Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 45
Editor: Lô Vĩ Vi Vi
Beta: Cà Rốt Hồng, Thảo My
Lê Thiên Qua, người như anh thích hợp nhất chính là đoạn tử tuyệt tôn.
“Cạch” một tiếng, cửa xe hơi đóng lại, chậm rãi khởi động. Tài xế quay xe ra, sau đó lái ra khỏi bến xe. Bởi vì là sáng sớm, trên đường cũng không kẹt xe, ước chừng khoảng nửa tiếng, đã ra khỏi nội thành, lên đường cao tốc, tốc độ xe liền nhanh đến gần gấp đôi. Hướng Vãn dựa vào ghế xe, cô ngồi ở chỗ gần cửa sổ, bởi vì buổi sáng ít người, cho nên trên xe rất nhiều chỗ trống, bên cạnh Hướng Vãn không có người, cho nên cô tựa đầu dựa vào ghế bên cạnh, góc độ vừa vặn, giống như rất lâu trước kia, lúc cô ngồi xe, dựa vào bả vai Lâm Mộ Tịch. Hướng Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật, yên tĩnh hiếm thấy, nhìn một chút vậy mà mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng cứ thế ngủ thiếp đi. Chất lượng giấc ngủ của cô vẫn không được tốt, gặp ác mộng suốt cả đoạn đường. Đột nhiên xe thắng gấp, Hướng Vãn không hề phòng bị, đầu “bịch” một cái, liền cụng vào chỗ ngồi trước mặt. Cô còn chưa kịp kêu đau, đã thấy có mấy người lên xe. Người dẫn đầu cô biết, ăn mặc nhìn như đoan trang hiền thục, trên thực tế chính là nữ cường nhân.
"Cô Hướng, ông chủ mời cô trở về." An Mạn khách khí mở miệng. Hướng Vãn vô thức liền nhích vào phía trong, liên tục lắc đầu: "Tôi còn có chuyện."
"Ông chủ sai tôi tới mời cô về, cô Hướng không nên làm khó tôi."
Hướng Vãn cảm thấy buồn cười, đây rõ ràng là làm khó cô, hiện tại người cô không muốn gặp nhất, chính là Lê Thiên Qua, đời này cô cũng không muốn nhìn thấy người này. Cô hơi trầm ngâm một lát nói: "Nếu tôi không đi thì sao?"
An Mạn mỉm cười nói: "Ông chủ nói rồi, không chừa thủ đoạn nào."
Từ trước đến nay anh ta vẫn luôn biến thái không phải sao, ngược lại Hướng Vãn muốn nhìn xem xem, rốt cuộc anh ta còn có thể làm gì, rốt cuộc còn muốn bức mình đến mức nào. Dù sao đã là đường cùng, không quan tâm sa đọa một chút nữa. An Mạn nhìn thấu tâm tư của cô, gật đầu cười nói: "Cô Hướng, chẳng lẽ không quan tâm bà nội của cô sao? Hoặc là ngay cả Lâm Mộ Tịch, cũng đã không quan tâm nữa?"
Đòn cảnh cáo cũng chỉ là như thế thôi nhỉ, Hướng Vãn siết chặt tay, nhìn khuôn mặt tươi cười của An Mạn, đột nhiên bước một bước dài xông lên, tát một cái. An Mạn có thể đi theo Lê Thiên Qua, đương nhiên thân thủ cũng không kém, vậy mà cô ta cũng không có tránh né, nhận lấy cái tát này của Hướng Vãn, sau đó chỉnh sửa đầu tóc rối bời một chút: "Cô Hướng có thể đi được chưa?"
Cửa lớn màu đen, chạm trổ trên mỗi góc lan can đều khác nhau, kiểu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, Hướng Vãn nhìn không hiểu, một kiệt tác nghệ thuật như vậy, ở trong mắt của Hướng Vãn, thấy thế nào cũng cảm thấy không khác gì cửa trại tạm giam. Xe đi vào bên trong, khoảng chừng năm phút đồng hồ mới tới cửa chính biệt thự. Ra hiệu Hướng Vãn đi vào, sau đó An Mạn xoay người đi, cửa bị đóng lại trong nháy mắt, lòng Hướng Vãn vốn đang thấp thỏm, thế nhưng lại bình tĩnh lại, tệ nhất, cũng chỉ là chết thôi. Cô thản nhiên đi vào. Giá sách làm bằng gỗ, chiếm trọn một mặt tường, thử ngửi kỹ, hình như trong phòng còn có mùi của sách. Thư phòng được thiết kế theo phong cách Duplex trang nhã, sàn nhà bằng gỗ, đạp lên lặng yên không một tiếng động. Bên trái tường, treo mấy bức tranh sơn thủy, ba Hướng Vãn rất thích quốc hoạ, cho nên cô xem cũng hiểu sơ sơ, vừa nhìn liền biết, những thứ này đều xuất từ tay danh gia. Chính giữa để một bình phong, vẽ đường thôn quê ẩn nơi xa, ý cảnh hiện ra giữa biển tuyết bay bay hoàn mỹ giống như thật. Phía sau bình phong, có một tủ sách, trên bàn bày sách bút, mực, giấy, nghiên, chợt nhìn, thật đúng là làm cho người ta có một cảm giác xuyên qua thời không, xuyên đến cổ đại, một thư hương thế gia. Trước khi chuyển mắt nhìn cái khác, cô liền thấy Lê Thiên Qua, anh ta tùy ý mặc bộ quần áo ở nhà, ngồi ở trước bàn đọc sách, đang lật một quyển sách, Hướng Vãn đi vào thì thấy, không ngờ là “Sử ký”, xem chính là trang ghi chép về Hạng Vũ kia: "Trời hại ta, ta vượt qua sông làm gì! Vả chăng Tịch này cùng tám ngàn con em Giang Đông vượt Trường Giang đi về hướng tây, nay không còn lấy một người trở về! Dù cho các bậc cha anh ở Giang Đông thương ta, cho ta làm vương, ta cũng còn mặt mũi nào mà gặp họ nữa. Dù họ không nói, Tịch này há chẳng thẹn trong lòng sao?" Lê Thiên Qua giống như là mới phát hiện ra Hướng Vãn, gấp sách lại, mỉm cười với cô một cái: "Em đã đến rồi, ngồi đi."
Hướng Vãn không khỏi kinh ngạc, nhưng vẫn ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh. Lê Thiên Qua đứng lên, từ trên bàn cầm lấy một quyển tập tranh, đi tới, ngồi ở bên người cô, đưa tập tranh tới trước mặt cô: "Em nhìn xem bên trong có thích gì hay không, thích thì mua lại."
Hướng Vãn không động đậy, lẳng lặng nhìn anh: "Lê Thiên Qua anh có ý gì?"
Lê Thiên Qua thấy cô không động, liền chủ động lật trang cho cô xem, chỉ vào một biệt thự ven biển nói: "Cái này cũng không tệ lắm, hoàn cảnh thanh tịch đẹp đẽ một chút." Anh lại lật mấy tờ, hai mắt tỏa sáng: "Cái này cũng rất được, không khí trên núi không tệ."
"Lê Thiên Qua, rốt cuộc anh có ý gì?" Hướng Vãn vứt bỏ tập tranh, căm tức nhìn anh. Không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần Hướng Vãn vừa thấy Lê Thiên Qua, là bắt đầu phát hỏa, cũng không có cách nào xem nhẹ bình tĩnh hòa nhã như trước kia. Trên mặt Lê Thiên Qua vẫn là nụ cười nhẹ nhàng, ấn vào bụng mình, từ từ cúi người xuống, nhặt tập tranh, sau đó đưa tới trước mặt Hướng Vãn: "Em tùy tiện xem một chút là được rồi, thích căn hộ nào, thì chúng ta mua căn hộ đó."
"Lê Thiên Qua cuối cùng anh muốn làm cái gì?!" Hướng Vãn hoàn toàn tức giận, nếu Lê Thiên Qua mắng cô, ngược lại cô biết ứng phó như thế nào, nhưng hiện tại anh ta không đánh cũng không mắng, khiến Hướng Vãn hận đến sôi gan.
"Mua phòng ở, nơi này không khí quá đè nén, không thích hợp với em, tôi biết em không thích nơi này. Khu nhà ở kia của tôi, ở nội thành, quá ồn, cũng không thích hợp với em, cho nên muốn thương lượng với em một chút, chúng ta mua căn hộ." Lúc anh ta nói lời này, trên mặt vẫn luôn mỉm cười, giống như người đối mặt với anh ta không phải là Hướng Vãn, không phải là người có thù không đội trời chung với anh ta, không phải là người tự tay anh ta phá hủy. Loại cảm giác này, giống như cảnh tượng một đôi tình nhân sắp kết hôn, ở chung một chỗ bàn bạc tương lai. Nhưng Hướng Vãn còn có tương lai sao? Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ tới, càng không nghĩ tới, tương lai của mình có quan hệ với Lê Thiên Qua. Mà bây giờ Lê Thiên Qua đã bắt đầu ảo tưởng nếu như anh ta bỏ xuống tất cả, cùng lúc cô có thể quên tất cả, như vậy có phải bọn họ có thể cùng xây dựng gia đình không?
"Lê Thiên Qua, tôi là tôi, anh là anh, vĩnh viễn sẽ không có từ chúng ta xuất hiện!" Cô nói toạc ra. Lê Thiên Qua lại không tức giận, mà tiếp tục nhìn cô mỉm cười: "Như vậy thì chọn căn hộ ven biển đi, thiết kế này cũng rất hợp lý, khoảng cách giữa phòng trẻ con và phòng ngủ chính rất gần, dễ dàng chăm sóc bảo bảo."
Hướng Vãn nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cũng chỉ có chết lặng, thì ra anh ta đã biết, thì ra anh ta đã biết nhanh như vậy. Trong bụng của cô, sinh mệnh đó vẫn chỉ là tế bào, chỉ vì tế bào đó, anh ta liền chuyển biến nhiều sao như vậy? Đột nhiên Hướng Vãn cười, Lê Thiên Qua, anh có thể xỉ nhục tôi, nhưng anh không thể coi tôi là kẻ ngu.
"Lê Thiên Qua, thế nào anh đồng ý làm ba hời sao?"
Anh ta sửng sốt một chút, lập tức nói: "Em có ý gì?"
Hướng Vãn khẽ cười nói: "Anh thiếu não sao? Nghe không hiểu tôi nói sao, đứa bé này không phải của anh!"
Thế nhưng Lê Thiên Qua lại cười theo: "Hướng Vãn, vậy em có thể nói cho tôi biết, tự em có thể sanh con sao?"
"Lê Thiên Qua, sự thật chứng minh, không có anh tôi cũng có thể. Người như anh, thích hợp nhất là đoạn tử tuyệt tôn, bởi vì anh hoàn toàn không phải là người!"
"Rất đáng tiếc, tôi đã có con, mặc dù mẹ đứa bé này không được tốt lắm."
"Lê Thiên Qua tôi nói rồi, đây không phải là con của anh!"
"Như vậy em nói cho tôi biết, đứa bé trong bụng em là của ai?"
Hướng Vãn á khẩu không trả lời được, cô có thể nói ai, theo tính của Lê Thiên Qua, bất luận cô nói ai, bất luận đến cùng có thật hay không, Lê Thiên Qua cũng sẽ gây bất lợi với người đó, trình độ phát rồ của anh ta, làm người ta sợ.
Lê Thiên Qua nhíu mày: "Sao không nói được nữa à? Hướng Vãn, tháng này, em chỉ lên giường với tôi, chẳng lẽ bây giờ em đạt đến trình độ cao, không cần cùng đàn ông ** liền mang thai?"
"Thuốc tránh thai? Em còn muốn uống không?" Anh ta đứng lên, từ trong ngăn kéo bàn lấy ra một bình thuốc màu trắng, đổ ra mấy viên thuốc màu sắc rực rỡ đặt ở trên tay Hướng Vãn: "Màu hồng là vị dâu tây, màu vàng là chuối tiêu, em muốn uống loại nào?"
"Anh có ý gì?"
"Thật ra thì không phải em rất rõ sao? Hướng Vãn, đừng giả ngốc với tôi! Đây là kẹo hoa quả!"
Mặc dù từng nghi ngờ, nhưng giờ phút này nghe chính miệng anh ta nói ra, Hướng Vãn vẫn khiếp sợ không nói ra lời, sững sờ nhìn anh ta hồi lâu, sau đó oa một tiếng khóc lên.
Lẩm bẩm mắng: "Lê Thiên Qua anh là tên khốn kiếp, anh không phải là người, vậy mà anh dám dùng cái này hại tôi! Rốt cuộc anh muốn thế nào, tôi đã luân lạc tới trình độ này, Lê Thiên Qua, sao anh không chịu bỏ qua cho tôi? Tôi hận anh, anh biết rõ tôi hận anh, mà anh cũng hận tôi như vậy, tại sao còn muốn như vậy? Đứa bé này vốn không thể giữ, nó không nên xuất hiện, Lê Thiên Qua, tại sao anh muốn bức ép tôi?"
Lê Thiên Qua đứng ở trước mặt cô, ngăn ánh sáng trước mắt, hay là sự hiện hữu của anh ta, chính là tượng trưng cho bóng tối. Anh ta từ từ ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve gương mặt của cô: "Rất tốt, rốt cuộc khóc trước mặt tôi. Rất tốt, lần này, không phải là vì người khác, mà là khóc vì chúng ta. Hướng Vãn, thu nước mắt lại, chuyện không tốt cho thai nhi, tôi không cho phép em làm."
Hướng Vãn nhìn anh ta chằm chằm, tầm mắt hoàn toàn mơ hồ, nước mắt lách tách lăn xuống.
Lê Thiên Qua cúi người hôn trán của cô: "Tôi biết em không thích thành phố này, trước tiên ở nơi này vài ngày, chờ phòng ven biển chuẩn bị xong, chúng ta liền dời qua. Hiện tại an tâm dưỡng thai, không nên suy nghĩ bậy bạ."
Cô cắn răng nghiến lợi, nói từng chữ: "Lê Thiên Qua, tôi hận anh, lần trước tôi nên một đao giết chết anh!"
Lê Thiên Qua đưa tay vuốt ve vết thương trên bụng mình, vết thương của anh khép lại rất chậm, mấy ngày trước còn từng vỡ ra một lần, đây đã là lần thứ hai anh khâu vết thương rồi. Vết thương rất sâu, cách gan chỉ có nửa phân, đây có tính là mạng anh lớn không?
Anh cười: "Hướng Vãn, về sau em có rất nhiều cơ hội giết tôi, điều kiện tiên quyết là em phải ở lại bên cạnh tôi, lấy lòng tôi, để cho tôi buông lỏng cảnh giác với em."
Beta: Cà Rốt Hồng, Thảo My
Lê Thiên Qua, người như anh thích hợp nhất chính là đoạn tử tuyệt tôn.
“Cạch” một tiếng, cửa xe hơi đóng lại, chậm rãi khởi động. Tài xế quay xe ra, sau đó lái ra khỏi bến xe. Bởi vì là sáng sớm, trên đường cũng không kẹt xe, ước chừng khoảng nửa tiếng, đã ra khỏi nội thành, lên đường cao tốc, tốc độ xe liền nhanh đến gần gấp đôi. Hướng Vãn dựa vào ghế xe, cô ngồi ở chỗ gần cửa sổ, bởi vì buổi sáng ít người, cho nên trên xe rất nhiều chỗ trống, bên cạnh Hướng Vãn không có người, cho nên cô tựa đầu dựa vào ghế bên cạnh, góc độ vừa vặn, giống như rất lâu trước kia, lúc cô ngồi xe, dựa vào bả vai Lâm Mộ Tịch. Hướng Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật, yên tĩnh hiếm thấy, nhìn một chút vậy mà mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng cứ thế ngủ thiếp đi. Chất lượng giấc ngủ của cô vẫn không được tốt, gặp ác mộng suốt cả đoạn đường. Đột nhiên xe thắng gấp, Hướng Vãn không hề phòng bị, đầu “bịch” một cái, liền cụng vào chỗ ngồi trước mặt. Cô còn chưa kịp kêu đau, đã thấy có mấy người lên xe. Người dẫn đầu cô biết, ăn mặc nhìn như đoan trang hiền thục, trên thực tế chính là nữ cường nhân.
"Cô Hướng, ông chủ mời cô trở về." An Mạn khách khí mở miệng. Hướng Vãn vô thức liền nhích vào phía trong, liên tục lắc đầu: "Tôi còn có chuyện."
"Ông chủ sai tôi tới mời cô về, cô Hướng không nên làm khó tôi."
Hướng Vãn cảm thấy buồn cười, đây rõ ràng là làm khó cô, hiện tại người cô không muốn gặp nhất, chính là Lê Thiên Qua, đời này cô cũng không muốn nhìn thấy người này. Cô hơi trầm ngâm một lát nói: "Nếu tôi không đi thì sao?"
An Mạn mỉm cười nói: "Ông chủ nói rồi, không chừa thủ đoạn nào."
Từ trước đến nay anh ta vẫn luôn biến thái không phải sao, ngược lại Hướng Vãn muốn nhìn xem xem, rốt cuộc anh ta còn có thể làm gì, rốt cuộc còn muốn bức mình đến mức nào. Dù sao đã là đường cùng, không quan tâm sa đọa một chút nữa. An Mạn nhìn thấu tâm tư của cô, gật đầu cười nói: "Cô Hướng, chẳng lẽ không quan tâm bà nội của cô sao? Hoặc là ngay cả Lâm Mộ Tịch, cũng đã không quan tâm nữa?"
Đòn cảnh cáo cũng chỉ là như thế thôi nhỉ, Hướng Vãn siết chặt tay, nhìn khuôn mặt tươi cười của An Mạn, đột nhiên bước một bước dài xông lên, tát một cái. An Mạn có thể đi theo Lê Thiên Qua, đương nhiên thân thủ cũng không kém, vậy mà cô ta cũng không có tránh né, nhận lấy cái tát này của Hướng Vãn, sau đó chỉnh sửa đầu tóc rối bời một chút: "Cô Hướng có thể đi được chưa?"
Cửa lớn màu đen, chạm trổ trên mỗi góc lan can đều khác nhau, kiểu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, Hướng Vãn nhìn không hiểu, một kiệt tác nghệ thuật như vậy, ở trong mắt của Hướng Vãn, thấy thế nào cũng cảm thấy không khác gì cửa trại tạm giam. Xe đi vào bên trong, khoảng chừng năm phút đồng hồ mới tới cửa chính biệt thự. Ra hiệu Hướng Vãn đi vào, sau đó An Mạn xoay người đi, cửa bị đóng lại trong nháy mắt, lòng Hướng Vãn vốn đang thấp thỏm, thế nhưng lại bình tĩnh lại, tệ nhất, cũng chỉ là chết thôi. Cô thản nhiên đi vào. Giá sách làm bằng gỗ, chiếm trọn một mặt tường, thử ngửi kỹ, hình như trong phòng còn có mùi của sách. Thư phòng được thiết kế theo phong cách Duplex trang nhã, sàn nhà bằng gỗ, đạp lên lặng yên không một tiếng động. Bên trái tường, treo mấy bức tranh sơn thủy, ba Hướng Vãn rất thích quốc hoạ, cho nên cô xem cũng hiểu sơ sơ, vừa nhìn liền biết, những thứ này đều xuất từ tay danh gia. Chính giữa để một bình phong, vẽ đường thôn quê ẩn nơi xa, ý cảnh hiện ra giữa biển tuyết bay bay hoàn mỹ giống như thật. Phía sau bình phong, có một tủ sách, trên bàn bày sách bút, mực, giấy, nghiên, chợt nhìn, thật đúng là làm cho người ta có một cảm giác xuyên qua thời không, xuyên đến cổ đại, một thư hương thế gia. Trước khi chuyển mắt nhìn cái khác, cô liền thấy Lê Thiên Qua, anh ta tùy ý mặc bộ quần áo ở nhà, ngồi ở trước bàn đọc sách, đang lật một quyển sách, Hướng Vãn đi vào thì thấy, không ngờ là “Sử ký”, xem chính là trang ghi chép về Hạng Vũ kia: "Trời hại ta, ta vượt qua sông làm gì! Vả chăng Tịch này cùng tám ngàn con em Giang Đông vượt Trường Giang đi về hướng tây, nay không còn lấy một người trở về! Dù cho các bậc cha anh ở Giang Đông thương ta, cho ta làm vương, ta cũng còn mặt mũi nào mà gặp họ nữa. Dù họ không nói, Tịch này há chẳng thẹn trong lòng sao?" Lê Thiên Qua giống như là mới phát hiện ra Hướng Vãn, gấp sách lại, mỉm cười với cô một cái: "Em đã đến rồi, ngồi đi."
Hướng Vãn không khỏi kinh ngạc, nhưng vẫn ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh. Lê Thiên Qua đứng lên, từ trên bàn cầm lấy một quyển tập tranh, đi tới, ngồi ở bên người cô, đưa tập tranh tới trước mặt cô: "Em nhìn xem bên trong có thích gì hay không, thích thì mua lại."
Hướng Vãn không động đậy, lẳng lặng nhìn anh: "Lê Thiên Qua anh có ý gì?"
Lê Thiên Qua thấy cô không động, liền chủ động lật trang cho cô xem, chỉ vào một biệt thự ven biển nói: "Cái này cũng không tệ lắm, hoàn cảnh thanh tịch đẹp đẽ một chút." Anh lại lật mấy tờ, hai mắt tỏa sáng: "Cái này cũng rất được, không khí trên núi không tệ."
"Lê Thiên Qua, rốt cuộc anh có ý gì?" Hướng Vãn vứt bỏ tập tranh, căm tức nhìn anh. Không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần Hướng Vãn vừa thấy Lê Thiên Qua, là bắt đầu phát hỏa, cũng không có cách nào xem nhẹ bình tĩnh hòa nhã như trước kia. Trên mặt Lê Thiên Qua vẫn là nụ cười nhẹ nhàng, ấn vào bụng mình, từ từ cúi người xuống, nhặt tập tranh, sau đó đưa tới trước mặt Hướng Vãn: "Em tùy tiện xem một chút là được rồi, thích căn hộ nào, thì chúng ta mua căn hộ đó."
"Lê Thiên Qua cuối cùng anh muốn làm cái gì?!" Hướng Vãn hoàn toàn tức giận, nếu Lê Thiên Qua mắng cô, ngược lại cô biết ứng phó như thế nào, nhưng hiện tại anh ta không đánh cũng không mắng, khiến Hướng Vãn hận đến sôi gan.
"Mua phòng ở, nơi này không khí quá đè nén, không thích hợp với em, tôi biết em không thích nơi này. Khu nhà ở kia của tôi, ở nội thành, quá ồn, cũng không thích hợp với em, cho nên muốn thương lượng với em một chút, chúng ta mua căn hộ." Lúc anh ta nói lời này, trên mặt vẫn luôn mỉm cười, giống như người đối mặt với anh ta không phải là Hướng Vãn, không phải là người có thù không đội trời chung với anh ta, không phải là người tự tay anh ta phá hủy. Loại cảm giác này, giống như cảnh tượng một đôi tình nhân sắp kết hôn, ở chung một chỗ bàn bạc tương lai. Nhưng Hướng Vãn còn có tương lai sao? Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ tới, càng không nghĩ tới, tương lai của mình có quan hệ với Lê Thiên Qua. Mà bây giờ Lê Thiên Qua đã bắt đầu ảo tưởng nếu như anh ta bỏ xuống tất cả, cùng lúc cô có thể quên tất cả, như vậy có phải bọn họ có thể cùng xây dựng gia đình không?
"Lê Thiên Qua, tôi là tôi, anh là anh, vĩnh viễn sẽ không có từ chúng ta xuất hiện!" Cô nói toạc ra. Lê Thiên Qua lại không tức giận, mà tiếp tục nhìn cô mỉm cười: "Như vậy thì chọn căn hộ ven biển đi, thiết kế này cũng rất hợp lý, khoảng cách giữa phòng trẻ con và phòng ngủ chính rất gần, dễ dàng chăm sóc bảo bảo."
Hướng Vãn nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cũng chỉ có chết lặng, thì ra anh ta đã biết, thì ra anh ta đã biết nhanh như vậy. Trong bụng của cô, sinh mệnh đó vẫn chỉ là tế bào, chỉ vì tế bào đó, anh ta liền chuyển biến nhiều sao như vậy? Đột nhiên Hướng Vãn cười, Lê Thiên Qua, anh có thể xỉ nhục tôi, nhưng anh không thể coi tôi là kẻ ngu.
"Lê Thiên Qua, thế nào anh đồng ý làm ba hời sao?"
Anh ta sửng sốt một chút, lập tức nói: "Em có ý gì?"
Hướng Vãn khẽ cười nói: "Anh thiếu não sao? Nghe không hiểu tôi nói sao, đứa bé này không phải của anh!"
Thế nhưng Lê Thiên Qua lại cười theo: "Hướng Vãn, vậy em có thể nói cho tôi biết, tự em có thể sanh con sao?"
"Lê Thiên Qua, sự thật chứng minh, không có anh tôi cũng có thể. Người như anh, thích hợp nhất là đoạn tử tuyệt tôn, bởi vì anh hoàn toàn không phải là người!"
"Rất đáng tiếc, tôi đã có con, mặc dù mẹ đứa bé này không được tốt lắm."
"Lê Thiên Qua tôi nói rồi, đây không phải là con của anh!"
"Như vậy em nói cho tôi biết, đứa bé trong bụng em là của ai?"
Hướng Vãn á khẩu không trả lời được, cô có thể nói ai, theo tính của Lê Thiên Qua, bất luận cô nói ai, bất luận đến cùng có thật hay không, Lê Thiên Qua cũng sẽ gây bất lợi với người đó, trình độ phát rồ của anh ta, làm người ta sợ.
Lê Thiên Qua nhíu mày: "Sao không nói được nữa à? Hướng Vãn, tháng này, em chỉ lên giường với tôi, chẳng lẽ bây giờ em đạt đến trình độ cao, không cần cùng đàn ông ** liền mang thai?"
"Thuốc tránh thai? Em còn muốn uống không?" Anh ta đứng lên, từ trong ngăn kéo bàn lấy ra một bình thuốc màu trắng, đổ ra mấy viên thuốc màu sắc rực rỡ đặt ở trên tay Hướng Vãn: "Màu hồng là vị dâu tây, màu vàng là chuối tiêu, em muốn uống loại nào?"
"Anh có ý gì?"
"Thật ra thì không phải em rất rõ sao? Hướng Vãn, đừng giả ngốc với tôi! Đây là kẹo hoa quả!"
Mặc dù từng nghi ngờ, nhưng giờ phút này nghe chính miệng anh ta nói ra, Hướng Vãn vẫn khiếp sợ không nói ra lời, sững sờ nhìn anh ta hồi lâu, sau đó oa một tiếng khóc lên.
Lẩm bẩm mắng: "Lê Thiên Qua anh là tên khốn kiếp, anh không phải là người, vậy mà anh dám dùng cái này hại tôi! Rốt cuộc anh muốn thế nào, tôi đã luân lạc tới trình độ này, Lê Thiên Qua, sao anh không chịu bỏ qua cho tôi? Tôi hận anh, anh biết rõ tôi hận anh, mà anh cũng hận tôi như vậy, tại sao còn muốn như vậy? Đứa bé này vốn không thể giữ, nó không nên xuất hiện, Lê Thiên Qua, tại sao anh muốn bức ép tôi?"
Lê Thiên Qua đứng ở trước mặt cô, ngăn ánh sáng trước mắt, hay là sự hiện hữu của anh ta, chính là tượng trưng cho bóng tối. Anh ta từ từ ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve gương mặt của cô: "Rất tốt, rốt cuộc khóc trước mặt tôi. Rất tốt, lần này, không phải là vì người khác, mà là khóc vì chúng ta. Hướng Vãn, thu nước mắt lại, chuyện không tốt cho thai nhi, tôi không cho phép em làm."
Hướng Vãn nhìn anh ta chằm chằm, tầm mắt hoàn toàn mơ hồ, nước mắt lách tách lăn xuống.
Lê Thiên Qua cúi người hôn trán của cô: "Tôi biết em không thích thành phố này, trước tiên ở nơi này vài ngày, chờ phòng ven biển chuẩn bị xong, chúng ta liền dời qua. Hiện tại an tâm dưỡng thai, không nên suy nghĩ bậy bạ."
Cô cắn răng nghiến lợi, nói từng chữ: "Lê Thiên Qua, tôi hận anh, lần trước tôi nên một đao giết chết anh!"
Lê Thiên Qua đưa tay vuốt ve vết thương trên bụng mình, vết thương của anh khép lại rất chậm, mấy ngày trước còn từng vỡ ra một lần, đây đã là lần thứ hai anh khâu vết thương rồi. Vết thương rất sâu, cách gan chỉ có nửa phân, đây có tính là mạng anh lớn không?
Anh cười: "Hướng Vãn, về sau em có rất nhiều cơ hội giết tôi, điều kiện tiên quyết là em phải ở lại bên cạnh tôi, lấy lòng tôi, để cho tôi buông lỏng cảnh giác với em."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook