" Cậu có muốn trốn thoát luôn cùng tôi không?" Người thanh niên vẻ mặt thoải mái mà hỏi.

Aeon mím môi nhìn mặt trời lặn ở chân trời mấy giây sau mới đáp lại " Không, tôi không đi đâu, thần Uranus là tín ngưỡng của tôi, là người mà tôi sẽ trao cả tâm trí và thân xác cho ngài, người cha của nhân loại, tôi là của cha, từ khi sinh ra mang trong mình thuộc tính ánh sáng thì tôi đã thuộc về cha rồi, tôi sống vì ngài, chết cũng vì ngài".

Nghe câu trả lời này, Uranus vô cùng thỏa mãn, đưa tay thông qua lỗ không gian trước mặt ban cho cậu một luồng sức mạnh ánh sáng.

Aeon đột nhiên cảm nhận được sự khoan khoái lan tỏa khắp cơ thể thì kinh ngạc tới không ngậm được miệng lại lập tức quỳ xuống hướng lên trời mà xúc động hai mắt rung rưng " Cha ơi, ngài nghe thấy những lời còn nói rồi sao, ôi cha ơi, con thật vinh hạnh làm sao, con xin dùng mọi thứ của con để báo đáp cho ngài, con nhất định sẽ trở thành một linh tế tốt giúp đỡ cho người dân vượt qua thời kỳ bóng tối này".

Nói xong Aeon liền đứng dậy quay sang nói với người thanh niên " Mau về thôi, nếu còn muộn thêm thì tôi sẽ bị phát hiện mất".

Người thanh niên không biết tên nghe theo lời cậu đưa cậu an toàn về lại khoảnh sân nhỏ của mình rồi lập tức rời đi.

Không ai biết được ngày hôm nay Aeon đã vui tới như thế nào, cả cuộc đời cậu chưa có ngày nào hạnh phúc như hôm nay.

Biết bao linh tế ngày đêm cầu nguyện nhưng cực ít người được cha ban cho sức mạnh ánh sáng, thứ này chỉ có thể có được bằng cách cầu nguyện để được thần Uranus ban cho, hơn nữa còn là có giới hạn, dùng hết là hết, cho nên các linh tế đều sống chết dùng đủ thứ công phẩm để cầu nguyện xin được ngài ban cho.


Thế nhưng cậu lại có thể dễ dàng đạt được như vậy, Aeon cảm nhận được thuộc tính ánh sáng trong người mình lớn mạnh lên mà hưng phấn tới mức không ngủ được.

Tự hứa với lòng rằng sau này khi tiến vào thần điện trên đỉnh núi cao nhất vương quốc kia, cậu nhất định mỗi ngày đều sẽ thành tâm cầu nguyện không để ngài phải thất vọng.

Hôm nay cậu đã gọi thần Uranus là cha, đó là cách gọi thân mật của cậu khi cầu nguyện với ngài, bởi vì Aeon cho rằng ngài là vị thần đã cứu rỗi nhân loại và cho con người được sống lại một lần nữa nên không khác gì là cha của toàn bộ nhân loại cả, cho nên cậu đã gọi ngài là cha, vậy mà ngài không hề trách phạt còn thưởng cho cậu, chứng tỏ ngài đã ngầm đồng ý cho cậu gọi ngài là cha.

Điều này khiến cho trái tim của Aeon như ngâm trong bể nước ấm áp, hạnh phúc tuyệt vời không gì sánh bằng.

Đó là cách gọi đặc biệt của cậu, cũng chỉ có cậu được gọi ngài như vậy.

Trong lòng Aeon khó ngủ cứ lẩm nhẩm mãi hai chữ " Cha ơi".

Ở trên thần điện ánh sáng, Uranus nhìn thiếu niên quay qua quay lại quấn mình trong chăn kia gọi mình là cha ơi mà bất giác mỉm cười.

Không hiểu bằng cách nào mà anh ta đã quan sát cậu nhóc này suốt cả một ngày mà không thấy chán chút nào.







Ngày hôm sau cậu thanh niên kia không còn tới nữa, hôm nay Aeon cũng bận rộn đo may trang phục chuẩn bị cho ngày lễ trở thành linh tế chính thức của thần điện.

Đang giữa hè, trời rất nóng, chạy qua chạy lại một ngày khiến cả người Aeon nhớp nháp khó chịu.


Chiều tối, trong phòng của cậu có phòng tắm, là một cái bồn tắm nước nóng được dẫn bằng đường nước ngầm tới.

Aeon từ từ cởi trang phục vải trắng thướt tha trên người, từ vai trượt xuống ngực, rồi eo rồi toàn bộ đều tụt hết xuống.

Cơ thể trắng nõn tinh tế của cậu hiển hiện rõ ràng trước mắt Uranus khiến anh ta không khỏi nuốt nước bọt một cái.

Anh ta chỉ là hứng thú với linh tế nhỏ này, không ngừng được mà cứ quan sát đối phương, không ngờ lại trở thành tên biến thái nhìn trộm người ta tắm từ bao giờ.

Khi Aeon nhẹ bước qua thành đá tiến vào bể nước nóng, Uranus biết nên ngừng lại rồi nhưng anh ta lại không ngăn được bản thân tiếp tục nhìn tín đồ của mình tắm rửa.

Nhìn cậu kì cọ từng bộ phận, những thứ không nên nhìn đều xuất hiện trước mắt anh ta không xót một chút gì.

Cổ họng Uranus chợt thấy khát khô, anh ta vội uống cạn một ly rượu trên bàn nhưng càng uống càng thấy khô khan.

Aeon ngâm mình cảm thấy thoải mái liền ngủ quên trong bồn lúc nào không hay.

Nước nóng không nên ngâm lâu!
Uranus tự dặn mình như thế, xong sau đó một thân hình cao lớn tỏa ra hào quang xuất hiện trên bậc thềm sau lưng Aeon rồi từ từ nhấc cậu ra khỏi mặt nước ôm sát vào người.


Cảm nhận da thịt thiếu niên mềm mại cùng hơi nóng ẩm ướt khiến cho Uranus khẽ thở dài một hơi.

Sau khi quấn chặt lấy đối phương vào tấm vải trắng mỏng mấy vòng, Uranus mới bế Aeon đặt về giường.

Bây giờ còn chưa phải lúc, đợi thêm vài ngày nữa, tới khi Aeon chính thức trở thành linh tế của thần điện cậu mới thật sự thuộc về anh ta, khi đó anh ta muốn làm gì, muốn ban gì cho cậu cũng là đúng đắn không lo trái với quy tắc.

Không hiểu sao Uranus có một cảm giác, chỉ cần là tiểu linh tế này cầu nguyện thì cái gì anh ta cũng có thể cho cậu.

Chẳng phải chỉ là chút sức mạnh ánh sáng thôi sao, cho cậu nhiều chút thì có làm sao.

Phải cho nhiều một chút, Uranus tính toán xem mỗi ngày có thể tối đa ban cho Aeon được bao nhiêu để cậu có thể sớm ngày đạt tới cảnh giới có thể thăng lên thần điện ánh sáng ở cùng với anh ta.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương