Tình Đầu Gặp Nhau Quá Sớm
-
Chương 4
Bách Hợp còn chưa kịp trả lời thì Phong Ninh đã cảm thấy không ổn. Lông mày anh cau lại, càng nắm tay Bách Hợp chặt hơn. Cậu thiếu niên này không đần, có lẽ anh đã hiểu ra điều gì nên lòng bàn tay toát một lớp mồ hôi mỏng. Bách Hợp muốn rút tay ra nhưng anh lại không chịu: “Có gì mà cháu không thể nghe sao?”
“Dì à, không cần phải để Phong Ninh tránh đi đâu. Cháu nghĩ cháu có thể đoán được mục đích của dì, chắc là dì tới đây để khuyên cháu chia tay với Phong Ninh đúng không? Việc cha cháu nợ rất nhiều tiền đánh bạc chắc các người cũng biết phải không? Nếu cháu không đồng ý chia tay, dì sẽ cầm tiền đưa cho ông ấy, bảo anh ấy quản lý con gái mình cho cẩn thận, đừng để cháu liên lụy đến Phong Ninh đúng không?” Bách Hợp sẽ không tự mình gánh vác tất cả. Lúc trước cô đã có danh kết thân với Phong Ninh, vậy thì khi có phiền toái đương nhiên Phong Ninh không thể đứng ngoài. Cho dù hiện giờ anh chưa có khả năng gánh vác trách nhiệm gì nhưng vài năm sau này anh có thể vì Trần Nhạc Nhạc mà làm rất nhiều việc, vậy thì bây giờ mặc kệ anh có khả năng hay không, Bách Hợp cũng sẽ muốn có đãi ngộ ngang với Trần Nhạc Nhạc.
Dì Vương nghe Bách Hợp nói thế thì lúng túng liếm môi, vô ý nhìn về phía Phong Ninh. Bà ta không ngờ Bách Hợp sẽ bình tĩnh nói ra. Bách Hợp đang dựa vào thành ghế sofa, ôm một cái túi, vẻ mặt nhởn nhơ. Dì Vương tin chắc khi cô nhận được điện thoại của mình thì đã chuẩn bị tâm lý. Bà đã nói rõ rằng mình đến từ Phong gia, muốn nói chuyện với cô về quan hệ giữa cô và Phong Ninh, nhưng không ngờ một thiếu nữ chừng này tuổi lại có thể khôn ngoan tới mức này. Sự tỉnh táo của Bách Hợp khiến dì Vương không biết phải làm sao. Cô vừa dứt lời thì dì Vương đã im lặng rất lâu, sắc mặt Phong Ninh càng lúc càng khó coi. Bà ta bắt đầu suy nghĩ xem nên nói gì, vừa không để lộ ra Phong phu nhân, vừa khiến hai người chia tay mà Phong Ninh lại không tức giận.
“Bây giờ hai đứa đang học cấp ba, cấp ba thì không nên yêu đương vội. Không lâu nữa cậu chủ nhà chúng tôi sẽ thi đại học, kết quả kiểm tra gần đây nhất không tốt cho lắm…”
Nhìn vẻ cẩn thận của dì Vương, Bách Hợp rất muốn bật cười. Thành tích của Phong Ninh không tốt là vì ba năm cấp ba anh chỉ toàn đánh nhau tranh địa bàn, thu đàn em, cái gì cũng thử cả, nhất là thời kỳ thiếu niên thường hay sùng bái đám đại ca trong phim. Trong trường học, Phong Ninh chính là lão đại trong mắt nhiều người, mà hơn một năm trước anh lại mê rock. Lúc anh biết Tả Bách Hợp thì đã là nửa học kỳ cuối rồi, thành tích tốt hay không sao có thể do cô ấy được. Nhưng cho dù là từ nội dung câu chuyện hay lúc này, người Phong gia luôn cho rằng cô chính là nguyên nhân khiến thành tích của Phong Ninh tồi tệ. Bách Hợp cầm cốc nước lên nhấp một ngụm:
“Được rồi, vậy dì muốn chúng cháu như thế nào? Phong Ninh, chúng ta chia tay đi, em không hy vọng Phong gia đến tìm cha em rồi làm mấy chuyện chẳng ra sao đâu. Nếu các người cảm thấy mình có nhiều tiền quá thì đừng đưa cho cha cháu, cứ đưa cho cháu là được, cháu cũng đang thiếu tiền!” Bách Hợp nghiêm túc gật đầu với dì Vương, sau đó lập tức đứng lên. Lúc cô nói chia tay, trong đầu Phong Ninh có cái gì đó bị phá vỡ trong nháy mắt. Anh cảm giác như máu trong người mình lạnh xuống, một luồng khí lạnh truyền thẳng từ lòng bàn chân lên đầu, khiến tứ chi đều run rẩy. Trái tim nhảy lên kịch liệt, như thể muốn tung ra khỏi lồng ngực.
Đôi môi mà lúc nãy anh say đắm vừa thản nhiên nói ra lời chia tay, Phong Ninh nắm chặt tay Bách Hợp, dường như sợ cô chạy mất, dường như chỉ cần cô bước đi thì sau này anh không còn bắt được cô nữa. Anh chặn đường cô, đẩy cô về vị trí cũ: “Không chia tay!”
Trong mắt thiếu niên phản chiếu gương mặt hờ hững của Bách Hợp, mà trong mắt cô lại là vẻ căng thẳng của Phong Ninh. Mặt anh nháy mắt đã trắng bệch, lông mi hơi run rẩy khiến hình ảnh Bách Hợp trong mắt anh cũng lay động theo. Một tầng hơi nước mỏng manh xuất hiện, anh là con của gia đình quân nhân, cho dù đánh nhau bị đòn đau đến đâu cũng chưa bao giờ khóc. Khi anh ở cạnh Bách Hợp, câu hay nói nhất chính là “có anh Ninh ở đây, em không cần sợ gì hết”. Trên người anh có cảm giác tự tin đặc hữu của thiếu niên, anh chưa bao giờ biết thế nào là sợ hãi, nhưng lần này, bàn tay vốn ấm áp của anh lại lạnh buốt. Anh vươn tay giữ gương mặt Bách Hợp, trừng mắt rất lớn với cô:
“Không chia tay, anh sẽ mua em là được!”
Hai chân anh bắt đầu run rẩy, thậm chí còn đá vào cái bàn. Bách Hợp nghe anh nói thế thì chợt nhức đầu. Lần chia tay này cô đã chuẩn bị tốt, tâm nguyện của Tả Bách Hợp chỉ là có một cuộc tình có khởi đầu có kết thúc. Cô sắm vai Tả Bách Hợp thì đã nghĩ tới kết thúc tốt nhất rồi, mời Phong Ninh tới đây là để anh thu xếp với người Phong gia, không để bọn họ vươn tay tới cô. Cô chỉ muốn được hưởng đãi ngộ ngang với Trần Nhạc Nhạc mà thôi, lúc cần Phong Ninh có trách nhiệm thì anh phải gánh vác.
Kể cả hai người chia tay nhau thì chưa chắc nỗi đau do Tả Bách Hợp mang lại đã thúc đẩy sự trưởng thành của Phong Ninh. Có điều Bách Hợp không ngờ rằng Phong Ninh sẽ không đồng ý. Thời gian vừa rồi cô không nhiệt tình với Phong Ninh. Mỗi lần hẹn hò thì toàn là cô đọc sách, Phong Ninh nhìn cô. Giai đoạn đầu Phong Ninh còn tìm mọi cách để thực hiện kế hoạch hẹn hò, về sau thì không còn chuẩn bị gì, cũng không chơi nhạc rock nữa, anh không có cơ hội thường xuyên đưa cô đi xem ca nhạc, ngắm sao hoặc uống bia, thậm chí làm vài chuyện giữa hai người yêu nhau khiến ‘lau súng cướp cò’ như với nguyên chủ. Bách Hợp cho rằng anh hẳn là cảm thấy nhạt nhẽo. Với tính cách của anh thì chỉ thích hợp với một thiếu nữ tràn đầy sức sống giống anh, cùng nhau điên, cùng nhau chơi đùa, tới khi anh trưởng thành, trở nên chín chắn trầm ổn, sau đó gặp Trần Nhạc Nhạc, từ đó một lòng một dạ đối tốt với cô ta.
Bách Hợp không nghĩ rằng Phong Ninh sẽ chịu đựng được cô, nhưng hiện giờ cô nói chia tay, bất ngờ là Phong Ninh lại không đồng ý.
“Vì sao không thể chia tay?” Bách Hợp hỏi lại, suy nghĩ một lúc rồi mở ba lô, lấy chiếc điện thoại vẫn được giữ gìn hoàn chỉnh ra, định đặt vào tay Phong Ninh. Sắc mặt Phong Ninh đen đi, Bách Hợp trả điện thoại cho anh, còn nói muốn nhận tiền từ nhà anh cũng không khiến anh lòng tự tôn của anh bị ảnh hưởng. Trước đây cô từng nói đùa rằng lúc anh đưa tiền thì thích anh, trả tiền xong rồi thì không thích nữa đã khiến anh hiểu biết một chút về tính cách của cô. Nếu như anh tức giận với cô thì chắc chắn Bách Hợp sẽ không đi dỗ dành anh như lời mấy anh em nói. Anh thở dài một hơi, làm một việc mà bao lâu này vẫn luôn muốn làm nhưng không có gan. Anh nâng mặt Bách Hợp lên, áp môi mình xuống.
Đôi môi hai người còn chưa chạm vào nhau, Bách Hợp cảm thấy trong nháy mắt, linh hồn mình bị bắn ra khỏi thân thể. Sau khi gương mặt hồng tới mức có thể nhỏ ra máu của Phong Ninh di chuyển đi chỗ khác thì cô mới khống chế lại được cơ thể. Môi hơi đau xót, tuy Phong Ninh đã nhìn thấy người khác làm như thế nào, cũng biết cách làm, nhưng hành động lỗ mãng của thiếu niên và nỗi lo lắng khiến anh cắn rách môi cô. Lúc này, anh chột dạ không dám nhìn vào mắt Bách Hợp nhưng tay lại nắm chặt tay cô không buông. Dì Vương ở đối diện cũng kinh ngạc đến ngây người, Phong Ninh cúi thấp đầu, mặt có vẻ thẹn thùng, cười ngây ngô rồi lại cố ép bản thân phải tỏ vẻ bình tĩnh: “Cháu không chia tay đâu, dì Vương, cháu sẽ về nói chuyện với cha mẹ, dì đừng tìm cha của vợ cháu làm gì!”
Nói xong, Phong Ninh lấy lấy ba lô trong tay Bách Hợp. Không phải tự nhiên anh đã học được cách quan tâm người khác, chẳng qua lúc nãy Bách Hợp ôm túi định chạy khiến anh theo bản năng cảm thấy không an toàn, muốn giữ cái gì đó để cô không thể chạy được. Túi trong tay anh rồi, Bách Hợp sẽ không thể cứ thế bỏ đi. Có điều hành động đó của Phong Ninh vào mắt dì Vương lại khiến bà ta giật mình không nói ra lời.
Phong Ninh đã nói người Phong gia đừng có tìm tới cha Tả Bách Hợp nên dì Vương cũng từ bỏ ý nghĩ xuống tay từ cha Tả. Sau khi hai người đi khỏi, bà ta nhớ tới tình cảnh lúc nãy, sau một lúc lâu mới tỉnh táo lại, vội vàng lấy điện thoại di động ra.
Ra khỏi quán cà phê, Phong Ninh bao chặt lấy tay Bách Hợp, kéo cô đi trên đường. Anh cúi thấp đầu, không có vẻ tự tin kiêu ngạo như trước, giống như một con gà trống vừa bại trận. Mũi chân anh đá lên mặt đất, im lặng một lúc, dường như muốn mở miệng nói chuyện, nhưng vừa thấy Bách Hợp thì không biết nghĩ tới cái gì, tai lại đỏ lên, xoay mặt đi, môi run rẩy. Một lúc lâu sau mới lắp bắp:
“Dù sao em cũng là của anh, việc của cha em là việc của cha anh, không phải, cha em chính là việc của anh, sau này không được nói chia tay, em là vợ anh, anh nghe em nói thế sẽ rất khó chịu…” Dường như anh còn bối rối, không biết nên biểu đạt thế nào, một câu nói thôi mà cũng loạn thất bát tao. Bách Hợp sờ lên phần môi bị rách, nhìn anh một cái: “Rất khó chịu à, có khó chịu như em bị rách môi không?”
Lòng dạ Phong Ninh lộn xộn, lần đầu tiên yêu đương, ngọt ngào của tình yêu còn chưa hưởng thụ hết mà đã gặp phải phiền toái khó chịu. Hiện giờ anh có rất nhiều lời muốn nói, còn chưa kịp thổ lộ với Bách Hợp thì cô đã nhắc tới việc rách môi. Thân thể anh cứng đờ, trong nháy mắt, khuôn mặt đỏ bừng, dường như sắp nhỏ được ra máu. Anh nhìn Bách Hợp, có chút thẹn quá hóa giận, có cả suy nghĩ bỏ chạy. Nhưng cảm giác lâm trận bỏ trốn thì anh lại không thích, vậy nên đôi chân vừa nhúc nhích đã bị ép đứng lại. Anh liếm môi, cứng đầu lớn tiếng nói:
“Về sau kỹ thuật của anh sẽ tốt hơn, em chịu khó nhịn một lần không được sao!”
“Dì à, không cần phải để Phong Ninh tránh đi đâu. Cháu nghĩ cháu có thể đoán được mục đích của dì, chắc là dì tới đây để khuyên cháu chia tay với Phong Ninh đúng không? Việc cha cháu nợ rất nhiều tiền đánh bạc chắc các người cũng biết phải không? Nếu cháu không đồng ý chia tay, dì sẽ cầm tiền đưa cho ông ấy, bảo anh ấy quản lý con gái mình cho cẩn thận, đừng để cháu liên lụy đến Phong Ninh đúng không?” Bách Hợp sẽ không tự mình gánh vác tất cả. Lúc trước cô đã có danh kết thân với Phong Ninh, vậy thì khi có phiền toái đương nhiên Phong Ninh không thể đứng ngoài. Cho dù hiện giờ anh chưa có khả năng gánh vác trách nhiệm gì nhưng vài năm sau này anh có thể vì Trần Nhạc Nhạc mà làm rất nhiều việc, vậy thì bây giờ mặc kệ anh có khả năng hay không, Bách Hợp cũng sẽ muốn có đãi ngộ ngang với Trần Nhạc Nhạc.
Dì Vương nghe Bách Hợp nói thế thì lúng túng liếm môi, vô ý nhìn về phía Phong Ninh. Bà ta không ngờ Bách Hợp sẽ bình tĩnh nói ra. Bách Hợp đang dựa vào thành ghế sofa, ôm một cái túi, vẻ mặt nhởn nhơ. Dì Vương tin chắc khi cô nhận được điện thoại của mình thì đã chuẩn bị tâm lý. Bà đã nói rõ rằng mình đến từ Phong gia, muốn nói chuyện với cô về quan hệ giữa cô và Phong Ninh, nhưng không ngờ một thiếu nữ chừng này tuổi lại có thể khôn ngoan tới mức này. Sự tỉnh táo của Bách Hợp khiến dì Vương không biết phải làm sao. Cô vừa dứt lời thì dì Vương đã im lặng rất lâu, sắc mặt Phong Ninh càng lúc càng khó coi. Bà ta bắt đầu suy nghĩ xem nên nói gì, vừa không để lộ ra Phong phu nhân, vừa khiến hai người chia tay mà Phong Ninh lại không tức giận.
“Bây giờ hai đứa đang học cấp ba, cấp ba thì không nên yêu đương vội. Không lâu nữa cậu chủ nhà chúng tôi sẽ thi đại học, kết quả kiểm tra gần đây nhất không tốt cho lắm…”
Nhìn vẻ cẩn thận của dì Vương, Bách Hợp rất muốn bật cười. Thành tích của Phong Ninh không tốt là vì ba năm cấp ba anh chỉ toàn đánh nhau tranh địa bàn, thu đàn em, cái gì cũng thử cả, nhất là thời kỳ thiếu niên thường hay sùng bái đám đại ca trong phim. Trong trường học, Phong Ninh chính là lão đại trong mắt nhiều người, mà hơn một năm trước anh lại mê rock. Lúc anh biết Tả Bách Hợp thì đã là nửa học kỳ cuối rồi, thành tích tốt hay không sao có thể do cô ấy được. Nhưng cho dù là từ nội dung câu chuyện hay lúc này, người Phong gia luôn cho rằng cô chính là nguyên nhân khiến thành tích của Phong Ninh tồi tệ. Bách Hợp cầm cốc nước lên nhấp một ngụm:
“Được rồi, vậy dì muốn chúng cháu như thế nào? Phong Ninh, chúng ta chia tay đi, em không hy vọng Phong gia đến tìm cha em rồi làm mấy chuyện chẳng ra sao đâu. Nếu các người cảm thấy mình có nhiều tiền quá thì đừng đưa cho cha cháu, cứ đưa cho cháu là được, cháu cũng đang thiếu tiền!” Bách Hợp nghiêm túc gật đầu với dì Vương, sau đó lập tức đứng lên. Lúc cô nói chia tay, trong đầu Phong Ninh có cái gì đó bị phá vỡ trong nháy mắt. Anh cảm giác như máu trong người mình lạnh xuống, một luồng khí lạnh truyền thẳng từ lòng bàn chân lên đầu, khiến tứ chi đều run rẩy. Trái tim nhảy lên kịch liệt, như thể muốn tung ra khỏi lồng ngực.
Đôi môi mà lúc nãy anh say đắm vừa thản nhiên nói ra lời chia tay, Phong Ninh nắm chặt tay Bách Hợp, dường như sợ cô chạy mất, dường như chỉ cần cô bước đi thì sau này anh không còn bắt được cô nữa. Anh chặn đường cô, đẩy cô về vị trí cũ: “Không chia tay!”
Trong mắt thiếu niên phản chiếu gương mặt hờ hững của Bách Hợp, mà trong mắt cô lại là vẻ căng thẳng của Phong Ninh. Mặt anh nháy mắt đã trắng bệch, lông mi hơi run rẩy khiến hình ảnh Bách Hợp trong mắt anh cũng lay động theo. Một tầng hơi nước mỏng manh xuất hiện, anh là con của gia đình quân nhân, cho dù đánh nhau bị đòn đau đến đâu cũng chưa bao giờ khóc. Khi anh ở cạnh Bách Hợp, câu hay nói nhất chính là “có anh Ninh ở đây, em không cần sợ gì hết”. Trên người anh có cảm giác tự tin đặc hữu của thiếu niên, anh chưa bao giờ biết thế nào là sợ hãi, nhưng lần này, bàn tay vốn ấm áp của anh lại lạnh buốt. Anh vươn tay giữ gương mặt Bách Hợp, trừng mắt rất lớn với cô:
“Không chia tay, anh sẽ mua em là được!”
Hai chân anh bắt đầu run rẩy, thậm chí còn đá vào cái bàn. Bách Hợp nghe anh nói thế thì chợt nhức đầu. Lần chia tay này cô đã chuẩn bị tốt, tâm nguyện của Tả Bách Hợp chỉ là có một cuộc tình có khởi đầu có kết thúc. Cô sắm vai Tả Bách Hợp thì đã nghĩ tới kết thúc tốt nhất rồi, mời Phong Ninh tới đây là để anh thu xếp với người Phong gia, không để bọn họ vươn tay tới cô. Cô chỉ muốn được hưởng đãi ngộ ngang với Trần Nhạc Nhạc mà thôi, lúc cần Phong Ninh có trách nhiệm thì anh phải gánh vác.
Kể cả hai người chia tay nhau thì chưa chắc nỗi đau do Tả Bách Hợp mang lại đã thúc đẩy sự trưởng thành của Phong Ninh. Có điều Bách Hợp không ngờ rằng Phong Ninh sẽ không đồng ý. Thời gian vừa rồi cô không nhiệt tình với Phong Ninh. Mỗi lần hẹn hò thì toàn là cô đọc sách, Phong Ninh nhìn cô. Giai đoạn đầu Phong Ninh còn tìm mọi cách để thực hiện kế hoạch hẹn hò, về sau thì không còn chuẩn bị gì, cũng không chơi nhạc rock nữa, anh không có cơ hội thường xuyên đưa cô đi xem ca nhạc, ngắm sao hoặc uống bia, thậm chí làm vài chuyện giữa hai người yêu nhau khiến ‘lau súng cướp cò’ như với nguyên chủ. Bách Hợp cho rằng anh hẳn là cảm thấy nhạt nhẽo. Với tính cách của anh thì chỉ thích hợp với một thiếu nữ tràn đầy sức sống giống anh, cùng nhau điên, cùng nhau chơi đùa, tới khi anh trưởng thành, trở nên chín chắn trầm ổn, sau đó gặp Trần Nhạc Nhạc, từ đó một lòng một dạ đối tốt với cô ta.
Bách Hợp không nghĩ rằng Phong Ninh sẽ chịu đựng được cô, nhưng hiện giờ cô nói chia tay, bất ngờ là Phong Ninh lại không đồng ý.
“Vì sao không thể chia tay?” Bách Hợp hỏi lại, suy nghĩ một lúc rồi mở ba lô, lấy chiếc điện thoại vẫn được giữ gìn hoàn chỉnh ra, định đặt vào tay Phong Ninh. Sắc mặt Phong Ninh đen đi, Bách Hợp trả điện thoại cho anh, còn nói muốn nhận tiền từ nhà anh cũng không khiến anh lòng tự tôn của anh bị ảnh hưởng. Trước đây cô từng nói đùa rằng lúc anh đưa tiền thì thích anh, trả tiền xong rồi thì không thích nữa đã khiến anh hiểu biết một chút về tính cách của cô. Nếu như anh tức giận với cô thì chắc chắn Bách Hợp sẽ không đi dỗ dành anh như lời mấy anh em nói. Anh thở dài một hơi, làm một việc mà bao lâu này vẫn luôn muốn làm nhưng không có gan. Anh nâng mặt Bách Hợp lên, áp môi mình xuống.
Đôi môi hai người còn chưa chạm vào nhau, Bách Hợp cảm thấy trong nháy mắt, linh hồn mình bị bắn ra khỏi thân thể. Sau khi gương mặt hồng tới mức có thể nhỏ ra máu của Phong Ninh di chuyển đi chỗ khác thì cô mới khống chế lại được cơ thể. Môi hơi đau xót, tuy Phong Ninh đã nhìn thấy người khác làm như thế nào, cũng biết cách làm, nhưng hành động lỗ mãng của thiếu niên và nỗi lo lắng khiến anh cắn rách môi cô. Lúc này, anh chột dạ không dám nhìn vào mắt Bách Hợp nhưng tay lại nắm chặt tay cô không buông. Dì Vương ở đối diện cũng kinh ngạc đến ngây người, Phong Ninh cúi thấp đầu, mặt có vẻ thẹn thùng, cười ngây ngô rồi lại cố ép bản thân phải tỏ vẻ bình tĩnh: “Cháu không chia tay đâu, dì Vương, cháu sẽ về nói chuyện với cha mẹ, dì đừng tìm cha của vợ cháu làm gì!”
Nói xong, Phong Ninh lấy lấy ba lô trong tay Bách Hợp. Không phải tự nhiên anh đã học được cách quan tâm người khác, chẳng qua lúc nãy Bách Hợp ôm túi định chạy khiến anh theo bản năng cảm thấy không an toàn, muốn giữ cái gì đó để cô không thể chạy được. Túi trong tay anh rồi, Bách Hợp sẽ không thể cứ thế bỏ đi. Có điều hành động đó của Phong Ninh vào mắt dì Vương lại khiến bà ta giật mình không nói ra lời.
Phong Ninh đã nói người Phong gia đừng có tìm tới cha Tả Bách Hợp nên dì Vương cũng từ bỏ ý nghĩ xuống tay từ cha Tả. Sau khi hai người đi khỏi, bà ta nhớ tới tình cảnh lúc nãy, sau một lúc lâu mới tỉnh táo lại, vội vàng lấy điện thoại di động ra.
Ra khỏi quán cà phê, Phong Ninh bao chặt lấy tay Bách Hợp, kéo cô đi trên đường. Anh cúi thấp đầu, không có vẻ tự tin kiêu ngạo như trước, giống như một con gà trống vừa bại trận. Mũi chân anh đá lên mặt đất, im lặng một lúc, dường như muốn mở miệng nói chuyện, nhưng vừa thấy Bách Hợp thì không biết nghĩ tới cái gì, tai lại đỏ lên, xoay mặt đi, môi run rẩy. Một lúc lâu sau mới lắp bắp:
“Dù sao em cũng là của anh, việc của cha em là việc của cha anh, không phải, cha em chính là việc của anh, sau này không được nói chia tay, em là vợ anh, anh nghe em nói thế sẽ rất khó chịu…” Dường như anh còn bối rối, không biết nên biểu đạt thế nào, một câu nói thôi mà cũng loạn thất bát tao. Bách Hợp sờ lên phần môi bị rách, nhìn anh một cái: “Rất khó chịu à, có khó chịu như em bị rách môi không?”
Lòng dạ Phong Ninh lộn xộn, lần đầu tiên yêu đương, ngọt ngào của tình yêu còn chưa hưởng thụ hết mà đã gặp phải phiền toái khó chịu. Hiện giờ anh có rất nhiều lời muốn nói, còn chưa kịp thổ lộ với Bách Hợp thì cô đã nhắc tới việc rách môi. Thân thể anh cứng đờ, trong nháy mắt, khuôn mặt đỏ bừng, dường như sắp nhỏ được ra máu. Anh nhìn Bách Hợp, có chút thẹn quá hóa giận, có cả suy nghĩ bỏ chạy. Nhưng cảm giác lâm trận bỏ trốn thì anh lại không thích, vậy nên đôi chân vừa nhúc nhích đã bị ép đứng lại. Anh liếm môi, cứng đầu lớn tiếng nói:
“Về sau kỹ thuật của anh sẽ tốt hơn, em chịu khó nhịn một lần không được sao!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook