Tình Yêu, Hóa Ra Chỉ Vậy
-
Chương 68: Thẩm Đại Ngưng & Chu Thừa Trạch
**
Hôm Chu Thừa Trạch và Thẩm Đại Ngưng quay về thành phố Minh Giang, fan đến sân bay rất nhiều, trên mạng đồn rằng fan của hai người trực tiếp chiếm lĩnh sân bay. Toàn bộ bảo an được điều động, tạo cho hai người một lối đi, rất nhiều người hô tên của Chu Thừa Trạch và Thẩm Đại Ngưng, Chu Thừa Trạch che chở Thẩm Đại Ngưng vào lòng, hai người cùng nhau rời khỏi sân bay.
Hôm ấy có người đăng những bức ảnh chụp được ở sân bay lên trên mạng, từ sau khi Chu Thừa Trạch tỏ thái độ rõ ràng rằng anh và Thẩm Đại Ngưng hợp lại, mấy ngày nay đều là ngày vui của cộng đồng fan hai người, có vài người vui còn không thấy đủ, qua chỗ người ủng hộ Chu Thừa Trạch và Liễu Tư Ngôn lúc trước, vứt ảnh chụp Chu Thừa Trạch che chở Thẩm Đại Ngưng qua, khiến đối phương tức điên, vì thế hai bên fan lại tiếp tục gây chiến.
Thẩm Đại Ngưng lên xe của Chu Thừa Trạch, chỉ là hai người dùng chút mưu kế nhỏ, tất cả phóng viên đều đuổi theo xe đi làm của Thẩm Đại Ngưng. Đầu tiên Chu Thừa Trạch đưa cô về nhà cô, sau khi nhìn thấy Mưa Nhỏ, anh liền thương lượng với Thẩm Đại Ngưng, đưa Mưa Nhỏ về.
Thẩm Đại Ngưng rất không vui, lần này Vu Tử và Thẩm Việt không phát biểu ý kiến, mặc hai người làm sao thì làm.
Chu Thừa Trạch kéo kéo áo Thẩm Đại Ngưng, cũng không nói gì, kéo đến lần thứ hai, Thẩm Đại Ngưng trực tiếp đầu hàng. Đừng nói là người khác, bản thân Thẩm Đại Ngưng cũng không nghĩ thông được, nếu Chu Thừa Trạch bắt cô đến nhà họ Chu, cô nhất định sẽ ầm ĩ với anh một trận, nhưng người ta không chơi trò đó mà đã đổi sang kiểu mới rồi, anh kéo kéo áo cô như vậy, lực rất nhẹ, cô liền đầu hàng, cô cảm thấy mình thực sự rất mềm lòng.
Một nhà ba người, cùng nhau quay về nhà họ Chu.
Thẩm Đại Ngưng xuống xe, vui vẻ ngay lập tức, nhất là sau khi nhìn thấy Chu Ôn Hòa, Thẩm Đại Ngưng chạy chậm qua, “Hi, con lại về rồi.”
Khuôn mặt già nua của Chu Ôn Hòa lập tức xám xịt, may là Mưa Nhỏ chạy tới ngọt ngào gọi ông nội mới không khiến khuôn mặt ông hoàn toàn đen xì.
Chu Ôn Hòa ôm lấy cháu gái, đồng thời không quên hung hãn trừng mắt nhìn Chu Thừa Trạch, đưa Mưa Nhỏ về là được rồi, còn đưa người phụ nữ kia về làm gì hả.
Chu Thừa Trạch làm bộ không nhìn thấy ánh mắt của bố mình, đưa Thẩm Đại Ngưng vào nhà.
Dương Khả Lam nhìn thấy họ trở về, rất vui mừng, người một nhà rốt cuộc cũng trời sáng sau cơn mưa rồi.
Buổi tối, Dương Khả Lam tự mình xuống bếp, làm một bàn thức ăn lớn những món Thẩm Đại Ngưng thích, đồng thời cũng gọi con cả về, cả đại gia đình cùng nhau ăn cơm.
Trên bàn cơm, hai cháu của Chu Thừa Trạch một người thì chơi với Chu Tiểu Ngữ, một người thì hỏi Thẩm Đại Ngưng rất nhiều chuyện, quảng cáo quay thế nào, có vất vả không.
Dương Khả Lam thì gắp thức ăn cho Thẩm Đại Ngưng. “Hôm nay mẹ rất vui, người một nhà chúng ta cuối cùng cũng lại sống cùng nhau rồi, hôm nay mẹ cũng uống chút rượu, ông già, ông không ngại chứ?”
Chu Ôn Hòa nhìn vợ, “Say tôi mặc kệ.”
Dương Khả Lam thấy tuy trên mặt chồng tỏ ý không vui, nhưng ông cũng không nói gì, bà biết ông sẽ không định xen vào chuyện của Thừa Trạch và Đại Ngưng.
Người một nhà thật đúng là nâng chén cùng cạn, uống chút rượu.
Ăn cơm xong, Chu Thừa Trạch dắt Chu Tiểu Ngữ ra ngoài tản bộ, Thẩm Đại Ngưng cùng đi. Gió đêm lạnh giá, trên trời không có ngôi sao nào, hoàn toàn không chạm đến bên rìa của lãng mạn.
“Bố, hình như đã lâu rồi con không thấy cô Liễu.” Chu Tiểu Ngữ đột nhiên nhớ tới điều gì, thật sự là khi nhóc con về đến nhà, phát hiện có một con búp bê là cô Liễu mua cho.
Thẩm Đại Ngưng lập tức nhìn Chu Thừa Trạch, hai tay khoanh lại, sắc mặt u ám.
“Cô Liễu có chuyện cô ấy phải làm, đợt trước cô ấy có thời gian nên chơi cùng con, bây giờ cô ấy không có thời gian nên không thể chơi cùng con được.”
Thẩm Đại Ngưng thì đơn giản và thô bạo hơn Chu Thừa Trạch, “Chu Tiểu Ngữ, mẹ con đoạt lấy vị trí của người phụ nữ đó rồi, con muốn gặp cô Liễu của con thì sẽ không gặp được mẹ, gặp mẹ thì sẽ không thể gặp cô Liễu của con, muốn gặp ai, tự con nói đi.”
“Vậy vẫn là gặp mẹ thì tốt hơn, không thể gặp mẹ, con sẽ nhớ, sẽ nghĩ đến mẹ.” Chu Tiểu Ngữ cười híp mắt.
Lòng Thẩm Đại Ngưng lập tức mềm nhũn, cô cảm thấy khẩu khí vừa rồi của mình thật sự rất không tốt, từ trong tay Chu Thừa Trạch, cô đoạt Mưa Nhỏ ngay lập tức, ôm con gái vào lòng, “Mẹ cũng nhớ, cũng nghĩ đến Mưa Nhỏ.”
“Nhớ, nghĩ đến con cái gì ạ?” Mưa Nhỏ nghiêm trang.
“Nghĩ xem con có bị đói không, có mặc ấm không, có nghe lời không, có nghịch ngợm không… rất nhiều, về sau còn có thể nghĩ xem thành tích của con có tốt không, nhân phẩm có được không, sau này có thể gả đi không.”
Chu Tiểu Ngữ cái hiểu cái không.
“Được rồi, đừng nói mấy lời này với Mưa Nhỏ, con bé còn nhỏ.”
Thẩm Đại Ngưng nhìn anh, có ý muốn hỏi chuyện giữa anh và Liễu Tư Ngôn, nghĩ nghĩ rồi lại cảm thấy không cần thiết… Chuyện đơn giản như vậy, nếu anh thực sự còn tình cảm với Liễu Tư Ngôn, giờ phút này sao có thể ở bên cạnh cô, đã có kết quả rồi, không cần phải canh cánh trong lòng nữa. Huống chi cô tuyệt đối không muốn lãng phí thời gian vào người mà mình không thích.
Ánh mắt Chu Thừa Trạch rất dịu dàng, đây là vợ anh, người sẽ bầu bạn bên anh cả đời.
“Biết rồi.” Thẩm Đại Ngưng tức giận, “Chu Thừa Trạch, anh phải đối tốt với em đấy, anh xem em đâu ghét bỏ anh cái gì, lúc lấy anh, em có ghét bỏ anh già không?”
Ánh mắt Chu Thừa Trạch lạnh lẽo ngay lập tức, “Lúc ở trong xe không phải em nói anh là lão già à…”
“Em đâu có ý đó, ý của em là già rồi nhưng cũng rất có sức quyến rũ…”
“À, tức là vẫn già…”
“Không phải, anh tốt hơn những người cùng tuổi với anh nhiều.”
“Ý là vẫn rất già?”
Thẩm Đại Ngưng thở dài, “Ý của em là bất luận anh thế nào, em cũng không ghét bỏ anh.”
Chu Tiểu Ngữ mở to đôi mắt to tròn, cái hiểu cái không nhìn bố mẹ, lúc này đột nhiên nghiêm trang gật đầu, “Đúng đúng đúng, con cũng không ghét bỏ.”
Thẩm Đại Ngưng và Chu Thừa Trạch nhìn nhau mấy giây, đột nhiên đều nở nụ cười.
Hôm Chu Thừa Trạch và Thẩm Đại Ngưng quay về thành phố Minh Giang, fan đến sân bay rất nhiều, trên mạng đồn rằng fan của hai người trực tiếp chiếm lĩnh sân bay. Toàn bộ bảo an được điều động, tạo cho hai người một lối đi, rất nhiều người hô tên của Chu Thừa Trạch và Thẩm Đại Ngưng, Chu Thừa Trạch che chở Thẩm Đại Ngưng vào lòng, hai người cùng nhau rời khỏi sân bay.
Hôm ấy có người đăng những bức ảnh chụp được ở sân bay lên trên mạng, từ sau khi Chu Thừa Trạch tỏ thái độ rõ ràng rằng anh và Thẩm Đại Ngưng hợp lại, mấy ngày nay đều là ngày vui của cộng đồng fan hai người, có vài người vui còn không thấy đủ, qua chỗ người ủng hộ Chu Thừa Trạch và Liễu Tư Ngôn lúc trước, vứt ảnh chụp Chu Thừa Trạch che chở Thẩm Đại Ngưng qua, khiến đối phương tức điên, vì thế hai bên fan lại tiếp tục gây chiến.
Thẩm Đại Ngưng lên xe của Chu Thừa Trạch, chỉ là hai người dùng chút mưu kế nhỏ, tất cả phóng viên đều đuổi theo xe đi làm của Thẩm Đại Ngưng. Đầu tiên Chu Thừa Trạch đưa cô về nhà cô, sau khi nhìn thấy Mưa Nhỏ, anh liền thương lượng với Thẩm Đại Ngưng, đưa Mưa Nhỏ về.
Thẩm Đại Ngưng rất không vui, lần này Vu Tử và Thẩm Việt không phát biểu ý kiến, mặc hai người làm sao thì làm.
Chu Thừa Trạch kéo kéo áo Thẩm Đại Ngưng, cũng không nói gì, kéo đến lần thứ hai, Thẩm Đại Ngưng trực tiếp đầu hàng. Đừng nói là người khác, bản thân Thẩm Đại Ngưng cũng không nghĩ thông được, nếu Chu Thừa Trạch bắt cô đến nhà họ Chu, cô nhất định sẽ ầm ĩ với anh một trận, nhưng người ta không chơi trò đó mà đã đổi sang kiểu mới rồi, anh kéo kéo áo cô như vậy, lực rất nhẹ, cô liền đầu hàng, cô cảm thấy mình thực sự rất mềm lòng.
Một nhà ba người, cùng nhau quay về nhà họ Chu.
Thẩm Đại Ngưng xuống xe, vui vẻ ngay lập tức, nhất là sau khi nhìn thấy Chu Ôn Hòa, Thẩm Đại Ngưng chạy chậm qua, “Hi, con lại về rồi.”
Khuôn mặt già nua của Chu Ôn Hòa lập tức xám xịt, may là Mưa Nhỏ chạy tới ngọt ngào gọi ông nội mới không khiến khuôn mặt ông hoàn toàn đen xì.
Chu Ôn Hòa ôm lấy cháu gái, đồng thời không quên hung hãn trừng mắt nhìn Chu Thừa Trạch, đưa Mưa Nhỏ về là được rồi, còn đưa người phụ nữ kia về làm gì hả.
Chu Thừa Trạch làm bộ không nhìn thấy ánh mắt của bố mình, đưa Thẩm Đại Ngưng vào nhà.
Dương Khả Lam nhìn thấy họ trở về, rất vui mừng, người một nhà rốt cuộc cũng trời sáng sau cơn mưa rồi.
Buổi tối, Dương Khả Lam tự mình xuống bếp, làm một bàn thức ăn lớn những món Thẩm Đại Ngưng thích, đồng thời cũng gọi con cả về, cả đại gia đình cùng nhau ăn cơm.
Trên bàn cơm, hai cháu của Chu Thừa Trạch một người thì chơi với Chu Tiểu Ngữ, một người thì hỏi Thẩm Đại Ngưng rất nhiều chuyện, quảng cáo quay thế nào, có vất vả không.
Dương Khả Lam thì gắp thức ăn cho Thẩm Đại Ngưng. “Hôm nay mẹ rất vui, người một nhà chúng ta cuối cùng cũng lại sống cùng nhau rồi, hôm nay mẹ cũng uống chút rượu, ông già, ông không ngại chứ?”
Chu Ôn Hòa nhìn vợ, “Say tôi mặc kệ.”
Dương Khả Lam thấy tuy trên mặt chồng tỏ ý không vui, nhưng ông cũng không nói gì, bà biết ông sẽ không định xen vào chuyện của Thừa Trạch và Đại Ngưng.
Người một nhà thật đúng là nâng chén cùng cạn, uống chút rượu.
Ăn cơm xong, Chu Thừa Trạch dắt Chu Tiểu Ngữ ra ngoài tản bộ, Thẩm Đại Ngưng cùng đi. Gió đêm lạnh giá, trên trời không có ngôi sao nào, hoàn toàn không chạm đến bên rìa của lãng mạn.
“Bố, hình như đã lâu rồi con không thấy cô Liễu.” Chu Tiểu Ngữ đột nhiên nhớ tới điều gì, thật sự là khi nhóc con về đến nhà, phát hiện có một con búp bê là cô Liễu mua cho.
Thẩm Đại Ngưng lập tức nhìn Chu Thừa Trạch, hai tay khoanh lại, sắc mặt u ám.
“Cô Liễu có chuyện cô ấy phải làm, đợt trước cô ấy có thời gian nên chơi cùng con, bây giờ cô ấy không có thời gian nên không thể chơi cùng con được.”
Thẩm Đại Ngưng thì đơn giản và thô bạo hơn Chu Thừa Trạch, “Chu Tiểu Ngữ, mẹ con đoạt lấy vị trí của người phụ nữ đó rồi, con muốn gặp cô Liễu của con thì sẽ không gặp được mẹ, gặp mẹ thì sẽ không thể gặp cô Liễu của con, muốn gặp ai, tự con nói đi.”
“Vậy vẫn là gặp mẹ thì tốt hơn, không thể gặp mẹ, con sẽ nhớ, sẽ nghĩ đến mẹ.” Chu Tiểu Ngữ cười híp mắt.
Lòng Thẩm Đại Ngưng lập tức mềm nhũn, cô cảm thấy khẩu khí vừa rồi của mình thật sự rất không tốt, từ trong tay Chu Thừa Trạch, cô đoạt Mưa Nhỏ ngay lập tức, ôm con gái vào lòng, “Mẹ cũng nhớ, cũng nghĩ đến Mưa Nhỏ.”
“Nhớ, nghĩ đến con cái gì ạ?” Mưa Nhỏ nghiêm trang.
“Nghĩ xem con có bị đói không, có mặc ấm không, có nghe lời không, có nghịch ngợm không… rất nhiều, về sau còn có thể nghĩ xem thành tích của con có tốt không, nhân phẩm có được không, sau này có thể gả đi không.”
Chu Tiểu Ngữ cái hiểu cái không.
“Được rồi, đừng nói mấy lời này với Mưa Nhỏ, con bé còn nhỏ.”
Thẩm Đại Ngưng nhìn anh, có ý muốn hỏi chuyện giữa anh và Liễu Tư Ngôn, nghĩ nghĩ rồi lại cảm thấy không cần thiết… Chuyện đơn giản như vậy, nếu anh thực sự còn tình cảm với Liễu Tư Ngôn, giờ phút này sao có thể ở bên cạnh cô, đã có kết quả rồi, không cần phải canh cánh trong lòng nữa. Huống chi cô tuyệt đối không muốn lãng phí thời gian vào người mà mình không thích.
Ánh mắt Chu Thừa Trạch rất dịu dàng, đây là vợ anh, người sẽ bầu bạn bên anh cả đời.
“Biết rồi.” Thẩm Đại Ngưng tức giận, “Chu Thừa Trạch, anh phải đối tốt với em đấy, anh xem em đâu ghét bỏ anh cái gì, lúc lấy anh, em có ghét bỏ anh già không?”
Ánh mắt Chu Thừa Trạch lạnh lẽo ngay lập tức, “Lúc ở trong xe không phải em nói anh là lão già à…”
“Em đâu có ý đó, ý của em là già rồi nhưng cũng rất có sức quyến rũ…”
“À, tức là vẫn già…”
“Không phải, anh tốt hơn những người cùng tuổi với anh nhiều.”
“Ý là vẫn rất già?”
Thẩm Đại Ngưng thở dài, “Ý của em là bất luận anh thế nào, em cũng không ghét bỏ anh.”
Chu Tiểu Ngữ mở to đôi mắt to tròn, cái hiểu cái không nhìn bố mẹ, lúc này đột nhiên nghiêm trang gật đầu, “Đúng đúng đúng, con cũng không ghét bỏ.”
Thẩm Đại Ngưng và Chu Thừa Trạch nhìn nhau mấy giây, đột nhiên đều nở nụ cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook