Ngày hôm sau, Aeon lại chán nản lên lớp nghe giảng, những thứ này cậu đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần rồi nhưng người của thần điện vẫn cứ nhắc đi nhắc lại như ghim vào đầu những linh tế được đào tạo ở đây mãi mãi.

Thế giới hiện tại đều nằm trong sự cai trị của thần Uranus, là đấng toàn năng mà ai ai cũng phải quỳ bái, sau hàng nghìn năm, rốt cuộc cũng có không ít những linh tế được điểm tên đưa về trên trời để phục vụ cho ngài.

Trong số đó, toàn bộ đều là nam, không có nữ, chưa kể bọn họ đều có một số đặc điểm chung nào đó.

Ví dụ như tóc màu vàng kim hoặc mắt màu xanh lá nhạt, dáng người tựa tựa như nhau.

Cho nên hội linh tế đã nghiệm ra, thần Uranus thích đàn ông, hơn nữa cũng có một hình mẫu riêng của mình, tuy rằng bọn họ không đủ khả năng cũng không dám đoán ẩn ý của thần nhưng vẫn có sự tính toán nhất định.

Nhất là trong nhóm năm người mới được lựa chọn năm nay thì hết ba người có tóc màu vàng kim, hai người có màu mắt là xanh lá, trong đó Aeon là trường hợp đặc biệt, cậu vừa có tóc màu vàng kim vừa có mắt màu xanh lá.

Vậy nên dù cậu đã cố tình giả ngốc thể không thông qua bài thi nhưng lại vẫn được chọn vào trong nhóm năm người đó.

Sau khi tan học, Aeon lại thở dài bước về cái sân nhỏ của mình tiếp tục cầu nguyện với thần Uranus về ý muốn của mình.


Ai dè lúc này đột nhiên có một người đàn ông tầm hơn hai mươi tuổi, mái tóc màu đen, khuôn mặt nhìn khá bình thường có một ít tàn nhanh, mặc trang phục trông khá nghèo nàn bước tới.

Trong đền không cho phép người lạ tiến vào, đặc biệt là đàn ông vì linh tế dù nam hay nữ đều phải giữ thân mình trong sạch, nếu khống sẽ bị thần Uranus ghét bỏ và trừng trị.

Aeon vội kéo khăn che đi khuôn mặt của mình chỉ hở mỗi đôi mắt tinh khiết, hồn nhiên nhìn đối phương.

" Anh là ai? Sao lại lẻn vào trong đền? Có biết nói đây là đây không?".

Người đàn ông có vẻ không sợ mà bước tới " Tôi là người trong nhóm thợ tới để sửa lại ngôi đền này, cậu biết đấy, nó rất cổ, cho nên rất dễ bị sập, sẽ gây nguy hiểm cho linh tế nên hôm nay chúng tôi được đặc cách tiến vào".

Aeon ngây thơ thấy lí do đối phương đưa ra tuy hơi vô lý nhưng lại rất thuyết phục, cậu liền tin rồi.

Dù sao bị tách biệt khỏi xã hội quá lâu khiến cho khả năng phán đoán của các linh tế đều có chút quá ngây thơ so với người bình thường.

" Anh đi lạc sao? Chỗ tôi không thấy có thông báo cần sửa chữa, anh muốn đi đầu để tôi dẫn đi cho".

Người thanh niên đó lắc đầu rồi tiến lại gần nắm lấy cổ tay Aeon.

Cậu cố vùng vẫy ra mà không được, người này quá khỏe, một linh tế như cậu không có khả năng chống trả.

Anh ta kéo tay cậu nhảy qua tường đá cao thoát ra khỏi ngôi đền.

Trái tim Aeon đập như bị ma rượt, cậu quá sợ hãi, quá khiếp đảm.

Khi đôi chân cảm nhận được đám cỏ dưới đất thì cả người như điện giật, cậu vậy mà đã ra khỏi đền rồi.

Chết rồi, cậu ra khỏi đền mất rồi, phải làm sao đây.


" Anh làm gì vậy chứ? Nếu bị quản giáo phát hiện thì tôi sẽ bị phạt mất, mau đưa tôi vào lại bên trong đi".

Người thanh niên kia nhìn dáng vẻ co rúm của cậu mà phì cười, anh ta đứng ngược sáng với ánh mặt trời, nụ cười này rất đẹp, cái răng khểnh lộ ra khiến anh ta trông rất lãng tử, mặc dù vẻ ngoài nhìn không được đẹp trai cho lắm.

" Đằng nào cũng ra rồi thì đi chơi một lát hẵng về, chỉ vần về trước giờ giới nghiêm thì đâu sợ bị phát hiện".

Nghĩ tới ước mơ của mình, Aeon thầm cảm thấy cũng có lý, nhưng cậu vẫn sợ, bao nhiêu năm bị nhốt trong ngôi đền này, cậu vẫn chưa chuẩn bị đủ tâm lý để thoát ra ngoài.

Nhưng cậu cũng rất muốn ra, đã lỡ rồi vậy thì phải tận hưởng chứ.

Có lẽ là thần Uranus đã nghe thấy lời cầu nguyện của cậu nên mới cho cậu được toại nguyện chăng.

Một linh tế nhỏ bé như cậu vậy mà lại được người lắng nghe, ôi phúc phần này khiến Aeon cảm thấy lâng lâng như sắp lên thiên đàng vậy.

" Đi thôi" Người thanh niên kia dẫn cậu trốn thoát khỏi ngôi đền rồi chạy tới rìa một đỉnh núi gần đó.

Khi hai người tới nơi cũng là lúc mặt trời lặn, ánh đỏ cam chiếu khắp thế gian, chiếu qua cà hai người họ.

Aeon chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc và được tự do như thế này, cảm tưởng như cậu có thể nhảy tới rồi ôm lấy mặt trời ấm áp kia vào lòng rồi bay lượn qua những đám mây bồng bềnh trên bầu trời vậy.


Người thanh niên khi nhìn dáng vẻ của Aeon mà mỉm cười.

Thông qua tầm mắt của người thanh niên, ở trên thần điện ánh sáng, Uranus ngồi trên ngai vàng khẽ mỉm cười nhìn khuôn mặt Aeon qua ánh chiều tà xinh đẹp động lòng người, đã từ rất lâu anh không còn có hứng thú với bất kỳ thứ gì, cho tới tận bây giờ rốt cuộc cũng có thứ khiến cho anh ta có thể chú tâm tới.

Uranus phất tay, mười mấy tín đồ đang quỳ dưới thần điện lúng túng rời đi, bọn họ mỗi người đều là thiên chi tài tử không ai kém ai, mỗi ngày đều nghĩ cách lầy lòng thần Uranus nhưng ngài vẫn cứ hững hờ như vậy mãi, lâu dần bọn họ cũng hiểu.

Trước kia còn ở nhân gian đều là những linh tế đỉnh cao được người đời tin ngưỡng, sau khi được thăng lên thần điện ánh sáng bọn họ cho rằng bản thân sẽ trở thành một thân phận đặc thù nào đó, nhưng thực tế người được ban cho khả năng bất tử bất lão thì bọn họ cũng không khác gì mấy người hầu của ngài.

Nhưng ít ra, hầu hạ cho ngài là phúc phần của bọn họ, nhưng vẫn có không ít kẻ vẫn ôm mộng mơ hão huyền, đặc biệt những linh tế mới tới đây chưa lâu.

Giờ đây lại thấy thần Uranus đột nhiên có hứng thú với một tiểu linh tế dưới trần gian tới mức biến ra thế thân của mình để đi gặp người kia khiến họ vừa kinh ngạc vừa ghen tị.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương