Tình Cảm Độc Nhất
-
Chương 4
“Bình thường em đều viết báo cáo như vậy sao?”
Tuy Cố Khinh Châu không nói gì, nhưng giọng nói kia có thể lạnh chết người. Lệ Tử Xuyến chột dạ, vừa nghe tiếng liền rùng mình một cái.
“Tôi không quan tâm vì sao em tiếp tục lựa chọn học nghiên cứu sinh, nhưng làm khoa học quan trọng nhất là phải cẩn thận, nếu như em cứ dùng thái độ qua loa đối với các thí nghiệm, thì cũng giống như là vô trách nhiệm với chính mình thôi.”
Mỗi một chữ anh nói ra, đều như những cơn gió lạnh thổi tới.
Lệ Tử Xuyến không phục, chỉ là một thí nghiệm nhỏ không quá quan trọng thôi mà, làm gì đến mức thái độ rồi trách nhiệm chứ?
Nếu như nói ba năm trước đây Cố Khinh Châu khiến người ta có cảm giác rất xa cách, vậy thì lúc này anh hoàn toàn là hận không thể khiến người khác chết cóng trong phạm vi ngoài ngàn dặm.
“Lúc trước tôi cũng viết báo cáo như vậy, cho tới bây giờ phó viện trưởng cũng không nói gì tôi.”
Hờn dỗi nói xong câu đó, Lệ Tử Xuyến liền biết mình có chút hơi quá. Trước kia địa vị của cô và Cố Khinh Châu là bình đẳng, hiện nay anh đã thành lãnh đạo của cô, thân phận đẳng cấp cách xa rõ ràng, có lẽ từ đáy lòng cô còn chưa tiếp nhận được sự thay đổi này, lại thêm tuổi tác của hai người không cách xa lắm, tự nhiên không thể khiêm tốn tiếp nhận lời phê bình dạy bảo của anh.
Dường như Cố Khinh Châu không ngờ cô sẽ trực tiếp chống đối lại anh như vậy, ngược lại hơi sửng sốt một chút. Nhưng một giây sau, đôi mắt đen không có kính mắt che chắn, nhiệt độ bỗng nhiên hạ xuống, giống như là có thể bắn ra băng đá.
“Vậy chờ tôi giúp em đưa nó cho phó viện trưởng, về sau em cũng không cần giao cho tôi nữa.”
Người này!
Lệ Tử Xuyến bị anh làm cho tức chết, cũng hơi sốt ruột. Nếu như Trương lão đầu biết cô vừa trở về chưa tới mấy ngày liền đắc tội với nhân tài được ông ấy quý trọng nhất, đoán chừng sẽ mắc bệnh tim mất.
“Tôi, tôi làm lại một bản nữa không được sao?” Giọng điệu của cô rõ ràng đã mềm mỏng hơn.
Cố Khinh Châu không nói một lời, rõ ràng là ngồi ở đó thấp hơn cô một cái đầu, thế nhưng khí thế lại sắc bén bức người, vô cùng có cảm giác ngột ngạt.
“Tôi hứa, lần này tôi nhất định sẽ làm tốt, nếu làm không tốt, tôi tự mình đến nhận tội với phó viện trưởng, vẫn không được sao?”
Cố Khinh Châu không có biểu lộ gì, bình tĩnh đến mức khiến người ta phát điên. Lệ Tử Xuyến nhạy cảm, miệng ngậm chặt, nghĩ thầm, nếu như anh mà không gật đầu, tôi lập tức khóc cho anh xem.
Không biết có phải là anh nghe được tiếng lòng của cô hay không, thở dài, vẻ mặt nghiêm khắc cũng dịu đi mấy phần.
“Nội trong một tuần, tôi muốn nhìn thấy thành quả của em.”
“Không có vấn đề!” Cô đáp đầy dứt khoát.
“Được rồi, về đi.” Anh hạ lệnh.
Câu nói này khiến toàn thân Lệ Tử Xuyến vô cùng vui sướng, rốt cuộc cũng cảm nhận được loại cảm giác giống như bị lửa thiêu vào mông là như thế nào.
Ra khỏi văn phòng của Cố Khinh Châu, chỉ cảm thấy không khí trong hành lang đều nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.
Coi như là Đàm Thiên Thiên có lương tâm, nhất quyết không đi, thấy cô không tổn hại một chút nào, lòng vẫn còn sợ hãi mà vỗ ngực một cái: “Cảm ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng ra, tớ còn tưởng rằng Cố Khinh Châu đã làm gì cậu rồi, thiếu chút nữa là chạy vào cứu người đẹp đó.”
“Cậu thực sự có can đảm đi vào?” Rõ ràng Lệ Tử Xuyến không tin.
“Đương nhiên không dám! Tớ Đàm Thiên Thiên không sợ trời không sợ đất, lúc còn sống cũng đã gặp được một người khiến người khác sợ hãi rồi.”
Lệ Tử Xuyến cũng muốn nói, cô sống hai mươi mấy năm còn chưa có ghét người nào, vậy mà Cố Khinh Châu lại là người đầu tiên!
Mấy ngày tiếp theo, Lệ Tử Xuyến đều làm ổ ở trong phòng thí nghiệm.
Báo cáo thứ hai được đưa tới, không được, báo cáo thứ ba cũng bị gửi trở về, cô nghi ngờ không biết có phải Cố Khinh Châu cố ý gây phiền phức cho cô không, chẳng qua cô cũng không đắc tội với anh mà?
Những ngày này, Lệ Tử Xuyến hoàn toàn không có thời gian mua sắm chăm sóc cái gì, ngồi trong phòng thí nghiệm ngây ngốc cả ngày, cảm giác thanh xuân đều cách xa mình rồi.
Cuối tuần về nhà họ Lệ ăn cơm, anh ba Lệ Thanh Bắc còn hỏi có phải cô bị trúng tà hay không, tại sao lại tiều tụy giống như nữ quỷ vậy.
Thật vất vả mới có người có thể kể khổ, Lệ Tử Xuyến nắm lấy cơ hội, thêm mắm dặm muối nói chuyện Cố Khinh Châu ngược đãi mình ra cho Bắc Bắc nghe, ai ngờ anh lại có bộ dáng rất vui mừng: “Trên đời lại có một cao nhân bậc này, có thể trừng trị em? Hôm nào nhất định phải kết bạn một chút, cùng làm bạn bè với cậu ta.”
Lệ Tử Xuyến muốn đánh anh.
Ăn uống tụ họp xong đã hơn mười giờ, Lệ Thanh Bắc đưa cô về trường học, lúc xuống xe mới nhớ tới ban đêm phải dùng laptop, mà laptop thì lại ở phòng thí nghiệm, đành phải quay trở lại để lấy.
Trong hành lang phòng thí nghiệm, Lệ Tử Xuyến gặp được trợ lý của Trương lão đầu - Trịnh Viện.
“Chị Trịnh, trễ như vậy mà chị vẫn còn ở đây sao?”
Trịnh Viện cũng đã thấy cô, đi tới: “Phó viện trưởng bảo chị tìm mấy tập tài liệu cho Cố Khinh Châu, đúng lúc từ bên này đi ngang qua, thuận tiện đưa cho cậu ấy.”
“Cố Khinh Châu vẫn còn ở đây?” Vừa nghe đến cái tên Cố Khinh Châu, răng Lệ Tử Xuyến cũng bắt đầu va vào nhau, ôi đúng là di chứng sau khi bị hành hạ mà.
“Đúng vậy, dường như mỗi ngày cậu ấy đều ở đây trễ như thế. Em cũng biết hiện tại trong viện có rất nhiều hạng mục, phó viện trưởng chỉ là cái danh xưng, thực ra toàn bộ mọi việc lớn nhỏ đều qua tay Cố Khinh Châu, mỗi ngày ngoài việc dẫn dắt mấy nghiên cứu sinh các em, cậu ấy còn phải chú ý đến chuyện của mình nữa, thực sự rất bận rộn.”
Lệ Tử Xuyến đã từng nghe qua hạng mục này, tuy nói tên tuổi Cố Khinh Châu rất nổi tiếng, còn là sinh viên được trao bản quyền sáng chế phát minh ở nước ngoài, nhưng dù sao tuổi vẫn còn trẻ, rất nhiều người đầu tư cố chấp đều không dám tùy tiện đầu tư tiền cho anh. Để giữ lại Cố Khinh Châu, Trương lão đầu đã tự mình lôi kéo mấy nhà tài trợ, cho anh vốn để làm hạng mục, có thể thấy áp lực của anh rất lớn.
“Báo cáo của em vẫn chưa được duyệt?” Trịnh Viện nhớ tới sự việc gần đây nhất, hỏi cô.
Ngay lập tức, Lệ Tử Xuyến biểu lộ cực kỳ ai oán: “Chị nói có phải Cố Khinh Châu cố tình gây phiền phức cho em không, viết đến ba lần vẫn chưa được!”
Trịnh Viện che miệng cười, đồng tình nói: “Được rồi, phó viện trưởng trịnh trọng giao em cho cậu ấy, tự nhiên cậu ấy sẽ có yêu cầu nghiêm khắc với em. Hơn nữa thành tích chuyên ngành của Cố Khinh Châu từ nhỏ đến lớn đều không phải tốt bình thường, gặp được một sinh viên khiến người khác phải đau đầu như em, chỉ sợ cũng đã được mở rộng tầm mắt.”
Lệ Tử Xuyến bị lời nói này của Trịnh Viện làm đả kích sâu sắc, với tư cách là một sinh viên dưới quyền phải giãy dụa học tập trong đau khổ, cô cũng rất không dễ dàng có được không?
***
Thứ bảy là sinh nhật bạn trai Phương Giản của Đàm Thiên Thiên, vốn Lệ Tử Xuyến không định đi, nhưng Đàm Thiên Thiên lại không chịu.
“Trời ạ, cậu vẫn là Lệ Tử Xuyến mà tớ biết sao?”
“Tớ thế nào?” Lệ Tử Xuyến mờ mịt ngẩng đầu trước máy vi tính.
“Cậu thử nói xem đã bao lâu cậu chưa đi spa rồi? Đã bao lâu cậu chưa đi chăm sóc tóc? Hôm trước tớ đi dạo qua một quầy chuyên doanh(*), nhân viên cửa hàng đều hỏi tớ tại sao mấy hôm nay Lệ tiểu thư không tới. Cậu tính xem, lần trước cậu mua quần áo đã là lúc nào rồi?” Đàm Thiên Thiên đếm đếm từng đầu ngón tay.
(*) Quầy chuyên doanh: là quầy chuyên bán một loại hàng hóa trong cửa hàng.
Lệ Tử Xuyến nhớ lại một chút, sau đó, sắc mặt trở nên khó coi.
Đàm Thiên Thiên đoán ra manh mối qua nét mặt của cô, cảm thấy sáng tỏ: “Xem đi, tớ nói mà, Cố Khinh Châu giày vò cậu đến bộ dạng này, bộ quần áo trên người cậu, một tuần này tớ thấy cậu mặc nó không dưới hai lần, cậu chính là đại tiểu thư của nhà họ Lệ đó, để người ngoài nhìn thấy còn không phải là bị cười nhạo sao!”
Cuối cùng Lệ Tử Xuyến cũng nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, gần đây cô thực sự là ở trong phòng thí nghiệm lâu quá, đến mức không biết tiêu tiền nữa rồi!
Thế là, dùng sức đóng laptop lại, cô hào phóng nói, “Đi! Hôm nay chúng ta nhất định phải chơi thật thoải mái!”
Vì chúc mừng sinh nhật bạn trai, Đàm Thiên Thiên chuẩn bị một loạt các hoạt động giải trí.
Kể cả Lệ Tử Xuyến thì bên trong ước chừng có mười mấy người, đầu tiên là ăn cơm tối ở quán rượu, rồi lại tiếp tục đi tới quầy bar. Quán rượu này là do anh họ Thiên Thiên mở, bởi vì là người nhà cho nên không cần lo lắng đến vấn đề an toàn, trước đó các cô thường xuyên tới nơi này chơi.
Vốn Lệ Tử Xuyến dự định buông lỏng một chút, cùng bạn bè chơi một đêm. Nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên thí nghiệm báo cáo, còn có ánh mắt lạnh lùng của Cố Khinh Châu. Cho nên lúc uống rượu cô không nghĩ cái gì khác, mà chính là công thức!
Lần này thực sự lớn chuyện, quả nhiên cô đã bị Cố Khinh Châu hành hạ không nhẹ.
Đến cuối cùng, mấy người đều uống rất nhiều rượu.
Lệ Tử Xuyến có danh xưng là ngàn chén không say, nhưng bởi vì có quá nhiều việc phiền lòng, một bên vừa mắng Cố Khinh Châu, một bên vừa chuốc say chính mình.
Đàm Thiên Thiên uống cũng không ít, nhưng vẫn muốn bạn trai đưa Lệ Tử Xuyến về ký túc xá trước tiên.
Chiếc xe land rover đen đứng trước lầu ký túc xá, Phương Giản để Đàm Thiên Thiên chờ anh ở trong xe, tự mình đưa Lệ Tử Xuyến có chút men say lên lầu.
Đến trước cửa ký túc xá của cô, Phương Giản hỏi: “Tử Xuyến, chìa khóa của em đâu?”
“Chìa khóa gì?” Lệ Tử Xuyến đang không được tỉnh táo cho lắm.
“Chìa khóa ký túc xá của em ý?” Phương Giản sốt ruột, Đàm Thiên Thiên cũng đang say, để mình cô dưới lầu, anh lo lắng muốn chết.
Lệ Tử Xuyến nháy mắt mấy cái, suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu: “Em không mang theo chìa khóa.”
Phương Giản thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu. Đàm Thiên Thiên cẩu thả, bình thường đều không chú ý những chuyện vặt vãnh, cùng Lệ Tử Xuyến đi chơi, từ trước tới nay đều để chìa khóa ở chỗ Lệ Tử Xuyến.
Không mang chìa khóa thì làm sao bây giờ, anh đối phó với một mình Đàm Thiên Thiên cũng đủ mệt rồi, hai con sâu rượu hợp lại với nhau thế này rất đáng sợ.
Phương Giản muốn khóc, trên thế giới này còn có người nào sinh nhật mà xui xẻo hơn anh không?
Đang do dự có nên đưa Lệ Tử Xuyến về hay không, lúc này, Phương Giản nghe được phía sau truyền đến một giọng nam trầm thấp.
“Anh là ai?”
Phương Giản không hiểu sao lại run run, âm thanh đơn giản này lại lạnh giống như quỷ. Động tác chậm chạp quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người màu đen xuất hiện ở cầu thang.
Bởi vì ngược sáng, một nửa hình dáng của người kia ẩn trong bóng đêm, lộ ra một nửa mặt cũng không mang theo bất cứ cảm xúc nào đang nhìn chăm chú vào anh. Trong giây lát, ánh mắt của người đó lặng yên trượt xuống mặt của Lệ Tử Xuyến, ánh mắt khẽ nhúc nhích, giữa lông mày nhẹ nhàng nhíu lại thành một đường.
Phương Giản cao một mét tám mốt, lại cảm giác ở trước mặt người này anh như thấp đi một cái đầu.
“Tôi, tôi là bạn trai Đàm Thiên Thiên, Tử Xuyến uống quá nhiều, lại không tìm thấy chìa khóa.” Dưới khí thế áp bức của đối phương, Phương Giản không nhịn nổi nói thẳng ra.
Nói xong, mới nhớ tới việc hỏi đối phương: “Anh là...”
“Cố Khinh Châu.”
Phương Giản bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra là đại boss trong miệng Đàm Thiên Thiên, trách không được khi nghe anh nói tên của mình thì đều không có một tí cảm xúc nào.
“Thầy giáo Cố, anh có chìa khóa ký túc xá của Tử Xuyến không?” Phương Giản tự động giảm vai vế của mình xuống.
Cố Khinh Châu chú ý tới dáng vẻ say rượu của Lệ Tử Xuyến, đường cong ở cằm căng cứng đến mức như muốn gãy ra.
Qua mấy giây mới trả lời: “Không có.”
Hi vọng mới dấy lên của Phương Giản còn chưa có bốc cháy đã bị dập tắt.
“A, vậy thì phải làm sao bây giờ? Thiên Thiên cũng say, Tử Xuyến bên này tôi sợ tôi...”
Chưa để anh ta nói xong, Cố Khinh Châu liền cắt ngang: “Giao cô ấy cho tôi.”
Phương Giản kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn thế nào thì đều thấy Cố Khinh Châu giống như loại người sẽ không liên quan đến sự việc, không ngờ rằng anh lại chủ động yêu cầu chăm sóc một con ma men?
Thực ra Phương Giản có chút do dự, anh ta không hiểu rõ Cố Khinh Châu, giao Lệ Tử Xuyến say rượu cho một người đàn ông quả thực là không được thỏa đáng. Có thể tưởng tượng thân phận của Cố Khinh Châu, lại cân nhắc đến tính tình lanh lợi của Lệ Tử Xuyến, bất kỳ người đàn ông nào đều không dám tùy tiện dính vào.
Anh ta vẫn đang không biết nên làm gì, Cố Khinh Châu đã chạy tới trước mắt anh ta, quanh thân tản ra hơi lạnh cực kỳ mạnh mẽ, không biết là bên ngoài quá lạnh, hay là bản thân người đàn ông này đã có nhiệt độ như vậy.
Cố Khinh Châu không dấu vết xích lại gần, khéo léo đỡ Lệ Tử Xuyến từ trên tay Phương Giản vào lòng mình, Phương Giản còn chưa kịp phản ứng, Lệ Tử Xuyến đã nằm trong lòng Cố Khinh Châu, không còn liên quan gì đến anh ta.
“À, làm phiền thầy giáo Cố rồi.” Mắt thấy ván đã đóng thuyền, Phương Giản cũng liền thuận theo tự nhiên.
Nhớ đến bạn gái ở dưới lầu, Phương Giản cũng không dám chậm trễ, chạy trước xuống lầu.
Bởi vì tiếng bước chân của anh ta, bỗng nhiên đèn đã tắt lại sáng lên.
Cố Khinh Châu nhìn Lệ Tử Xuyến đang ghé vào lòng anh, vô tội nháy mắt nhìn anh, lại hồn nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thở dài một cách nặng nề.
Tuy Cố Khinh Châu không nói gì, nhưng giọng nói kia có thể lạnh chết người. Lệ Tử Xuyến chột dạ, vừa nghe tiếng liền rùng mình một cái.
“Tôi không quan tâm vì sao em tiếp tục lựa chọn học nghiên cứu sinh, nhưng làm khoa học quan trọng nhất là phải cẩn thận, nếu như em cứ dùng thái độ qua loa đối với các thí nghiệm, thì cũng giống như là vô trách nhiệm với chính mình thôi.”
Mỗi một chữ anh nói ra, đều như những cơn gió lạnh thổi tới.
Lệ Tử Xuyến không phục, chỉ là một thí nghiệm nhỏ không quá quan trọng thôi mà, làm gì đến mức thái độ rồi trách nhiệm chứ?
Nếu như nói ba năm trước đây Cố Khinh Châu khiến người ta có cảm giác rất xa cách, vậy thì lúc này anh hoàn toàn là hận không thể khiến người khác chết cóng trong phạm vi ngoài ngàn dặm.
“Lúc trước tôi cũng viết báo cáo như vậy, cho tới bây giờ phó viện trưởng cũng không nói gì tôi.”
Hờn dỗi nói xong câu đó, Lệ Tử Xuyến liền biết mình có chút hơi quá. Trước kia địa vị của cô và Cố Khinh Châu là bình đẳng, hiện nay anh đã thành lãnh đạo của cô, thân phận đẳng cấp cách xa rõ ràng, có lẽ từ đáy lòng cô còn chưa tiếp nhận được sự thay đổi này, lại thêm tuổi tác của hai người không cách xa lắm, tự nhiên không thể khiêm tốn tiếp nhận lời phê bình dạy bảo của anh.
Dường như Cố Khinh Châu không ngờ cô sẽ trực tiếp chống đối lại anh như vậy, ngược lại hơi sửng sốt một chút. Nhưng một giây sau, đôi mắt đen không có kính mắt che chắn, nhiệt độ bỗng nhiên hạ xuống, giống như là có thể bắn ra băng đá.
“Vậy chờ tôi giúp em đưa nó cho phó viện trưởng, về sau em cũng không cần giao cho tôi nữa.”
Người này!
Lệ Tử Xuyến bị anh làm cho tức chết, cũng hơi sốt ruột. Nếu như Trương lão đầu biết cô vừa trở về chưa tới mấy ngày liền đắc tội với nhân tài được ông ấy quý trọng nhất, đoán chừng sẽ mắc bệnh tim mất.
“Tôi, tôi làm lại một bản nữa không được sao?” Giọng điệu của cô rõ ràng đã mềm mỏng hơn.
Cố Khinh Châu không nói một lời, rõ ràng là ngồi ở đó thấp hơn cô một cái đầu, thế nhưng khí thế lại sắc bén bức người, vô cùng có cảm giác ngột ngạt.
“Tôi hứa, lần này tôi nhất định sẽ làm tốt, nếu làm không tốt, tôi tự mình đến nhận tội với phó viện trưởng, vẫn không được sao?”
Cố Khinh Châu không có biểu lộ gì, bình tĩnh đến mức khiến người ta phát điên. Lệ Tử Xuyến nhạy cảm, miệng ngậm chặt, nghĩ thầm, nếu như anh mà không gật đầu, tôi lập tức khóc cho anh xem.
Không biết có phải là anh nghe được tiếng lòng của cô hay không, thở dài, vẻ mặt nghiêm khắc cũng dịu đi mấy phần.
“Nội trong một tuần, tôi muốn nhìn thấy thành quả của em.”
“Không có vấn đề!” Cô đáp đầy dứt khoát.
“Được rồi, về đi.” Anh hạ lệnh.
Câu nói này khiến toàn thân Lệ Tử Xuyến vô cùng vui sướng, rốt cuộc cũng cảm nhận được loại cảm giác giống như bị lửa thiêu vào mông là như thế nào.
Ra khỏi văn phòng của Cố Khinh Châu, chỉ cảm thấy không khí trong hành lang đều nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.
Coi như là Đàm Thiên Thiên có lương tâm, nhất quyết không đi, thấy cô không tổn hại một chút nào, lòng vẫn còn sợ hãi mà vỗ ngực một cái: “Cảm ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng ra, tớ còn tưởng rằng Cố Khinh Châu đã làm gì cậu rồi, thiếu chút nữa là chạy vào cứu người đẹp đó.”
“Cậu thực sự có can đảm đi vào?” Rõ ràng Lệ Tử Xuyến không tin.
“Đương nhiên không dám! Tớ Đàm Thiên Thiên không sợ trời không sợ đất, lúc còn sống cũng đã gặp được một người khiến người khác sợ hãi rồi.”
Lệ Tử Xuyến cũng muốn nói, cô sống hai mươi mấy năm còn chưa có ghét người nào, vậy mà Cố Khinh Châu lại là người đầu tiên!
Mấy ngày tiếp theo, Lệ Tử Xuyến đều làm ổ ở trong phòng thí nghiệm.
Báo cáo thứ hai được đưa tới, không được, báo cáo thứ ba cũng bị gửi trở về, cô nghi ngờ không biết có phải Cố Khinh Châu cố ý gây phiền phức cho cô không, chẳng qua cô cũng không đắc tội với anh mà?
Những ngày này, Lệ Tử Xuyến hoàn toàn không có thời gian mua sắm chăm sóc cái gì, ngồi trong phòng thí nghiệm ngây ngốc cả ngày, cảm giác thanh xuân đều cách xa mình rồi.
Cuối tuần về nhà họ Lệ ăn cơm, anh ba Lệ Thanh Bắc còn hỏi có phải cô bị trúng tà hay không, tại sao lại tiều tụy giống như nữ quỷ vậy.
Thật vất vả mới có người có thể kể khổ, Lệ Tử Xuyến nắm lấy cơ hội, thêm mắm dặm muối nói chuyện Cố Khinh Châu ngược đãi mình ra cho Bắc Bắc nghe, ai ngờ anh lại có bộ dáng rất vui mừng: “Trên đời lại có một cao nhân bậc này, có thể trừng trị em? Hôm nào nhất định phải kết bạn một chút, cùng làm bạn bè với cậu ta.”
Lệ Tử Xuyến muốn đánh anh.
Ăn uống tụ họp xong đã hơn mười giờ, Lệ Thanh Bắc đưa cô về trường học, lúc xuống xe mới nhớ tới ban đêm phải dùng laptop, mà laptop thì lại ở phòng thí nghiệm, đành phải quay trở lại để lấy.
Trong hành lang phòng thí nghiệm, Lệ Tử Xuyến gặp được trợ lý của Trương lão đầu - Trịnh Viện.
“Chị Trịnh, trễ như vậy mà chị vẫn còn ở đây sao?”
Trịnh Viện cũng đã thấy cô, đi tới: “Phó viện trưởng bảo chị tìm mấy tập tài liệu cho Cố Khinh Châu, đúng lúc từ bên này đi ngang qua, thuận tiện đưa cho cậu ấy.”
“Cố Khinh Châu vẫn còn ở đây?” Vừa nghe đến cái tên Cố Khinh Châu, răng Lệ Tử Xuyến cũng bắt đầu va vào nhau, ôi đúng là di chứng sau khi bị hành hạ mà.
“Đúng vậy, dường như mỗi ngày cậu ấy đều ở đây trễ như thế. Em cũng biết hiện tại trong viện có rất nhiều hạng mục, phó viện trưởng chỉ là cái danh xưng, thực ra toàn bộ mọi việc lớn nhỏ đều qua tay Cố Khinh Châu, mỗi ngày ngoài việc dẫn dắt mấy nghiên cứu sinh các em, cậu ấy còn phải chú ý đến chuyện của mình nữa, thực sự rất bận rộn.”
Lệ Tử Xuyến đã từng nghe qua hạng mục này, tuy nói tên tuổi Cố Khinh Châu rất nổi tiếng, còn là sinh viên được trao bản quyền sáng chế phát minh ở nước ngoài, nhưng dù sao tuổi vẫn còn trẻ, rất nhiều người đầu tư cố chấp đều không dám tùy tiện đầu tư tiền cho anh. Để giữ lại Cố Khinh Châu, Trương lão đầu đã tự mình lôi kéo mấy nhà tài trợ, cho anh vốn để làm hạng mục, có thể thấy áp lực của anh rất lớn.
“Báo cáo của em vẫn chưa được duyệt?” Trịnh Viện nhớ tới sự việc gần đây nhất, hỏi cô.
Ngay lập tức, Lệ Tử Xuyến biểu lộ cực kỳ ai oán: “Chị nói có phải Cố Khinh Châu cố tình gây phiền phức cho em không, viết đến ba lần vẫn chưa được!”
Trịnh Viện che miệng cười, đồng tình nói: “Được rồi, phó viện trưởng trịnh trọng giao em cho cậu ấy, tự nhiên cậu ấy sẽ có yêu cầu nghiêm khắc với em. Hơn nữa thành tích chuyên ngành của Cố Khinh Châu từ nhỏ đến lớn đều không phải tốt bình thường, gặp được một sinh viên khiến người khác phải đau đầu như em, chỉ sợ cũng đã được mở rộng tầm mắt.”
Lệ Tử Xuyến bị lời nói này của Trịnh Viện làm đả kích sâu sắc, với tư cách là một sinh viên dưới quyền phải giãy dụa học tập trong đau khổ, cô cũng rất không dễ dàng có được không?
***
Thứ bảy là sinh nhật bạn trai Phương Giản của Đàm Thiên Thiên, vốn Lệ Tử Xuyến không định đi, nhưng Đàm Thiên Thiên lại không chịu.
“Trời ạ, cậu vẫn là Lệ Tử Xuyến mà tớ biết sao?”
“Tớ thế nào?” Lệ Tử Xuyến mờ mịt ngẩng đầu trước máy vi tính.
“Cậu thử nói xem đã bao lâu cậu chưa đi spa rồi? Đã bao lâu cậu chưa đi chăm sóc tóc? Hôm trước tớ đi dạo qua một quầy chuyên doanh(*), nhân viên cửa hàng đều hỏi tớ tại sao mấy hôm nay Lệ tiểu thư không tới. Cậu tính xem, lần trước cậu mua quần áo đã là lúc nào rồi?” Đàm Thiên Thiên đếm đếm từng đầu ngón tay.
(*) Quầy chuyên doanh: là quầy chuyên bán một loại hàng hóa trong cửa hàng.
Lệ Tử Xuyến nhớ lại một chút, sau đó, sắc mặt trở nên khó coi.
Đàm Thiên Thiên đoán ra manh mối qua nét mặt của cô, cảm thấy sáng tỏ: “Xem đi, tớ nói mà, Cố Khinh Châu giày vò cậu đến bộ dạng này, bộ quần áo trên người cậu, một tuần này tớ thấy cậu mặc nó không dưới hai lần, cậu chính là đại tiểu thư của nhà họ Lệ đó, để người ngoài nhìn thấy còn không phải là bị cười nhạo sao!”
Cuối cùng Lệ Tử Xuyến cũng nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, gần đây cô thực sự là ở trong phòng thí nghiệm lâu quá, đến mức không biết tiêu tiền nữa rồi!
Thế là, dùng sức đóng laptop lại, cô hào phóng nói, “Đi! Hôm nay chúng ta nhất định phải chơi thật thoải mái!”
Vì chúc mừng sinh nhật bạn trai, Đàm Thiên Thiên chuẩn bị một loạt các hoạt động giải trí.
Kể cả Lệ Tử Xuyến thì bên trong ước chừng có mười mấy người, đầu tiên là ăn cơm tối ở quán rượu, rồi lại tiếp tục đi tới quầy bar. Quán rượu này là do anh họ Thiên Thiên mở, bởi vì là người nhà cho nên không cần lo lắng đến vấn đề an toàn, trước đó các cô thường xuyên tới nơi này chơi.
Vốn Lệ Tử Xuyến dự định buông lỏng một chút, cùng bạn bè chơi một đêm. Nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên thí nghiệm báo cáo, còn có ánh mắt lạnh lùng của Cố Khinh Châu. Cho nên lúc uống rượu cô không nghĩ cái gì khác, mà chính là công thức!
Lần này thực sự lớn chuyện, quả nhiên cô đã bị Cố Khinh Châu hành hạ không nhẹ.
Đến cuối cùng, mấy người đều uống rất nhiều rượu.
Lệ Tử Xuyến có danh xưng là ngàn chén không say, nhưng bởi vì có quá nhiều việc phiền lòng, một bên vừa mắng Cố Khinh Châu, một bên vừa chuốc say chính mình.
Đàm Thiên Thiên uống cũng không ít, nhưng vẫn muốn bạn trai đưa Lệ Tử Xuyến về ký túc xá trước tiên.
Chiếc xe land rover đen đứng trước lầu ký túc xá, Phương Giản để Đàm Thiên Thiên chờ anh ở trong xe, tự mình đưa Lệ Tử Xuyến có chút men say lên lầu.
Đến trước cửa ký túc xá của cô, Phương Giản hỏi: “Tử Xuyến, chìa khóa của em đâu?”
“Chìa khóa gì?” Lệ Tử Xuyến đang không được tỉnh táo cho lắm.
“Chìa khóa ký túc xá của em ý?” Phương Giản sốt ruột, Đàm Thiên Thiên cũng đang say, để mình cô dưới lầu, anh lo lắng muốn chết.
Lệ Tử Xuyến nháy mắt mấy cái, suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu: “Em không mang theo chìa khóa.”
Phương Giản thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu. Đàm Thiên Thiên cẩu thả, bình thường đều không chú ý những chuyện vặt vãnh, cùng Lệ Tử Xuyến đi chơi, từ trước tới nay đều để chìa khóa ở chỗ Lệ Tử Xuyến.
Không mang chìa khóa thì làm sao bây giờ, anh đối phó với một mình Đàm Thiên Thiên cũng đủ mệt rồi, hai con sâu rượu hợp lại với nhau thế này rất đáng sợ.
Phương Giản muốn khóc, trên thế giới này còn có người nào sinh nhật mà xui xẻo hơn anh không?
Đang do dự có nên đưa Lệ Tử Xuyến về hay không, lúc này, Phương Giản nghe được phía sau truyền đến một giọng nam trầm thấp.
“Anh là ai?”
Phương Giản không hiểu sao lại run run, âm thanh đơn giản này lại lạnh giống như quỷ. Động tác chậm chạp quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người màu đen xuất hiện ở cầu thang.
Bởi vì ngược sáng, một nửa hình dáng của người kia ẩn trong bóng đêm, lộ ra một nửa mặt cũng không mang theo bất cứ cảm xúc nào đang nhìn chăm chú vào anh. Trong giây lát, ánh mắt của người đó lặng yên trượt xuống mặt của Lệ Tử Xuyến, ánh mắt khẽ nhúc nhích, giữa lông mày nhẹ nhàng nhíu lại thành một đường.
Phương Giản cao một mét tám mốt, lại cảm giác ở trước mặt người này anh như thấp đi một cái đầu.
“Tôi, tôi là bạn trai Đàm Thiên Thiên, Tử Xuyến uống quá nhiều, lại không tìm thấy chìa khóa.” Dưới khí thế áp bức của đối phương, Phương Giản không nhịn nổi nói thẳng ra.
Nói xong, mới nhớ tới việc hỏi đối phương: “Anh là...”
“Cố Khinh Châu.”
Phương Giản bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra là đại boss trong miệng Đàm Thiên Thiên, trách không được khi nghe anh nói tên của mình thì đều không có một tí cảm xúc nào.
“Thầy giáo Cố, anh có chìa khóa ký túc xá của Tử Xuyến không?” Phương Giản tự động giảm vai vế của mình xuống.
Cố Khinh Châu chú ý tới dáng vẻ say rượu của Lệ Tử Xuyến, đường cong ở cằm căng cứng đến mức như muốn gãy ra.
Qua mấy giây mới trả lời: “Không có.”
Hi vọng mới dấy lên của Phương Giản còn chưa có bốc cháy đã bị dập tắt.
“A, vậy thì phải làm sao bây giờ? Thiên Thiên cũng say, Tử Xuyến bên này tôi sợ tôi...”
Chưa để anh ta nói xong, Cố Khinh Châu liền cắt ngang: “Giao cô ấy cho tôi.”
Phương Giản kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn thế nào thì đều thấy Cố Khinh Châu giống như loại người sẽ không liên quan đến sự việc, không ngờ rằng anh lại chủ động yêu cầu chăm sóc một con ma men?
Thực ra Phương Giản có chút do dự, anh ta không hiểu rõ Cố Khinh Châu, giao Lệ Tử Xuyến say rượu cho một người đàn ông quả thực là không được thỏa đáng. Có thể tưởng tượng thân phận của Cố Khinh Châu, lại cân nhắc đến tính tình lanh lợi của Lệ Tử Xuyến, bất kỳ người đàn ông nào đều không dám tùy tiện dính vào.
Anh ta vẫn đang không biết nên làm gì, Cố Khinh Châu đã chạy tới trước mắt anh ta, quanh thân tản ra hơi lạnh cực kỳ mạnh mẽ, không biết là bên ngoài quá lạnh, hay là bản thân người đàn ông này đã có nhiệt độ như vậy.
Cố Khinh Châu không dấu vết xích lại gần, khéo léo đỡ Lệ Tử Xuyến từ trên tay Phương Giản vào lòng mình, Phương Giản còn chưa kịp phản ứng, Lệ Tử Xuyến đã nằm trong lòng Cố Khinh Châu, không còn liên quan gì đến anh ta.
“À, làm phiền thầy giáo Cố rồi.” Mắt thấy ván đã đóng thuyền, Phương Giản cũng liền thuận theo tự nhiên.
Nhớ đến bạn gái ở dưới lầu, Phương Giản cũng không dám chậm trễ, chạy trước xuống lầu.
Bởi vì tiếng bước chân của anh ta, bỗng nhiên đèn đã tắt lại sáng lên.
Cố Khinh Châu nhìn Lệ Tử Xuyến đang ghé vào lòng anh, vô tội nháy mắt nhìn anh, lại hồn nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thở dài một cách nặng nề.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook