc đầu, “Chỉ là đi nhà trẻ thôi.” Sao cô mang dáng vẻ như nhìn kẻ thù luôn vậy.
Thẩm Đại Ngưng hừ một tiếng, anh căn bản chẳng hiểu gì cả.
Chu Tiểu Ngữ đến lớp, ngoãn ngoãn chào bố mẹ, rồi được cô giáo đưa vào lớp. Chu Tiểu Ngữ nhìn thấy có nhiều bạn như vậy, nhất thời vô cùng vui vẻ, có thể chơi rất nhiều trò thú vị với họ rồi.
Thẩm Đại Ngưng đứng ở cửa, nhìn Chu Tiểu Ngữ một lát, rồi mới chậm rãi rời khỏi nhà trẻ.
Sau khi ra ngoài, Thẩm Đại Ngưng lại thở dài một tiếng, sau đó nhìn Chu Thừa Trạch, “Về sau anh phải tự chăm sóc bản thân nhiều hơn đấy, phải ăn phải mặc, đừng sinh bệnh…”
Chu Thừa Trạch tặng cô vẻ mặt “em lại làm sao vậy”, “Bao năm nay anh vẫn sống thế mà.”
Hình như đúng là vậy.
Thẩm Đại Ngưng ngượng ngùng nở nụ cười, cô đột nhiên phát hiện, con cái rồi sẽ rời khỏi mình, bất luận là đi học hay là lập gia đình trong tương lai, người có thể thật sự bầu bạn bên mình đến già, là người đàn ông bên cạnh này. Vậy thì kể ra, đời người cũng thật kì diệu, bố mẹ và con cái, vốn là người có quan hệ huyết thống với mình, lại không thuộc vào loại thân mật nhất, ngược lại chồng vốn là một sự tồn tại xa lạ, bởi vì sự kết hợp nào đó, lập tức biến thành người ở bên mình cả đời.
“Em quyết định về sau đối tốt với anh hơn một chút.” Thẩm Đại Ngưng hứa.
“Em cũng biết em đối với anh rất ác liệt à.”
Thẩm Đại Ngưng lập tức đá anh một cú, hừ hừ hừ, vừa mới buông lời hứa hẹn, ngay tức khắc liền thay đổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook