Tình Kiếp Tam Sinh
-
Chương 1: Tôi phải đến nhân gian để quyến rũ chàng
Không phải biết bắt đầu từ khi nào, người đi qua sông Vong Xuyên gọi tôi là đá Tam Sinh. Từ đó về sau, có kẻ khinh bỉ tôi, có người tay trong tay khắc lên mình tôi duyên tình của họ từ ba kiếp trước, lại có người đứng trước mặt tôi khóc than thảm thiết.
Mà tôi thì chỉ là một hòn đá bên bờ Vong Xuyên, không hoan lạc, cũng chẳng bi ai.
Ngàn năm rồi tôi vẫn đứng bên dòng Vong Xuyên như thế, cuối cùng cũng đến một ngày được có linh hồn.
Vạn vật sinh linh, tất nhiên đều phải trải qua kiếp nạn. Mà tôi lại cứ bình thản vững vàng qua cả trăm năm, cho đến khi nếm trải… tình kiếp…
Vị đạo sĩ râu tóc bạc phơ đi qua Vong Xuyên đã xem tướng cho tôi, gật gù dự đoán về kiếp số của tôi.
Tôi chỉ xem như ông ta đang nói dóc.
Tôi chính là linh hồn mà hòn đá Tam Sinh biến hóa ra, chính là linh hồn của đá, trái tim của đá. Âm khí ngàn năm tích tụ bên bờ Vong Xuyên đã hun đúc nên sự lạnh lùng băng giá trong tâm hồn tôi.
Không tình cảm thì không đau khổ, chẳng hề biết động lòng, thì lấy đâu ra tình kiếp đây.
Lúc đó tôi đã nghĩ như vậy.
Nhưng mà, vạn sự vẫn luôn có những bất ngờ.
Trong một buổi chiều u ám ở cõi địa phủ này, vẫn như thường lệ, tôi đi tản bộ rồi trở về bờ Vong Xuyên chưa từng thay đổi suốt ngàn năm, ngẩng đầu nhìn lên. Chính trong lúc vô tình đó, dường như ánh sáng của nhân gian đã xuyên qua tầng tầng sương khói làm rạng rỡ cả thảm hoa bỉ ngạn ở Hoàng Tuyền.
Chàng phóng khoáng bước đến.
Tôi chợt nghĩ đến một câu nói rất nhiều năm trước một nữ tử trần gian đi qua tôi thì thầm: “Hỡi người quân tử đẹp như ngọc mài, người ở nơi đâu?”.
Đã nghìn năm rồi, trái tim đá tôi đây mới gợn chút động lòng hiếm hoi.
Chàng chầm chậm đến gần, đương nhiên là không phải đến tìm tôi, chỉ là vì sau lưng tôi là cây cầu Nại Hà buộc phải đi qua để bước vào thế giới cõi âm. Tôi cảm thấy thật chẳng dễ gì có thể gặp được một người đẹp đến vậy… Nên cùng chàng có một cuộc gặp gỡ đẹp đẽ mới phải.
Tôi bước lên trước, khẽ gọi chàng: “Công tử”. Tôi muốn thi lễ chào chàng như những cô tiểu thư có học trong sách. Nhưng trong sách chỉ nói thi lễ, chứ chẳng hề nói cho tôi biết động tác và tư thế cụ thể như thế nào.
Tôi suy nghĩ một lát, liền bắt chước bộ dạng của những linh hồn thường ngày vẫn khóc lóc kể lể với Diêm Vương, hai đầu gối quỳ “rầm” một cái, cúi xuống dập đầu ba cái rõ kêu trước mặt chàng: “Công tử, xin chàng cho biết danh thơm[1]?”.
[1] Danh thơm thường được dùng để chỉ tên của các cô gái trẻ, Tam Sinh bắt chước các chàng công tử trong sách nên mới hỏi như vậy.
Lũ quỷ xung quanh hít vào hai luồng khí lạnh, chàng đứng sững ra đó, thần sắc trong đôi mắt có chút kinh ngạc, nhất thời chàng không đáp lời tôi.
Đối nhân xử thế cần phải có thành ý, Hắc Bạch Vô Thường[2] miệng lúc nào cũng nói câu này: “Có thành ý thì làm mới tốt”. Cho nên bọn họ lần nào cũng ngoắc được các linh hồn ngoan ngoãn đi theo.
[2] Hắc Bạch Vô Thường: Theo truyền thuyết dân gian Trung Quốc, Vô Thường là quỷ, vì vậy còn gọi là Quỷ Vô Thường. Quỷ Vô Thường lại có hai loại: Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường. Nhiệm vụ của Hắc Bạch Vô Thường là bắt giữ các linh hồn, tước đi sinh mệnh con người, đem linh hồn của con người xuống âm phủ, chờ Diêm Vương xử lý.
Tôi thấy chàng không đáp lời, nghĩ một lát, cho rằng có thể mình dập đầu chưa kêu, thành ý chưa bộc lộ rõ ràng, thế là tôi vừa quỳ vừa tiến về phía trước ba bước, không tiếc sức lực của mình, lại dập mạnh đầu ba cái nữa.
Dường như tôi dập mạnh đến mức làm cho mặt đất chấn động ba hồi. Lũ quỷ nhỏ xung quanh hít khí vù vù, như thể vô cùng kinh sợ.
Tôi ngẩng đầu lên, mặt đầm đìa máu nhìn chàng: “Xin hỏi danh thơm của công tử là gì?”.
Có lẽ vẻ bi thương trên khuôn mặt đầy máu của tôi đã làm chàng sợ đến chết lặng, chàng vẫn chẳng nói gì.
Tôi vội vàng lau mặt, cả bàn tay nhuộm đầy máu. Tôi không hề biết mình ra nhiều máu thế, ngay tức khắc tôi hiểu vì sao chàng lại ngây người ra như vậy.
Tôi hoảng hốt, chân tay luống cuống lau lau một hồi, cuối cùng lại làm cho cả thân thể mình nhớp nháp đầy máu.
Tôi ngẩng đầu nhìn chàng bất đắc dĩ.
Hình bóng của tôi in trong đôi mắt xinh đẹp của chàng, liền đó khóe mắt chàng cong cong một nét cười ngời sáng.
Tôi tuy không biết rằng chàng đang thích thú điều gì nhưng nhìn chàng vui vẻ tôi cũng nở nụ cười để lộ ra hàm răng trắng lóa. Tôi chẳng hề nghĩ rằng làm như thế càng tôn thêm vẻ rợn người của nụ cười đầm đìa máu.
Tiểu quỷ Giáp bên cạnh càng lộ rõ vẻ lo lắng, nó tiến đến gần kéo tôi dậy, tôi không đứng lên. Tiểu quỷ Giáp cuống lên nói: “Bà cô Tam Sinh của tôi ơi! Bà trưng ra cái điệu bộ ác quỷ này làm gì! Bà có biết người này là ai không?”.
Pháp lực của tôi trong số các linh vật ở thế giới âm phủ này chẳng phải là cao siêu, nhưng bởi vì vai vế nên lũ quỷ nhỏ đều cung kính lễ phép với tôi, rất ít khi nói năng với tôi như vậy. Tôi chau mày, lấy làm lạ đáp: “Đương nhiên là tôi không biết chàng là ai, không phải là tôi cũng đang hỏi sao?”.
Tiểu quỷ Ất nói với bộ dạng hận không thể tóe máu ngay tại chỗ: “Bà cô ơi! Trên thiên đình, đây là…”. Tiểu quỷ chưa nói hết thì đã bị một giọng nói dịu dàng ngắt lời.
“Ta tên là Mạch Khê”.
Chàng giơ tay ra, tôi tự nhiên đặt tay lên tay chàng, chàng giữ chặt lấy cổ tay tôi.
Cổ tay là mệnh môn của tôi, bây giờ chàng chỉ cần khẽ dùng sức một chút, tôi sẽ chết một cách vô cùng thảm hại. Tiểu quỷ Giáp và tiểu quỷ Ất sắc mặt vốn đã trắng bệch giờ lại càng trắng hơn, tiểu quỷ Giáp vội vàng cầu xin: “Đại nhân! Đại nhân! Tam Sinh cô nương cả đời ở bên sông Vong Xuyên, âm phủ vốn là nơi thấp kém, cô nương không hiểu lễ nghĩa, xin đại nhân lượng thứ”.
“Tam Sinh? Cái tên này kỳ lạ và có chút ý vị đấy”.
Tôi vẫn nhìn chàng, trong lòng không chút sợ sệt, bởi vì trong mắt chàng không hề có sát khí.
Chàng cũng quan sát tôi tỷ mỉ một hồi, buông cổ tay tôi ra rồi đỡ lấy cánh tay, kéo tôi dậy: “Hòn đá của âm ty lại có thể có linh hồn, thật là một việc kỳ lạ. Nàng không biết ta là ai, sao lại phải thi lễ lớn như vậy với ta?”.
Tôi chợt hiểu, hóa ra lúc nãy không phải là thành ý của tôi không đủ, mà là thành ý của tôi quá nhiều rồi. Tôi thật thà đáp: “Chàng đẹp như vậy, em muốn…”. Tôi bí từ không đúng lúc, trong lúc cấp bách, tôi đành tiện tay tóm lấy một từ không biết đã rơi vào não mình từ lúc nào: “Em muốn quyến rũ chàng”.
Tiểu quỷ Giáp nhìn tôi bằng ánh mắt “cô vô phương cứu chữa rồi”.
Chàng cười: “Thật là một linh vật bộc trực ngay thẳng”.
Tôi thầm cho rằng đây là một lời khen ngợi, trong lòng liền vui sướng vô cùng, vội hỏi: “Vậy em có thể quyến rũ chàng không?”.
Chàng trầm ngâm đáp: “Lần này ta vì lịch kiếp mà đến, không dừng lại nơi âm phủ”.
Ý chàng là không thể. Tôi rũ mắt nhìn xuống, có chút thất vọng.
“Nàng vẫn luôn đứng bên bờ Vong Xuyên sao?”. Chàng đột nhiên hỏi.
Tôi gật đầu.
“Có muốn đi ra xem thế giới bên ngoài không?”.
Mắt tôi sáng lên, gật đầu mạnh hơn nữa.
Chàng khẽ cười, vỗ vỗ lên đỉnh đầu tôi: “Lần này ta nhận mấy cái vái lạy đến dập đầu chảy máu của nàng, cũng không thể để nàng vái lạy không được. Nàng đã muốn đi ra khỏi chốn âm phủ này, ta cho phép nàng được tự do ba đời. Ba đời ta lịch kiếp cũng chính là ba đời nàng tự do, sau khi ta lịch kiếp trở về, nàng hãy ngoan ngoãn quay lại Vong Xuyên, như vậy có được không?”.
Việc này xem ra chẳng thua thiệt gì, tôi gật đầu đồng ý.
Chàng hóa một kim ấn lên cổ tay nói: “Làm linh vật phải khôn ngoan một chút thì hơn, sau này hãy bảo vệ mệnh môn của mình tốt hơn nhé!”. Chàng nói tiếp: “Không phải kẻ mạnh nào cũng lương thiện như ta đâu”.
Hai tiểu quỷ sắc mặt rúm ró hộ tống chàng rời đi. Tôi sờ sờ kim ấn trên cổ tay.
“Mạch Khê”. Tôi gọi to.
Chàng bưng bát canh Mạnh Bà đứng trước cầu Nại Hà quay đầu nhìn tôi.
“Em có thể đến nhân gian để quyến rũ chàng không?”.
Tôi hỏi vô cùng chân thành, làm cho Mạnh Bà vừa múc canh vừa bật cười quái đản.
Chàng mỉm cười: “Nếu có thể tìm thấy thì quyến rũ đi”. Nói rồi, chàng uống hết sạch bát canh Mạnh Bà.
Đầu không ngoảnh lại, chàng đi vào sâu trong âm phủ, tôi cứ dõi mắt nhìn theo cho đến khi không thể nhìn thấy bóng chàng được nữa mà vẫn không nỡ rời mắt đi. Tiểu quỷ Ất quay trở lại từ cầu Nại Hà, đôi tay tàn héo xanh xám huơ huơ trước mặt tôi: “Tam Sinh cô nương!”.
“Gì vậy?”.
“Hẳn là cô đã nảy sinh tình cảm với ngài ấy rồi phải không?”.
Lúc này tôi mới nghiêm túc quay đầu nhìn tiểu quỷ nói: “Thế nào thì được coi là nảy sinh tình cảm?”.
Tiểu quỷ Ất nghiêng đầu nghĩ một lát: “Thường ngày cô đọc sách vở miêu tả các đôi nam nữ thế nào thì đó chính là nảy sinh tỉnh cảm”.
Tôi trầm tư một lát, trong những cuốn sách mà hàng ngày tôi xem, công tử gặp gỡ tiểu thư, tiểu thư thi lễ, hai người nói chuyện dăm ba câu sau đó bắt đầu làm một số hành động phát ra những tiếng “ứ ứ á á” không thể kiềm lòng được. Tôi không nảy sinh ý nghĩ muốn ứ ứ á á với Mạch Khê nên có lẽ không phải là nảy sinh tình cảm.
Tôi dứt khoát lắc đầu: “Không phải là nảy sinh tình cảm”.
Tiểu quỷ Ất thở một hơi dài thượt, lầm bầm tự nói: “Cũng có lý, hòn đá thì sao biết động lòng, tôi nghĩ linh tình rồi”. Sau đó liền nhìn chằm chằm vào tôi nói: “Không động lòng thì tốt! Trên thế gian này, chẳng có gì giày vò con người hơn một chữ tình. Điều đó không có nghĩa là Tam Sinh cô nương không thể thích một ai đó. Chỉ vì Mạch Khê thần quân thật sự là người mà các cô gái trên thế gian này không bao giờ nên thích mà thôi”.
“Vì sao? Chàng là người có tướng mạo, thân hình và khí chất tuyệt vời nhất mà tôi từng thấy”. Tôi ngừng lại một lát, rồi nói tiếp: “Lại còn giọng nói hay nhất nữa”.
“Chính bởi vì mọi thứ của ngài ấy đều hoàn mỹ như vậy, nên mới vạn vạn lần không nên động chân tình với ngài! Mạch Khê thần quân giữ chức chiến thần Cửu Thiên, lên trời xuống đất không gì là không thể, nhưng trong lòng ngài chỉ quan tâm đến thiên hạ. Trong lòng có người dân trăm họ, làm gì có chỗ cho tư tình nữ nhi đây!”.
Trong lòng Mạch Khê có chỗ cho tư tình nữ nhi hay không chẳng liên quan mấy đến tôi, nhưng nửa câu đầu của tiểu quỷ Ất làm tôi ngẩn cả người: “Chiến thần - cái chức vị sát khí đằng đằng này, làm sao lại có thể do chàng đảm nhiệm được? Rõ ràng chàng rất lương thiện mà”.
Tiểu quỷ Ất suýt nữa thổ huyết: “Lương thiện? Chẳng lẽ Tam Sinh cô nương tin là thật sao?”.
Thấy tôi gật đầu, tiểu quỷ Ất lắc đầu mệt mỏi: “Khi ma tộc xâm phạm thượng giới, mười vạn ma binh đánh lên thiên đình, chiến thần Mạch Khê đã lĩnh ba vạn thiên binh giết sạch bọn chúng, chưa nói việc lấy ít thắng nhiều. Sau đó ngài dẫn binh xuống thẳng ma đô Cửu U giết bọn ma quỷ, máu chảy thành sông, mười năm không nghe thấy tiếng khóc lóc của ma quỷ, hễ là ma tộc ba tuổi trở lên thì đều giết sạch”.
Việc này tôi có chút ấn tượng, giai đoạn đó âm phủ trở nên cực kỳ chật chội, tiếng than khóc như sắp làm sập cả điện Diêm Vương. Cầu Nại Hà như sắp bị giẫm sập. Tuy nói những người thuộc ma tộc đều do Mạch Khê giết, nhưng chiến tranh vốn dĩ vẫn là ta sống mi chết đấy thôi, Mạch Khê thân là chiến thần, lấy vũ lực trấn áp những kẻ phản bội vốn là trách nhiệm của chàng, chàng trung thành với dòng tộc của mình, trong chiến đấu mạnh mẽ quyết liệt cũng là lẽ tất nhiên.
Tôi vỗ vai tiểu quỷ Ất: “Cảm ơn đã nói với tôi những việc này, tôi trở về hòn đá chuẩn bị chút xíu”.
Tiểu quỷ Ất sững người nhìn tôi: “Cô nương sắp đi đâu vậy?”.
Tôi cười: “Tôi phải đến nhân gian để quyến rũ chàng”.
Mà tôi thì chỉ là một hòn đá bên bờ Vong Xuyên, không hoan lạc, cũng chẳng bi ai.
Ngàn năm rồi tôi vẫn đứng bên dòng Vong Xuyên như thế, cuối cùng cũng đến một ngày được có linh hồn.
Vạn vật sinh linh, tất nhiên đều phải trải qua kiếp nạn. Mà tôi lại cứ bình thản vững vàng qua cả trăm năm, cho đến khi nếm trải… tình kiếp…
Vị đạo sĩ râu tóc bạc phơ đi qua Vong Xuyên đã xem tướng cho tôi, gật gù dự đoán về kiếp số của tôi.
Tôi chỉ xem như ông ta đang nói dóc.
Tôi chính là linh hồn mà hòn đá Tam Sinh biến hóa ra, chính là linh hồn của đá, trái tim của đá. Âm khí ngàn năm tích tụ bên bờ Vong Xuyên đã hun đúc nên sự lạnh lùng băng giá trong tâm hồn tôi.
Không tình cảm thì không đau khổ, chẳng hề biết động lòng, thì lấy đâu ra tình kiếp đây.
Lúc đó tôi đã nghĩ như vậy.
Nhưng mà, vạn sự vẫn luôn có những bất ngờ.
Trong một buổi chiều u ám ở cõi địa phủ này, vẫn như thường lệ, tôi đi tản bộ rồi trở về bờ Vong Xuyên chưa từng thay đổi suốt ngàn năm, ngẩng đầu nhìn lên. Chính trong lúc vô tình đó, dường như ánh sáng của nhân gian đã xuyên qua tầng tầng sương khói làm rạng rỡ cả thảm hoa bỉ ngạn ở Hoàng Tuyền.
Chàng phóng khoáng bước đến.
Tôi chợt nghĩ đến một câu nói rất nhiều năm trước một nữ tử trần gian đi qua tôi thì thầm: “Hỡi người quân tử đẹp như ngọc mài, người ở nơi đâu?”.
Đã nghìn năm rồi, trái tim đá tôi đây mới gợn chút động lòng hiếm hoi.
Chàng chầm chậm đến gần, đương nhiên là không phải đến tìm tôi, chỉ là vì sau lưng tôi là cây cầu Nại Hà buộc phải đi qua để bước vào thế giới cõi âm. Tôi cảm thấy thật chẳng dễ gì có thể gặp được một người đẹp đến vậy… Nên cùng chàng có một cuộc gặp gỡ đẹp đẽ mới phải.
Tôi bước lên trước, khẽ gọi chàng: “Công tử”. Tôi muốn thi lễ chào chàng như những cô tiểu thư có học trong sách. Nhưng trong sách chỉ nói thi lễ, chứ chẳng hề nói cho tôi biết động tác và tư thế cụ thể như thế nào.
Tôi suy nghĩ một lát, liền bắt chước bộ dạng của những linh hồn thường ngày vẫn khóc lóc kể lể với Diêm Vương, hai đầu gối quỳ “rầm” một cái, cúi xuống dập đầu ba cái rõ kêu trước mặt chàng: “Công tử, xin chàng cho biết danh thơm[1]?”.
[1] Danh thơm thường được dùng để chỉ tên của các cô gái trẻ, Tam Sinh bắt chước các chàng công tử trong sách nên mới hỏi như vậy.
Lũ quỷ xung quanh hít vào hai luồng khí lạnh, chàng đứng sững ra đó, thần sắc trong đôi mắt có chút kinh ngạc, nhất thời chàng không đáp lời tôi.
Đối nhân xử thế cần phải có thành ý, Hắc Bạch Vô Thường[2] miệng lúc nào cũng nói câu này: “Có thành ý thì làm mới tốt”. Cho nên bọn họ lần nào cũng ngoắc được các linh hồn ngoan ngoãn đi theo.
[2] Hắc Bạch Vô Thường: Theo truyền thuyết dân gian Trung Quốc, Vô Thường là quỷ, vì vậy còn gọi là Quỷ Vô Thường. Quỷ Vô Thường lại có hai loại: Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường. Nhiệm vụ của Hắc Bạch Vô Thường là bắt giữ các linh hồn, tước đi sinh mệnh con người, đem linh hồn của con người xuống âm phủ, chờ Diêm Vương xử lý.
Tôi thấy chàng không đáp lời, nghĩ một lát, cho rằng có thể mình dập đầu chưa kêu, thành ý chưa bộc lộ rõ ràng, thế là tôi vừa quỳ vừa tiến về phía trước ba bước, không tiếc sức lực của mình, lại dập mạnh đầu ba cái nữa.
Dường như tôi dập mạnh đến mức làm cho mặt đất chấn động ba hồi. Lũ quỷ nhỏ xung quanh hít khí vù vù, như thể vô cùng kinh sợ.
Tôi ngẩng đầu lên, mặt đầm đìa máu nhìn chàng: “Xin hỏi danh thơm của công tử là gì?”.
Có lẽ vẻ bi thương trên khuôn mặt đầy máu của tôi đã làm chàng sợ đến chết lặng, chàng vẫn chẳng nói gì.
Tôi vội vàng lau mặt, cả bàn tay nhuộm đầy máu. Tôi không hề biết mình ra nhiều máu thế, ngay tức khắc tôi hiểu vì sao chàng lại ngây người ra như vậy.
Tôi hoảng hốt, chân tay luống cuống lau lau một hồi, cuối cùng lại làm cho cả thân thể mình nhớp nháp đầy máu.
Tôi ngẩng đầu nhìn chàng bất đắc dĩ.
Hình bóng của tôi in trong đôi mắt xinh đẹp của chàng, liền đó khóe mắt chàng cong cong một nét cười ngời sáng.
Tôi tuy không biết rằng chàng đang thích thú điều gì nhưng nhìn chàng vui vẻ tôi cũng nở nụ cười để lộ ra hàm răng trắng lóa. Tôi chẳng hề nghĩ rằng làm như thế càng tôn thêm vẻ rợn người của nụ cười đầm đìa máu.
Tiểu quỷ Giáp bên cạnh càng lộ rõ vẻ lo lắng, nó tiến đến gần kéo tôi dậy, tôi không đứng lên. Tiểu quỷ Giáp cuống lên nói: “Bà cô Tam Sinh của tôi ơi! Bà trưng ra cái điệu bộ ác quỷ này làm gì! Bà có biết người này là ai không?”.
Pháp lực của tôi trong số các linh vật ở thế giới âm phủ này chẳng phải là cao siêu, nhưng bởi vì vai vế nên lũ quỷ nhỏ đều cung kính lễ phép với tôi, rất ít khi nói năng với tôi như vậy. Tôi chau mày, lấy làm lạ đáp: “Đương nhiên là tôi không biết chàng là ai, không phải là tôi cũng đang hỏi sao?”.
Tiểu quỷ Ất nói với bộ dạng hận không thể tóe máu ngay tại chỗ: “Bà cô ơi! Trên thiên đình, đây là…”. Tiểu quỷ chưa nói hết thì đã bị một giọng nói dịu dàng ngắt lời.
“Ta tên là Mạch Khê”.
Chàng giơ tay ra, tôi tự nhiên đặt tay lên tay chàng, chàng giữ chặt lấy cổ tay tôi.
Cổ tay là mệnh môn của tôi, bây giờ chàng chỉ cần khẽ dùng sức một chút, tôi sẽ chết một cách vô cùng thảm hại. Tiểu quỷ Giáp và tiểu quỷ Ất sắc mặt vốn đã trắng bệch giờ lại càng trắng hơn, tiểu quỷ Giáp vội vàng cầu xin: “Đại nhân! Đại nhân! Tam Sinh cô nương cả đời ở bên sông Vong Xuyên, âm phủ vốn là nơi thấp kém, cô nương không hiểu lễ nghĩa, xin đại nhân lượng thứ”.
“Tam Sinh? Cái tên này kỳ lạ và có chút ý vị đấy”.
Tôi vẫn nhìn chàng, trong lòng không chút sợ sệt, bởi vì trong mắt chàng không hề có sát khí.
Chàng cũng quan sát tôi tỷ mỉ một hồi, buông cổ tay tôi ra rồi đỡ lấy cánh tay, kéo tôi dậy: “Hòn đá của âm ty lại có thể có linh hồn, thật là một việc kỳ lạ. Nàng không biết ta là ai, sao lại phải thi lễ lớn như vậy với ta?”.
Tôi chợt hiểu, hóa ra lúc nãy không phải là thành ý của tôi không đủ, mà là thành ý của tôi quá nhiều rồi. Tôi thật thà đáp: “Chàng đẹp như vậy, em muốn…”. Tôi bí từ không đúng lúc, trong lúc cấp bách, tôi đành tiện tay tóm lấy một từ không biết đã rơi vào não mình từ lúc nào: “Em muốn quyến rũ chàng”.
Tiểu quỷ Giáp nhìn tôi bằng ánh mắt “cô vô phương cứu chữa rồi”.
Chàng cười: “Thật là một linh vật bộc trực ngay thẳng”.
Tôi thầm cho rằng đây là một lời khen ngợi, trong lòng liền vui sướng vô cùng, vội hỏi: “Vậy em có thể quyến rũ chàng không?”.
Chàng trầm ngâm đáp: “Lần này ta vì lịch kiếp mà đến, không dừng lại nơi âm phủ”.
Ý chàng là không thể. Tôi rũ mắt nhìn xuống, có chút thất vọng.
“Nàng vẫn luôn đứng bên bờ Vong Xuyên sao?”. Chàng đột nhiên hỏi.
Tôi gật đầu.
“Có muốn đi ra xem thế giới bên ngoài không?”.
Mắt tôi sáng lên, gật đầu mạnh hơn nữa.
Chàng khẽ cười, vỗ vỗ lên đỉnh đầu tôi: “Lần này ta nhận mấy cái vái lạy đến dập đầu chảy máu của nàng, cũng không thể để nàng vái lạy không được. Nàng đã muốn đi ra khỏi chốn âm phủ này, ta cho phép nàng được tự do ba đời. Ba đời ta lịch kiếp cũng chính là ba đời nàng tự do, sau khi ta lịch kiếp trở về, nàng hãy ngoan ngoãn quay lại Vong Xuyên, như vậy có được không?”.
Việc này xem ra chẳng thua thiệt gì, tôi gật đầu đồng ý.
Chàng hóa một kim ấn lên cổ tay nói: “Làm linh vật phải khôn ngoan một chút thì hơn, sau này hãy bảo vệ mệnh môn của mình tốt hơn nhé!”. Chàng nói tiếp: “Không phải kẻ mạnh nào cũng lương thiện như ta đâu”.
Hai tiểu quỷ sắc mặt rúm ró hộ tống chàng rời đi. Tôi sờ sờ kim ấn trên cổ tay.
“Mạch Khê”. Tôi gọi to.
Chàng bưng bát canh Mạnh Bà đứng trước cầu Nại Hà quay đầu nhìn tôi.
“Em có thể đến nhân gian để quyến rũ chàng không?”.
Tôi hỏi vô cùng chân thành, làm cho Mạnh Bà vừa múc canh vừa bật cười quái đản.
Chàng mỉm cười: “Nếu có thể tìm thấy thì quyến rũ đi”. Nói rồi, chàng uống hết sạch bát canh Mạnh Bà.
Đầu không ngoảnh lại, chàng đi vào sâu trong âm phủ, tôi cứ dõi mắt nhìn theo cho đến khi không thể nhìn thấy bóng chàng được nữa mà vẫn không nỡ rời mắt đi. Tiểu quỷ Ất quay trở lại từ cầu Nại Hà, đôi tay tàn héo xanh xám huơ huơ trước mặt tôi: “Tam Sinh cô nương!”.
“Gì vậy?”.
“Hẳn là cô đã nảy sinh tình cảm với ngài ấy rồi phải không?”.
Lúc này tôi mới nghiêm túc quay đầu nhìn tiểu quỷ nói: “Thế nào thì được coi là nảy sinh tình cảm?”.
Tiểu quỷ Ất nghiêng đầu nghĩ một lát: “Thường ngày cô đọc sách vở miêu tả các đôi nam nữ thế nào thì đó chính là nảy sinh tỉnh cảm”.
Tôi trầm tư một lát, trong những cuốn sách mà hàng ngày tôi xem, công tử gặp gỡ tiểu thư, tiểu thư thi lễ, hai người nói chuyện dăm ba câu sau đó bắt đầu làm một số hành động phát ra những tiếng “ứ ứ á á” không thể kiềm lòng được. Tôi không nảy sinh ý nghĩ muốn ứ ứ á á với Mạch Khê nên có lẽ không phải là nảy sinh tình cảm.
Tôi dứt khoát lắc đầu: “Không phải là nảy sinh tình cảm”.
Tiểu quỷ Ất thở một hơi dài thượt, lầm bầm tự nói: “Cũng có lý, hòn đá thì sao biết động lòng, tôi nghĩ linh tình rồi”. Sau đó liền nhìn chằm chằm vào tôi nói: “Không động lòng thì tốt! Trên thế gian này, chẳng có gì giày vò con người hơn một chữ tình. Điều đó không có nghĩa là Tam Sinh cô nương không thể thích một ai đó. Chỉ vì Mạch Khê thần quân thật sự là người mà các cô gái trên thế gian này không bao giờ nên thích mà thôi”.
“Vì sao? Chàng là người có tướng mạo, thân hình và khí chất tuyệt vời nhất mà tôi từng thấy”. Tôi ngừng lại một lát, rồi nói tiếp: “Lại còn giọng nói hay nhất nữa”.
“Chính bởi vì mọi thứ của ngài ấy đều hoàn mỹ như vậy, nên mới vạn vạn lần không nên động chân tình với ngài! Mạch Khê thần quân giữ chức chiến thần Cửu Thiên, lên trời xuống đất không gì là không thể, nhưng trong lòng ngài chỉ quan tâm đến thiên hạ. Trong lòng có người dân trăm họ, làm gì có chỗ cho tư tình nữ nhi đây!”.
Trong lòng Mạch Khê có chỗ cho tư tình nữ nhi hay không chẳng liên quan mấy đến tôi, nhưng nửa câu đầu của tiểu quỷ Ất làm tôi ngẩn cả người: “Chiến thần - cái chức vị sát khí đằng đằng này, làm sao lại có thể do chàng đảm nhiệm được? Rõ ràng chàng rất lương thiện mà”.
Tiểu quỷ Ất suýt nữa thổ huyết: “Lương thiện? Chẳng lẽ Tam Sinh cô nương tin là thật sao?”.
Thấy tôi gật đầu, tiểu quỷ Ất lắc đầu mệt mỏi: “Khi ma tộc xâm phạm thượng giới, mười vạn ma binh đánh lên thiên đình, chiến thần Mạch Khê đã lĩnh ba vạn thiên binh giết sạch bọn chúng, chưa nói việc lấy ít thắng nhiều. Sau đó ngài dẫn binh xuống thẳng ma đô Cửu U giết bọn ma quỷ, máu chảy thành sông, mười năm không nghe thấy tiếng khóc lóc của ma quỷ, hễ là ma tộc ba tuổi trở lên thì đều giết sạch”.
Việc này tôi có chút ấn tượng, giai đoạn đó âm phủ trở nên cực kỳ chật chội, tiếng than khóc như sắp làm sập cả điện Diêm Vương. Cầu Nại Hà như sắp bị giẫm sập. Tuy nói những người thuộc ma tộc đều do Mạch Khê giết, nhưng chiến tranh vốn dĩ vẫn là ta sống mi chết đấy thôi, Mạch Khê thân là chiến thần, lấy vũ lực trấn áp những kẻ phản bội vốn là trách nhiệm của chàng, chàng trung thành với dòng tộc của mình, trong chiến đấu mạnh mẽ quyết liệt cũng là lẽ tất nhiên.
Tôi vỗ vai tiểu quỷ Ất: “Cảm ơn đã nói với tôi những việc này, tôi trở về hòn đá chuẩn bị chút xíu”.
Tiểu quỷ Ất sững người nhìn tôi: “Cô nương sắp đi đâu vậy?”.
Tôi cười: “Tôi phải đến nhân gian để quyến rũ chàng”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook