Dọc đường đi trở về thành phố bên Quyên Tử cũng không nói chuyện, chỉ nhìn ngoài cửa sổ, cũng không biết nghĩ cái gì, xe dừng trước của nhà trọ Quyên Tử mới hồi hồn, cô phát hiện Triệu Hành đang yên lặng nhìn cô:

“Quyên Tử, để tôi chăm sóc cho em không được sao?”

Âm thanh dịu dàng trước sau như một, cẩn thận một chút thì còn có thể nghe ra cả sự gấp gáp, Quyên Tử nhìn anh thật lâu:

“Tôi mang thai, cha của đứa bé là Tả Hồng, đứa bé đến rất đột ngột, nhưng mà tôi muốn giữ lại đứa bé……”

Nhìn xe Triệu Hành chạy ra khỏi chung cư, Quyên Tử không khỏi lắc đầu bật cười, lại nói, Triệu Hành một chút cũng không có gì sai, nếu Quyên Tử nói rõ ràng như vậy, thì sẽ đoán được kết quả ngay.

Dù sao Triệu Hành cũng là một người đàn ông kiêu ngạo tuyệt phẩm, có địa vị xã hội, hoàn cảnh gia đình, cùng với tình cảm trong lòng của anh, không thể tiếp nhận một đứa bé của người khác, đây là ranh giới cuối cùng của một người đàn ông.

Quyên Tử lên tầng mở cửa, đặt hành lý xuống, cở áo lông bên ngoài, vào nhà vệ sinh rửa tay, ngẩng đầu lên, nhìn bóng mình trong gương mà ngẩn người, sắc mặt có chút tối tăm. Kể từ khi biết mình có thai, cô rất ít trang điểm, dù sao cũng không phải là cô gái hai mươi tuổi, không có phấn trang điểm che giấu, thì dĩ nhiên sẽ lộ ra mấy phần tiều tụy.

Trong đầu Quyên Tử thoáng qua hình ảnh của cô gái bên cạnh Tả Hồng, dĩ nhiên là xinh đẹp, trẻ tuổi, bản thân mình sao có thể vượt qua, so sánh với cô gái kia, mình quả thật không khác gì Hoàng Kiểm Bà.

Quyên Tử mở vòi nước, vùi mặt vào, ngẩng mặt lên, cả khuôn mặt đầy nước, khuôn mặt có chút hồng hào hơn, nhưng vẫn không hề giống một tiểu cô nương, trước kia Quyên Tử cảm thấy hai chữ này là ca ngợi, hiện tại đặt trên người mình, thật ra lại trở nên vô cùng xấu xí.

Quyên Tử thở dài, kéo khăn lông xuống lau mặt, nghe chuông cửa bên ngoài reo lên, Quyên Tử sững sờ, cô vừa đến nơi này không lâu, gần như không có người nào biết, vậy ai đến đây?

Từ trong mắt mèo nhìn ra, cô không khỏi nhíu mày, mở cửa ra, Tô Đồng đi vào, so với lần gặp mặt trước, rõ ràng Tô Đồng có chút tiều tụy già nua, hơn nữa, Tô Đồng so với Quyên Tử cũng không hơn nhau nhiều tuổi lắm, nhưng khi đó không nhận ra được, tuy hôm nay trên mặt cũng có trang điểm, nhưng cũng không thể ngăn được dấu vết tháng năm lưu lại.

Quyên Tử cảm thấy Tô Đồng vừa đáng thương vừa đáng hận, đã nhiều năm như vậy, cũng không phải là một năm hai năm, cũng không phải là năm năm mười năm, toàn bộ là hơn hai mươi năm yêu một người đàn ông, giở không biết bao nhiêu thủ đoạn, kể cả tự sát, nhưng vẫn không có kết quả.

Quyên Tử suy đoán sở dĩ Triệu Hành đối với Tô Đồng lạnh lùng như vậy, trừ để ý chuyện mười năm trước đây, thì chuyện quan trọng nhất, chính là người phụ này quá vội vàng dây dưa, hơn nữa hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, Triệu Hành cũng không yêu cô ta, vậy cô ta còn cố kiên trì , cố chấp không có kết quả, như vậy không phải gọi là ngu thì còn gọi là gì?

“Xin lỗi, tôi vừa mởi về, còn chưa kịp nấu nước, nên không có gì mời cô, cô ngồi đi!”

Quyên Tử không muốn hỏi tại sao cô ta lại tìm được nơi này, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là đi theo cô và Triệu Hành.

Ánh mắt Tô Đồng hơi khẩn trương, nhìn lướt qua bốn phía, một phòng ngủ, một phòng khách, bố cục đơn giản, nhẹ nhàng khoan khoái, tất nhiên là một người ở, không có bất cứ dấu vết của đàn ông, cô ta mới nhẹ nhàng thở ra.

Quyên Tử phát hiện thấy cô ta đang quan sát, khóe miệng không khỏi nhếch lên nói:

“Cô không phải suy nghĩ lung tung, Triệu hành chưa từng đến chỗ này của tôi, cô có thể yên tâm:

Trong nháy mắt bị nhìn thấu ý định, Tô Đồng cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng chỉ là thoáng qua rồi biến mất, nhưng vẫn như cũ cố chấp hỏi:

“Hành ca ca cùng cô có quan hệ gì?”

Quyên Tử cảm thấy cô gái Tô Đồng này quả thật có thể bi ai tới cực điểm, muốn sống muốn chết gì thì nên đi tìm nhân vật chính, ở chỗ này dây dưa cùng cô thì có ích lợi gì.

“Lời này cô nên đi hỏi Triệu Hành”

Tô Đồng lắc đầu một cái:

“Hành ca ca không muốn gặp tôi, tôi biết anh ấy oán trách tôi, oán trách lời nói dối mười năm trước của tôi nếu không hai người các người đã sớm ở chung một chỗ, nhưng cô có tin hay không, cho dù mười năm trước không có tôi, hai người các ngươi cũng không thể ở chung một chỗ, anh ấy không thể vì cô, vứt bỏ cơ hội đi du học ở nước ngoài mà vất vả lắm mới có được. Anh ấy là người vô cùng cao ngạo, ở phương diện khác cũng không phải là người ích kỷ bình thường, so với bất kỳ người nào thì tôi là người hiểu rõ anh ấy nhất, có thể bao dung anh ấy dù cho anh ấy cố tình không cần tôi, không quan tâm đến tôi...."

Nói xong nước mắt liền rơi xuống.

Quyên Tử cảm thấy chuyện này thực sự có chút buồn cười, nói cho cùng thì Triệu Hành và cô chỉ có thể xem như bạn tốt, Tô Đồng lại đến nhà cô khóc sướt mướt, đây xem là chuyện gì xảy ra?

Quyên Tử thở dài, rút khăn giấy đưa cho cô ta, cũng không hề an ủi, chính xác mà nói cô chưa bao giờ an ủi người nào. Kể cả lúc Tiêu tử gặp phải thời điểm khó khăn nhất, cô cũng không biết nói gì, để cô ấy tự mình chữa lành vết thương. Vì vậy, ứng phó với trường hợp như thế này, cô thực sự không biết phải làm như thế nào.

"Cái đó..... Tô tiểu thư, tôi nghĩ sao cô không suy nghĩ đến những vấn đề khác đi, ví dụ như công việc, người thân, bạn bè, thật ra đàn ông chỉ chiếm một phần nhỏ trong cuộc đời cô, không có họ cô vẫn có thể sống như bình thường..."

Tô Đồng hơi ngẩn ra, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Quyên Tử:

"Đây chính là nguyên nhân bọn họ thích cô, cô độc lập, tự mình làm chủ mình, không coi đàn ông là điều quan trọng nhất, cho nên bọn họ đều điên cuồng thích cô như vậy"

Quyên Tử suy nghĩ một chút:

"Thật ra cơ bản mà nói, đàn ông đều có chút bỉ ổi, quá khinh thường những thứ dễ dàng có trên tay, không biết quý trọng.”

Tô Đồng khiếp sợ nhing Quyên Tử, ánh mắt kia, giống như trong nháy mắ Quyên Tử đã biến thành một con quái vật.

“Ở trong lòng cô, Hành ca ca là người đàn ông như vậy sao?”

Quyên Tử lắc đầu:

“Trước mắt tôi và Triệu Hành chỉ là bạn bè cho nên cô có thể yên tâm đi về”

Mắt Tô Đồng sáng lên, vội vàng cắt ngang:

“Cô đảm bảo không giành Hành ca ca với tôi?”

Quyên Tử hơi híp mắt lại, người phụ nữ này ở nơi này diễn trò đùa giỡn với cô, mục đích thực sự bây giờ mới nói ra.

Quyên Tử chợt hiểu tại sao Triệu Hành không thích Tô Đồng, phụ nữ có thể có chút khôn vặt, nhưng từ đầu đến cuối đều muốn nắm đàn ông trong tay, đàn ông đều sẽ ghét.

Chỉ cần là đàn ông, trong xương đều là bản thân mình, phụ nữ có thể làm nũng, có thể đùa giỡ, cáu kỉnh nhưng sẽ không cam lòng bị phụ nữ điều khiển, Tô Đồng chính là phạm vào đại kỵ này.

Quyên Tử nhìn chằm chằm Tô Đồng thật lâu mới nói”

“Tôi sẽ không bảo đảm gì với cô, bởi vì lòng người luôn thay đổi, nếu như có một lúc nào đó tôi tìm lại được cảm giác với Triệu Hành…… tôi sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà có thể đảm bảo…..”

Tô Đồng vừa đi, Quyên Tử xoa bóp cái trán đau đớn, kéo ngăn kéo đầu giường lấy aspirin, lại bỏ cất vào, cô bây giờ không thể tùy tiện uống thuốc được.

Vốn cô cho rằng, sau khi cô thẳng thắn nói chuyện mang thai, Triệu Hành sẽ biết khó mà lui, nhưng lần này cô sai lầm rồi, ngày thứ hai, cô vừa ra khỏi cơ quan đã nhìn thấy Triệu Hành.

Quyên Tử đến gần, nghiêm túc quan sát anh một lúc lâu, Triệu Hành mở cửa xe, khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng yếu ớt, trước sau như một”

“Cùng ăn cơm đi, tôi có vài lời muốn nói với em”

Quyên Tử hơi nghi ngờ lên xe, dọc đường đi Quyên Tử đều suy nghĩ đến mục đích của Triệu Hành, nghĩ anh muốn nói gì với cô.

Lúc đến nơi, Quyên Tử mới phát hiện Triệu Hành mang cô đến một nơi, là phòng ăn cao cấp của một tòa nhà cao nhất thành phố này, rất nổi tiếng, đây là lần đầu tiên Quyên Tử đến nơi này.

Ngồi ở bên cạnh cửa sổ nhìn ra, cả thành phố thu hết vào trong tầm mắt. giống như cả vườn hoa hồng trải rộng, chưa bàn đến thức ăn, loại cảm giác này vô cùng tuyệt vời.

Thức ăn cũng rất được, Quyên Tử bỏ dao trong tay xuống, sờ nhẹ cái bụng đã phồng lên, trong lòng suy nghĩ thế nào kể từ khi mang thai, khẩu vị ngược lại càng ngày càng tốt cơ chứ? Nhưng mà ăn xong rồi, Triệu Hành rốt cuộc muốn nói gì với cô? Quyên Tử nghi hoặc nhìn người đàn ông đối diện.

Hầu như cả buổi tối Triệu Hành không ăn gì cả, thấy cô ăn xong rồi, phất tay một cái, người bồi bàn đẩy xe thức ăn đi lên, một chiếc mâm màu bạc có một nắp đậy phủ lên, người bồi bàn đi xuống, Triệu Hành đẩy cái khay bạc đến trước mặt Quyên Tử.

Quyên Tử lắc đầu một cái:

“Tôi ăn no rồi”

Triệu Hành cười khẽ, đưa tay mở nắp, Quyên Tử không khỏi sửng sốt, trong mâm là nhiều bông hồng xếp thành hình trái tim, ở giữa để một cái hộp nho nhỏ, có nhãn hiệu Cartier, Quyên Tử dù có ngốc thì cũng hiểu.

Triệu Hành cầm cái hộp ở giữa mở ra, lấy chiếc nhẫn kim cương sáng chói lên, cầm tay Quyên Tử nâng lên:

“Trái tim của tôi đối với em, từ mười năm trước đến bây giờ vẫn chưa từng thay đổi, gả cho tôi có được không?”

Chiếc nhẫn kim cương chỉ một chút nữa là chạm vào đầu ngón tay Quyên Tử, Quyên Tử chợt như bị phỏng đột ngột rút tay về, cọ một cái đứng lên, nụ cười trên mặt Triệu Hành nhất thời cứng đờ, cứ như vậy nhìn cô không hề chớp mắt, một hồi lâu mới mở miệng:

“Em thực sự không muốn ư, tại sao?”

Giọng nói có chút cố chấp,

Quyên Tử gần như là tự nhiên trả lời:

“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn”

"Cho dù có đứa bé?"

Triệu hành kiên nhẫn hỏi tới.

Quyên Tử như cũ gật đầu khẳng định:

"Cho dù có đứa bé"

Triệu hành chợt nở nụ cười, đáng tiếc nụ cười này có chút cô đơn quá mức:

“Nếu như hôm nay đổi thành cục phó Tả, đáp án của em cũng giống như vậy sao?”

Quyên Tử khẽ mất hồn, tuy chỉ là một cái chớp mắt, nhưng Triệu Hành cũng không nhịn được cười khổ, đã sớm biết như vậy rồi sao? Chỉ là anh vẫn không muốn nhìn thẳng vào sự thật, không muốn nghĩ sâu xa, nhưng cứ như vậy bị cự tuyệt rõ ràng, mới có thể chết tâm, thật sự mà nói, anh cũng thật buồn cười.

Quyên Tử cầm túi của mình lên, nói tiếng gặp lại, xoay người đi. Nhìn từng con số nhảy trên thang máy, Quyên Tử có chút mất hồn, trong đầu không ngừng quanh quẩn câu nói của Triệu Hành:

“Nếu như hôm nay đổi thành cục phó Tả, đáp án của em cũng giống như vậy sao? Cũng giống như vậy à….”

Nếu như Quyên Tử chịu nhìn thẳng vào trái tim của mình, cô sẽ phát hiện, loại kiên định trước kia đã sớm không còn nữa, nếu như đối diện là Tả Hồng, nếu như anh lần nữa chịu khong lưng dụ dỗ cô, thì cô sẽ như thế nào, chính cô cũng không chắc chăn.

Một Quyên Tử kiêu ngạo, thật ra thì cô đã thất bại thảm hại, nhưng cô quyết tâm không muốn quay đầu lại, hơn nữa, dù cô muốn quay đầu lại, bên cạnh Tả Hồng cũng đã sớm không còn cần cô đi!

Từng bước từng bước so với một cô gái trẻ tuổi, so với sự xinh đẹp, dịu dàng của cô gái kia, tên khốn kia đã sớm ném cô về phía sau rồi, ghê tởm nhất, là tên đàn ông thối kia còn oán trách cô trước, dùng cái ánh mắt đó nhìn cô và Triệu Hành giống như đôi “gian phu dâm phụ”, thật ra thì chính anh ta và người phụ nữa kia mới là một đôi gian phu thực sự.

Thang máy dừng lại, Quyên Tử có chút mệt mỏi đi qua tầng một, ra khỏi tòa nhà, không hề chú ý có một bóng dáng lén lút đi theo phía sau cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương