Tình Kiếp Tam Sinh
-
Chương 2: Cậu thử gọi tiếng nương tử tôi nghe xem nào
Sau khi tôi sắp sếp xong mọi việc ở âm phủ, Diêm Vương đích thân đóng ba cái dấu ở gáy tôi, một cái dấu chính là một đời ở nhân gian. Sau khi ba cái dấu đó biến mất, tôi dứt khoát phải trở về âm phủ, trở về coi giữ bên Vong Xuyên.
Tôi mặc một chiếc váy trắng đến nhân gian trong ánh mắt ngưỡng mộ của các linh vật âm phủ.
Cõi nhân gian chỉ được biết qua sách vở náo nhiệt, thú vị và nguy hiểm hơn so với tưởng tượng của tôi nhiều.
Ngày thứ ba đến nhân gian, trên đường tìm Mạch Khê tôi đi qua một ngôi miếu, phát hiện ra trong miếu thờ Bồ tát Địa Tạng[1], tôi liền thành kính đi vào bái lạy, vừa quỳ xuống còn chưa kịp khấu đầu xong thì một vị hòa thượng đầu trọc, tuổi cao nhưng vẫn nhanh nhẹn, cầm một con dao cạo đột nhiên đi ra. Ông ta hòa nhã cười với tôi: “A di đà Phật, thí chủ biết đường mê mà quay đầu, quy y cửa Phật, thật là một việc tốt lành”.
[1]. Bồ tát Địa Tạng: Một vị Bồ tát chuyên cứu độ sinh linh trong địa ngục và trẻ em chết yểu. Có khi Bồ tát Địa Tạng cũng được xem là Bồ tát chuyên cứu giúp người lữ hành phương xa.
Tôi ngây người ra, còn chưa kịp hiểu ý ông ta là gì thì con dao cạo của ông ta đã hường về mái tóc của tôi.
Tôi là hòn đá, đá Tam Sinh, cái khó mọc nhất trên thân thể chính là tóc, chờ nó dài cả nghìn năm nay, cuối cùng cũng có được chút tóc dài mượt mà, vậy mà con lừa trọc này dám cả gan cạo đầu tôi! Tôi đùng đùng nổi giận quay người đá lão ta ra, không ngờ lão hòa thượng này lại là một kẻ có võ công, lão ta né được cú đá của tôi dễ như trở bàn tay.
Lão ta thu nụ cười hòa nhã trên mặt lại: “Thí chủ có ý gì đây?”.
Tôi đáp: “Lão trọc, ông có ý gì vậy?”.
Lão ta khẽ hừ một tiếng lạnh lùng: “Ta cứ tưởng rằng loài yêu vật mi muốn quy y cửa Phật để chuộc tội, không ngờ mi lại đến để thách thức!”.
“Yêu vật? Ông nhận nhầm rồi, tôi không phải là…”.
“Hừ, âm khí trên người mi từ cách xa ba dặm ta đã ngửi thấy rồi, đừng có mà giảo biện nữa!”.
Tôi ngửi trái ngửi phải, thực sự không hề cảm thấy âm khí trên người nặng thế, âm khí của những con cá dưới sông Vong Xuyên còn nặng hơn tôi cảm trăm lần. Lão hòa thượng đó lại không hề nghe tôi giải thích, con dạo cạo lại giơ về phía tôi. Sát khí đã bừng lên nhưng tôi chợt nhớ trước khi đến nhân gian, Diêm Vương đã trăm nghìn lần dặn dò tôi, tuyệt đối không được hại đến sinh mệnh của người khác.
Tôi liền thu chiêu, quay đầu, co cẳng chạy.
Lão hòa thượng đuổi theo tôi khắp quả núi lớn. Tôi chạy đến mức sức tàn lực kiệt, chỉ muốn cho lão trọc một đập, làm lão ta ngủ một lần không bao giờ dậy nữa.
Đột nhiên, có một mùi hương lạ bay qua trước mũi. Ở âm phủ, tôi chưa từng ngửi thấy một mùi hương nào tuyệt diệu đến vậy, tâm trí lập tức bị cuốn theo. Khi chạy lại gần, một biển hoa như một áng mây đỏ hiện ra trước mắt tôi.
Mùa này được người ta gọi là mùa đông, những tinh thể lóng lánh phủ trên những cành hoa đỏ kia được người ta gọi là tuyết. Mà tôi lại không biết những bông hoa đỏ kia tên là gì. Đi qua biển hoa với hương thơm kỳ lạ đó thì thấy một tiểu viện an tĩnh tọa lạc phía trong.
Sợi tơ hiếu kỳ giăng lên trong tâm trí tôi, tôi mở cánh cửa tiểu viện ra. Vừa mới bước vào tiểu viện, kim ấn mà Mạch Khê lưu lại ở cổ tay tôi đột nhiên lóe sáng, tim tôi đập mạnh, đi vào căn phòng chính của tiểu viện, chợt nghe thấy một giọng nữ dịu dàng ấm áp: “À ơi à ơi, à ơi à ơi”.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa he hé, khẽ khàng nhìn vào bên trong. Một thiếu phụ ngồi trên giường đang ôm một hài nhi. Nhìn kỹ một chút, tôi cười, dung mạo này, chiếc mũi này, đôi môi này, không phải là bản sao mũm mĩm của Mạch Khê thì là gì!
Quả là không mất chút công sức nào!
Nhưng chàng hiện giờ chỉ là một hài nhi, quên hết kiếp trước rồi, lại còn chưa thể nhận ra người, tôi làm thế nào để quyến rũ chàng đây? Hay là tôi sẽ luôn ở bên cạnh chàng, bảo vệ chàng lớn lên, quyết không để cho bọn con gái hay con trai khác lợi dụng chàng trong lúc chàng còn nhỏ.
Tôi đang nghĩ vậy thì sau lưng dội lại một tiếng quát to: “Đồ yêu nghiệt chạy đâu!”.
Tôi giật mình, vội vã bổ nhào về bên trái, mở ầm cửa ra, nhảy vọt vào trong nhà. Con dao cạo xượt qua, tôi chỉ nhìn thấy một nhúm tóc tơ trước trán nhanh chóng rơi xuống.
Ủ rũ bò ra đất, ánh mắt tôi trống rỗ nhìn vào nhúm tóc đen rớt nhẹ xuống đất.
“Á…!”. Tiếng hét kinh hoàng của người thiếu phụ chỉ khiến tôi cảm thấy thật xa xôi, còn lời dặn dò của Diêm Vương thì chỉ còn ẩn hiện như mây trôi, càng không còn tác dụng.
Tôi bật người dậy, linh lực dồn lại trong lòng bàn tay, đem theo âm khí ngàn năm ở Vong Xuyên ra tát cho lão hòa thượng một cái, cú tát này có thể khiến cho lão phọt óc, nhưng tiếng gào của hài nhi đột nhiên làm lý trí tôi sực tỉnh.
Cú đánh chệch sang bên cạnh, đập vào thanh xà trên cửa, làm cho cả gian nhà gỗ rung lên ba hồi. Tôi lộn người nhảy ra ngoài. Lão trọc kia dường như bị cái tát của tôi làm cho khiếp sợ, mãi một hồi mới định thần lại. Lão ta nhìn tôi, lại nhìn Mạch Khê mũm mĩm, đột nhiên nói với người thiếu phụ sắc mặt đang đầy sự kinh hoàng: “Ấn đường có nốt ruồi son, con của chị là người không lành, sinh ra đã triệu loại yêu nghiệt này đến, sau này sẽ khắc tất cả những người thân thiết!”.
Lời nói vừa thốt ra, người thiếu phụ sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, ôm lấy đứa trẻ, không biết phải làm thế nào nữa.
Tôi bực tức hét to: “Lão trọc đừng có nói xằng!”. Mọi người trong nhân gian đều tin lời tiên đoán của những hòa thượng đạo sĩ, lão ta nói như vậy, quả thật sẽ hủy hoại cả cuộc đời Mạch Khê.
“Hừ! Yêu nghiệt, vừa rồi ngươi nhân lúc ta không kịp chuẩn bị đã đánh lén, lần này lão tăng nhất định sẽ cho ngươi biết tay!”.
Con dao cạo trong tay lão hòa thượng sáng lóe lên, hóa thành một cây thiền trượng, hướng thẳng về phía tôi, đạo hạnh của lão hòa thượng này không cao, nhưng ánh Phật quang trên cậy thiền trượng khiến cho tôi không dám nhìn thẳng. Âm ty địa phủ sợ nhất chính là thánh quang của Phật Tổ Tây Phương. Tôi chống đỡ không nổi, liên tiếp thoái lui.
Tôi vốn cho rằng, tôi và lão hòa thượng kia sẽ không đánh nhau lâu. Tôi là hòn đá nên sự nhẫn nại là điểm mạnh nhất của tôi, chờ cho lão hòa thượng này mệt tự rút lui, tôi sẽ trở lại ở bên Mạch Khê chờ chàng lớn lên là tốt nhất. Nhưng cái lão hòa thượng ở chốn nhân gian này lại kiên trì hơn tôi tưởng rất nhiều lần, lão ta coi việc diệt yêu trừ ma là sứ mệnh cả đời. Và có lẽ tôi là yêu quái lợi hại nhất mà lão ta từng gặp, cho nên lão ta coi việc diệt trừ tôi là nhiệm vụ trừ ma hộ đạo cao nhất trong cuộc đời lão ta.
Cuộc chiến giữa tôi và lão ta diễn ra ở chốn nhân gian tròn chín năm trời.
Chín năm!
Sau cùng không phải là lão ta từ bỏ việc giết tôi, mà là hai người anh em Hắc Bạch Vô Thường của tôi đã đến ngoắc linh hồn của lão ta đi…
Lúc nhìn thấy người quen, tôi đang trốn trong núi sâu, trốn đến mức khốn đốn thê thảm. Nhìn bọn họ đến ngoắc linh hồn của lão trọc đi, tôi mừng đến mức ôm lấy hai cái lưỡi dài của họ mà khóc dầm dề. Nhân tiện, tôi còn dặn dò họ nhất định phải nói với Mạnh Bà, bảo bà múc cho lão hòa thượng này nhiều canh một chút, làm cho lão ta kiếp sau trở thành kẻ si đần ngốc nghếch, một đời đau khổ thê lương.
Xử lý xong lão hòa thượng, tôi chỉnh trang lại dung nhan chín năm trời chưa chỉnh trang lại của mình, vượt qua núi sông ngàn dặm mới tìm thấy tiểu viện mà tôi gặp Mạch Khê lúc đầu.
Trải qua chín năm ở nhân gian, tôi đã biết loài hoa đỏ có mùi hương kỳ lạ kia gọi là hoa mai.
Nhưng tôi lại không hề biết, thời gian chín năm lại có thể biến rừng mai mỹ lệ diệu kỳ trở nên héo khô lụi tàn.
Tôi chầm chậm bước đến gần tiểu viện, kim ấn ở cổ tay tôi lại lóe sáng lên. ở ngoài cửa viện tôi đã nhìn thấy một đứa trẻ lem luốc cầm cây chổi cao hơn nó rất nhiều đang quét cái sân hoang vắng. Âm thanh xào xạc nghe thật thê lương.
Cảm thấy như có người bước vào, đứa trẻ đột nhiên quay đầu lại.
Tôi nhìn thấy đôi mắt trong vắt và nốt ruồi đỏ tươi ở giữa hai lông mày, lòng thắt lại, tay run run, kẹo mua cho Mạch Khê rơi xuống đất.
“Cô là ai?”. Cậu bé đến trước mặt hỏi.
Tôi ngồi xuống ngang tầm với cậu bé. Khi nhìn thấy bóng hình tôi trong đôi mắt trong veo của cậu, tôi dùng tay áo lau vết bẩn trên mặt cậu: “Tôi tên là Tam Sinh, tôi đến để quyến rũ cậu”.
Cậu nhìn tôi chằm chằm, không nói gì, để mặc tôi dùng ống tay áo lau sạch mặt mình. Tôi nhìn quần áo rách rưới cậu mặc và những vết thương xanh tím trên cổ trên tay cậu rồi nhớ lại dáng vẻ của mẹ cậu chín năm về trước không hề giống như một kẻ bần hàn rách rưới, sao lại để Mạch Khê ra nông nỗi này.
“Mẹ của cậu đâu?”. Tôi hỏi.
“Chết rồi”.
Câu trả lời thản nhiên thẳng thừng của cậu lại làm cho tôi ngớ người ra. Người phàm không phải vẫn thường để ý đến việc sinh tử sao? Còn với cậu… Có lẽ là cậu còn quá nhỏ, nên chưa hiểu được những việc sinh tử trong đời. Tôi chỉ có thể lý giải như vậy mà thôi.
“Nếu mẹ cậu đã qua đời, vậy thì việc của cậu đều do cậu tự làm chủ, cậu nhớ là bắt đầu từ hôm nay có thể xem như tôi đã quyến rũ cậu rồi”.
Cậu vẫn nhìn tôi không đáp. Tôi gãi gãi đầu, cảm thấy nói chuyện với một đứa trẻ thật là khó khăn, hơn nữa đứa trẻ này lại là một đứa trẻ có chút lầm lý ít nói. Tôi quyết định dùng ngôn ngữ đơn giản giải thích cho cậu một hồi.
“Nói cách khác, bắt đầu từ hôm nay tôi chính là nương tử của cậu, theo quy định của người trần, tôi chính là con dâu nuôi từ nhỏ của nhà cậu. Nhưng việc này không quan trọng. Quan trọng là từ sau có tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt cậu nữa”. Đôi mắt cậu sáng lên, tôi xoa xoa đầu cậu: “Cậu thử gọi tiếng nương tử tôi nghe xem nào”.
Im lặng một hồi, cậu gọi: “Tam sinh”.
“Là nương tử”.
“Tam Sinh”.
“Nương tử”.
“Tam Sinh”.
“Được rồi”. Tôi đành chấp nhận: “Thế gọi là Tam Sinh vậy”.
“Tam Sinh”.
“Ờ”.
Tôi mãi nhớ ngày hôm đó, cậu đã nhiều lần gọi tên tôi, mỗi lần đều gọi đến khi tôi phải trả lời mới thôi. Mãi về sau, tôi mới biết nguyên nhân cậu làm vậy là vì từng có một lần, cậu cũng gọi tên mẹ mình nhiều lần như vậy nhưng không hề nhận được bất cứ một lời đáp nào.
Mạch Khê vốn là chiến thần trên thiên đình, mặc dù hiện giờ chàng đang xuống trần lịch kiếp, làm một người thường, nhưng cũng cần phải làm một người trần biết lễ nghĩa, ôn hòa nho nhã, vì vậy tôi liền quyết định đưa chàng đến học ở thư viện[2].
[2] Thư viện là một hình thức tổ chức giáo dục ở địa phương, xuất hiện vào thời Đường, phát triển ở thời Tống, lúc đầu chỉ do người dân tự thành lập, sau có sự tham gia của triều đình.
Các chỗ chúng tôi không xa có một thị trấn nhỏ, trong trấn chỉ có một thư viện. Các phu tử trong thư viện biết Mạch Khê hồi nhỏ từng bị một lão hòa thượng tiên đoán cậu sẽ khắc tất cả những người gần gũi với mình nên không bằng lòng thu nhận.
Tôi bảo Mạch Khê ôm một đĩnh vàng Nguyên Bảo lượn một vòng quanh thư viện, cuối cùng các phu tử đồng ý nhận cậu.
Ngày đưa cậu vào thư viện, tôi búi tóc cho cậu, cậu nhìn tôi qua gương, trong mắt đầy ắp nỗi thấp thỏm. Tôi dịu dàng nói: “Cậu phải sống ở nhân thế này mấy chục năm, thời gian này không dài, tôi sẽ bảo vệ cậu bình an cả đời. Nhưng tôi hy vọng cậu sẽ trở thành một người có trách nhiệm, sống một cuộc đời hoành tráng. Đi học là bắt buộc. Vào thư viện rồi nghe lời các phu tử, mặc dù họ không phải là thánh nhân, nhưng trước mặt học trò dù sao cũng tỏ ra đạo mạo. Cố gắng học nhé!”.
Mạch Khê gật đầu.
Buổi tối cậu trở về, trên mặt lại bị thương, một vết đỏ một vết xanh. Tôi hỏi cậu: “Bị bắt nạt à?”.
Cậu gật đầu.
“Có đánh trả không?”.
Cậu lắc đầu.
Tôi chăm sóc vết thương cho cậu, hỏi: “Kẻ bắt nạt cậu sống ở đâu?”.
Thằng mập Vương là con trai của một địa chủ trong trấn, nhà nó giàu có, hậu viện cũng khá lớn. Thấy vậy tôi vô cùng thích thú. Sau khi châm một mồi lửa ở trong phòng chứa củi nhà nó, vừa hay gặp một trận gió nam thổi tới làm cho ngọn lửa này bùng lên. Cả một vùng trời được ánh lửa chiếu sáng rực.
Tôi thấy đó là một cảnh vô cùng hoành tráng, liền dắt Mạch Khê đi đến một nơi có tầm nhìn đẹp, chỉ ngọn lửa ngợp trời nhà thằng mập Vương, nói: “Cười cho đã đi”.
Mạch Khê trầm lặng, cậu nhìn tôi: “Tam Sinh, phu tử nói phải lấy đức báo oán”.
“Mạch Khê, cậu phải học cách phân biệt. Phu tử nói câu này rõ ràng là nói dóc, lừa gạt cậu. Nghe là được rồi, không được coi là thật”.
Mạch Khê nghe xong lời tôi nói, chậm rãi phát ra ba tiếng “Ha ha ha”.
Thời gian ở nhân thế trôi qua thật nhanh, nháy mắt, Mạch Khê đã hai mươi tuổi.
Dưới sự dày công giáo dục của tôi, không có gì ngạc nhiên khi Mạch Khê trở thành một quân tử dịu dàng như ngọc. Dáng vẻ thân hình của chàng so với lúc tôi nhìn thấy chàng ở địa phủ không khác là bao. Dáng vẻ của người trời như thế này cực kỳ hiếm gặp ở nhân thế. Mạch Khê lại thông tuệ phi thường nên nổi danh khắp vùng này.
Tuy nhiên, “Heo sợ lớn nhanh, người sợ nổi danh”, câu tục ngữ này có thể lưu truyền lâu như vậy, tất có lý của nó.
Trong một buổi sớm đẹp trời gió mát, tôi nằm nghiêng trên giường đọc quyển sách mới ra, đó là một vở kịch tình cảm hành động về tài tử giai nhân sau khi trải qua bao khó khăn hoạn nạn. Tôi đang xem đến chỗ kịch tính, Mạch Khê từ phía ngoài bước vào. Chàng nhặt hai chiếc áo mà tôi tiện tay vứt trên đất, đặt lại ngay ngắn, rót tôi cốc nước rồi nói: “Suốt ngày nằm ở trong phòng cũng không tốt, Tam Sinh cũng phải ra ngoài sưởi nắng đi”.
Tôi đón lấy chiếc cốc, đôi mắt vẫn không rời quyển sách, nói lấy lệ: “Mặt trời đối với tôi giống như thuốc độc, chả có chút tác dụng gì đối với thân thể em”.
Nhưng chàng không tin lời tôi, nói: “Sáng nay tuyết rơi, hoa mai trong sân đang độ đẹp, đi ngắm hoa một chút đi mà”. Tôi nhìn chàng, thấy tia hy vọng sáng lên lấp lánh trong mắt chàng, tôi đặt cuốn sách đang đến đoạn ứ ứ á á xuống: “Được rồi, đi dạo cùng chàng”.
Chàng cười nhẹ nhàng, vô cùng vui thích.
Tôi nắm chặt tay chàng từng bước, từng bước đi dạo trong rừng mai. Chàng không hề gạt tôi, hôm nay hoa mai nở thật sự rất đẹp.
“Mạch Khê, chàng biết em thích nhất cảnh sắc mai đỏ tỏa hương trong tuyết trắng lấp lánh, nhưng chàng có biết vì sao không?”.
Chàng nghĩ một hồi, “Chắc vì tính khí của Tam Sinh và loài hoa này rất giống nhau”. Tôi đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm vào mắt chàng lắc lắc đầu, chỉ cười mà không nói gì.
Chàng tuy không hiểu nhưng cũng để mặc cho tôi nhìn, gương mặt dần dần lộ ra nét cười: “Tam Sinh thích nhìn ta?”.
“Thích”. Tôi dùng tay đo khoảng cách đỉnh đầu của chàng và tôi, chàng đã cao hơn tôi tròn một cái đầu, tôi nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Mạch Khê, gọi câu nương tử nghe nào”.
Tai chàng đột nhiên đỏ bừng lên.
Tôi nói: “Chàng sắp thành niên[3] rồi, em nghĩ người vợ nuôi từ nhỏ đây cũng nên được lên chức. Chàng chọn ngày lấy em luôn đi”.
[3] Trong thời cổ, đàn ông tròn hai mươi tuổi mới được coi là đã trưởng thành.
Sắc đỏ từ tai chàng lan đến tận hai má, yết hầu khẽ động đậy, sau một lúc lâu mắt chàng thoáng vẻ giận dỗi: “Tam Sinh, nàng, nàng lúc nào cũng…”. Chàng còn chưa nói hết, tôi chợt thấy phía ngoài rừng mai có tiếng người.
Từ sau khi Mạch Khê có chút danh tiếng, thường có người đến tìm chàng. Thường ngày tôi không hề nói gì, nhưng hôm nay bọn họ đã cắt ngang lúc tôi đang bàn chuyện hôn nhân. Mặt tôi xị xuống, rất là khó chịu.
Tiếng nói càng ngày càng to, Mạch Khê cũng loáng thoáng nghe thấy: “Tam Sinh, hình như có người đến, chúng ta hãy về nhà đi”.
Tôi ừ một tiếng, quay người trở về phòng mình, tiếp tục đọc sách. Mạch Khê đi ra sảnh lớn tiếp khách.
Đến gần trưa, Mạch Khê tiễn khách về rồi đến phòng tôi. Chàng ngồi xuống không nói gì, tôi cũng tựa vào ghế không nói gì. Tính nhẫn nại của tôi có cơ hội thể hiện, chàng cuối cùng cũng phải lên tiếng trước.
“Tam Sinh”.
“Ừ”.
“Người hôm nay đến tìm là tuần phủ đại nhân”.
“Ừ”.
“Ông… ông ta bảo ta đến kinh thành làm quan”.
“Ừ”.
Có lẽ sự lạnh nhạt của tôi làm cho Mạch Khê khó xử, chàng cẩn thận nhìn kỹ vẻ mặt của tôi, dường như đã hạ quyết tâm lắm, nói: “Ta muốn đi”.
Tôi lặng lẽ lật đến trang sách cuối cùng xong mới quay đầu lại nhìn Mạch Khê, chỉ thấy đôi mắt chàng đăm đăm nhìn tôi. Tôi than một tiếng: “Nam nhi chí ở bốn phương, chàng muốn đi làm quan, chứ không phải muốn đi ăn cướp. Ờ, tuy rằng tính chất của hai nghề chẳng khác nhau là mấy. Nhưng trên triều đình cũng là nơi thi thố tài năng, thực hiện hoài bão. Em luôn hy vọng chàng có thể làm một trang nam tử đội trời đạp đất. Đến nay chàng đã có năng lực và cơ hội rồi. Cứ mạnh dạn đi, còn nhìn em làm gì?”.
Mạch Khê lắc đầu: “Ta làm quan không hề vì hoài bão gì cả”. Má chàng ửng đỏ: “Như nàng vừa nói ta cũng sắp thành niên rồi, ta… cũng luôn nghĩ hôm nào sẽ nói với nàng chuyện thành thân”.
Tôi đang nâng cốc trà liền sững lại.
Chàng cười cực kỳ bối rối: “Nhưng mà, Tam Sinh, nàng lại luôn luôn nhanh hơn ta một bước”. Chàng nói: “Ta muốn thành gia lập thất với nàng, nhưng ta là một trang nam tử, kiên quyết không thể để nàng nuôi cả đời được. Ta muốn bằng năng lực của mình đem đến cho nàng cuộc sống hạnh phúc vẹn tròn. Tam Sinh, nàng có bằng lòng đợi ta hai năm không? Chờ ngày ta công thành danh toại rồi sẽ trở về cưới nàng”.
Tôi không thể nào nói không được.
Khoảnh khắc đó, tôi nguyện làm một người con gái bình thường, nguyện một mình trong căn phòng trống chờ chàng về tới cửa, nhẹ nhàng gọi tôi một tiếng: “Tam Sinh”.
Nhưng chàng muốn tôi chờ chàng hai năm, hòn đá tôi đây vốn rất nhẫn nại nhưng lần này không thể nhẫn nại được nữa. Một đêm khuya trằn trọc không yên, tôi bật dậy trên giường gọi: “Mạch Khê”. Lòng tôi biết rõ chàng không ở đó, nhưng vẫn gọi tên chàng, làm như nếu gọi như thế thì chàng sẽ xuất hiện ngay trước mắt tôi vậy.
“Mạch Khê”.
Tôi đã gọi chàng ba tiếng như vậy nhưng tôi không nghe thấy gì ngoài tiếng gió xào xạc bên ngoài. Tôi không thể nào ngủ được nữa, dứt khoát trở dậy xuống giường, không chuẩn bị gì, chỉ mặc chiếc áo trắng rồi ra khỏi cửa, đi thẳng đến kinh thành tìm phu quân của tôi.
Tôi mặc một chiếc váy trắng đến nhân gian trong ánh mắt ngưỡng mộ của các linh vật âm phủ.
Cõi nhân gian chỉ được biết qua sách vở náo nhiệt, thú vị và nguy hiểm hơn so với tưởng tượng của tôi nhiều.
Ngày thứ ba đến nhân gian, trên đường tìm Mạch Khê tôi đi qua một ngôi miếu, phát hiện ra trong miếu thờ Bồ tát Địa Tạng[1], tôi liền thành kính đi vào bái lạy, vừa quỳ xuống còn chưa kịp khấu đầu xong thì một vị hòa thượng đầu trọc, tuổi cao nhưng vẫn nhanh nhẹn, cầm một con dao cạo đột nhiên đi ra. Ông ta hòa nhã cười với tôi: “A di đà Phật, thí chủ biết đường mê mà quay đầu, quy y cửa Phật, thật là một việc tốt lành”.
[1]. Bồ tát Địa Tạng: Một vị Bồ tát chuyên cứu độ sinh linh trong địa ngục và trẻ em chết yểu. Có khi Bồ tát Địa Tạng cũng được xem là Bồ tát chuyên cứu giúp người lữ hành phương xa.
Tôi ngây người ra, còn chưa kịp hiểu ý ông ta là gì thì con dao cạo của ông ta đã hường về mái tóc của tôi.
Tôi là hòn đá, đá Tam Sinh, cái khó mọc nhất trên thân thể chính là tóc, chờ nó dài cả nghìn năm nay, cuối cùng cũng có được chút tóc dài mượt mà, vậy mà con lừa trọc này dám cả gan cạo đầu tôi! Tôi đùng đùng nổi giận quay người đá lão ta ra, không ngờ lão hòa thượng này lại là một kẻ có võ công, lão ta né được cú đá của tôi dễ như trở bàn tay.
Lão ta thu nụ cười hòa nhã trên mặt lại: “Thí chủ có ý gì đây?”.
Tôi đáp: “Lão trọc, ông có ý gì vậy?”.
Lão ta khẽ hừ một tiếng lạnh lùng: “Ta cứ tưởng rằng loài yêu vật mi muốn quy y cửa Phật để chuộc tội, không ngờ mi lại đến để thách thức!”.
“Yêu vật? Ông nhận nhầm rồi, tôi không phải là…”.
“Hừ, âm khí trên người mi từ cách xa ba dặm ta đã ngửi thấy rồi, đừng có mà giảo biện nữa!”.
Tôi ngửi trái ngửi phải, thực sự không hề cảm thấy âm khí trên người nặng thế, âm khí của những con cá dưới sông Vong Xuyên còn nặng hơn tôi cảm trăm lần. Lão hòa thượng đó lại không hề nghe tôi giải thích, con dạo cạo lại giơ về phía tôi. Sát khí đã bừng lên nhưng tôi chợt nhớ trước khi đến nhân gian, Diêm Vương đã trăm nghìn lần dặn dò tôi, tuyệt đối không được hại đến sinh mệnh của người khác.
Tôi liền thu chiêu, quay đầu, co cẳng chạy.
Lão hòa thượng đuổi theo tôi khắp quả núi lớn. Tôi chạy đến mức sức tàn lực kiệt, chỉ muốn cho lão trọc một đập, làm lão ta ngủ một lần không bao giờ dậy nữa.
Đột nhiên, có một mùi hương lạ bay qua trước mũi. Ở âm phủ, tôi chưa từng ngửi thấy một mùi hương nào tuyệt diệu đến vậy, tâm trí lập tức bị cuốn theo. Khi chạy lại gần, một biển hoa như một áng mây đỏ hiện ra trước mắt tôi.
Mùa này được người ta gọi là mùa đông, những tinh thể lóng lánh phủ trên những cành hoa đỏ kia được người ta gọi là tuyết. Mà tôi lại không biết những bông hoa đỏ kia tên là gì. Đi qua biển hoa với hương thơm kỳ lạ đó thì thấy một tiểu viện an tĩnh tọa lạc phía trong.
Sợi tơ hiếu kỳ giăng lên trong tâm trí tôi, tôi mở cánh cửa tiểu viện ra. Vừa mới bước vào tiểu viện, kim ấn mà Mạch Khê lưu lại ở cổ tay tôi đột nhiên lóe sáng, tim tôi đập mạnh, đi vào căn phòng chính của tiểu viện, chợt nghe thấy một giọng nữ dịu dàng ấm áp: “À ơi à ơi, à ơi à ơi”.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa he hé, khẽ khàng nhìn vào bên trong. Một thiếu phụ ngồi trên giường đang ôm một hài nhi. Nhìn kỹ một chút, tôi cười, dung mạo này, chiếc mũi này, đôi môi này, không phải là bản sao mũm mĩm của Mạch Khê thì là gì!
Quả là không mất chút công sức nào!
Nhưng chàng hiện giờ chỉ là một hài nhi, quên hết kiếp trước rồi, lại còn chưa thể nhận ra người, tôi làm thế nào để quyến rũ chàng đây? Hay là tôi sẽ luôn ở bên cạnh chàng, bảo vệ chàng lớn lên, quyết không để cho bọn con gái hay con trai khác lợi dụng chàng trong lúc chàng còn nhỏ.
Tôi đang nghĩ vậy thì sau lưng dội lại một tiếng quát to: “Đồ yêu nghiệt chạy đâu!”.
Tôi giật mình, vội vã bổ nhào về bên trái, mở ầm cửa ra, nhảy vọt vào trong nhà. Con dao cạo xượt qua, tôi chỉ nhìn thấy một nhúm tóc tơ trước trán nhanh chóng rơi xuống.
Ủ rũ bò ra đất, ánh mắt tôi trống rỗ nhìn vào nhúm tóc đen rớt nhẹ xuống đất.
“Á…!”. Tiếng hét kinh hoàng của người thiếu phụ chỉ khiến tôi cảm thấy thật xa xôi, còn lời dặn dò của Diêm Vương thì chỉ còn ẩn hiện như mây trôi, càng không còn tác dụng.
Tôi bật người dậy, linh lực dồn lại trong lòng bàn tay, đem theo âm khí ngàn năm ở Vong Xuyên ra tát cho lão hòa thượng một cái, cú tát này có thể khiến cho lão phọt óc, nhưng tiếng gào của hài nhi đột nhiên làm lý trí tôi sực tỉnh.
Cú đánh chệch sang bên cạnh, đập vào thanh xà trên cửa, làm cho cả gian nhà gỗ rung lên ba hồi. Tôi lộn người nhảy ra ngoài. Lão trọc kia dường như bị cái tát của tôi làm cho khiếp sợ, mãi một hồi mới định thần lại. Lão ta nhìn tôi, lại nhìn Mạch Khê mũm mĩm, đột nhiên nói với người thiếu phụ sắc mặt đang đầy sự kinh hoàng: “Ấn đường có nốt ruồi son, con của chị là người không lành, sinh ra đã triệu loại yêu nghiệt này đến, sau này sẽ khắc tất cả những người thân thiết!”.
Lời nói vừa thốt ra, người thiếu phụ sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, ôm lấy đứa trẻ, không biết phải làm thế nào nữa.
Tôi bực tức hét to: “Lão trọc đừng có nói xằng!”. Mọi người trong nhân gian đều tin lời tiên đoán của những hòa thượng đạo sĩ, lão ta nói như vậy, quả thật sẽ hủy hoại cả cuộc đời Mạch Khê.
“Hừ! Yêu nghiệt, vừa rồi ngươi nhân lúc ta không kịp chuẩn bị đã đánh lén, lần này lão tăng nhất định sẽ cho ngươi biết tay!”.
Con dao cạo trong tay lão hòa thượng sáng lóe lên, hóa thành một cây thiền trượng, hướng thẳng về phía tôi, đạo hạnh của lão hòa thượng này không cao, nhưng ánh Phật quang trên cậy thiền trượng khiến cho tôi không dám nhìn thẳng. Âm ty địa phủ sợ nhất chính là thánh quang của Phật Tổ Tây Phương. Tôi chống đỡ không nổi, liên tiếp thoái lui.
Tôi vốn cho rằng, tôi và lão hòa thượng kia sẽ không đánh nhau lâu. Tôi là hòn đá nên sự nhẫn nại là điểm mạnh nhất của tôi, chờ cho lão hòa thượng này mệt tự rút lui, tôi sẽ trở lại ở bên Mạch Khê chờ chàng lớn lên là tốt nhất. Nhưng cái lão hòa thượng ở chốn nhân gian này lại kiên trì hơn tôi tưởng rất nhiều lần, lão ta coi việc diệt yêu trừ ma là sứ mệnh cả đời. Và có lẽ tôi là yêu quái lợi hại nhất mà lão ta từng gặp, cho nên lão ta coi việc diệt trừ tôi là nhiệm vụ trừ ma hộ đạo cao nhất trong cuộc đời lão ta.
Cuộc chiến giữa tôi và lão ta diễn ra ở chốn nhân gian tròn chín năm trời.
Chín năm!
Sau cùng không phải là lão ta từ bỏ việc giết tôi, mà là hai người anh em Hắc Bạch Vô Thường của tôi đã đến ngoắc linh hồn của lão ta đi…
Lúc nhìn thấy người quen, tôi đang trốn trong núi sâu, trốn đến mức khốn đốn thê thảm. Nhìn bọn họ đến ngoắc linh hồn của lão trọc đi, tôi mừng đến mức ôm lấy hai cái lưỡi dài của họ mà khóc dầm dề. Nhân tiện, tôi còn dặn dò họ nhất định phải nói với Mạnh Bà, bảo bà múc cho lão hòa thượng này nhiều canh một chút, làm cho lão ta kiếp sau trở thành kẻ si đần ngốc nghếch, một đời đau khổ thê lương.
Xử lý xong lão hòa thượng, tôi chỉnh trang lại dung nhan chín năm trời chưa chỉnh trang lại của mình, vượt qua núi sông ngàn dặm mới tìm thấy tiểu viện mà tôi gặp Mạch Khê lúc đầu.
Trải qua chín năm ở nhân gian, tôi đã biết loài hoa đỏ có mùi hương kỳ lạ kia gọi là hoa mai.
Nhưng tôi lại không hề biết, thời gian chín năm lại có thể biến rừng mai mỹ lệ diệu kỳ trở nên héo khô lụi tàn.
Tôi chầm chậm bước đến gần tiểu viện, kim ấn ở cổ tay tôi lại lóe sáng lên. ở ngoài cửa viện tôi đã nhìn thấy một đứa trẻ lem luốc cầm cây chổi cao hơn nó rất nhiều đang quét cái sân hoang vắng. Âm thanh xào xạc nghe thật thê lương.
Cảm thấy như có người bước vào, đứa trẻ đột nhiên quay đầu lại.
Tôi nhìn thấy đôi mắt trong vắt và nốt ruồi đỏ tươi ở giữa hai lông mày, lòng thắt lại, tay run run, kẹo mua cho Mạch Khê rơi xuống đất.
“Cô là ai?”. Cậu bé đến trước mặt hỏi.
Tôi ngồi xuống ngang tầm với cậu bé. Khi nhìn thấy bóng hình tôi trong đôi mắt trong veo của cậu, tôi dùng tay áo lau vết bẩn trên mặt cậu: “Tôi tên là Tam Sinh, tôi đến để quyến rũ cậu”.
Cậu nhìn tôi chằm chằm, không nói gì, để mặc tôi dùng ống tay áo lau sạch mặt mình. Tôi nhìn quần áo rách rưới cậu mặc và những vết thương xanh tím trên cổ trên tay cậu rồi nhớ lại dáng vẻ của mẹ cậu chín năm về trước không hề giống như một kẻ bần hàn rách rưới, sao lại để Mạch Khê ra nông nỗi này.
“Mẹ của cậu đâu?”. Tôi hỏi.
“Chết rồi”.
Câu trả lời thản nhiên thẳng thừng của cậu lại làm cho tôi ngớ người ra. Người phàm không phải vẫn thường để ý đến việc sinh tử sao? Còn với cậu… Có lẽ là cậu còn quá nhỏ, nên chưa hiểu được những việc sinh tử trong đời. Tôi chỉ có thể lý giải như vậy mà thôi.
“Nếu mẹ cậu đã qua đời, vậy thì việc của cậu đều do cậu tự làm chủ, cậu nhớ là bắt đầu từ hôm nay có thể xem như tôi đã quyến rũ cậu rồi”.
Cậu vẫn nhìn tôi không đáp. Tôi gãi gãi đầu, cảm thấy nói chuyện với một đứa trẻ thật là khó khăn, hơn nữa đứa trẻ này lại là một đứa trẻ có chút lầm lý ít nói. Tôi quyết định dùng ngôn ngữ đơn giản giải thích cho cậu một hồi.
“Nói cách khác, bắt đầu từ hôm nay tôi chính là nương tử của cậu, theo quy định của người trần, tôi chính là con dâu nuôi từ nhỏ của nhà cậu. Nhưng việc này không quan trọng. Quan trọng là từ sau có tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt cậu nữa”. Đôi mắt cậu sáng lên, tôi xoa xoa đầu cậu: “Cậu thử gọi tiếng nương tử tôi nghe xem nào”.
Im lặng một hồi, cậu gọi: “Tam sinh”.
“Là nương tử”.
“Tam Sinh”.
“Nương tử”.
“Tam Sinh”.
“Được rồi”. Tôi đành chấp nhận: “Thế gọi là Tam Sinh vậy”.
“Tam Sinh”.
“Ờ”.
Tôi mãi nhớ ngày hôm đó, cậu đã nhiều lần gọi tên tôi, mỗi lần đều gọi đến khi tôi phải trả lời mới thôi. Mãi về sau, tôi mới biết nguyên nhân cậu làm vậy là vì từng có một lần, cậu cũng gọi tên mẹ mình nhiều lần như vậy nhưng không hề nhận được bất cứ một lời đáp nào.
Mạch Khê vốn là chiến thần trên thiên đình, mặc dù hiện giờ chàng đang xuống trần lịch kiếp, làm một người thường, nhưng cũng cần phải làm một người trần biết lễ nghĩa, ôn hòa nho nhã, vì vậy tôi liền quyết định đưa chàng đến học ở thư viện[2].
[2] Thư viện là một hình thức tổ chức giáo dục ở địa phương, xuất hiện vào thời Đường, phát triển ở thời Tống, lúc đầu chỉ do người dân tự thành lập, sau có sự tham gia của triều đình.
Các chỗ chúng tôi không xa có một thị trấn nhỏ, trong trấn chỉ có một thư viện. Các phu tử trong thư viện biết Mạch Khê hồi nhỏ từng bị một lão hòa thượng tiên đoán cậu sẽ khắc tất cả những người gần gũi với mình nên không bằng lòng thu nhận.
Tôi bảo Mạch Khê ôm một đĩnh vàng Nguyên Bảo lượn một vòng quanh thư viện, cuối cùng các phu tử đồng ý nhận cậu.
Ngày đưa cậu vào thư viện, tôi búi tóc cho cậu, cậu nhìn tôi qua gương, trong mắt đầy ắp nỗi thấp thỏm. Tôi dịu dàng nói: “Cậu phải sống ở nhân thế này mấy chục năm, thời gian này không dài, tôi sẽ bảo vệ cậu bình an cả đời. Nhưng tôi hy vọng cậu sẽ trở thành một người có trách nhiệm, sống một cuộc đời hoành tráng. Đi học là bắt buộc. Vào thư viện rồi nghe lời các phu tử, mặc dù họ không phải là thánh nhân, nhưng trước mặt học trò dù sao cũng tỏ ra đạo mạo. Cố gắng học nhé!”.
Mạch Khê gật đầu.
Buổi tối cậu trở về, trên mặt lại bị thương, một vết đỏ một vết xanh. Tôi hỏi cậu: “Bị bắt nạt à?”.
Cậu gật đầu.
“Có đánh trả không?”.
Cậu lắc đầu.
Tôi chăm sóc vết thương cho cậu, hỏi: “Kẻ bắt nạt cậu sống ở đâu?”.
Thằng mập Vương là con trai của một địa chủ trong trấn, nhà nó giàu có, hậu viện cũng khá lớn. Thấy vậy tôi vô cùng thích thú. Sau khi châm một mồi lửa ở trong phòng chứa củi nhà nó, vừa hay gặp một trận gió nam thổi tới làm cho ngọn lửa này bùng lên. Cả một vùng trời được ánh lửa chiếu sáng rực.
Tôi thấy đó là một cảnh vô cùng hoành tráng, liền dắt Mạch Khê đi đến một nơi có tầm nhìn đẹp, chỉ ngọn lửa ngợp trời nhà thằng mập Vương, nói: “Cười cho đã đi”.
Mạch Khê trầm lặng, cậu nhìn tôi: “Tam Sinh, phu tử nói phải lấy đức báo oán”.
“Mạch Khê, cậu phải học cách phân biệt. Phu tử nói câu này rõ ràng là nói dóc, lừa gạt cậu. Nghe là được rồi, không được coi là thật”.
Mạch Khê nghe xong lời tôi nói, chậm rãi phát ra ba tiếng “Ha ha ha”.
Thời gian ở nhân thế trôi qua thật nhanh, nháy mắt, Mạch Khê đã hai mươi tuổi.
Dưới sự dày công giáo dục của tôi, không có gì ngạc nhiên khi Mạch Khê trở thành một quân tử dịu dàng như ngọc. Dáng vẻ thân hình của chàng so với lúc tôi nhìn thấy chàng ở địa phủ không khác là bao. Dáng vẻ của người trời như thế này cực kỳ hiếm gặp ở nhân thế. Mạch Khê lại thông tuệ phi thường nên nổi danh khắp vùng này.
Tuy nhiên, “Heo sợ lớn nhanh, người sợ nổi danh”, câu tục ngữ này có thể lưu truyền lâu như vậy, tất có lý của nó.
Trong một buổi sớm đẹp trời gió mát, tôi nằm nghiêng trên giường đọc quyển sách mới ra, đó là một vở kịch tình cảm hành động về tài tử giai nhân sau khi trải qua bao khó khăn hoạn nạn. Tôi đang xem đến chỗ kịch tính, Mạch Khê từ phía ngoài bước vào. Chàng nhặt hai chiếc áo mà tôi tiện tay vứt trên đất, đặt lại ngay ngắn, rót tôi cốc nước rồi nói: “Suốt ngày nằm ở trong phòng cũng không tốt, Tam Sinh cũng phải ra ngoài sưởi nắng đi”.
Tôi đón lấy chiếc cốc, đôi mắt vẫn không rời quyển sách, nói lấy lệ: “Mặt trời đối với tôi giống như thuốc độc, chả có chút tác dụng gì đối với thân thể em”.
Nhưng chàng không tin lời tôi, nói: “Sáng nay tuyết rơi, hoa mai trong sân đang độ đẹp, đi ngắm hoa một chút đi mà”. Tôi nhìn chàng, thấy tia hy vọng sáng lên lấp lánh trong mắt chàng, tôi đặt cuốn sách đang đến đoạn ứ ứ á á xuống: “Được rồi, đi dạo cùng chàng”.
Chàng cười nhẹ nhàng, vô cùng vui thích.
Tôi nắm chặt tay chàng từng bước, từng bước đi dạo trong rừng mai. Chàng không hề gạt tôi, hôm nay hoa mai nở thật sự rất đẹp.
“Mạch Khê, chàng biết em thích nhất cảnh sắc mai đỏ tỏa hương trong tuyết trắng lấp lánh, nhưng chàng có biết vì sao không?”.
Chàng nghĩ một hồi, “Chắc vì tính khí của Tam Sinh và loài hoa này rất giống nhau”. Tôi đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm vào mắt chàng lắc lắc đầu, chỉ cười mà không nói gì.
Chàng tuy không hiểu nhưng cũng để mặc cho tôi nhìn, gương mặt dần dần lộ ra nét cười: “Tam Sinh thích nhìn ta?”.
“Thích”. Tôi dùng tay đo khoảng cách đỉnh đầu của chàng và tôi, chàng đã cao hơn tôi tròn một cái đầu, tôi nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Mạch Khê, gọi câu nương tử nghe nào”.
Tai chàng đột nhiên đỏ bừng lên.
Tôi nói: “Chàng sắp thành niên[3] rồi, em nghĩ người vợ nuôi từ nhỏ đây cũng nên được lên chức. Chàng chọn ngày lấy em luôn đi”.
[3] Trong thời cổ, đàn ông tròn hai mươi tuổi mới được coi là đã trưởng thành.
Sắc đỏ từ tai chàng lan đến tận hai má, yết hầu khẽ động đậy, sau một lúc lâu mắt chàng thoáng vẻ giận dỗi: “Tam Sinh, nàng, nàng lúc nào cũng…”. Chàng còn chưa nói hết, tôi chợt thấy phía ngoài rừng mai có tiếng người.
Từ sau khi Mạch Khê có chút danh tiếng, thường có người đến tìm chàng. Thường ngày tôi không hề nói gì, nhưng hôm nay bọn họ đã cắt ngang lúc tôi đang bàn chuyện hôn nhân. Mặt tôi xị xuống, rất là khó chịu.
Tiếng nói càng ngày càng to, Mạch Khê cũng loáng thoáng nghe thấy: “Tam Sinh, hình như có người đến, chúng ta hãy về nhà đi”.
Tôi ừ một tiếng, quay người trở về phòng mình, tiếp tục đọc sách. Mạch Khê đi ra sảnh lớn tiếp khách.
Đến gần trưa, Mạch Khê tiễn khách về rồi đến phòng tôi. Chàng ngồi xuống không nói gì, tôi cũng tựa vào ghế không nói gì. Tính nhẫn nại của tôi có cơ hội thể hiện, chàng cuối cùng cũng phải lên tiếng trước.
“Tam Sinh”.
“Ừ”.
“Người hôm nay đến tìm là tuần phủ đại nhân”.
“Ừ”.
“Ông… ông ta bảo ta đến kinh thành làm quan”.
“Ừ”.
Có lẽ sự lạnh nhạt của tôi làm cho Mạch Khê khó xử, chàng cẩn thận nhìn kỹ vẻ mặt của tôi, dường như đã hạ quyết tâm lắm, nói: “Ta muốn đi”.
Tôi lặng lẽ lật đến trang sách cuối cùng xong mới quay đầu lại nhìn Mạch Khê, chỉ thấy đôi mắt chàng đăm đăm nhìn tôi. Tôi than một tiếng: “Nam nhi chí ở bốn phương, chàng muốn đi làm quan, chứ không phải muốn đi ăn cướp. Ờ, tuy rằng tính chất của hai nghề chẳng khác nhau là mấy. Nhưng trên triều đình cũng là nơi thi thố tài năng, thực hiện hoài bão. Em luôn hy vọng chàng có thể làm một trang nam tử đội trời đạp đất. Đến nay chàng đã có năng lực và cơ hội rồi. Cứ mạnh dạn đi, còn nhìn em làm gì?”.
Mạch Khê lắc đầu: “Ta làm quan không hề vì hoài bão gì cả”. Má chàng ửng đỏ: “Như nàng vừa nói ta cũng sắp thành niên rồi, ta… cũng luôn nghĩ hôm nào sẽ nói với nàng chuyện thành thân”.
Tôi đang nâng cốc trà liền sững lại.
Chàng cười cực kỳ bối rối: “Nhưng mà, Tam Sinh, nàng lại luôn luôn nhanh hơn ta một bước”. Chàng nói: “Ta muốn thành gia lập thất với nàng, nhưng ta là một trang nam tử, kiên quyết không thể để nàng nuôi cả đời được. Ta muốn bằng năng lực của mình đem đến cho nàng cuộc sống hạnh phúc vẹn tròn. Tam Sinh, nàng có bằng lòng đợi ta hai năm không? Chờ ngày ta công thành danh toại rồi sẽ trở về cưới nàng”.
Tôi không thể nào nói không được.
Khoảnh khắc đó, tôi nguyện làm một người con gái bình thường, nguyện một mình trong căn phòng trống chờ chàng về tới cửa, nhẹ nhàng gọi tôi một tiếng: “Tam Sinh”.
Nhưng chàng muốn tôi chờ chàng hai năm, hòn đá tôi đây vốn rất nhẫn nại nhưng lần này không thể nhẫn nại được nữa. Một đêm khuya trằn trọc không yên, tôi bật dậy trên giường gọi: “Mạch Khê”. Lòng tôi biết rõ chàng không ở đó, nhưng vẫn gọi tên chàng, làm như nếu gọi như thế thì chàng sẽ xuất hiện ngay trước mắt tôi vậy.
“Mạch Khê”.
Tôi đã gọi chàng ba tiếng như vậy nhưng tôi không nghe thấy gì ngoài tiếng gió xào xạc bên ngoài. Tôi không thể nào ngủ được nữa, dứt khoát trở dậy xuống giường, không chuẩn bị gì, chỉ mặc chiếc áo trắng rồi ra khỏi cửa, đi thẳng đến kinh thành tìm phu quân của tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook