Cuộc hợp trao đổi kết thúc thành công suôn sẻ, tất cả nhân viên của sở sư vụ Ức Hàm, bao gồm cả Thời Thanh Thu đều trở về sau ngày kết thúc cuộc họp.

Trên máy bay, thời điểm Thời Thanh Thu chuẩn bị chợp mắt, nàng nhìn thấy Ôn Khinh Hàn bên cạnh cũng nhắm mắt lại, ngửa đầu ra sau nghỉ ngơi.

Nàng liền khẽ đem chăn kéo cao hơn một chút cho cô.

Ấn tượng lớn nhất để lại cho Thời Thanh Thu trong chuyến đi này có lẽ là chuyện ăn uống.

Ngày thường toàn là nàng hẹn Ôn Khinh Hàn đi ăn, nhưng lần này lại là Ôn Khinh Hàn vận dụng trí nhớ siêu phàm, đem tất cả các món ăn mà đồng nghiệp giới thiệu cho Thời Thanh Thu nếm thử.

Sau khi hạ cánh, một guồng công việc mới sẽ bắt đầu, những tháng ngày bị người sắp đặt có lẽ sắp quay trở lại.

Thời Thanh Thu nhìn sang đống tài liệu tràn ngập chữ, trong mắt có chút mờ mịt xa xăm, đem tài liệu cất đi, lại nhắm lại hai mắt trống rỗng.

Sau khi hạ cánh xuống thành phố B, ai về nhà nấy.

Ôn Khinh Hàn trước tiên đưa Thời Thanh Thu trở về Thời gia.

Trên đường về, Thời Thanh Thu nhận được cuộc gọi từ Phan Gia Văn.

Nàng cũng không ngạc nhiên, cũng đã đến thời điểm nàng cần Phan Gia Văn nhắc nhở.

“Thanh Thu, em đã quyết định mang người nào đi chưa?” Phan Gia Văn một bên nghe điện thoại, một bên nhìn vào máy tính.

Người hợp tác với các diễn viên khác cũng đã thông báo rồi, mà Thời Thanh Thu vẫn chưa quyết định sẽ hợp tác cùng ai.

“Vẫn chưa, em còn chưa nói với cậu ấy.” Thời Thanh Thu cau mày, ánh mắt nhìn về phía Ôn Khinh Hàn đang lái xe, nhưng chỉ nhìn một chút lại dời đi chỗ khác.

“Cái gì?” Phan Gia Văn có chút kinh ngạc, tay kia thả chuột, lưng dựa vào ghế.

“Em vẫn chưa bàn bạc với ai để cùng tham gia ghi hình? Hiện tại chỉ có mình em là chưa xác định người hợp tác thôi, em còn muốn tham gia không?"
Phan Gia Văn tức giận nói, cơ hồ dở khóc dở cười.

Thời Thanh Thu vốn luôn làm việc chuyên nghiệp, sao lần này lại trì hoãn thời gian lâu như vậy?
Thời Thanh Thu có chút mất tự nhiên lại liếc nhìn Ôn Khinh Hàn, cảm thấy thanh âm của Phan Gia Văn quá lớn, không biết Ôn Khinh Hàn có nghe được hay không.

Nhưng nàng nhìn thấy Ôn Khinh Hàn không có phản ứng gì, vẫn chuyên chú lái xe.

Nàng đưa tay chạm vào dây an toàn, im lặng một lúc mới nói: "Văn tỷ, em biết rồi.

Tối nay em sẽ bàn bạc, nếu không được thì em sẽ tìm người khác, chị yên tâm."
Loại chương trình thực tế này tốt nhất nên cùng người thân ghi hình.


Dù sao máy quay lúc nào cũng trực bên cạnh, mang theo người có thể phối hợp ăn ý là tốt nhất.

Đối với Thời Thanh Thu bây giờ, ứng cử viên tự nhiên là Ôn Khinh Hàn và Diêu Nhuế.

Nhưng Diêu Nhuế còn có gia đình, ở lâu không tiện.

Hơn nữa chồng cô ấy hẳn cũng sẽ không đồng ý, chỉ còn lại Ôn Khinh Hàn.

Hiện tại nàng lại cùng Ôn Khinh Hàn kết hôn, nên để cô ghi hình với nàng là thích hợp nhất.

“Được, tối nay chị chờ cuộc gọi của em, em nhớ gọi đó.” Phan Gia Văn nhận được câu trả lời cũng thả lỏng một nửa tâm tình, một nửa còn lại ước chừng phải đợi đến cuộc gọi của Thời Thanh Thu tối nay mới hoàn toàn buông bỏ.

Sau khi cúp điện thoại, Ôn Khinh Hàn hỏi: “Có chuyện gì sao?” Vừa rồi cô nghe ngữ khí của Thời Thanh Thu có chút khó xử, tựa hồ có chuyện phải làm càng sớm càng tốt.

Thời Thanh Thu nhìn nhóm gia đình trên WeChat, Thời Hồng Lãng vừa gửi tin nhắn bảo nàng cùng Ôn Khinh Hàn về nhà ăn cơm, sắc mặt nàng khôi phục lại bình thường: "Không có gì.

Đúng rồi, chút nữa ở lại nhà mình ăn cơm đi, mình có nhắn với ba mẹ hôm nay chúng ta về."
Ôn Khinh Hàn quay đầu bắt gặp ánh mắt của Thời Thanh Thu.

Sau đó nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục nhìn về phía trước: "Được."
Nói về ba mẹ của Thời Thanh Thu là Thời Hồng Lãng và Đường Tĩnh Tuệ.

Khi Thời Thanh Thu nói nàng xuất ngoại đi với Ôn Khinh Hàn, Đường Tĩnh Tuệ liền quay đầu ra hiệu với chồng, rồi tự bàn bạc một chút, tiếp tục tác hợp hai người trẻ tuổi.

Nếu thực sự có cơ hội sẽ nói với hai người Ôn gia để họ vui mừng một chút.

Ôn Khinh Hàn vừa được Thời Thanh Thu đưa vào cửa, Thời Hồng Lãng đã đứng dậy khỏi ghế sô pha mỉm cười nhìn hai người, trong khi đó Đường Tĩnh Tuệ cùng dì Hà ra cửa chào hỏi.

Bảo mẫu tiếp nhận hành lý cho Thời Thanh Thu, Đường Tĩnh Tuệ nắm lấy tay Ôn Khinh Hàn, vừa đi vừa sốt sắng nói: "Hai đứa rốt cuộc cũng đã về rồi.

Khinh Hàn, nghe Thanh Thu nói lần này hai đứa đi họp trao đổi, mọi việc suôn sẻ không?"
Ôn Khinh Hàn mặc cho Đường Tĩnh Tuệ lôi kéo, nở nụ cười nhẹ chào hỏi: "Thúc thúc, a di.

Lần này cũng giống như lần trước, đều thuận lợi."
Thời Thanh Thu bất đắc dĩ mỉm cười, nắm lấy tay còn lại của Ôn Khinh Hàn, nói: "Mẹ, ăn cơm xong lại nói tiếp.

Con cùng Khinh Hàn đi rửa tay trước đã..." Dứt lời liền đưa Ôn Khinh Hàn vào phòng bếp.

"Hai đứa chờ đã, trong bồn có cá, đừng có tắt nước..." Đường Tĩnh Tuệ không kịp ngăn lại, đành phải từ xa nhắc nhở một câu.

“Con biết rồi.” Thời Thanh Thu trả lời.

Nàng như thế nào lại không hiểu mẹ nàng? Chắc chắn là họ nói bóng nói gió để lại tác hợp nàng cùng Ôn Khinh Hàn, nhưng nàng chưa bàn bạc với Ôn Khinh Hàn khi nào đem chuyện kết hôn nói ra.


Công khai với bạn bè là một chuyện, thẳng thắn công khai với ba mẹ lại là chuyện khác.

Ăn cơm xong, dì Hà bưng một đĩa dưa hấu mới bổ, mọi người vừa trò chuyện vừa ăn dưa hấu.

Thời Hồng Lãng nói: "Thanh Thu, khi nào kỳ nghỉ kết thúc?"
Thời Thanh Thu vừa ăn xong một miếng dưa hấu, dùng nĩa lấy thêm một miếng nữa, cắn một miếng rồi nói: “Sắp hết rồi, ngày mốt con đi chụp quảng cáo, hai ngày sau sẽ bắt đầu ghi hình cho chương trình thực tế."
“Chương trình thực tế?” Thời Hồng Lãng và Đường Tĩnh Tuệ nhìn nhau, “Là loại chương trình chơi trò chơi theo kịch bản sao? Hình như con đã từng tham gia rồi.”
Vài ngày trước, có thông tin tiết lộ nhiều chương trình thực tế được lên sẵn kịch bản, không đúng sự thật.

Ông và Đường Tĩnh Tuệ cũng đã lên mạng xem tin tức, đồng thời cũng rất chú ý đến tin tức mới nhất của con gái mình.

Ôn Khinh Hàn giương môi, có chút ý cười.

Thời Thanh Thu cười một tiếng, "Cũng có thể nói như vậy.

Dù không phải toàn bộ đều là sắp đặt, nhưng chắc chắn sẽ có sắp xếp.

Để hoàn toàn thuận theo tự nhiên, đôi khi sẽ có xảy ra ngoài ý muốn, sẽ tăng thêm áp lực."
Bên trong giới giải trí còn có rất nhiều nội tình, nhưng đây cũng là một bí mật đã được công khai, khó trách vì sao Thời Hồng Lãng lại biết được.

Trước đây Thời Thanh Thu cũng đã từng tham gia các chương trình thực tế, những sắp xếp trong lúc ghi hình cũng tương tự như Thời Hồng Lãng nói "Dựa vào kịch bản mà chơi."
Đường Tĩnh Tuệ hỏi, "Như vậy sẽ đi bao lâu? Quay xong chương trình thực tế đó rồi còn phải làm gì nữa không?"
Thời Thanh Thu cắn miếng dưa hấu, gật đầu, "Chương trình thực tế này thực sự không mất nhiều thời gian.

Không giống với các chương trình thực tế khác, một mùa được chia thành nhiều tập, cũng có rất nhiều diễn viên tham gia.

Cho nên sẽ không mất nhiều thời gian, nhưng sau chương trình thực tế này, con còn phải đi quay phim, tốn khá nhiều thời gian a."
Nàng đã nhận , đạo diễn Lê Thừa Lượng nổi tiếng là nghiêm khắc, chắc chắn bộ phim này sẽ mất ít nhất ba tháng mới quay xong.

“Thanh Thu, con lại đi diễn.” Đường Tĩnh Tuệ có chút bất đắc dĩ.

Nếu Thời Thanh Thu không đi diễn, thỉnh thoảng còn có thể về nhà.

Nhưng nếu đi diễn, có thể qua một thời gian dài mới về.

Thời Thanh Thu hiểu được tâm tư của ba mẹ, liền chớp chớp mắt, mơ hồ nói: "Quay xong bộ phim này hẳn là con sẽ không còn bận như trước nữa, ba mẹ chịu khó chịu đựng một chút a."
Lúc này, không chỉ Đường Tĩnh Tuệ và Thời Hồng Lãng đều không rõ, ngay cả Ôn Khinh Hàn cũng không hiểu ý tứ của nàng.

Thời Hồng Lãng đang định hỏi thì Thời Thanh Thu đã vội vàng cười cho qua chuyện: "Ba mẹ, đã muộn rồi, còn tiễn Ôn Khinh Hàn ra ngoài rồi về phòng."
Nàng nói xong liền nắm tay Ôn Khinh Hàn rời bàn ăn.

Ôn Khinh Hàn đành phải quay đầu cười áy náy với hai vị trưởng bối coi như lời tạm biệt.


Sau đó liền mặc cho Thời Thanh Thu lôi kéo mình đến cửa chính.

Sắc trời đã tối, nhưng thời gian vẫn còn sớm.

Ôn Khinh Hàn muốn xem lại tư liệu của cuộc họp lần này nên phải trở về nhà riêng.

Từ cửa chính đến gara của Thời gia vẫn còn một đoạn.

Cả hai giảm tốc độ rảo bước trong màn đêm, Ôn Khinh Hàn nói, "Thanh Thu, tôi có thể tự lấy xe, cậu vào nhà đi."
Thời Thanh Thu quay đầu lại nhìn cô, hỏi: "Cậu không có gì muốn hỏi mình sao? Ví dụ những gì mình vừa nói."
Một người thông minh như Ôn Khinh Hàn hẳn là có thể đoán được gì đó, chẳng qua là cô không hỏi thôi.

Thời Thanh Thu biết rõ điểm này, cho nên mới định nói cho Ôn Khinh Hàn thêm một chút thông tin.

Ôn Khinh Hàn lắc đầu nói: "Bao giờ cậu muốn nói cho tôi biết thì hẵn nói."
Cô chưa bao giờ là người nói nhiều, huống chi là chuyện công việc của Thời Thanh Thu.

Cô sẽ luôn là người lắng nghe, sau đó đưa ra những gợi ý hợp lý cho Thời Thanh Thu.

Nếu không phải hôm nay nghe được ngữ khí của nàng không đúng, cô cũng sẽ không hỏi.

“Chẳng trách Diêu Nhuế gọi cậu là cái hồ lô.” Thời Thanh Thu tức giận cười nói, “Mình hỏi cậu như vậy, đương nhiên là muốn nói cho cậu biết.

Cậu không thể phối hợp một chút sao?"
Ôn Khinh Hàn nghiêng đầu nhìn nàng một chút, trong mắt mang theo ý cười, "Được, vậy tôi liền phối hợp.

Cậu có thể cho tôi biết vừa rồi cậu nói với thúc thúc a di như vậy là có ý gì không? Tôi rất hiếu kỳ."
Phối hợp như vậy cũng giả quá rồi.

Thời Thanh Thu không khỏi bật cười, "Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là mình không muốn tiếp tục gia hạn hợp đồng nữa, mình muốn tự mở công ty."
“Ân?” Ôn Khinh Hàn dừng bước, có chút quay mặt về phía nàng.

Thời Thanh Thu cũng dừng bước nhìn Ôn Khinh Hàn, thu hồi thần sắc thoải mái vừa rồi, nghiêm túc nói: "Cậu nhìn xem, cho dù công ty có hào phóng để mình gia hạn hợp đồng đến đâu, mình vẫn luôn là một công cụ kiếm tiền.

Mặc dù bây giờ công ty làm gì cũng sẽ báo với mình, nhưng cũng sẽ có thời điểm bắt buộc.

Cho nên ở một mức độ nhất định, mình sẽ luôn ở trạng thái bị người khác điều khiển.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Không Ai Cần Tôi
2.

Bị Học Sinh Tỏ Tình Phải Làm Sao Đây?
3.

Ly Hôn Có Vẻ Khó
4.


Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================
“Ừm, nói tiếp đi.” Ôn Khinh Hàn gật đầu.

Thời Thanh Thu trầm ngâm, sau đó nói tiếp: "Cho nên, mình muốn thử tự làm." Nàng cau mày, sau một lúc lại giãn ra, giống như đã buông lỏng tâm tình, nói: "Nếu như thành công thì tốt, nếu không thành công thì nhiều năm qua mình đã kiếm đủ rồi.

Cùng lắm nếu quá nhàn hạ, mình sẽ ra tòa với cậu a."
Thần sắc của nàng nhìn ra có chút hài lòng, nặng nề trong lời nói vừa rồi được thay thế bằng một loại nhẹ nhõm.

Nàng vươn tay nắm lấy cánh tay Ôn Khinh Hàn, tiếp tục đi về phía trước, "Khinh Hàn, cậu thấy thế nào?"
Ôn Khinh Hàn nhìn nàng một cái, khóe môi hơi cong lên, "Cậu thích là được."
Dấn thân vào con đường này không phải là mong muốn của Thời Thanh Thu.

Hiện tại nàng muốn chuyển sang phương thức khác để tiếp tục bước tiếp, thậm chí cũng đã chuẩn bị tâm lý để từ bỏ.

Ít nhất việc này có nghĩa là nàng đã không còn như trước, nỗ lực làm việc để ngăn bản thân không được suy nghĩ.

Đây là chuyện tốt.

“Cậu không có gì muốn nói với mình sao?” Thời Thanh Thu dừng bước trước ga ra, hỏi.

Ôn Khinh Hàn lại nhẹ lắc đầu, nhưng lần này lại đối với Thời Thanh Thu thêm một câu: "Cậu có cần tôi hỗ trợ cái gì không?"
Cũng không phải Thời Thanh Thu một mực chờ đợi câu nói này, nhưng câu này của Ôn Khinh Hàn đã đánh trúng tâm tư của nàng, nàng chỉ đơn giản nói: "Có, chương trình thực tế mà mình vừa nói có chút đặc biệt."
"Hửm?"
"Mình phải mang theo ít nhất một người quen đến tham gia, người nhà hay bạn bè đều được.

Cậu..." Thời Thanh Thu dừng một chút mới hỏi, "Cậu có thời gian không?"
Cùng Thời Thanh Thu tham gia ghi hình một chương trình thực tế không chỉ có nghĩa là mất thời gian, mà còn phải xuất hiện trên chương trình.

Như vậy cô tham gia cùng Thời Thanh Thu với tư cách gì đây? Lông mày Ôn Khinh Hàn theo quán tính khẽ cau lại, khi Thời Thanh Thu tưởng cô sắp từ chối, cô liền hỏi: "Khi tham gia có cần chú ý cái gì không?"
Thời Thanh Thu cúi đầu cười, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, "Cậu không cần chú ý cái gì cả, cứ như bình thường, theo sát mình là được rồi.

Cũng sẽ không mất nhiều thời gian, hẳn chỉ mất một tuần thôi."
Ôn Khinh Hàn cũng không có bất kỳ tật xấu nào, ngoại hình cũng ăn ảnh, không có gì phải bàn cãi.

Cho nên điểm chú ý duy nhất là theo sát Thời Thanh Thu, những cái khác không cần quan tâm.

“Không vấn đề gì.” Ôn Khinh Hàn trầm ngâm gật đầu.

Lúc đầu nàng nghĩ là phải tìm Diêu Nhuế, cũng nghĩ biện pháp để chồng cô ấy đồng ý cho cô ấy tham gia cùng nàng.

Nhưng hiện tại Ôn Khinh Hàn bỗng nhiên đồng ý khiến nàng như tìm được phao cứu sinh, vấn đề do dự mấy ngày đã được giải quyết.

Nàng không chút suy nghĩ, cười nói: "Khinh Hàn, cảm ơn cậu."
Ôn Khinh Hàn nhìn nàng, khuôn mặt luôn lãnh đạm cuối cùng cũng hiện lên một chú ý cười.

Trước đây không lâu đã nói qua, hai người đã kết hôn, đây là việc nên làm.

Trong nháy mắt, Thời Thanh Thu lại quên mất..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương