Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử
-
Chương 45
Có một số việc, rõ ràng cho đó là kết thúc, thật ra thì đó chỉ mới là bắt đầu.
Ngày thứ hai, gần như trang đầu của các tờ báo nhiều chuyện lớn nhỏ, đều là tin tức đính hôn của tổng giám đốc tập đoàn Worle khu vực châu Á chiếm trọn, Quyên Tử quả thật lần đầu lĩnh giáo sức mạnh cường đại của lực lượng truyền thông, cho dù bản thân là phóng viên, nhưng cô cũng phải lắc đầu bất đắc dĩ.
Quyên Tử chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân mình cũng là nhân vật chính trong tờ báo giải trí này, hiên nhiên đối phương trong tờ báo chính là Triệu Hành, góc độ hình ảnh rất tốt, chính là lúc Triệu Hành cầm chiếc nhẫn kim cương hướng tới ngón tay của cô, ánh đèn mờ ảo, không khí lãng mạn, nếu như không biết lời nói của cô, Quyên Tử cũng sẽ cho rằng đây là một câu chuyện tình yêu lãng mạn.
Danh hiệu cô bé lọ lem cũng có ngày đội trên đầu cô khiến cho cô không khỏi dở khóc dở cười, cũng may đều chỉ là bóng lưng và gò má của cô, người không quen có lẽ cũng sẽ không nhận ra cô đâu.
Điện thoại trên bàn kêu lên mấy tiếng, Quyên Tử nhìn sang, là một tin nhắn của Triệu Hành gửi tới:
“Không cần lo lắng, tôi sẽ xử lý ổn thỏa”
Người đàn ông Triệu Hành này vẫn còn vô cùng thân thiết, trải qua chuyện tối hôm qua, hai người gặp mặt lại khó tránh khỏi lúng túng, suy nghĩ cẩn thận thì, có lẽ Triệu Hành đã phải chịu rất nhiều đả kích.
Chỉ là, Quyên Tử chợt nhớ tới Tô Đồng đã nói, nếu như mười năm trước hai người không có hiểu lầm, cũng không thể đến được với nhau, bây giờ mọi chuyện dù quay trở lại từ đâu, mới có thể nhận rõ, thực tế cũng không phải quyệt vời như tưởng tượng.
ĐIện thoại di động vang lên, Quyên Tử nhìn qua, nhận điện thoại, âm thanh của Mạc Vân Phong truyền tới:
“Chuyện trên báo là như thế nào? Vân Đan, anh nghĩ em đã thừa nhận nhà họ Macj, như vậy chuyện hôn nhân của em cũng không thể qua loa như vậy được”
Quyên Tử xoa bóp trán:
"Đây chỉ là hiểu lầm, Triệu Hành đã cầu hôn em, nhưng em cự tuyệt rồi”
"Cự tuyệt?"
Mạc Vân Phong nhướng lông mày:
"Tại sao cự tuyệt? Chúng ta cũng khá coi trọng Triệu Hành, nhưng mà nếu các em muốn kết hôn thì phải để Mạc gia lo liệu, nếu không, em tự đi ứng phó với ông cụ, tóm lại em nhanh chóng trở về đây một chuyến……”
Mạc Vân Phong để điện thoại xuống, liền nhìn thấy Tả Hồng xông đến, đứng trước bàn làm việc của anh giống như Tôn Ngộ Không, ánh mắt và khuôn mặt vặn vẹo vô cùng dữ tợn, nhìn mình chằm chằm như nhìn kẻ thù giết cha, Tả Hồng trực tiếp ném tờ báo trong tay lên bàn, từng chữ, từng chữ nghiến răng nghiến lợi nói ra:
“Đây có phải là thật không?”
Mạc Vân Phong ngược lại cười cười:
“Thật hay giả thì có liên quan gì đến cậu? Hai người các cậu không phải đã sớm giải tán sao? Không lẽ cậu đã quên chính mình nói gì sao? Cậu ước gì cùng Mạc gia chúng tôi không có một chút quan hệ nào, lần này cậu có thể hài lòng rồi, hơn nữa, tôi cũng không thể không nhắc nhở cậu, cậu nên kiểm điểm cuộc sống riêng của bản thân cậu một chút đi, đừng vì phụ nữ mà hủy hoại tiền đồ bản thân, đến lúc hối hận cũng không kịp”
Tả Hồng đấm lên bàn làm việc, khiến Mạc Vân Phong sợ hết hồn:
“Thằng nhóc nhà cậu điên rồi”
Tả Hồng xoay người xông ra ngoài, trong lòng anh biết Mạc Vân Phong nói rất đúng, anh và cô gái kia đã chia tay rồi, cô ấy đã độc ác bỏ đứa bé đi, anh cũng thề cả đời cũng không bao giờ qua lại với cô ấy nữa, anh muốn là như vậy, nhưng trong lòng không có tiền đồ, mặc dù trong ngực ôm người phụ nữ khác, nhưng trong đầu vẫn luôn nghĩ đến Quyên Tử.
Anh cảm thấy như mình bị mắc bệnh tâm thần phân liệt, tìm hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác, cô gắng xua đi hình ảnh của người phụ nữ không tìm không phổi ấy đi, đáng tiếc là không làm được, Hồ Quân nói rất đúng, anh thực sự là không có tiền đồ, đây là anh tự lừa gạt bản thân, khi thấy cô và Triệu Hành cùng xuất hiện ở nhà hàng, buổi tối anh liền uống say như chết.
Hôm ấy ở nhà Hồ Quân tỉnh lại, Hồ Quân nhìn anh, lần đầu tiên nghiêm túc khuyên anh:
“Hồng tử, đừng ở chỗ này chịu tội nữa, cậu nên trở về tìm Quyên Tử đi! Đối với cô ấy, cậu thật sự không có tiền đồ rồi, cậu có biết cả một đêm cậu mở miệng đều gọi Quyên Tử, mình nghe đến cả lỗ tai cũng thành kén rồi, Diệp Trì nói rất đúng, nếu không buông tay thì nắm chắc lấy, nếu cậu cứ như vậy, anh em thật đúng là sợ hãi, ngộ nhỡ Quyên Tử thật sự đi theo tên Triệu Hành đó, thì cậu thật sự điên luôn mất”
Tả Hồng suy nghĩ một ngày một đêm, lần đầu tiên nghiêm túc nghĩ đến chuyện này, không phải cảm giác, mà là lý trí, cuối cùng cũng suy nghĩ rõ ràng một chuyện, vô luận như thế nào, anh đều không thể buông tay, chỉ cần nhìn thấy Quyên Tử đứng cùng với người đàn ông khác là anh đã hận không thể giết người, chứ đừng nói đến cô muốn gả cho người đàn ông khác.
Khi nhìn thấy tin tức Quyên Tử và Triệu Hành kết hôn ở trên báo, thì Tả Hồng giống như người bị thương, đột nhiên giống như bị người khác hung hăng chọc thêm một nhát dao, trực tiếp chọc vào trái tim của anh, nội tâm đau triệt để.
Anh hoàn toàn hiểu rõ, mình đã bao lần nửa thật nửa giả cầu xin cô kết hôn bao lần, nhưng đều bị Quyên Tử nếu không phải coi thường thì cũng chính là nhẫn tâm cự tuyệt, cô ấy còn luôn miệng nói cả đời này cô ấy cũng không muốn kết hôn, vậy đây là cái gì?? Hơn nữa còn không phải đúng người, có phải vì đây là người tình cũ nên mọi nguyên tắc đều bị phá bỏ.
Ghen tỵ giống như che lấp toàn bộ lý trí, gặm nuốt toàn thân anh, anh muốn chính miệng hỏi người phụ nữ đáng hận kia, những năm tháng chung sống với anh được tính là gì? Có phải trong lòng cô anh thật sự không có một chút địa vị gì.
Tả Hồng điên cuồng lái xe, vội vã vượt qua mấy cái đèn đỏ, trên đường còn xảy ra một tai nạn nhỏ, thời điểm đến được thành phố bên cạnh cũng đã là mười hai giờ đêm.
Quyên Tử vừa mới ngủ, liền bị tiếng phá cửa đánh thức, ngẩng đầu nhìn đồng hồ đầu giường, khẳng định là gõ nhầm cửa, cô liền không để ý đến nó, chỉ là được một chút, Quyên Tủ lại kéo chăn xuống, nghiêng đầu nghiêm túc lắng nghe, lập tức tỉnh táo lại.
Xuống đất, đi giày, ra khỏi phòng ngủ, âm thành rõ ràng hơn nhiều:
“Mở cửa, cô nhóc chết tiệt này, mở cửa cho tôi….”
Không phải Tả Hồng thì là ai, Quyên Tử mở cửa ra, còn chưa nhìn rõ ràng, đã bị Tả Hồng ầm thầm mang theo một luồng gió mát, đem cô đè thật chặt ở trên cửa, hạ môi xuống, như dã thú đói bụng cả tám trăm năm, chợt nhìn thấy con mồi là có thể no bụng, hận không thể trực tiếp nuốt cô vào bụng, cấp bách, thô bạo……..
Tay Tả Hồng gắt gap giữ chặt ót Quyên Tử, căn bản đây không thể gọi là hôn, mà giống như động vật đang cắ xé, Quyên Tử cảm thấy môi của cô chắc chắn bị cắn nát rồi, đau đớn từng trận, Quyên Tử hoài nghi anh đây là muốn trực tiếp nuốt cô phải không, nhưng Quyên Tử phát hiện, thế nhưng cô vô cùng nhung nhớ mùi vị này, xen lẫn mùi mánh tanh nhàn nhạt, lại quen thuộc đến như vậy.
Đã từng mỗi ngày cô đều có thể nếm mùi vị này, lúc này lại trở nên rất quý báu, đàn ông và phụ nữ đều như nhau, mất đi rồi mới lại hoài niệm……… Quyên Tử giơ cánh tay lên, ôm chặt gáy anh, hé miệng, đưa lưỡi ra đáp lại anh………hoài niệm thứ mùi này, xen lẫn nhàn nhạt máu tanh, lại quen thuộc như vậy.
Hôm nay Tả Hồng mang theo một sự xâm lược trước nay chưa bao giờ có, anh nghĩ khi nhìn thấy cô gái này anh chỉ muốn trực tiếp bóp chết cô, nhưng khi nhìn thấy cô, vẫn là nhịn không được muốn hôn cô, mặc dù nụ hôn mang theo sự trừng phạt, có chút thô bạo, nhưng thời điểm Tả Hồng phát hiện cô không tự chủ được đáp lại mình, thì tâm trạng cả đêm lơ lủng của anh, liển lạch cạch rơi xuống đất.
Trong lòng cô gái này còn có anh, anh có thể cảm giác rõ rệt, vào giờ phút này……. Nụ hôn của anh từ cắn xé biến thành liếm láp, từ liếm láp biến thành triền miên……
Hai người một tiếng cũng không nói với nhau, quần áo lại từng chút từng chút rơi xuống, từ cửa trước đến phòng ngủ, hai người liều chết quấn lấy nhau….. Khi anh chân chính tiến vào cô, Quyên Tử mới cắn lỗ tai của anh nhỏ giọng nỉ non:
“Nhẹ một chút……. Xin anh, nhẹ một chút………..”
Từ khi biết cô tính đến hôm nay đã bao lâu rồi, Tả Hồng chưa bao giờ thấy cô dịu dàng cầu xin anh như thế, dù có như thế nào thì Quyên Tử như vậy cũng làm cho lòng Tả Hồng lập tức mềm mại, nghĩ đến chuyện cô mới giải phẫu sinh non mới không bao lâu, nhưng anh vẫn muốn cô, hôm nay anh nhất định phải có cô, để chứng minh cô ấy vẫn là của anh, ở trong lòng anh, ở bên dưới anh…..
Xong chuyện, Quyên Tử nằm trong ngực Tả Hồng một chút cũng không hề buồn ngủ, trong lòng không khỏi có chút lo sợ, mặc dù đã qua ba tháng, nhưng hai người đều quá nhập tâm, không biết có ảnh hưởng đến bảo bảo trong bụng không.
Tả Hồng ôm người con gái trong ngực thật chặt, thật lâu mới mở miệng:
“Anh thừa nhận, chỉ cần em không gả cho người khác, không cần đứa bé cũng không sao”
Âm thanh khàn khàn, mang theo chút khêu gợi trầm thấp, hơn nữa còn có sự khuất phục, người đàn ông này lần nữa lại nằm phục xuống dưới chân cô, Quyên Tử đột nhiên phát hiện, mình thật sự tàn nhẫn, hơn nữa nếu như lúc này cô còn khó chiu, thì thật sự là quá ngớ ngẩn rồi, không phải chính cô cũng không bỏ được sao? Nếu người đàn ông này đã hạ mình quay đầu lại, cô mặt trong mặt ngoài đều đã có, còn có thể nói thêm cái gì?
Quyên Tử bắt được cánh tay của anh, lại nghe thấy anh rên nhẹ một tiếng, Quyên Tử cảm thấy có chút không đúng, cô đưa tay bật đèn bàn ở đầu giường, đập vào mắt Quyên Tử khiến cô giật mình, người đàn ông này thật có chút nhếch nhác, trán bị rách một mảng, có chút máu đã khô, nhưng khi nhìn thấy vẫn còn hơi đáng sợ, cánh tay…….
Quyên Tử kéo cánh tay của anh ra, nửa cánh tay cũng bị tụ máu:
“Ai khiến anh thành ra như vậy?”
Giọng nói tự nhiên lộ ra sự đau lòng, trong lòng Tả Hồng co một sự hưởng thụ khỏi phải nói, con ngươi xoay động, làm bộ đáng thương nói:
“Lúc nãy anh đi vội quá, xảy ra một tai nạn nhỏ, hiện tại xe vẫn còn bị giữ ở đội giao thông, anh bị tàn phế như vậy, em phụ trách a!”
Quyên tử liếc anh một cái, mặc quần áo đi xuống đất, nhanh nhẹn nhặt quần áo của anh lên ném cho anh:
“Tàn phế ai còn muốn? Đi bệnh viện, nếu không anh chết ở nhà em thì em biết làm thế nào?”
Tả Hồng nhịn không được nở nụ cười, cô nhóc này luôn mạnh miệng như vậy, quan tâm đến anh cũng không nói lời xuôi tai một chút, một chút cũng không đáng yêu.
Quyên Tử lôi anh đi bệnh viện, vết thương cũng không tính là nghiêm trọng, chỉ cần tiêm thuốc chống uốn ván, băng bó lại cánh tay, lấy thuốc và về nhà nghỉ ngơi thật tốt là được. Hai người giày vò về đến nhà thì trời cũng sắp sáng rồi, cũng không ngủ nổi.
Quyên Tử đi xuống phòng bếp bê hai bát mỳ lên, Tả Hồng ăn ngay một bát to, cảm thấy toàn thân hoàn toàn thoải mái. Tả Hồng bị thương ở tay, Quyên Tử cũng không nỡ ác độc để cho anh làm việc nhà, tự động cầm bát đến nhà tắm rửa.
Tả Hồng đi tới, từ phía sau ôm hông cô:
“Nếu như anh không quay đầu lại tìm em, có phải em cả đời cũng không tìm anh, cho dù trong lòng em nhớ anh, phải không? Em là một cô nhóc xấu xa không có lương tâm.”
Quyên Tử xoa xoa tay, xoay người, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lóe lên, nắm cánh tay không bị thương của anh đặt nhè nhẹ trên bụng của mình:
"Nếu như không phải là anh quay đầu lại tìm em, bảo bảo thật sự có thể sẽ có người khác làm cha”
Ngày thứ hai, gần như trang đầu của các tờ báo nhiều chuyện lớn nhỏ, đều là tin tức đính hôn của tổng giám đốc tập đoàn Worle khu vực châu Á chiếm trọn, Quyên Tử quả thật lần đầu lĩnh giáo sức mạnh cường đại của lực lượng truyền thông, cho dù bản thân là phóng viên, nhưng cô cũng phải lắc đầu bất đắc dĩ.
Quyên Tử chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân mình cũng là nhân vật chính trong tờ báo giải trí này, hiên nhiên đối phương trong tờ báo chính là Triệu Hành, góc độ hình ảnh rất tốt, chính là lúc Triệu Hành cầm chiếc nhẫn kim cương hướng tới ngón tay của cô, ánh đèn mờ ảo, không khí lãng mạn, nếu như không biết lời nói của cô, Quyên Tử cũng sẽ cho rằng đây là một câu chuyện tình yêu lãng mạn.
Danh hiệu cô bé lọ lem cũng có ngày đội trên đầu cô khiến cho cô không khỏi dở khóc dở cười, cũng may đều chỉ là bóng lưng và gò má của cô, người không quen có lẽ cũng sẽ không nhận ra cô đâu.
Điện thoại trên bàn kêu lên mấy tiếng, Quyên Tử nhìn sang, là một tin nhắn của Triệu Hành gửi tới:
“Không cần lo lắng, tôi sẽ xử lý ổn thỏa”
Người đàn ông Triệu Hành này vẫn còn vô cùng thân thiết, trải qua chuyện tối hôm qua, hai người gặp mặt lại khó tránh khỏi lúng túng, suy nghĩ cẩn thận thì, có lẽ Triệu Hành đã phải chịu rất nhiều đả kích.
Chỉ là, Quyên Tử chợt nhớ tới Tô Đồng đã nói, nếu như mười năm trước hai người không có hiểu lầm, cũng không thể đến được với nhau, bây giờ mọi chuyện dù quay trở lại từ đâu, mới có thể nhận rõ, thực tế cũng không phải quyệt vời như tưởng tượng.
ĐIện thoại di động vang lên, Quyên Tử nhìn qua, nhận điện thoại, âm thanh của Mạc Vân Phong truyền tới:
“Chuyện trên báo là như thế nào? Vân Đan, anh nghĩ em đã thừa nhận nhà họ Macj, như vậy chuyện hôn nhân của em cũng không thể qua loa như vậy được”
Quyên Tử xoa bóp trán:
"Đây chỉ là hiểu lầm, Triệu Hành đã cầu hôn em, nhưng em cự tuyệt rồi”
"Cự tuyệt?"
Mạc Vân Phong nhướng lông mày:
"Tại sao cự tuyệt? Chúng ta cũng khá coi trọng Triệu Hành, nhưng mà nếu các em muốn kết hôn thì phải để Mạc gia lo liệu, nếu không, em tự đi ứng phó với ông cụ, tóm lại em nhanh chóng trở về đây một chuyến……”
Mạc Vân Phong để điện thoại xuống, liền nhìn thấy Tả Hồng xông đến, đứng trước bàn làm việc của anh giống như Tôn Ngộ Không, ánh mắt và khuôn mặt vặn vẹo vô cùng dữ tợn, nhìn mình chằm chằm như nhìn kẻ thù giết cha, Tả Hồng trực tiếp ném tờ báo trong tay lên bàn, từng chữ, từng chữ nghiến răng nghiến lợi nói ra:
“Đây có phải là thật không?”
Mạc Vân Phong ngược lại cười cười:
“Thật hay giả thì có liên quan gì đến cậu? Hai người các cậu không phải đã sớm giải tán sao? Không lẽ cậu đã quên chính mình nói gì sao? Cậu ước gì cùng Mạc gia chúng tôi không có một chút quan hệ nào, lần này cậu có thể hài lòng rồi, hơn nữa, tôi cũng không thể không nhắc nhở cậu, cậu nên kiểm điểm cuộc sống riêng của bản thân cậu một chút đi, đừng vì phụ nữ mà hủy hoại tiền đồ bản thân, đến lúc hối hận cũng không kịp”
Tả Hồng đấm lên bàn làm việc, khiến Mạc Vân Phong sợ hết hồn:
“Thằng nhóc nhà cậu điên rồi”
Tả Hồng xoay người xông ra ngoài, trong lòng anh biết Mạc Vân Phong nói rất đúng, anh và cô gái kia đã chia tay rồi, cô ấy đã độc ác bỏ đứa bé đi, anh cũng thề cả đời cũng không bao giờ qua lại với cô ấy nữa, anh muốn là như vậy, nhưng trong lòng không có tiền đồ, mặc dù trong ngực ôm người phụ nữ khác, nhưng trong đầu vẫn luôn nghĩ đến Quyên Tử.
Anh cảm thấy như mình bị mắc bệnh tâm thần phân liệt, tìm hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác, cô gắng xua đi hình ảnh của người phụ nữ không tìm không phổi ấy đi, đáng tiếc là không làm được, Hồ Quân nói rất đúng, anh thực sự là không có tiền đồ, đây là anh tự lừa gạt bản thân, khi thấy cô và Triệu Hành cùng xuất hiện ở nhà hàng, buổi tối anh liền uống say như chết.
Hôm ấy ở nhà Hồ Quân tỉnh lại, Hồ Quân nhìn anh, lần đầu tiên nghiêm túc khuyên anh:
“Hồng tử, đừng ở chỗ này chịu tội nữa, cậu nên trở về tìm Quyên Tử đi! Đối với cô ấy, cậu thật sự không có tiền đồ rồi, cậu có biết cả một đêm cậu mở miệng đều gọi Quyên Tử, mình nghe đến cả lỗ tai cũng thành kén rồi, Diệp Trì nói rất đúng, nếu không buông tay thì nắm chắc lấy, nếu cậu cứ như vậy, anh em thật đúng là sợ hãi, ngộ nhỡ Quyên Tử thật sự đi theo tên Triệu Hành đó, thì cậu thật sự điên luôn mất”
Tả Hồng suy nghĩ một ngày một đêm, lần đầu tiên nghiêm túc nghĩ đến chuyện này, không phải cảm giác, mà là lý trí, cuối cùng cũng suy nghĩ rõ ràng một chuyện, vô luận như thế nào, anh đều không thể buông tay, chỉ cần nhìn thấy Quyên Tử đứng cùng với người đàn ông khác là anh đã hận không thể giết người, chứ đừng nói đến cô muốn gả cho người đàn ông khác.
Khi nhìn thấy tin tức Quyên Tử và Triệu Hành kết hôn ở trên báo, thì Tả Hồng giống như người bị thương, đột nhiên giống như bị người khác hung hăng chọc thêm một nhát dao, trực tiếp chọc vào trái tim của anh, nội tâm đau triệt để.
Anh hoàn toàn hiểu rõ, mình đã bao lần nửa thật nửa giả cầu xin cô kết hôn bao lần, nhưng đều bị Quyên Tử nếu không phải coi thường thì cũng chính là nhẫn tâm cự tuyệt, cô ấy còn luôn miệng nói cả đời này cô ấy cũng không muốn kết hôn, vậy đây là cái gì?? Hơn nữa còn không phải đúng người, có phải vì đây là người tình cũ nên mọi nguyên tắc đều bị phá bỏ.
Ghen tỵ giống như che lấp toàn bộ lý trí, gặm nuốt toàn thân anh, anh muốn chính miệng hỏi người phụ nữ đáng hận kia, những năm tháng chung sống với anh được tính là gì? Có phải trong lòng cô anh thật sự không có một chút địa vị gì.
Tả Hồng điên cuồng lái xe, vội vã vượt qua mấy cái đèn đỏ, trên đường còn xảy ra một tai nạn nhỏ, thời điểm đến được thành phố bên cạnh cũng đã là mười hai giờ đêm.
Quyên Tử vừa mới ngủ, liền bị tiếng phá cửa đánh thức, ngẩng đầu nhìn đồng hồ đầu giường, khẳng định là gõ nhầm cửa, cô liền không để ý đến nó, chỉ là được một chút, Quyên Tủ lại kéo chăn xuống, nghiêng đầu nghiêm túc lắng nghe, lập tức tỉnh táo lại.
Xuống đất, đi giày, ra khỏi phòng ngủ, âm thành rõ ràng hơn nhiều:
“Mở cửa, cô nhóc chết tiệt này, mở cửa cho tôi….”
Không phải Tả Hồng thì là ai, Quyên Tử mở cửa ra, còn chưa nhìn rõ ràng, đã bị Tả Hồng ầm thầm mang theo một luồng gió mát, đem cô đè thật chặt ở trên cửa, hạ môi xuống, như dã thú đói bụng cả tám trăm năm, chợt nhìn thấy con mồi là có thể no bụng, hận không thể trực tiếp nuốt cô vào bụng, cấp bách, thô bạo……..
Tay Tả Hồng gắt gap giữ chặt ót Quyên Tử, căn bản đây không thể gọi là hôn, mà giống như động vật đang cắ xé, Quyên Tử cảm thấy môi của cô chắc chắn bị cắn nát rồi, đau đớn từng trận, Quyên Tử hoài nghi anh đây là muốn trực tiếp nuốt cô phải không, nhưng Quyên Tử phát hiện, thế nhưng cô vô cùng nhung nhớ mùi vị này, xen lẫn mùi mánh tanh nhàn nhạt, lại quen thuộc đến như vậy.
Đã từng mỗi ngày cô đều có thể nếm mùi vị này, lúc này lại trở nên rất quý báu, đàn ông và phụ nữ đều như nhau, mất đi rồi mới lại hoài niệm……… Quyên Tử giơ cánh tay lên, ôm chặt gáy anh, hé miệng, đưa lưỡi ra đáp lại anh………hoài niệm thứ mùi này, xen lẫn nhàn nhạt máu tanh, lại quen thuộc như vậy.
Hôm nay Tả Hồng mang theo một sự xâm lược trước nay chưa bao giờ có, anh nghĩ khi nhìn thấy cô gái này anh chỉ muốn trực tiếp bóp chết cô, nhưng khi nhìn thấy cô, vẫn là nhịn không được muốn hôn cô, mặc dù nụ hôn mang theo sự trừng phạt, có chút thô bạo, nhưng thời điểm Tả Hồng phát hiện cô không tự chủ được đáp lại mình, thì tâm trạng cả đêm lơ lủng của anh, liển lạch cạch rơi xuống đất.
Trong lòng cô gái này còn có anh, anh có thể cảm giác rõ rệt, vào giờ phút này……. Nụ hôn của anh từ cắn xé biến thành liếm láp, từ liếm láp biến thành triền miên……
Hai người một tiếng cũng không nói với nhau, quần áo lại từng chút từng chút rơi xuống, từ cửa trước đến phòng ngủ, hai người liều chết quấn lấy nhau….. Khi anh chân chính tiến vào cô, Quyên Tử mới cắn lỗ tai của anh nhỏ giọng nỉ non:
“Nhẹ một chút……. Xin anh, nhẹ một chút………..”
Từ khi biết cô tính đến hôm nay đã bao lâu rồi, Tả Hồng chưa bao giờ thấy cô dịu dàng cầu xin anh như thế, dù có như thế nào thì Quyên Tử như vậy cũng làm cho lòng Tả Hồng lập tức mềm mại, nghĩ đến chuyện cô mới giải phẫu sinh non mới không bao lâu, nhưng anh vẫn muốn cô, hôm nay anh nhất định phải có cô, để chứng minh cô ấy vẫn là của anh, ở trong lòng anh, ở bên dưới anh…..
Xong chuyện, Quyên Tử nằm trong ngực Tả Hồng một chút cũng không hề buồn ngủ, trong lòng không khỏi có chút lo sợ, mặc dù đã qua ba tháng, nhưng hai người đều quá nhập tâm, không biết có ảnh hưởng đến bảo bảo trong bụng không.
Tả Hồng ôm người con gái trong ngực thật chặt, thật lâu mới mở miệng:
“Anh thừa nhận, chỉ cần em không gả cho người khác, không cần đứa bé cũng không sao”
Âm thanh khàn khàn, mang theo chút khêu gợi trầm thấp, hơn nữa còn có sự khuất phục, người đàn ông này lần nữa lại nằm phục xuống dưới chân cô, Quyên Tử đột nhiên phát hiện, mình thật sự tàn nhẫn, hơn nữa nếu như lúc này cô còn khó chiu, thì thật sự là quá ngớ ngẩn rồi, không phải chính cô cũng không bỏ được sao? Nếu người đàn ông này đã hạ mình quay đầu lại, cô mặt trong mặt ngoài đều đã có, còn có thể nói thêm cái gì?
Quyên Tử bắt được cánh tay của anh, lại nghe thấy anh rên nhẹ một tiếng, Quyên Tử cảm thấy có chút không đúng, cô đưa tay bật đèn bàn ở đầu giường, đập vào mắt Quyên Tử khiến cô giật mình, người đàn ông này thật có chút nhếch nhác, trán bị rách một mảng, có chút máu đã khô, nhưng khi nhìn thấy vẫn còn hơi đáng sợ, cánh tay…….
Quyên Tử kéo cánh tay của anh ra, nửa cánh tay cũng bị tụ máu:
“Ai khiến anh thành ra như vậy?”
Giọng nói tự nhiên lộ ra sự đau lòng, trong lòng Tả Hồng co một sự hưởng thụ khỏi phải nói, con ngươi xoay động, làm bộ đáng thương nói:
“Lúc nãy anh đi vội quá, xảy ra một tai nạn nhỏ, hiện tại xe vẫn còn bị giữ ở đội giao thông, anh bị tàn phế như vậy, em phụ trách a!”
Quyên tử liếc anh một cái, mặc quần áo đi xuống đất, nhanh nhẹn nhặt quần áo của anh lên ném cho anh:
“Tàn phế ai còn muốn? Đi bệnh viện, nếu không anh chết ở nhà em thì em biết làm thế nào?”
Tả Hồng nhịn không được nở nụ cười, cô nhóc này luôn mạnh miệng như vậy, quan tâm đến anh cũng không nói lời xuôi tai một chút, một chút cũng không đáng yêu.
Quyên Tử lôi anh đi bệnh viện, vết thương cũng không tính là nghiêm trọng, chỉ cần tiêm thuốc chống uốn ván, băng bó lại cánh tay, lấy thuốc và về nhà nghỉ ngơi thật tốt là được. Hai người giày vò về đến nhà thì trời cũng sắp sáng rồi, cũng không ngủ nổi.
Quyên Tử đi xuống phòng bếp bê hai bát mỳ lên, Tả Hồng ăn ngay một bát to, cảm thấy toàn thân hoàn toàn thoải mái. Tả Hồng bị thương ở tay, Quyên Tử cũng không nỡ ác độc để cho anh làm việc nhà, tự động cầm bát đến nhà tắm rửa.
Tả Hồng đi tới, từ phía sau ôm hông cô:
“Nếu như anh không quay đầu lại tìm em, có phải em cả đời cũng không tìm anh, cho dù trong lòng em nhớ anh, phải không? Em là một cô nhóc xấu xa không có lương tâm.”
Quyên Tử xoa xoa tay, xoay người, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lóe lên, nắm cánh tay không bị thương của anh đặt nhè nhẹ trên bụng của mình:
"Nếu như không phải là anh quay đầu lại tìm em, bảo bảo thật sự có thể sẽ có người khác làm cha”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook