Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 46
Editor: Lô Vĩ Vi Vi
Beta: Cà Rốt Hồng, Thảo My
Có tính là độc chiếm hay không?
Cái gì mới là thực tế? Để cho người ta không thể làm gì chính là thực tế, để cho người ta ứng phó không kịp cũng là thực tế, để cho người ta không có chỗ có thể trốn chính là thực tế. Hiện tại Hướng Vãn cảm thấy mình giống như sắp nghẹt thở, cô muốn phản kháng, muốn phá vỡ tất cả, nhưng đùng một tiếng bị dán nhãn, đây chính là thực tế, sau đó cô không thể làm gì, tất cả đều yếu ớt vô lực. Hiện tại cô coi như là bị độc chiếm sao? Bị Lê Thiên Qua bắt giam giống như một phạm nhân, dù là giết người, người bị định tội, tốt nhất thì cho một đao sẹt một cái chấm dứt, giảm bớt đau khổ. Nhưng cô đây được coi như là phạm nhân sao? Tất cả đồ ăn mặc của cô, đều là tốt nhất, Lê Thiên Qua chưa bao giờ tiếc tiền, từ trước đến giờ là kim chủ lớn, nhưng mỗi một bước đi của cô, sau lưng đều có người đi theo, hơn nữa cô cũng không thể ra khỏi căn biệt thự này. Nơi xa nhất cô đã từng đi qua, chính là lúc cô đi tới cánh cổng kia, cô đứng ở trước lan can sắt, đưa tay từ lan can vươn ra, cô hận không thể chui đầu ra, hít thở không khí bên ngoài lan can, tuy nói trên tính chất đều là không khí, nhưng trong cảm nhận của cô, thì hoàn toàn khác nhau, bây giờ không khí cô hít thở, mang theo mùi vị của Lê Thiên Qua, cho nên cô thấy đè nén.
"Đang suy nghĩ gì?" Cô đang xuất thần, đột nhiên có người ôm cô từ phía sau, hơi thở ấm áp phun ở gáy cô. Hướng Vãn không quan tâm, Lê Thiên Qua cũng mặc cô, gần đây anh đối với cô, coi như là nhân nhượng, trên căn bản, cô không muốn, anh cũng không bức bách. Mấy ngày nay, mỗi ngày anh đều đi trong phòng của cô, chỉ là ngồi một lát, sau đó rời khỏi. Giấc ngủ của cô rất nông, hơi có một chút tiếng động, cô sẽ tỉnh lại. Có đến vài lần, cô ngủ thiếp đi, Lê Thiên Qua trở về, sẽ vào gian phòng của cô, ôm cô ngủ. Lê Thiên Qua vừa đụng đến cô, cô liền tỉnh, sau đó không nói câu nào, chỉ nhìn anh chằm chằm. Lê Thiên Qua cười, hôn môi của cô, sau đó thức thời sẽ tự mình về phòng đi ngủ. Anh đi, Hướng Vãn thấy bình tĩnh lại, tuy nhiên không ngủ được. Vào lúc này đột nhiên Lê Thiên Qua trở lại, nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng khó tránh khỏi xúc động, vì vậy giọng nói hòa hoãn nói:
"Rất bực bội sao? Ngày mai tôi dẫn em ra ngoài đi dạo."
Hướng Vãn lắc đầu: "Không cần, tôi không muốn đi ra ngoài với anh."
Lê Thiên Qua ngẩn ra, lùi lại một bước nói: "Vậy tôi không đi, tự em đi ra ngoài đi dạo cũng tốt, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, thả lỏng một chút. Nếu không em đi mua đồ, mua đồ rồi về."
Hướng Vãn nghiêng đầu nhìn anh: "Tôi có thể tự mình đi sao? Anh sẽ không cho người đi theo tôi? Thật có thể để cho tôi tự đi sao?"
Lê Thiên Qua nhíu mày: "Hướng Vãn đừng bướng bỉnh."
Cái này mà coi là bướng bỉnh? Ngay cả tự do cơ bản nhất cũng không có, cô vẫn không thể có một chút cảm xúc sao? Hướng Vãn thở dài: "Thôi, tôi không đi đâu cả, ở chỗ này thôi."
"Vẫn nên ra ngoài đi dạo thì tốt hơn, đối với đứa bé cũng tốt."
Nghe được hai chữ đứa bé, lòng của cô giống như là bị kim châm, cô tức giận nhìn anh ta chằm chằm, xảy ra nhiều chuyện như vậy, tại sao anh ta có thể như không có chuyện gì xảy ra nói đứa bé với mình? Lê Thiên Qua không nhìn cô phẫn nộ, ôm ngang cô lên, đi về phía gian phòng, anh đặt cô ở trước bàn trang điểm, căn dặn hai người giúp việc thay quần áo cho cô. Hai người này là người giúp việc Lê Thiên Qua tự mình chọn lựa, một người tên là Chu Châu, một người tên là Thái Thanh, bản lĩnh không bình thường, hiểu được nhìn mặt mà nói chuyện. Cho nên ở trong phòng này, Hướng Vãn chỉ nói chuyện với Lê Thiên Qua. Có lẽ Lê Thiên Qua đã dặn dò, không cho nói chuyện với Hướng Vãn. Cô trang điểm, anh an vị ở trên giường chờ cô, cái này giống như lần đầu tiên anh đợi cô, lại cười. Anh hơi mệt chút, ba ngày trước đi Mĩ xử lý một vài việc, vừa xử lý xong liền chạy về suốt đêm, hiện tại máy bay vừa hạ cánh. Biết có một người đang chờ mình, thì ra là cũng là một niềm hạnh phúc. Anh theo bản năng lấy ra điếu thuốc, cho mình chút tinh thần. Nhưng anh mới vừa móc ra, bật lửa còn chưa bật, đã nhìn thấy trong gương Hướng Vãn khẽ cau mày. Chỉ một động tác nhỏ lơ đãng như vậy của Hướng Vãn, Lê Thiên Qua liền để điếu thuốc xuống, ném cả hộp vào trong thùng rác. Chu Châu và Thái Thanh thay quần áo cho Hướng Vãn, Lê Thiên Qua cũng ở một bên nhìn, anh không cần kiêng dè gì. Quần áo là Lê Thiên Qua chọn, hiện tại đồ cô dùng tất cả đều là Lê Thiên Qua tự mình chọn. Váy viền tơ màu trắng, bồng bềnh, có chút cảm giác là trang phục dành cho con nít. Sau khi Hướng Vãn mặc vào, trong quyến rũ mang theo chút xinh đẹp đáng yêu, trông rất đẹp mắt. Lê Thiên Qua khoát tay, Chu Châu và Thái Thanh liền đi ra ngoài, chỉ còn lại hai người bọn họ. Lê Thiên Qua đứng dậy, mở tủ quần áo ra, lục lọi một lát, lấy ra một đôi giày mềm màu đen lạnh, ngồi xổm người xuống thay cho cô.
"Trong khoảng thời gian này không nên mang giầy cao gót, đối với con không tốt."
Lại là đứa bé, Hướng Vãn cố hết sức muốn nhẫn nhịn, thuận theo anh ta, nhưng anh ta lại lần lượt lấy đứa bé ra để kích thích cô, để cho cô biết rõ, bây giờ cô vẫn còn có thể sống đứng trước mặt tôi, cũng là bởi vì trong bụng cô có một đứa bé. Nếu anh ta hận con của mình, tùy tiện tìm phụ nữ làm ngựa giống là được! Lê Thiên Qua thấy cô lại không vui, liền không nói chuyện này nữa, ngược lại nói: "Chúng ta ra ngoài đi dạo đi, Hoa Uy gọi điện thoại đến nói là có đợt style Milan mới về, chúng ta đi xem một chút."
Hướng Vãn không lên tiếng, bây giờ đối với anh ta, cô hơn nửa là trầm mặc. Hai người ngồi ở ghế sau, Hướng Vãn nghiêng đầu đi, nhìn phong cảnh bên ngoài, thật sự rất lâu rồi cô không đi ra ngoài, rõ ràng chỉ hơn mười ngày, nhưng cô lại cảm thấy giống như là qua mấy thế kỷ. Lê Thiên Qua nhìn gò má cô, cô lại không nhìn anh, anh cũng không sao cả, thuận thế liền nằm ở trên đùi của cô, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát. Chặng đường ước chừng bốn mươi phút, đã đến bách hóa Hoa Uy. Hoa Uy cũng là sản nghiệp trên danh nghĩa của Lê Thiên Qua, là trung tâm thương mại kiểu lớn ở thành phố K. Ông chủ tới, đương nhiên các công nhân viên bận rộn thành một đoàn, quản lý trung tâm càng thêm hấp ta hấp tấp. Hướng Vãn bị một đám người vây quanh, trong lòng khó tránh khỏi phiền não, cô cau mày, không nói một lời nhìn Lê Thiên Qua. Sắc mặt Lê Thiên Qua hơi trầm xuống, nói với quản lý trung tâm thương mại: "Bảo tất cả mọi người giải tán, nên làm cái gì thì làm cái đó đi!"
Quản lý vừa nghe tổng giám đốc lên tiếng, không biết mình chọc ông chủ không vui khi nào, chẳng lẽ hiện tại nịnh hót đã không dùng được nữa? Một nhóm người phần phật tản đi, chỉ còn lại Lê Thiên Qua và Hướng Vãn, sau lưng còn có hai tùy tùng của Lê Thiên Qua. Mới đi mấy bước, Hướng Vãn quay đầu lại nói với Lê Thiên Qua: "Tôi có thể tự đi dạo một chút không? Tôi nhìn thấy anh liền ghê tởm, còn tâm tình gì đi dạo phố mua đồ nữa?"
Lê Thiên Qua mỉm cười nhìn cô, đưa tay vén tóc cô, trong mắt có một chút cưng chiều, hôn môi cô một cái, sau đó nói: "Cẩn thận chút, tôi ở đây chờ em."
"Ừ." Hướng Vãn khẽ lên tiếng, xoay người đi. Mặc dù là chủ nhật, nhưng chỗ như Hoa Uy này, không phải người bình thường có thể tiêu phí, cho nên cũng không có nhiều người. Hướng Vãn một mình đi dạo lung tung chẳng có mục đích, không phải cô không nghĩ tới cứ như vậy chạy trốn, nhưng chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi, cô biết mặc dù Lê Thiên Qua không đi theo, nhưng ở nơi cô không nhìn thấy, nhất định có người giám thị từng cử động của mình. Làm việc phí công, sẽ chỉ làm tình cảnh của cô càng thêm quẫn bách, chỉ sợ về sau cô sẽ không còn có cơ hội. Đi tới đi lui, Hướng Vãn cảm thấy mệt mỏi, ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn TV cách đó không xa, lúc này, chính là giờ phát tin tức giải trí buổi trưa. Thật ra cô cũng không phải đang xem ti vi, chỉ là muốn dùng vật gì đó, hấp dẫn tầm mắt của mình, sau đó để cho cô ngẩn người.
"Nổi tiếng từ phim thần tượng thanh xuân, đại minh tinh Bạch Sở, bị tai nạn xe, sau khi được bác sĩ cấp cứu, hiện tại đã không còn nguy hiểm tánh mạng, chỉ là đáng tiếc, về sau giới phim ảnh, thiếu đi một vị mỹ thiếu niên."
Hướng Vãn nghe thấy trên TV nói đến Bạch Sở, đột nhiên đi tới, cẩn thận nhìn chằm chằm màn hình. Đúng lúc hình ảnh thay đổi chiếu đến cảnh tượng cả người Bạch Sở quấn băng gạc, nằm ở bệnh viện. Phía dưới màn hình có một hàng chữ nhỏ, thần tượng Bạch Sở, bất hạnh hủy dung, ánh sao chỉ có thể là hôm qua.
Cô sửng sốt một chút, nhớ tới người thiếu niên kia, thật sự là cô ghét anh ta, thế nhưng chuyện xảy ra quá mức đột ngột, khiến cô ngây ra một lát.
"Hướng Vãn!" Một giọng nói vừa kinh ngạc vừa hưng phấn vang lên ở phía sau cô, sau đó giống như một quả boom, khiến lòng phổi Hướng Vãn hỗn loạn bể tan tành.
Cô cố gắng bình tĩnh xoay người, mỉm cười với anh: "Mộ Tịch, thật là trùng hợp."
Lâm Mộ Tịch đi từ từ đến chỗ cô, mặc dù khoảng cách chỉ có mấy bước, thế nhưng anh lại cảm thấy mỗi một bước đều khó khăn. Cô gầy, dường như gió vừa thổi sẽ bay mất. Từ lần chia tay trước, bọn họ đã không gặp nhau một tháng. Anh đi tìm cô, nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy. Anh gấp đến độ sắp nổi điên, anh sợ, cô sẽ giống như mấy năm trước, cứ như vậy mà biến mất.
Mỗi lần anh bước một bước, cô không thể không lùi về phía sau một bước, giữ vững khoảng cách nhất định với anh.
Anh muốn cứ như vậy xông tới ôm lấy cô. Nhưng cô đang lùi lại, ở trên đời này, người hiểu cô rõ nhất, vĩnh viễn đều là Lâm Mộ Tịch, cô xa cách mình nhất định là có cái gì đó cố kỵ. Cho nên anh dừng lại, cách cô không tới ba mét.
"Hướng Vãn, em có khỏe không?" Anh khó khăn cắn từng chữ, thật lâu mới hỏi ra một câu này.
Hướng Vãn theo bản năng vén sợi tóc rơi ra trên trán, ánh mắt nhìn sang nơi khác: "Ừ, tôi rất khỏe. Anh có khỏe không?"
Anh có khỏe không? Hình như mấy năm nay chưa từng tốt, anh từng hối hận, từng thống hận, lại gặp lại lần nữa, anh không muốn buông tay, nhưng cô lại buông tay, cứ như vậy đi, anh tôn trọng cô, chờ đợi cô trở về đây, sau đó như cũ sẽ nghĩ đến giao hẹn tốt đẹp ngày trước, tìm một trấn nhỏ, sống cuộc sống bình thường cả đời.
Lâm Mộ Tịch cười khổ: "Anh cũng rất tốt."
"À, vậy thì tốt, anh phải sống rất tốt rất tốt mới được."
Không có em, anh còn sống tốt được không? Lâm Mộ Tịch không nói, nhìn cô luống cuống, đột nhiên cảm thấy, trái tim đã sớm bể tan tành thành tro bụi kia, quặn đau, sau đó lại bể tan tành lần nữa.
"Hướng Vãn, gặp bạn sao? Giới thiệu cho chúng tôi một chút đi." Lê Thiên Qua mỉm cười đi tới, ôm eo của Hướng Vãn, ôm rất thân mật.
Hướng Vãn kinh hoảng nhìn Lê Thiên Qua, vậy mà Lê Thiên Qua chỉ mỉm cười, cánh tay ôm cô càng thêm dùng sức.
Đột nhiên Lâm Mộ Tịch hiểu, hình như người đàn ông này chính là nguyên nhân Hướng Vãn cách xa mình. Anh nắm thật chặt quả đấm, cắn chặt hàm răng.
Đương nhiên Hướng Vãn biết ý của Lê Thiên Qua, cũng tốt, cũng tốt. Vì vậy cô ôm lại Lê Thiên Qua, ngọt ngào cười một tiếng, đẹp đến rung động lòng người.
"Đây là Lâm Mộ Tịch, em trai em."
Lê Thiên Qua nhàn nhạt liếc anh một cái, sau đó mỉm cười nói: "Xin chào, tôi là Lê Thiên Qua."
Beta: Cà Rốt Hồng, Thảo My
Có tính là độc chiếm hay không?
Cái gì mới là thực tế? Để cho người ta không thể làm gì chính là thực tế, để cho người ta ứng phó không kịp cũng là thực tế, để cho người ta không có chỗ có thể trốn chính là thực tế. Hiện tại Hướng Vãn cảm thấy mình giống như sắp nghẹt thở, cô muốn phản kháng, muốn phá vỡ tất cả, nhưng đùng một tiếng bị dán nhãn, đây chính là thực tế, sau đó cô không thể làm gì, tất cả đều yếu ớt vô lực. Hiện tại cô coi như là bị độc chiếm sao? Bị Lê Thiên Qua bắt giam giống như một phạm nhân, dù là giết người, người bị định tội, tốt nhất thì cho một đao sẹt một cái chấm dứt, giảm bớt đau khổ. Nhưng cô đây được coi như là phạm nhân sao? Tất cả đồ ăn mặc của cô, đều là tốt nhất, Lê Thiên Qua chưa bao giờ tiếc tiền, từ trước đến giờ là kim chủ lớn, nhưng mỗi một bước đi của cô, sau lưng đều có người đi theo, hơn nữa cô cũng không thể ra khỏi căn biệt thự này. Nơi xa nhất cô đã từng đi qua, chính là lúc cô đi tới cánh cổng kia, cô đứng ở trước lan can sắt, đưa tay từ lan can vươn ra, cô hận không thể chui đầu ra, hít thở không khí bên ngoài lan can, tuy nói trên tính chất đều là không khí, nhưng trong cảm nhận của cô, thì hoàn toàn khác nhau, bây giờ không khí cô hít thở, mang theo mùi vị của Lê Thiên Qua, cho nên cô thấy đè nén.
"Đang suy nghĩ gì?" Cô đang xuất thần, đột nhiên có người ôm cô từ phía sau, hơi thở ấm áp phun ở gáy cô. Hướng Vãn không quan tâm, Lê Thiên Qua cũng mặc cô, gần đây anh đối với cô, coi như là nhân nhượng, trên căn bản, cô không muốn, anh cũng không bức bách. Mấy ngày nay, mỗi ngày anh đều đi trong phòng của cô, chỉ là ngồi một lát, sau đó rời khỏi. Giấc ngủ của cô rất nông, hơi có một chút tiếng động, cô sẽ tỉnh lại. Có đến vài lần, cô ngủ thiếp đi, Lê Thiên Qua trở về, sẽ vào gian phòng của cô, ôm cô ngủ. Lê Thiên Qua vừa đụng đến cô, cô liền tỉnh, sau đó không nói câu nào, chỉ nhìn anh chằm chằm. Lê Thiên Qua cười, hôn môi của cô, sau đó thức thời sẽ tự mình về phòng đi ngủ. Anh đi, Hướng Vãn thấy bình tĩnh lại, tuy nhiên không ngủ được. Vào lúc này đột nhiên Lê Thiên Qua trở lại, nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng khó tránh khỏi xúc động, vì vậy giọng nói hòa hoãn nói:
"Rất bực bội sao? Ngày mai tôi dẫn em ra ngoài đi dạo."
Hướng Vãn lắc đầu: "Không cần, tôi không muốn đi ra ngoài với anh."
Lê Thiên Qua ngẩn ra, lùi lại một bước nói: "Vậy tôi không đi, tự em đi ra ngoài đi dạo cũng tốt, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, thả lỏng một chút. Nếu không em đi mua đồ, mua đồ rồi về."
Hướng Vãn nghiêng đầu nhìn anh: "Tôi có thể tự mình đi sao? Anh sẽ không cho người đi theo tôi? Thật có thể để cho tôi tự đi sao?"
Lê Thiên Qua nhíu mày: "Hướng Vãn đừng bướng bỉnh."
Cái này mà coi là bướng bỉnh? Ngay cả tự do cơ bản nhất cũng không có, cô vẫn không thể có một chút cảm xúc sao? Hướng Vãn thở dài: "Thôi, tôi không đi đâu cả, ở chỗ này thôi."
"Vẫn nên ra ngoài đi dạo thì tốt hơn, đối với đứa bé cũng tốt."
Nghe được hai chữ đứa bé, lòng của cô giống như là bị kim châm, cô tức giận nhìn anh ta chằm chằm, xảy ra nhiều chuyện như vậy, tại sao anh ta có thể như không có chuyện gì xảy ra nói đứa bé với mình? Lê Thiên Qua không nhìn cô phẫn nộ, ôm ngang cô lên, đi về phía gian phòng, anh đặt cô ở trước bàn trang điểm, căn dặn hai người giúp việc thay quần áo cho cô. Hai người này là người giúp việc Lê Thiên Qua tự mình chọn lựa, một người tên là Chu Châu, một người tên là Thái Thanh, bản lĩnh không bình thường, hiểu được nhìn mặt mà nói chuyện. Cho nên ở trong phòng này, Hướng Vãn chỉ nói chuyện với Lê Thiên Qua. Có lẽ Lê Thiên Qua đã dặn dò, không cho nói chuyện với Hướng Vãn. Cô trang điểm, anh an vị ở trên giường chờ cô, cái này giống như lần đầu tiên anh đợi cô, lại cười. Anh hơi mệt chút, ba ngày trước đi Mĩ xử lý một vài việc, vừa xử lý xong liền chạy về suốt đêm, hiện tại máy bay vừa hạ cánh. Biết có một người đang chờ mình, thì ra là cũng là một niềm hạnh phúc. Anh theo bản năng lấy ra điếu thuốc, cho mình chút tinh thần. Nhưng anh mới vừa móc ra, bật lửa còn chưa bật, đã nhìn thấy trong gương Hướng Vãn khẽ cau mày. Chỉ một động tác nhỏ lơ đãng như vậy của Hướng Vãn, Lê Thiên Qua liền để điếu thuốc xuống, ném cả hộp vào trong thùng rác. Chu Châu và Thái Thanh thay quần áo cho Hướng Vãn, Lê Thiên Qua cũng ở một bên nhìn, anh không cần kiêng dè gì. Quần áo là Lê Thiên Qua chọn, hiện tại đồ cô dùng tất cả đều là Lê Thiên Qua tự mình chọn. Váy viền tơ màu trắng, bồng bềnh, có chút cảm giác là trang phục dành cho con nít. Sau khi Hướng Vãn mặc vào, trong quyến rũ mang theo chút xinh đẹp đáng yêu, trông rất đẹp mắt. Lê Thiên Qua khoát tay, Chu Châu và Thái Thanh liền đi ra ngoài, chỉ còn lại hai người bọn họ. Lê Thiên Qua đứng dậy, mở tủ quần áo ra, lục lọi một lát, lấy ra một đôi giày mềm màu đen lạnh, ngồi xổm người xuống thay cho cô.
"Trong khoảng thời gian này không nên mang giầy cao gót, đối với con không tốt."
Lại là đứa bé, Hướng Vãn cố hết sức muốn nhẫn nhịn, thuận theo anh ta, nhưng anh ta lại lần lượt lấy đứa bé ra để kích thích cô, để cho cô biết rõ, bây giờ cô vẫn còn có thể sống đứng trước mặt tôi, cũng là bởi vì trong bụng cô có một đứa bé. Nếu anh ta hận con của mình, tùy tiện tìm phụ nữ làm ngựa giống là được! Lê Thiên Qua thấy cô lại không vui, liền không nói chuyện này nữa, ngược lại nói: "Chúng ta ra ngoài đi dạo đi, Hoa Uy gọi điện thoại đến nói là có đợt style Milan mới về, chúng ta đi xem một chút."
Hướng Vãn không lên tiếng, bây giờ đối với anh ta, cô hơn nửa là trầm mặc. Hai người ngồi ở ghế sau, Hướng Vãn nghiêng đầu đi, nhìn phong cảnh bên ngoài, thật sự rất lâu rồi cô không đi ra ngoài, rõ ràng chỉ hơn mười ngày, nhưng cô lại cảm thấy giống như là qua mấy thế kỷ. Lê Thiên Qua nhìn gò má cô, cô lại không nhìn anh, anh cũng không sao cả, thuận thế liền nằm ở trên đùi của cô, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát. Chặng đường ước chừng bốn mươi phút, đã đến bách hóa Hoa Uy. Hoa Uy cũng là sản nghiệp trên danh nghĩa của Lê Thiên Qua, là trung tâm thương mại kiểu lớn ở thành phố K. Ông chủ tới, đương nhiên các công nhân viên bận rộn thành một đoàn, quản lý trung tâm càng thêm hấp ta hấp tấp. Hướng Vãn bị một đám người vây quanh, trong lòng khó tránh khỏi phiền não, cô cau mày, không nói một lời nhìn Lê Thiên Qua. Sắc mặt Lê Thiên Qua hơi trầm xuống, nói với quản lý trung tâm thương mại: "Bảo tất cả mọi người giải tán, nên làm cái gì thì làm cái đó đi!"
Quản lý vừa nghe tổng giám đốc lên tiếng, không biết mình chọc ông chủ không vui khi nào, chẳng lẽ hiện tại nịnh hót đã không dùng được nữa? Một nhóm người phần phật tản đi, chỉ còn lại Lê Thiên Qua và Hướng Vãn, sau lưng còn có hai tùy tùng của Lê Thiên Qua. Mới đi mấy bước, Hướng Vãn quay đầu lại nói với Lê Thiên Qua: "Tôi có thể tự đi dạo một chút không? Tôi nhìn thấy anh liền ghê tởm, còn tâm tình gì đi dạo phố mua đồ nữa?"
Lê Thiên Qua mỉm cười nhìn cô, đưa tay vén tóc cô, trong mắt có một chút cưng chiều, hôn môi cô một cái, sau đó nói: "Cẩn thận chút, tôi ở đây chờ em."
"Ừ." Hướng Vãn khẽ lên tiếng, xoay người đi. Mặc dù là chủ nhật, nhưng chỗ như Hoa Uy này, không phải người bình thường có thể tiêu phí, cho nên cũng không có nhiều người. Hướng Vãn một mình đi dạo lung tung chẳng có mục đích, không phải cô không nghĩ tới cứ như vậy chạy trốn, nhưng chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi, cô biết mặc dù Lê Thiên Qua không đi theo, nhưng ở nơi cô không nhìn thấy, nhất định có người giám thị từng cử động của mình. Làm việc phí công, sẽ chỉ làm tình cảnh của cô càng thêm quẫn bách, chỉ sợ về sau cô sẽ không còn có cơ hội. Đi tới đi lui, Hướng Vãn cảm thấy mệt mỏi, ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn TV cách đó không xa, lúc này, chính là giờ phát tin tức giải trí buổi trưa. Thật ra cô cũng không phải đang xem ti vi, chỉ là muốn dùng vật gì đó, hấp dẫn tầm mắt của mình, sau đó để cho cô ngẩn người.
"Nổi tiếng từ phim thần tượng thanh xuân, đại minh tinh Bạch Sở, bị tai nạn xe, sau khi được bác sĩ cấp cứu, hiện tại đã không còn nguy hiểm tánh mạng, chỉ là đáng tiếc, về sau giới phim ảnh, thiếu đi một vị mỹ thiếu niên."
Hướng Vãn nghe thấy trên TV nói đến Bạch Sở, đột nhiên đi tới, cẩn thận nhìn chằm chằm màn hình. Đúng lúc hình ảnh thay đổi chiếu đến cảnh tượng cả người Bạch Sở quấn băng gạc, nằm ở bệnh viện. Phía dưới màn hình có một hàng chữ nhỏ, thần tượng Bạch Sở, bất hạnh hủy dung, ánh sao chỉ có thể là hôm qua.
Cô sửng sốt một chút, nhớ tới người thiếu niên kia, thật sự là cô ghét anh ta, thế nhưng chuyện xảy ra quá mức đột ngột, khiến cô ngây ra một lát.
"Hướng Vãn!" Một giọng nói vừa kinh ngạc vừa hưng phấn vang lên ở phía sau cô, sau đó giống như một quả boom, khiến lòng phổi Hướng Vãn hỗn loạn bể tan tành.
Cô cố gắng bình tĩnh xoay người, mỉm cười với anh: "Mộ Tịch, thật là trùng hợp."
Lâm Mộ Tịch đi từ từ đến chỗ cô, mặc dù khoảng cách chỉ có mấy bước, thế nhưng anh lại cảm thấy mỗi một bước đều khó khăn. Cô gầy, dường như gió vừa thổi sẽ bay mất. Từ lần chia tay trước, bọn họ đã không gặp nhau một tháng. Anh đi tìm cô, nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy. Anh gấp đến độ sắp nổi điên, anh sợ, cô sẽ giống như mấy năm trước, cứ như vậy mà biến mất.
Mỗi lần anh bước một bước, cô không thể không lùi về phía sau một bước, giữ vững khoảng cách nhất định với anh.
Anh muốn cứ như vậy xông tới ôm lấy cô. Nhưng cô đang lùi lại, ở trên đời này, người hiểu cô rõ nhất, vĩnh viễn đều là Lâm Mộ Tịch, cô xa cách mình nhất định là có cái gì đó cố kỵ. Cho nên anh dừng lại, cách cô không tới ba mét.
"Hướng Vãn, em có khỏe không?" Anh khó khăn cắn từng chữ, thật lâu mới hỏi ra một câu này.
Hướng Vãn theo bản năng vén sợi tóc rơi ra trên trán, ánh mắt nhìn sang nơi khác: "Ừ, tôi rất khỏe. Anh có khỏe không?"
Anh có khỏe không? Hình như mấy năm nay chưa từng tốt, anh từng hối hận, từng thống hận, lại gặp lại lần nữa, anh không muốn buông tay, nhưng cô lại buông tay, cứ như vậy đi, anh tôn trọng cô, chờ đợi cô trở về đây, sau đó như cũ sẽ nghĩ đến giao hẹn tốt đẹp ngày trước, tìm một trấn nhỏ, sống cuộc sống bình thường cả đời.
Lâm Mộ Tịch cười khổ: "Anh cũng rất tốt."
"À, vậy thì tốt, anh phải sống rất tốt rất tốt mới được."
Không có em, anh còn sống tốt được không? Lâm Mộ Tịch không nói, nhìn cô luống cuống, đột nhiên cảm thấy, trái tim đã sớm bể tan tành thành tro bụi kia, quặn đau, sau đó lại bể tan tành lần nữa.
"Hướng Vãn, gặp bạn sao? Giới thiệu cho chúng tôi một chút đi." Lê Thiên Qua mỉm cười đi tới, ôm eo của Hướng Vãn, ôm rất thân mật.
Hướng Vãn kinh hoảng nhìn Lê Thiên Qua, vậy mà Lê Thiên Qua chỉ mỉm cười, cánh tay ôm cô càng thêm dùng sức.
Đột nhiên Lâm Mộ Tịch hiểu, hình như người đàn ông này chính là nguyên nhân Hướng Vãn cách xa mình. Anh nắm thật chặt quả đấm, cắn chặt hàm răng.
Đương nhiên Hướng Vãn biết ý của Lê Thiên Qua, cũng tốt, cũng tốt. Vì vậy cô ôm lại Lê Thiên Qua, ngọt ngào cười một tiếng, đẹp đến rung động lòng người.
"Đây là Lâm Mộ Tịch, em trai em."
Lê Thiên Qua nhàn nhạt liếc anh một cái, sau đó mỉm cười nói: "Xin chào, tôi là Lê Thiên Qua."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook