Đến khi Phan Gia Văn không chờ được cuộc gọi của Thời Thanh Thu nữa.

Thời Thanh Thu lúc đó đã tắm xong liền kịp thời cho cô một liều thuốc an thần.

Thanh âm du dương thông báo cho cô bạn của nàng là Ôn Khinh Hàn sẽ cùng nàng tham gia ghi hình.

Phan Gia Văn oán giận nàng vài câu.

Cuối cùng dặn dò nàng ngày mai phải khắc chế lại, đừng để ngày mốt đi chụp quảng cáo lại không dậy nổi.

Nàng ở nhà cả ngày, trong khoảng thời gian này cũng không liên lạc với Ôn Khinh Hàn, cũng từ khi Ôn Khinh Hàn nói mà biết được cô cần phải xử lý công việc sau cuộc họp trao đổi một chút, còn xin nghỉ phép để cùng nàng ghi hình.

Nếu những người trong sở sư vụ biết lão bản của họ xin nghỉ phép để đi ghi hình, chắc chắc sẽ bị dọa mà nhảy cao ba thước.

Buổi sáng, thời điểm nàng chuẩn bị chụp quảng cáo, xe của công ty đến tận cửa nhà đón nàng.

Nửa tháng không gặp, Dương Hiểu nghỉ ngơi có vẻ rất tốt, mặt mày đều rạng rỡ, ngay cả lấy túi xách của nàng cầm cũng thấy cô ấy hớn hở.

Chụp quảng cáo cũng không mất nhiều thời gian, vốn dĩ vẻ đẹp của Thời Thanh Thu mười phần ôn hòa, trên mặt hiện lên một chút ý cười càng lộ ra mỹ lệ động lòng người.

Giơ tay nhấc chân cũng toát lên vẻ ưu nhã thanh tú.

Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng cầm điện thoại, nhàn nhã áp lên tai nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt tinh khiết nhưng phảng phất có chút mê hoặc, cằm khẽ nâng lên, lại có vài phần lãnh ngạo.

Nhiếp ảnh gia nhanh chóng bắt lấy từng khoảnh khắc, ngay tức khắc chụp lại rất nhiều bức ảnh hoàn mỹ.

Một loạt bức ảnh quảng cáo lần lượt được tung ra, Dương Hiểu đứng một bên nhìn mà đôi mắt sáng rực.

Đây chính là ảnh chưa qua chỉnh sửa, mỗi bức ảnh đều xinh đẹp hoàn mỹ như vậy.

Đột nhiên cô muốn hỏi nhiếp ảnh gia xem có thể đóng gói gửi cho cô một bản hay không.

Nhưng nhìn đến những khuôn mặt râu quai nón rậm rạp của nhiếp ảnh gia cùng ban sản xuất, cô liền nuốt nước miếng xua tan ý nghĩ.
Buổi chụp kết thúc cũng đã qua giờ ăn tối, Thời Thanh Thu mở điện thoại mới lên, đã nhận quảng cáo cho điện thoại này, đương nhiên phải sử dụng điện thoại trong thời gian quy định.

Sau khi màn hình vừa sáng lên nàng đã thấy nửa tiếng trước Ôn Khinh Hàn đã gửi tin nhắn cho nàng.

Ôn Khinh Hàn: Chụp quảng cáo xong chưa?
Thời Thanh Thu: Ừm, mình đang chuẩn bị về.

Ôn Khinh Hàn trả lời rất nhanh: Có muốn ăn chút gì không?
Thời Thanh Thu mím môi một lúc, đầu ngón tay nhấn lên màn hình, gửi đi một câu: Được, vừa vặn buổi tối không thể ăn thức ăn bên ngoài [Khóc].


Ôn Khinh Hàn trả lời: Gửi địa điểm cho tôi.

Thời Thanh Thu gửi vị trí của mình qua cho Ôn Khinh Hàn, bên kia không trả lời.

Nàng quay đầu liếc nhìn Dương Hiểu đang thu dọn đồ đạc, nói: "A Hiểu, không cần gọi xe của công ty tới, có bạn của chị tới đón rồi."
"A, là cái người như khối băng kia sao?" Dương Hiểu cầm lấy túi xách của Thời Thanh Thu, đổi lại điện thoại cũ của nàng rồi bỏ vào kéo khóa túi lại.

Sau đó tò mò ngẩng đầu nhìn nàng.

Thời Thanh Thu bị cái biệt danh như vậy chọc cười, đi bên cạnh Dương Hiểu nói: "Thật ra thì cậu ấy không khó gần như vậy đâu.

Em cứ thử nói chuyện với cậu ấy một chút sẽ biết."
Dương Hiểu vừa nhìn thấy khuôn mặt của Ôn Khinh Hàn đã cảm thấy không có ý muốn nói chuyện.

Con gái mới gặp nhau trước tiên là chào hỏi nhau trước, sau đó là tâm sự, nếu như hợp nhau thì để lại WeChat không phải sao? Nhưng bộ dáng Ôn Khinh Hàn không ăn mềm cũng không nuốt cứng, ai mà dám nói chuyện? Căn bản cũng không biết làm thế nào hòa hợp với cô.

"Em không muốn, em cảm giác như nói chuyện với cô ấy sẽ không được quá ba câu.

Trông cô ấy cũng không giống người có thể tán gẫu chuyện trên trời dưới đất, thậm chí còn có thể đem trời đất chết hết a." Dương Hiểu chu môi, nhớ lại bộ dáng của Ôn Khinh Hàn, âm thầm suy nghĩ, chỉ cần cô ấy vui vẻ tươi cười hơn một chút thì chắc chắn sẽ có nhiều người muốn tiếp xúc a.

Dù sao thì ai mà không thích mỹ nhân thích cười?
Dựa vào hình dung của Dương Hiểu, trong đầu Thời Thanh Thu cũng hiện lên bộ dáng lãnh đạm của Ôn Khinh Hàn.

Quả thực có thể tạo cho người ta ấn tượng đầu tiên là cô không dễ kết thân, Ôn Khinh Hàn cũng không thích hợp để nói chuyện trên trời dưới đất.

Người khác nói chuyện phiếm, cô cùng lắm chỉ ngồi lắng nghe rồi bị động trả lời vài câu.

"Không sao.

Không thể nói chuyện cũng không vấn đề gì, cậu ấy cũng có thể lắng nghe mà." Thời Thanh Thu mỉm cười, những gì Dương Hiểu nói đều là sự thật.

Ôn Khinh Hàn thật sự không phải người thích hợp để nói chuyện.

Nếu không phải vì hai người quen biết nhau đã lâu, có lẽ nàng cũng sẽ không bắt chuyện với một khối băng như Ôn Khinh Hàn.

Hiện tại nghĩ lại, chắc hẳn Ôn Khinh Hàn chỉ có thể nói chuyện với Giản Ý Chi, hai người này trước kia cùng ở chung ký túc xá, cũng có nhiều điểm chung.

Hơn nữa, Thời Thanh Thu đã từng nhìn thấy hai người đang thảo luận vụ án, vô cùng nghiêm túc.

Mặc dù Ôn Khinh Hàn vẫn không có biểu hiện gì nhưng vẫn nói nhiều hơn bình thường.


Hai người vừa đi vừa nói, vô thức đã đi đến cửa.

Sắc trời tối hơn chút nữa thì người đi đường cũng không còn nhiều.

Thời Thanh Thu không đeo khẩu trang, đứng trên bậc thang gần cửa nói chuyện với Dương Hiểu.

"Đúng rồi Thời tỷ, mặc dù là khối băng, nhưng nhìn có vẻ rất thân với chị nga." Mỗi lần Dương Hiểu nhìn thấy Ôn Khinh Hàn đến đón Thời Thanh Thu, cô cảm thấy hai người này có một loại ăn ý khó nói thành lời.

Hơn nữa, giữa hai người quen biết nhau, nếu một trong hai người quá im lặng cùng thụ động thì sẽ khó hòa hợp chứ đừng nói đến việc làm quen.

Cho nên rõ ràng là hai người này đã quen biết nhau từ lâu.

Thời Thanh Thu đã quen với tính tình như khối băng của Ôn Khinh Hàn, nên hai người chơi với nhau mới không có lúng túng.

Thời Thanh Thu gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, chị với cậu ấy đã biết nhau từ nhỏ.

Cậu ấy vẫn luôn như vậy, nhưng chị quen rồi.

Hiện tại cảm thấy cậu ấy như vậy cũng rất tốt."
Đương nhiên là quen thuộc thành tự nhiên, Dương Hiểu lắc đầu bất đắc dĩ hỏi: "Vậy Thời tỷ, khối băng như vậy có bao giờ cười không? Cười được bao nhiêu lần?"
Có người bình thường nào hỏi như vậy không? Dương Hiểu thực sự coi Ôn Khinh Hàn như một khối băng không cảm xúc.

Thời Thanh Thu đưa tay búng trán cô, tức giận nói: "Cậu ấy cười đâu phải chỉ có mấy lần? Bao nhiêu lần làm sao chị đếm hết, em cả ngày đều đoán mò cái gì a?"
Trong ấn tượng của Thời Thanh Thu, mặc dù Ôn Khinh Hàn không biểu lộ cảm xúc rõ ràng như những người xung quanh, nhưng nụ cười của cô luôn là chân thật, dù cho rất lạnh nhạt, Thời Thanh Thu vẫn nhớ kỹ trong mắt cô tản đi sương lạnh, còn có khóe môi cong cong.

"Em nơi nào đoán mò a? Hẳn là chị phải có quan hệ tốt với cô ấy.

Chị quan trọng đối với cô ấy, nên cô ấy mới đối xử đặc biệt với chị như vậy."
Dương Hiểu cong môi, lùi lại để ngăn Thời Thanh Thu lại búng vào trán cô.

Đôi khi Dương Hiểu cảm thấy mình đặc biệt may mắn khi đi theo đúng người.

Những lúc riêng tư thế này Thời Thanh Thu nửa điểm cũng không lộ ra khí chất minh tinh, rõ ràng là hiện tại nàng có địa vị rất cao, nhưng dáng vẻ vẫn luôn thân thiện.

Thời Thanh Thu bởi vì câu nói vô ý của Dương Hiểu mà sững sờ một lúc, trong lòng giống như có gì đó nhộn nhạo, giống như đang cố tìm đường chui ra.

Nàng lắc lắc đầu, thu hồi ý nghĩ chạy càng lúc càng xa của mình, "Hẳn là vậy..."
Dù sao Dương Hiểu cũng không biết Ôn Khinh Hàn.

Sau khi tán gẫu vài câu liền không còn hứng thú, đem chủ đề dời qua bộ phim sắp tới của Thời Thanh Thu.


Cuối cùng, có ánh đèn xe chậm rãi đến gần, logo BMW quen thuộc trên ánh đèn xe chiếu vào mắt Thời Thanh Thu.

Ôn Khinh Hàn hạ cửa kính xe xuống, khuôn mặt lạnh lùng bị ánh đèn đường màu cam chiếu lên làm thêm vài phần ấm áp, việc này Khiến Dương Hiểu thêm chút dũng khí.

"Xin chào, em là trợ lý của Thời tỷ, tên là Dương Hiểu." Dương Hiểu đến gần ghế lái, cúi người cười ngọt ngào thân mật chào hỏi.

Ôn Khinh Hàn quay đầu nhìn, Dương Hiểu đang đứng chắn đường mở cửa xe, cô khẽ gật đầu, khóe môi giương lên một vòng cung như có như không, "Xin chào, tôi tên Ôn Khinh Hàn."
Trả lời ngắn gọn những cũng không thất lễ, thần sắc dù có chút lạnh nhạt nhưng cũng có chút ý cười.

Dương Hiểu suýt chút nữa thì phấn khích vỗ tay, cảm giác như vậy thật tốt.

Vừa rồi cô còn sợ Ôn Khinh Hàn sẽ không trả lời.

Tiếng đóng cửa vang lên bên cạnh, Thời Thanh Thu ngồi vào ghế phó lái, nghiêng người qua chỗ Ôn Khinh Hàn dặn dò Dương Hiểu, "A Hiểu, chúng ta đi đây, em trở về chú ý an toàn."
"Được a, hai người đi đi, em bắt taxi về nhà." Dương Hiểu vẫy tay.

Ôn Khinh Hàn nhẹ gật đầu với cô, nâng cửa sổ khởi động xe rời đi.

Vừa đi không được mấy phút, Thời Thanh Thu nhận được một tin nhắn WeChat.

Dương Hiểu: "Thời tỷ, khối băng tỷ tỷ thật dễ nhìn a.

Lần sau em còn muốn nói chuyện với chị ấy [che mặt] [che mặt] [che mặt]."
Thời Thanh Thu không không nhịn buồn cười, nhắn lại cho cô một biểu tượng cảm xúc, vừa gửi đi thì nghe Ôn Khinh Hàn bên cạnh hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì, A Hiểu gửi tin nhắn cho mình." Thời Thanh Thu nhìn Ôn Khinh Hàn, người này vẫn như trước, nhưng vừa rồi nghe được hai câu của Dương Hiểu nên hiện tại Thời Thanh Thu nhìn Ôn Khinh Hàn, trong lòng luôn có cảm giác kỳ quái.

Ôn Khinh Hàn liếc nhìn điện thoại của nàng, hỏi: "Cậu đổi điện thoại?"
Thời Thanh Thu nhấc điện thoại mới lên lắc lắc, bất đắc dĩ nói: "Đi chụp quảng cáo của người ta thì phải dùng sản phẩm của người ta mới được, nếu không thì quảng cáo không đúng."
Ôn Khinh Hàn gật đầu, lời ít ý nhiều nói: "Cậu muốn ăn gì?".

Thời Thanh Thu thả lỏng thân thể, nghiêng đầu nhìn Ôn Khinh Hàn đang chuyên tâm lái xe.

Trải qua những lần đi cùng nhau đã để lại ấn tượng trong lòng Thời Thanh Thu.

Chuyện ăn uống nàng không cần quan tâm, Ôn Khinh Hàn vốn là thâm tàng bất lộ, hiện tại còn cùng nàng sống hơn 20 năm, Ôn Khinh Hàn hẳn là rất rõ ràng mới đúng.

"Theo cậu đi, cậu chọn đồ ăn gì cũng hợp khẩu vị của mình." Thời Thanh Thu yên tâm giao cho Ôn Khinh Hàn.

Nàng đột nhiên có chút hiếu kỳ, Ôn Khinh Hàn hẳn là không biết nấu ăn đâu nhỉ?
Ôn Khinh Hàn liếc nhìn Thời Thanh Thu, trên môi có chút ý cười nhàn nhạt.

Cô không đưa Thời Thanh Thu đến nơi nào mới, mà là một cửa hàng cả hai người đều quen thuộc, ở giữa phố ẩm thực gần Đại học Chính trị và Pháp Luật.

Ôn Khinh Hàn giảm tốc độ lái xe đi vào, dừng ở trước cửa tiệm thì hạ kính cửa sổ xuống.

Ôn Khinh Hàn để Thời Thanh Thu chờ ở trong xe rồi xuống xe, chủ cửa hàng tình cờ đi ra trước cửa, cô bước tới chào hỏi: "Ông chủ, giúp tôi gói lại hai phần cà tím ngư hương."
Thanh âm của cô qua những tiếng người huyên náo mơ hồ truyền đến.


Xung quanh rõ ràng không hề yên tĩnh, nhưng giọng nói của cô lại như nước chảy róc rách truyền đến, thanh thoát vang lên, Thời Thanh Thu nghe được liền quay đầu lại nhìn.

"Ai da, Khinh Hàn, đã lâu không gặp." Ông chú đã đến tuổi trung niên cười cười, "Đây không phải là Tiểu Thời sao? Trước đây đều là một mình Khinh Hàn tới, khó có khi thấy hai đứa đều tới, chờ ta một chút, sắp xong rồi......!"
Ông chủ nói xong liền đi vào cửa hàng, Thời Thanh Thu đang ngồi trong xe dần dần cau mày.

Nàng nhìn chằm chằm vào tấm lưng thon gầy thẳng tắp của Ôn Khinh Hàn, những mảnh vỡ ký ức trước kia bỗng nhiên hiện lên trong đầu nàng.

Mà những ký ức này khác với những gì nàng từng biết.

Không lâu sau, Ôn Khinh Hàn mang theo hai phần cà tím ngư hương trở lại trong xe, mùi thơm dần dần tràn ngập khắp không gian, mùi vị đã mất từ ​​lâu khiến trí nhớ của Thời Thanh Thu trở nên rõ ràng hơn.

Ôn Khinh Hàn không nâng cửa kính xe lên, lái xe đi ra khỏi khu ẩm thực hướng Phượng Hoàng.

Thời Thanh Thu nhìn sườn mặt của Ôn Khinh Hàn, đột nhiên nói: "Khinh Hàn, không phải cậu không thích đồ ăn ở cửa hàng đó sao? Trước kia lúc mình hẹn cậu đi, cậu đều từ chối."
Cửa hàng đó là lúc nàng cùng Kỳ Duyệt yêu nhau thường hay đi, đôi khi cũng sẽ hẹn Ôn Khinh Hàn đi cùng.

Nhưng kể từ lần đầu tiên ba người gặp nhau ở đó, nàng giới thiệu Kỳ Duyệt với Ôn Khinh Hàn.

Từ đó về sau Ôn Khinh Hàn không còn đồng ý cùng nàng đến nữa.

Nàng cho rằng Ôn Khinh Hàn không thích thức ăn ở cửa hàng đó.

Cho nên từ đó về sau cũng không hẹn cô đi nữa.

Vừa đến đèn giao thông, Ôn Khinh Hàn cúi đầu dừng xe chờ, giọng nói khàn khàn như gạt bỏ nghẹn ngào trong cổ họng: "Không có, không phải tôi không thích thức ăn của cửa hàng đó." Cô nói xong, tựa hồ có cảm giác mình đã nói sai cái gì, liền nhanh chóng bổ sung: "Sau này tôi tự mình đi ăn, cảm thấy rất ngon, chẳng trách cậu thích đi như vậy."
Cô ngẩng đầu nhìn Thời Thanh Thu, ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước, lông mày đang cau lại của Thời Thanh Thu cũng giãn ra.

"Thảo nào ông chủ nói cậu đều đi một mình, làm mình còn tưởng cậu mua ở đó là vì chiều mình."
"Cũng không phải là không thể nghĩ như vậy." Ôn Khinh Hàn cong môi cười, tiếp tục lái xe.

Vừa rồi tay cô vô thức nắm chặt vô lăng có chút trắng bệch, lúc này mới dần dần khôi phục lại huyết sắc.

Thời Thanh Thu "Hừ" một tiếng, trong mắt mang theo ý cười, quay đầu không nhìn Ôn Khinh Hàn nữa.

Lái xe khoảng vài phút, Thời Thanh Thu nghe thấy giọng nói trầm thấp của Ôn Khinh Hàn từ bên cạnh truyền đến, không mang ý cười, nhưng lại dễ dàng chạm vào cảm xúc của nàng: "Thanh Thu, sau này chúng ta đừng đến cửa hàng đó nữa.

Có cửa hàng khác hợp với khẩu vị của cậu hơn, tôi dẫn cậu đi ăn."
Nàng nghe thấy trong lời nói của cô có tia ôn nhu hiếm thấy, quay đầu lại thì thấy sắc mặt Ôn Khinh Hàn vẫn lãnh đạm như cũ.

Giống như trong ấn tượng của nàng, tựa như ấm áp vừa rồi chỉ là do nàng nhất thời tự mình tưởng tượng ra.

"Được, vậy mình sẽ đợi." Thời Thanh Thu mỉm cười, dựa vào lưng ghế, từ từ xoa dịu cảm xúc trong lòng.

Hợp với khẩu vị của nàng hơn, ít nhất sẽ không phải là cửa hàng kia.

Lần đầu tiên Thời Thanh Thu cảm kích vì sự tồn tại của Ôn Khinh Hàn, cô không nhiệt tình mãnh liệt như lửa mà tinh khiết như dòng suối thanh tịnh.

Dù bao nhiêu năm trôi qua, cô vẫn luôn yên tĩnh tự nhiên ở bên cạnh nàng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương