Lâm Ngọc Nhi thấy Lăng Chi Hạ bãi triều trở về, trên mặt không còn vết tích tối qua nữa thì đã hiểu. Hắn dĩ nhiên đã thấy những chữ đó, có khi nào hắn sẽ dùng nhục hình, cưỡng bức cô không nha. Lâm Ngọc Nhi lo lắng, trong đầu không khỏi vẽ ra tương lai thê thảm của mình. Đang suy nghĩ đứng ngồi không yên thì Lăng Chi Hạ đã vào tới. Lâm Ngọc Nhi không biết làm như thế nào, trong lúc nguy cấp cô đành phải hi sinh bản thân nghĩ đến cách > (nguyên văn là mỹ nhân kế)

Lăng Chi Hạ đi vào thì thấy Cầu cầu vẻ mặt lo âu cứ đi tới đi lui không khỏi bật cười, giả bộ dáng nghiêm trang nói “cầu cầu biết lỗi chưa?” Cầu cầu do dự đi tới bên người Lăng Chi Hạ ngước đôi mắt to tròn đang ngân ngấn nước nhìn hắn. Cầu cầu dụi dụi cái đầu nhỏ của mình vào chân Lăng Chi Hạ như mấy con mèo con, đôi mắt ươn ướt thì đảo qua đảo lại nhìn hắn. Lăng Chi Hạ không kiềm lòng được ôm Cầu cầu vào lòng. Lăng Chi Hạ vốn nghĩ rằng Cầu cầu không phải người viết những chữ đó, nói đúng hơn là không có khả năng. Nhưng hắn lại không hiểu vì sao trong lúc vô thức lại hỏi Cầu cầu như vậy, thậm chí còn nghĩ rằng Cầu cầu có thể nghe hiểu. Một lần còn có thể xem là hắn suy nghĩ quá nhiều nhưng không chỉ một lần mà hắn luôn luôn xem Cầu cầu là một con người có thể hiểu những gì hắn nói

Lâm Ngọc Nhi nghe Lăng Chi Hạ nói như vậy thì liền gật gật cái đầu lông xù hiện tại của cô. Lâm Ngọc Nhi thật cũng không hiểu vì sao khi đứng trước mặt Lăng Chi Hạ thì cô luôn là cô, là một con người chứ không phải là Cầu cầu – một con chó con. Lâm Ngọc Nhi biết rõ sẽ không ai biết được những chữ đó do cô viết nhưng cô cư nhiên lại khẳng định Lăng Chi Hạ sẽ biết, lại còn cố hết sức lấy lòng hắn như vậy. Đôi khi cô nghi ngờ Lăng Chi Hạ thực sự biết cô là người chỉ do hắn không nói nhưng do cô suy nghĩ quá nhiều, ai lại có thể tin chuyện này

Có lẽ thời gian làm cho Lăng Chi Hạ quên mất Cầu cầu chỉ là một con chó và cả Lâm Ngọc Nhi cũng quên mất hình dạng hiện tại của chính mình, cứ như vậy ở cùng nhau khiến không ít người bàn tán. Mọi người luôn cảm thấy hoàng thượng của họ có vấn đề, suốt ngày cứ ở cùng một con chó lại còn thì thầm nói chuyện với nó. Họ từng nhờ thái y (thầy thuốc) xem thử nhưng lại không có gì lạ nên chuyện này cũng dần dần cho qua.

————————-oOo————————–

Lăng Chi Hạ thấy Cầu cầu gật đầu cũng không ngạc nhiên, khóe miệng chứa ý cười không khỏi cong lên (cười gian á) “vậy thì ta có nên dùng nhục hình, cưỡng bức với kẻ mạo phạm long nhan không?”

Lâm Ngọc Nhi nghe Lăng Chi Hạ nói vậy không khỏi nghĩ tới những cực hình cô được xem trên phim như nằm trên đinh, kẹp tay chân, quất roi da, in sắt nóng vào người,…(mọi người tự tưởng tượng tiếp vậy) Cô đã là chó thực sự không chịu được đâu nha!!!

Cầu cầu lo sợ ngày càng dụi sâu vào người Lăng Chi Hạ cọ cọ đầu vào ngực hắn, mắt thì mở to nhìn Lăng Chi Hạ cầu khẩn, lúc thì lại cắn áo hắn kéo kéo không thì cắn nhẹ ngực hắn khiến Lăng Chi Hạ cả người bất động mà cô thì tim không đập mặt không đỏ (đỉnh cao háo sắc) Lăng Chi Hạ không thể không bỏ qua, đành tha thứ cho Cầu cầu. Lâm Ngọc Nhi không khỏi ngạc nhiên, quả thật > có tác dụng.

Khi cắn ngực Lăng Chi Hạ cô cảm thấy người hắn rất săn chắc, có khi nào có cả sáu múi không nha. Lâm Ngọc Nhi tò mò lấy tay sờ người Lăng Chi Hạ từ trên xuống dưới không may đạp trúng thứ gì đó, Lâm Ngọc Nhi mới nhìn lại bây giờ Lăng Chi Hạ đang ngồi trên ghế ôm cô vào lòng. Cô hiện tại là Cầu cầu thì đang chống hai chân đứng trên chân hắn, tay thì sờ soạng khắp nơi tới khi thấy mặt Lăng Chi Hạ trắng bệch cô mới thấy mình do chống chân mà vô tình đạp trúng > (cái ấy của con trai)của hắn, lại còn chống lên đó mà đứng, tất cả trọng lượng của Cầu cầu dồn hết xuống đó, không may là dạo này Lâm Ngọc Nhi lại mập lên. Lăng Chi Hạ nhẫn nhịn nghiến răng mà nói “cầu cầu quả thật muốn bị nhục hình cưỡng bức”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương