Thời gian dung cơm sớm hơn, khách trong quán ăn cũng không nhiều lắm.

Phục vụ đưa thực đơn cho Cố Khinh Châu, Cố Khinh Châu lại đẩy nó đến trước mặt của Lệ Tử Xuyến, vẫn không nói lời nào.

Đối với thức ăn Lệ Tử Xuyến cực kỳ chọn lựa, phòng ăn ăn không quen, nhóm bạn của cô mở ra nơi này, cho nên nơi này có cái gì đặc sắc, cô đều nhớ kỹ trong lòng. Vì vậy, giả vờ nhìn thực đơn, kì thực trộm dò xét nam sinh đối diện.

Lúc ấy anh không nhìn về phía cô, tùy ý khép mắt lại, gọng kính tinh tế che đi bộ phận trên mắt. Mũi và môi tạo thành đường cong mĩ lệ, chỉ là lạnh lùng một chút.

Thật là không thể hiểu nổi.....

Mặc dù là cô đưa thư tình trước, nhưng nếu anh không có ý, có thể tùy tiện ném thư tình đi. Nhưng chạy tới hẹn cô là xảy ra chuyện gì? Nếu hẹn cô ra ngoài, không có chủ động giống người đàn ông khác, chẳng lẽ nói, Thái tử gia khác với những người khác?

“Bạn học, cô xem xong chưa?” Phục vụ không chờ được nữa.

Nghe tiếng, cuối cùng Cố Khinh Châu lúc nãy vẫn cúi đầu cũng ngước lên nhìn cô, con ngươi của anh tối đen, mang theo mấy phần thâm thúy, nhìn thẳng vào mắt cô. Lệ Tử Xuyến thật giống như bị phát hiện làm việc trái lương tâm, lúng túng vội vàng cầm thực đơn che mặt mình, vội vã chỉ vào mấy món ăn đặc sắc.

Từ lúc chọn món ăn đến lúc mang thức ăn lên, hai người chưa bao giờ nói với nhau một câu, quả thật có thể dùng hai từ ‘ngột ngạt’ để hình dung.

Chỉ là Lệ Tử Xuyến vừa thấy được món ăn cay, khẩu vị lập tức mở ra, mọi ý nghĩ đều quên hết. Ăn được là High chính, lại phát hiện chiếc đũa đối diện cũng không có động tới.

“Sao lại không ăn? Anh nếm thử món gà xào cay này một chút đi, làm bằng thịt non.”

Đối với thức ăn Lệ Tử Xuyến có một loại cố chấp đặc biệc, cô cho là thức ăn ngon không nên lãng phí, mà là phải chia sẽ với người khác. Bởi vì nhà hàng nhỏ nên không chuẩn bị đũa dùng chung, mà cô cảm thấy chiếc đũa của mình cũng chưa ăn, nên dùng đũa của mình gắp mấy miếng thịt gà đến chén của Cố Khinh Châu.

Ai ngờ anh cũng không ăn, mà bình tĩnh nhìn đồ ăn trong chén nhiều hơn một chút, sửng sốt, lỗ tai đỏ ửng.

Lệ Tử Xuyến không phát hiện sự khác thường của anh, một bộ dáng hết sức thỏa mãn: “Tôi thích món này nhất, miếng thịt gà rán mềm, còn có một chút cay. Lúc cắn, tư vị cay cay của miếng gà trộn lẫn vào nhau, trong nháy mắt sẽ có cảm giác phá kén.”

Cố Khinh Châu chăm chú nhìn cô không chớp mắt, chớp mũi xinh xắn vì ăn cay mà toát ra tầng mồ hôi mỏng, nhìn kỹ sẽ thấy bọt nước nhỏ, bị ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, nhưng cái chói mắt hơn, là một đôi bởi vì thỏa mãn mà nheo mắt lại.

“Xem ra, cô là chuyên gia ẩm thực.” Anh chuyên chú và nhu hòa nhìn, chợt mỉm cười.

Từ lần đầu tiên anh cười từ gặp đến nay, mặt mày cứng ngắt trong phút chốc giống như mùa xuân ấm áp xông tới, hòa tan lạnh lẽo.

Lệ Tử Xuyến cắn đũa, trong chốc lát không dời ánh mắt, nhìn anh nắm đũa đưa miếng gà rán vào trong miệng, đuôi mắt giống như nhếch lên, sau đó ăn sạch toàn bộ những miếng gà cô gắp cho anh.

Cô ý thức được nhìn chằm chằm khi người ta ăn cơm là rất không lịch sự, thế là lại vùi đầu bắt đầu ăn. Sau đó khi lại ngẩng đầu, lại phát hiện bờ môi nhỏ bé của Cố Khinh Châu đỏ rực, vành môi càng đậm màu hơn, càng rõ ràng, có hơi sưng, so với quả ớt trong mâm nhìn qua còn... ngon miệng hơn.

Sau đó Lệ Tử Xuyến phát hiện một vấn đề, trợn tròn mắt: “Có phải anh không thể ăn cay không?”

Cố Khinh Châu chần chờ gật đầu: “Không thường ăn.”

Lệ Tử Xuyến nghĩ thầm lần này xong đời, nhỡ mang thái tử gia đi ăn lại khiến người ta bị dị ứng thì mạng nhỏ của cô còn giữ được không chứ?

Cô lập tức gọi người phục vụ: “Mang đến cho chúng tôi một hộp sữa chua, lạnh càng tốt.”

Người phục vụ mang sữa chua ra, Lệ Tử Xuyến mở ra, đổ vào chén của Cố Khinh Châu: “Uống chút sản phẩm từ sữa, có thể giảm vị cay.”

“Sao vậy?” Thấy anh chậm chạp không đụng đến, Lệ Tử Xuyến cảm thấy kỳ quái.

“ Không có việc gì.” Anh lắc đầu, uống sạch sữa chua.

Ăn một bữa cơm hữu kinh vô hiểm (*), Lệ Tử Xuyến cảm thấy hẹn hò với Cố Khinh Châu rất cần can đảm.

(*) có lo sợ nhưng không nguy hiểm

Lúc trở về, mục đích của hai người đều là trường học, tất nhiên là cùng một đường. Rất nhanh đã đến nơi, Cố Khinh Châu cũng không tiếp tục im lặng, bỗng nhiên mở miệng: “Từ khi nào thì em chú ý đến tôi?”

Lệ Tử Xuyến lại cảm thấy, anh lên tiếng còn không bằng im lặng.

Lục lại những lời đồn mới nghe gần đây, ánh mắt cô mang theo sự trốn tránh: “Tôi đã nghe thấy đại danh của bạn học Cố từ lâu, nghe nói đến thành tích vĩ đại của anh ở Hội Học Sinh, còn thường xuyên nhìn thấy tên anh trên bảng tin, dần dà, liền bắt đầu chú ý anh, ha ha.”

Nói xong, Lệ Tử Xuyến cũng cảm thấy mình quá chân chó (**). Nhưng mà thư tình buồn nôn như vậy anh cũng có thể đọc được, đây cũng không tính là gì.

(**) nịnh nọt

Nhưng mà, Cố Khinh Châu không tiếp lời, nhưng rõ ràng cảm giác được sự hào hứng sa sút rất nhiều.

“ Đi vào đi.” Dưới lầu ký túc xá nữ, anh dừng lại. Giọng nói dừng lại, nhấn mạnh từng chữ, nói: “Cám ơn em đã đồng ý hẹn hò với tôi.”

Giọng anh thành khẩn lại khiến Lệ Tử Xuyến có chút xấu hổ, thực ra trừ việc đi ăn cơm với anh, cô lại chưa hề nói chuyện với anh nhiều.

“ Cũng cám ơn anh, hôm nào sẽ đổi lại là tôi mời.”

Vừa nói xong, cô hận không thể cắn rơi đầu lưỡi mình. Đây không phải biến tướng hẹn anh ta lần sau sao?

Lệ Tử Xuyến không giấu được biểu cảm, giống như hối hận lại như khiếp đảm.

“Tôi thấy em nên vào đi.” Cố Khinh Châu không biết vì sao, cũng không vướng mắc với vấn đề này.

Cô gật đầu, khi đi đến hành lang không nhịn được quay đầu lại, anh không nhúc nhích, mảnh đất trống trải nổi bật lên dáng người cao gầy của anh. Ánh mắt bị mắt kính che đi, nhìn không rõ cảm xúc. Giống như thấy tầm mắt của cô bay tới, anh thong thả phất tay với cô.

Lệ Tử Xuyến cứng ngắc một phen, xoay người chạy lên lầu.

Về sau, cô kể lại chuyện mình hẹn hò với Cố Khinh Châu cho đám bạn nghe, ai ngờ không một người nào tin tưởng.

“Thôi đi, Cố Khinh Châu là nhân vật nào? Học tập được đánh dấu gạch thẳng, thời gian trong phòng thí nghiệm còn nhiều hơn thời gian đi ngủ, người ta có thời gian để ý tới sinh viên vụn vặt như cậu sao? Hai người căn bản chính là tám gậy tre cũng đánh không tới đồng khởi.”

Rất đúng, cô và Cố Khinh Châu thực không phải là người cùng một thế giới. Hơn nữa, từ khi cô đến trường, thường xuyên nghe có học tỷ ái mộ anh, chưa từng nghe qua tin đồn của anh với nữ sinh ấy, có lẽ với anh mà nói, ống nghiệm quan trọng hơn bạn gái.

Bất quá, vì cái gì anh lại chạy tới hẹn hò với cô?

Nhưng đáp án này, cô vĩnh viễn không có cơ hội biết.

Sau ngày hẹn hò đó, Cố Khinh Châu giống như câu hỏi trong sinh hoạt hằng ngày của cô dần dần biến mất. Khi nghe tin của anh lần nữa, đã là khai giảng năm sau. Nghe người ta nói, một số trường học uy tín ở nước ngoài gửi thông báo nhập học đến anh, không chỉ cung cấp toàn bộ phí học bổng, thậm chí còn có trợ cấp sinh hoạt, một phiếu tốt nghiệp xuất ngoại du học.

Lại nghe nói, hiệu trưởng tự mình kiểm tra lựa chọn trường học cho anh, cân bằng lợi hại, mục đích quan trọng nhất vẫn là hi vọng sau khi anh được đào tạo sâu vài năm, về nước cống hiến cho trường học cũ.

Cho nên nói, hiện tại anh đã đào tạo chuyên sâu xong, về nước hiến thân đến đây sao?

Ba năm trước đây đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất, hiện giờ nhìn thấy cô lại biểu hiện không khác gì người xa lạ, người này rõ là... Thật kỳ lạ!

Trương lão đầu ra lệnh, mấy ngày nay phần lớn thời gian Lệ Tử Xuyến đều ngâm mình ở phòng thí nghiệm. Cuối cùng rất không dễ dàng ở ngày thứ tư đánh ra một phần báo cáo, xem như có thể miễn cưỡng báo cáo kết quả công tác.

Buổi chiều, Lệ Tử Xuyến ra khỏi văn phòng, khóc không ra nước mắt.

Cô nhanh chóng làm ra kết quả, là vì không muốn chính diện tiếp xúc với Cố Khinh Châu, ai ngờ, người định không bằng trời định, vậy mà Trương lão đầu đã xuất ngoại ba ngày trước rồi!

Báo cáo lại không thể không giao, vì nhiều điểm lo lắng, Lệ Tử Xuyến cứng rắn kéo Đàm Thiên Thiên đi cùng cô.

Vừa đến tầng văn phòng của Cố Khinh Châu, liền thấy bộ dáng nơm nớp lo sợ của Mạch Dao canh giữ ở cửa.

“Tìm thầy Cố sao?” Mạch Dao nhìn văn kiện trên tay Lệ Tử Xuyến.

Lệ Tử Xuyến gật đầu, còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe Mạch Dao thần bí nói, “Cậu nên chuẩn bị tâm lý, mình thấy hôm nay tâm trạng của thầy Cố không được tốt. Trương Nhất Phàm còn đang ở trong nghe mắng đó.”

Đàm Thiên Thiên nghe vậy tựa như bị dọa sợ, khuôn mặt tái mét, “Thật sự? Mình không vào đâu, để tránh thành vật hi sinh, quá thảm rồi.”

Lệ Tử Xuyến chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn hai người liếc mắt một cái, thảm sao? Đối mặt với "Đối tượng hẹn hò lúc trước biến thành đại Boss trên đầu mình", cô mới thảm!

Lệ Tử Xuyến mặc kệ hai người, gõ cửa, ngẩng đầu ưỡn ngực tiến vào văn phòng Cố Khinh Châu.

Đi vào, lập tức nhận thấy không khí lạnh lùng ở bên trong.

Trương Nhất Phàm là người nghịch ngợm hay gây sự nhất trong đám bọn cô, cho dù là Trương lão đầu có tính tình tốt cũng mấy lần bị cậu ấy quậy đến nói mê sảng. Nhưng lúc này, Trương Nhất Phàm lại giống như cô dâu nhỏ yếu đuối đứng ở bên cạnh Cố Khinh Châu, vẻ mặt ngưng trọng.

Nghe tiếng bước chân của cô, Cố Khinh Châu ngẩng đầu khỏi trang giấy trước mặt, ánh mắt lạnh lùng đảo qua cô.

“Có việc gì?”

Lệ Tử Xuyến nhìn thoáng qua Trương Nhất Phàm phía trước, sau đó không dám thở mạnh một phen, chắc là bị Cố Khinh Châu phê bình không nhẹ.

Cô do dự, nếu không trì hoãn báo cáo nữa? Cô viết cho qua như vậy, Cố Khinh Châu liếc mắt một cái liền nhìn ra.

“Giao báo cáo?” Cố Khinh Châu buông tài liệu trong tay ra, trực tiếp vươn tay với cô, “Đưa qua đây tôi nhìn xem.”

Lệ Tử Xuyến hít sâu, chỉ có thể không trâu bắt chó đi cày, giao báo cáo cho anh. Đồng thời, chiến hữu cách mạng bạn học Trương Nhất Phàm mượn cơ hội vứt cho cô ánh mắt đồng tình, hai người hiểu trong lòng mà không nói ra: Mệnh khổ!

Trên bàn công tác của Cố Khinh Châu không đặt nhiều thứ, bên tay trái là báo cáo chỉnh tề của các học sinh, bên phải là các bộ sách, trong mỗi một bản đều dán giấy ghi chú màu sắc khác nhau, trên giấy đều là kiểu chữ thống nhất, đầu bút lông leng keng hữu lực, khi kết thúc ngược lại rất tiêu sái, nghe người ta nói thông qua chữ có thể thấy rõ một phần bản chất con người, nhưng nàng lại nhìn thấy sự kết hợp mâu thuẫn.

Bất quá, đàn ông có thể viết được chữ đẹp như vậy, chắc không ít người.

Cố Khinh Châu đọc nhanh như gió, rất nhanh xem xong báo cáo gần mười trang của cô.

Vết tích đứt đoạn giữa lông mày anh càng lúc rõ hơn, Lệ Tử Xuyến hồi hộp một phen trong lòng, càng lúc càng sâu.

Giây lát, anh khép báo cáo lại, môi mỏng giương lên nghiêm khắc thẳng tắp.

“Trương Nhất Phàm, em ra ngoài trước đi.”

Trương Nhất Phàm như lấy được đặc xá, lấy tốc độ bị quỷ rượt nhanh chóng xông ra ngoài.

Cửa ban công vang lên một tiếng phịch, bên trong liền yên tĩnh hơn, áp lực khiến cô cơ hồ hít thở không thông.

Thật lâu sau, Cố Khinh Châu ném bản báo cáo của cô ở trên bàn làm việc, giọng nói còn lạnh hơn ánh mắt.

“Bình thường em đều viết báo cáo như vậy sao?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương